Đợi khi thắt xong đai lưng, lại xỏ chân vào đôi hài nhỏ làm bằng tơ lụa mềm thoáng khí, quả thực là giống nữ hiệp hành tẩu giang hồ. Nhược Ngu hài lòng xoay mấy vòng trước gương.

Lúc ra cửa, Nhược Ngu còn nhắc Long Hương tới phòng mang theo cái rương nhỏ có chứa các cơ quan dụng cụ bài tập, có thể là sau khi cơm nước xong lại muốn đi đến thư viện với đám bạn.

Đến khi tới Phẩm Hương Lâu, vì là sáng sớm nên trong tửu lâu cũng không có nhiều khách lắm. Nhược Ngu cùng với Tô Tú, Long Hương và vài người thị vệ ở nhã gian trên lầu hai.

Nhược Ngu vào nhã gian, Tô Tú cũng không có bước vào, nàng cùng hai thị vệ canh giữ cửa trước phòng. Chờ vài món ăn được dọn lên đủ, Nhược Ngu nói: “Ta muốn một mình an tĩnh ăn cơm, lát nữa đừng đến quấy rầy!” Nói xong liền đóng cửa lại.

Tô Tú biết trong lòng Nhược Ngu không thoải mái, cũng không dám quấy rầy nhiều, chỉ cùng Long Hương canh giữ bên ngoài nhã gian, nhẹ giọng nói chuyện.

Bởi vì lo lắng nên thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tình hình bên trong nhã gian.Cách lớp cửa bằng gỗ lim dán lớp giấy dày, mơ hồ có thể thấy được bóng người thỉnh thoảng đưa tay lên ăn cơm.

Lúc này nàng mới yên lòng, tiếp tục tán gẫu tiếp với Long Hương.

Nhưng mà bữa cơm này của tiểu phu nhân lại ăn trong thời gian khá dài, đã hơn nửa giờ sau vẫn không thấy nàng đi ra, bóng người trong nhã gian kia vẫn như cũ không ngừng giơ cánh tay.

Tô Tú cẩn thận nhìn bóng người kia một chút, rốt cục thì phát hiện thấy có chút khác thường, lập tức giật thót mình, đầu tiên là gọi phu nhân một tiếng, nhưng mà không có người trả lời. Thế nên mới đẩy cửa phòng ra vừa thấy cái ghế bên cạnh cái bàn kia làm sao là phu nhân được, đó là con búp bê mà hôm qua nàng ấy loay hoay làm, có mấy sợi dây điều khiển phía bên dưới, thỉnh thoảng giơ chiếc đũa, và chạm bát đũa ở trên, phát ra âm thanh va chạm, nghe giống như có người đang hăng hái ăn uống.

Lại nhìn thấy cánh cửa sổ của nhã gian đã được mở ra, chạy đến nhìn xuống thì đúng là có một cây thang dựng thẳng, mà tiểu phu nhân thì chẳng biết đã đi đâu.

Tô Tú cảm thấy chân mình như nhũn cả ra, phải vịn thật chặt cái bàn mới không ngã quỵ xuống mặt đất, tay run run cầm lấy tờ giấy trên bàn được một đôi đũa đè lên, trên đó viết: “Tô Tú, Long Hương, chờ ta đi xem cuộc thi tài của những thợ thuyền xong sẽ về, sẽ không bị Trử ca ca phát hiện đâu, các ngươi không cần sợ hãi, cũng đừng nói cho người khác biết.”

Tô Tú xem xong mặt trắng như tờ giấy, Long Hương ở một bên đã oa một tiếng bật khóc lên: “Nhị tiểu thư của ta, tiểu tổ tông. Ngài đã đâm bầu trời thủng một lỗ to rồi, sao có thể không nói cho người khác biết?”

Nhược Ngu lúc này đương nhiên không biết rằng hai người thị nữ của nàng đã sợ đến mức bật khóc. Nàng thì đang ngồi trong xe ngựa của Tô Tiểu Lương vô cùng vui sướng mà ăn bánh rán dầu vừa mới mua xong.

Mới vừa mua bánh rán thì Tiểu Lương còn mua thêm một bọc kẹo trắng nhỏ, ăn bánh và kẹo quả thực là một cảnh giới không gì sánh kịp. Hai người đang xem ai kéo mặt bánh ra lâu hơn, cười hi hi ha ha một trận.

Thì ra hôm qua Nhược Ngu cùng Tô Tiểu Lương hẹn xong, hẹn sáng nay nàng mang theo hai người hầu, còn nàng ấy thì đem cái thang đến bên phía dưới lầu hai của nhã gian.

Lấy ra con rối gỗ, khởi động cơ quan, sau đó Nhược Ngu cẩn thận leo thang xuống, chui vào phía sau xe ngựa. Sau đó hai người mua một bọc lớn đồ ăn vặt, sau khi ra thành thì gặp phụ thân của Tô Tiểu Lương, xong liền chạy về hướng Vạn Châu.

