*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trử Kình Phong cũng bị chiếc thuyền lớn đột nhiên ầm ầm chìm xuống trên song làm kinh ngạc. Nhưng dù sao sống bên cạnh Nhược Ngu đã lâu, đương nhiên liền hiểu ngay nguyên do bên trong đó.
Trong thư phòng của Nhược Ngu có một giá sách, phía trên đó đều trưng bày mô hình những con thuyền do chính Lý gia đóng. Ngoài trừ một rương đầy những chiếc thuyền đồ chơi trước kia một người thợ đóng tàu già mang đến tặng cho Nhược Ngu, thì cứ mỗi ba tháng, thì thương đội đến từ phương Nam ngoài mang theo mấy món đặc sản như dưa muối ướp giòn cùng hoa quả tươi ở Liêu Thành, đương nhiên cũng sẽ có một mô hình thuyền mới được đưa tới, chỉ là những chiếc thuyền bằng mô hình được gửi đến sau này, hoàn toàn khác xa rương thuyền bằng đồ chơi dành cho trẻ con trước đó, mà là thân tàu lớn hơn một chút, mô hình tỉ lệ cấu tạo càng thêm nghiêm khắc chính xác.
Nhược Ngu rất hưng phấn, đôi mắt to chớp chớp đứng ở bên bờ, đợi đến khi Tư Mã đại nhân nhảy lên, liền chạy tới, nhìn phu quân mặt còn hung dữ trừng mình, liền chột dạ làm bộ móc khăn tay ra săn sóc cho hắn, xoa xoa cái trán, sau đó chỉ vào đám xui xẻo còn đang ‘nghịch’ nước, reo lên: “Trử ca ca, như thế này là muội thắng đúng không?”
Trử Kình Phong chuyển hướng về phía Nam Cung Vân, lạnh lùng nói: "Nam Cung đại nhân, thê tử ta như vậy được tính là thắng chứ?”
trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Vân không còn ý cười, chỉ lạnh nhạt thanh nhã nhìn cô gái đang hưng phấn lôi kéo Tô Tiểu Lương cười đằng kia.
Nhưng hắn đã lăn lộn chốn quan trường một thời gian, đương nhiên cũng biết cất giấu những tính toán riêng của bản thân, chỉ nói: “Nếu hai thuyền đều hủy, đương nhiên nhóm nào có thể lên bờ trước, thì nhóm đó thắng.”
Lúc ấy hắn đã cầm tay nàng lên, hôn đầu ngón tay lạnh như băng của nàng, hoàn toàn rơi vào lưới tình, hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc không thể tự thoát ra được, lại không chú ý đáy mắt của nàng lạnh như băng giống như đầu ngón tay vậy - - nàng không thương hắn, cho nên luôn tránh né từ chối thân cận, thậm chí dù đã đồng ý với hắn rằng, sau khi về quê sẽ từ hôn. Dù đã đồng ý nhận tín vật định tình của hắn nhưng vẫn chưa bao giờ cho phép hắn hôn nàng, dù chỉ một lần.
Mắt Nam Cung Vân trầm xuống, vung mạnh tay lên, đem chủy thủ kia hung hăng cắm vào trên vách tường...
Còn nhiều thời gian, những gì đã nợ hắn, đều phải trả đủ!
Trận sóng ngầm bên này bắt đầu khởi động tạm thời không đề cập tới, một trận chiến kênh đào, làm cho sư đệ ngày xưa của Nam Cung Vân, Mạnh Thiên Cơ, hoàn toàn hãnh diện.
Tối thiểu Tô Tiểu Lương chưa từng thấy vẻ mặt ôn hòa như vậy của Mạnh phu tử khi nói chuyện cùng mình, quả thực đều bị vẻ từ ái của ân sư trong mỗi câu nói làm nàng ấy cảm động đến rơi nước mắt.
Trử Vong cũng rất hưng phấn, hắn vẫn luôn ở tại ở nông thôn, về sau tuy rằng có đến trường để học, nhưng những điều chứng kiến cũng chỉ là việc nhỏ nhặt. Đối với trường hợp vạn chúng chú mục như hôm nay, thật sự là lần đầu tiên trong đời mới được tari nghiệm.
Đại tẩu sinh trong gia đình có tiếng tăm,, thân thủ bất phàm, đã làm cho chú em Trử Vong kính nể tột đỉnh, đợi đến khi Trử Tư Mã ở tửu lâu lớn nhất Vạn Châu đãi tiệc rượu để cảm ơn những người thân quen đến trợ trận giúp phu nhân, thì ngay buổi tiệc, Trữ Vong làm một bài thơ giúp vui.
Kỳ thật bài thơ này đã được làm lúc nghỉ ngơi thưởng thức trà, hóng mát lúc thi đấu trên thuyền, giữa những câu chữ đều là tình cảm kính ngưỡng đối với chị dâu.
Lập tức liền rung đùi đắc ý ngâm nga
"Cân quắc nữ kiệt phiên bích lãng,bách vật khai thải tể thương tang. Thiên công phá trận tá thần lực, nhân định thắng thiên chuyển thuấn gian!"(Tạm dịch:anh thư nữ kiệt lướt gió ngànmột chiếc thuyền con, xé trường giangTrời xanh hung dũng uy nghiêm đấyNgười tính hơn trời chỉ phút giây)Lời thơ vừa ra, được cả sảnh đường ủng hộ, sôi nổi khen văn chương của Trử nhị thiếu gia quá tuyệt vời. Trử Vong đỏ mặt tỏ vẻ khiêm tốn, thời gian quá ngắn, nếu như có thêm chút thời gian nữa thì chắc chắn sẽ đủ từ ngữ để có thể khen ngợi kinh thế kỳ tài của chị dâu trên đời có một không hai này.
Trử Kình Phong chỉ khẽ mỉm cười, lắng tai nghe. Trong lòng thầm nghĩ, người thứ đệ này thật ra rất thích hợp đi con đường làm quan, dù vỗ mông ngựa (ý chỉ nịnh bợ) cũng xuất phát từ cảm nghĩ thật trong lòng mình, thử hỏi người nào có thể chống đỡ được?
Nhược Ngu cũng thật cao hứng, hôm nay ở bờ sông, tiếng hò hét cổ vũ vang trời, làm nàng dâng tràn tự tin. Từ sau khi tỉnh lại đến bây giờ, lần đầu tiên nàng cảm thấy mình không khác gì người bình thường.
Vì thế hào sảng phóng khoáng cùng Trử Vong, Mạnh phu tử và đám người kia liên tục uống vào mấy chén rượu thơm ngon và tinh khiết.
Đợi cho tiệc rượu tan hết thì bước chân đã lảo đảo. Bị biểu ca một tay ôm lấy, xách nhấc lên xe.
Nhược Ngu uống nhiều, cảm thấy nóng nực, tựa trong lòng hắn cọ cọ, rồi cười ngây ngô, bàn tay nhỏ xinh, lòn vào bên trong vạt áo của hắn, vuốt ve bờ ngực vững chải đầy cơ bắp kia.
Tóm lại, các loại hành vi say xỉn sàm sỡ người nào đó này đều làm đủ không sót thứ gì.
Rượu này có thể mất lý trí hoàn toàn không chỉ là lời nói suông, Nhược Ngu cảm thấy trên người nóng quá, nếu Trử Ca Ca có thể sờ sờ, rồi hôn hôn, chắc là cực thoải mái...
Nhưng Tư Mã đại nhân ngày thường không cần nhen lửa cũng tự bốc cháy, hôm nay lại ổn định như bàn thạch, lù lù bất động, chỉ mặc cho con rắn nhỏ này quấn tới xoay đi trên người.
Nhược Ngu rất buồn bực, cảm thấy biểu ca hôm nay rất không biết tình thú, liền lớn gan hơn, tựa sát vào người hắn, dán sát vào lỗ tai của hắn, hỏi: “Này, sao Trữ ca ca không sờ sờ muội thế? Bên dưới đã bị cắt rồi? Hay không thể vắt được một muỗng canh?”
Đây đúng là rượu vào lời ra trong truyền thuyết đây mà, câu nào thốt ra cũng làm người ta kinh hồn bạt vía, tiểu biểu muội đêm nay không còn vuốt râu hổ nữa, mà nhổ hẳn luôn, hơn nữa xuống tay rất ngoan độc!
Tư Mã hơi quay đầu, bên ngoài xe ngựa mặt trời đã về chiều, vì thế trên gương mặt anh tuấn của hắn có những bóng mờ phản chiếu, làm cho vẻ mặt của hắn có chút đen tối không rõ, chỉ là đôi hàm rang trắng sáng kia đang nhe ra, lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm cho người ta nhìn như hắn đang mỉm cười.
“Biểu ca đang nghĩ, hình như chưa từng cùng Nhược Ngu du ngoạn giang hồ, biểu ca mang muội đi bơi được không?”