Tô huyện lệnh kia cũng là một lão hồ đồ, chỉ biết Nhược Ngu là biểu muội của Tư Mã đại nhân, có giao tình sâu đậm với con gái nhà mình, thấy cô con gái vào thành mua đồ ăn vặt sau đó đem biểu muội của Trữ tư mã đi cùng, cũng chỉ cho rằng hai người bọn họ đã hẹn nhau sẵn, nên cũng muốn tạo chút ấn tượng tốt với tiểu biểu muội của Tư Mã đại nhân, nêncũng không hỏi nhiều, thoải mái nằm ngủ trên xe ngựa suốt cả quãng đường.

Dọc theo đường đi vô cùng thông thuận, tâm tình của Nhược Ngu vui sướng, nàng không khỏi ăn thêm mấy cái bánh rán nữa. Bởi vì Nhược Ngu mang theo một bọc lớn tiền vàng, Tô Tiểu Lương mới vừa rồi mua đồ ăn cũng rất hào phóng, một túi thịt bò, cùng một túi tôm chiên, một thùng nước cam tươi được ép sẵn, loại thịnh hành nhất thời gian gần đây. Nước cam đậm đặc, thêm chút đường, uống một hớp quả thực là ngọt đến đáy lòng.

Nhược Ngu cảm thấy mấy món ăn ven đường thì hợp với khẩu vị mình hơn mấy món cao quý và mỹ vị ở Tư Mã phủ. Ăn xong chốc lát thấy bụng nhỏ hơi nhô cao.

Tô Tiểu Lương thèm thuồng hút một ngụm nước cam cuối cùng, rồi dùng khăn chùi miệng nói: “Lần này đi Vạn Châu, ý cha muội là muốn muội đi gặp công tử của Thứ sử ở Vạn Châu một chút, đến lúc đó tỷ phải đi cùng với muội.”

Nhược Ngu gật đầu, tùy tiện vén màn xe nhìn về phía bên ngoài. Lúc này xe ngựa đã đi được hai canh giờ, đã muốn gần tới khu vực Vạn Châu. Trên đường có nhiều chiếc xe qua lại nhiều hơn.

Sau khi vào thành, Tô huyện lệnh tất nhiên phải nắm chặt thời gian giao tiếp với quan viên địa phương, Tiểu Lương đòi phải dẫn Nhược Ngu đi dạo phố. Tô huyện lệnh bắt nàng phải mang theo hai người thị nữ và ma ma đi theo, dặn dò một câu: “Trông chừng hai tiểu thư cẩn thận, tránh tiếp xúc với những hạng người không rõ nguồn gốc bên trong thành, coi chừng bị bọn buôn người để ý.”

Nhược Ngu từ hồi gả cho Trử Kình Phong, chưa bao giờ được tự do khoái hoạt như hôm nay. Tô Tiểu Lương đối với việc học hành thì đúng thuộc dạng chậm hiểu, nhưng đối với việc trốn đi chơi trên phố như thế này lại là người cực kì có kinh nghiệm. Tiếc là trước kia tiền tiêu vặt của phụ thân cho có hạn, không thể chơi đùa thỏa sức. Nhưng hôm nay bên cạnh nàng là một nữ phú bà, nên đương nhiên sẽ xông pha hết các địa điểm vui thú ở thành Vạn Châu này!

Đầu tiên nàng mang Nhược Ngu đến một quán trà, một chén trà năm đồng có thể nghe xong một câu chuyện. Sau đó đến xem xiếc ảo thuật cạnh miếu thổ địa, rồi đến chỗ ném vòng mua một sấp vòng thật nhiều với ý định hôm nay phải ném được phần thưởng cao nhất là một hộp đựng trang sức có khóa.

Đáng tiếc Tô tiểu thư vận may kém, một sấp vòng trong tay đã ném xong hết nhưng vẫn không trúng món mà mình nhắm trúng. Nhược Ngu đứng bên cạnh cũng nhấp nhỏm muốn ném thử, nhưng ném vài cái cũng không trúng.

Đúng lúc này nàng cũng không nhịn được nữa, hướng về phía sau nam tử yên lặng hỏi: “Ngươi là bọn buôn người đúng không? Vì sao cứ mãi đi theo chúng tôi?”

Tô Tiểu Lương nghe xong lời Nhược Ngu nói, mới quay đầu trợn to mắt mà nhìn.

Úi chao ôi, sao có có một nam tử tuấn tú như thế này? Trên thâm nam tử nọ mặc một chiếc trường bào, tay cầm quạt, đôi má trắng noãn như nữ nhân, đôi mắt phượng xếch lên, lấp lánh như ngọc lưu ly sáng, cánh mũi thẳng tắp nằm dưới hàng mi cong vút, đôi môi mỏng màu hồng nhạt khẽ cong thành nụ cười nhẹ.

Dung mạo đã tựa như thiên tiên giáng thế, khí chất lại còn xuất chúng hơn người. Chỉ cần đứng đó trong đám đông nhộn nhịp kia, cũng đã làm cho người ta không tự chủ được phải đưa mắt nhìn về hướng hắn. Vừa rồi mình đúng là quá ham chơi, nên đã để sẩy mất vị công tử tuấn mỹ đứng bên cạnh này.

Tác giả tâm sự: Thi đua đoán ý điiiii!!!!!! Xem thử Tư Mã đại nhân của chúng ta sẽ có sắc mặt như thế nào khi biết chuyện đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play