Tô Tiểu Lương và Triệu Thanh Nhi nghe thấy có Kim hoa sinh thì đầu tiên mắt sáng rỡ, tiếp theo hơi do dự nói: “Ngươi làm sao mà có thể thêu cho hắn hà bao? Hèn chi đâu tự dung mà hắn mang bạc này cho ngươi, há miệng mắc quai, thả con tép bắt con tôm đó, nếu hắn dùng mấy thứ này mà uy hiếp ngươi thì ngươi phải làm sao đây?”

Nhược Ngu bị bạn nhắc như vậy ngẫm tới nghĩ lui thì cảm thấy quá đúng luôn, nhất là nhớ đến chuyện mấy ngày nay bị hắn cắn gặm suốt…. Thở dài một hơi nói: “Nói gì thì cũng đã quá muộn màng rồi. nghe Long Hương nói, mẹ ta ban đầu còn thiếu rất nhiều nợ nần, đều là Trử ca ca giúp đỡ, cho nên mẹ ta mới để ta đến đây, nghe theo lời Trử ca ca nói.”

Vừa nói như vậy, Tô Tiểu Lương và Triệu Thanh Nhi không khỏi rơi lệ lã chã, trong lòng cũng mơ hồ đoán được là sau khi Nhược Ngu tốt nghiệp ở trường xong, có thể sẽ bị Tư Mã đại nhân thu vào phòng làm thiếp. Hai người bọn họ nghĩ lại thì thấy mình còn có nhân duyên tương lai, còn có cái để khát khao, nhưng mà Nhược Ngu bị mẫu thân bán vào Tư Mã phủ, từ nay về sau đó là lục bình lênh đênh trên sóng nước.

Nghĩ vậy liền đồng tình với Nhược Ngu, Triệu Thanh Nhi đem bạc vụn trả lại cho Nhược Ngu nói: “Tiền mà hắn đưa, ngươi nhất định phải lấy hết, nhưng tuyệt đối không thể tiêu xài tùy tiện. Hiện tại mẹ ngươi mặc kệ ngươi, thì ngươi phải nên biết tự lo cho bản than. Lúc nào cũng phải nên tích trữ thật nhiều tiền trong người, tương lai lỡ có gió thổi cỏ lay, thì ít ra cũng có đường lui cho mình.”

Nhược Ngu nghe xong gật đầu, cảm thấy Triệu Thanh Nhi thật sự là thành thục và có chủ ý. Nhưng sau đó bắt đầu chuyển sang hướng khác, hưng trí bừng bừng nói: “Các người có biết trong thành mới mở mộthương lâu có hương vị Giang Nam không, món cua mà bọn họ chế biến đặc biệt lắm. Quản gia Tư Mã phủ hôm qua đưa hộp đựng đồ ăn bốn tầng cho ta nếm thức ăn tươi, ta cảm thấy mùi vị đó khá ngon. Buổi chiều hôm nay phu tử dạy đàn sinh bệnh, chúng ta được tan học sớm, hay là mình cùng đến tửu lâu đó ăn chút đồ nhé.”

Nhược Ngu vừa nói xong Tô Tiểu Lương cùng Triệu Thanh Nhi tự nhiên thấy thèm. Tô Tiểu Lương hưng phấn dị thường nói: “Ta có nghe cha nhắc tới, thức ăn ở tửu lâu đó có hương vị rất đặc biệt, ngay cả ông từng ăn ở quán ăn ở kinh thành cũng không thể so sánh được. Nhưng mà tửu lâu kia giá rất đắt, chúng ta có thể ăn nổi sao?”

Lý Nhược Ngu nói: “Trong ba chị em chúng ta, ta là người ta lớn tuổi nhất. Nhưng mà ta chưa từng mời khách, thật sự là quá thất lễ rồi. Hôm nay ta mời các muội, được không?”

Nghe xong lời này Tô Tiểu Lương cùng Triệu Thanh Nhi đã sớm đem lời khuyên Nhược Ngu nên tishc trữ tiền bạc lo cho tương lai sau này quăng lên chín tầng mây, hưng trí bừng bừng nghiên cứu xem một lát nữa nên ăn món gì.

Tô Tú nghe xong lắc đầu cười, đi ra khỏi phủ trước, tìm tên sai vặt đứng ở trước cửa Tư Mã phủ, bảo hắn đi đến Phẩm Hương Lâu đặt trước một chỗ tốt, kêu chủ lâu làm thêm vài món ăn để có nhiều lựa chọn chút, các cô gái thích đồ ăn chua ngọt, bảo phía dưới bếp chuẩn bị trước. Nàng sai một tên sai vặt khác đến phố ở hàng thịt Triệu gia, rồi đến thong báo với xa phuTô gia, sau đó trở về thư viện.

Đã nhiều ngày Tư Mã đại nhân liên tục ở trong phủ cùng phu nhân triền miên, không có đi ra ngoài xử lý công vụ. Hôm nay phu nhân đi đến thư viện, Tư Mã đại nhân đương nhiên phải đi xử lý công vụ mà nhiều ngày nay hắn không đụng tới. Coi như là tạm thời bỏ qua cho tiểu phu nhân mấy ngày thoát khỏi cảnh bị hút hết sinh lực.

Tội nghiệp cho tiểu phu nhân của chúng ta, trải qua mấy ngày để Tư Mã đại nhân ăn uống no đủ, đã làm cho tiểu phu nhân vừa bước xuống giường thì chân mềm nhũn, nơi đó cũng sưng đỏ, vừa đi vừa khóc nói cọ trúng rất đau, thoa thuốc mỡ nên cũng đỡ nhiều.

Tư Mã đại nhân cũng biết là mình hơi quá đáng nên có chút đuối lý, nên có dặn dò các thị nữ theo hầu tiểu phu nhân là nên chiều chuộng nàng để nàng vui vẻ thoải mái nhất có thể.

Tiểu phu nhân đã có ý muốn mời khách, đương nhiên là mọi chuyện phải được xử lý tốt, phải làm cho phu nhân và tỷ muội của nàng thỏa mãn mới được. Đợi đến sau khi tan học, Tô Tiểu Lương, Triệu Thanh Nhi và Nhược Ngu cùng nhau lên xe ngựa, ba người tỷ muội trên đường vui cười rộn ràng đi đến Phẩm Hương Lâu.

Đến tửu lâu, Tô Tú nhìn quanh, lập tức nhìn đến một chiếc xe ngựa xa hoa đậu dưới tửu lâu, xem hình dạng xe có hoa văn tinh xảo, nhưng dính chút bụi đường. Trên bánh xe kia vừa dày vừa to nặng, hình như là đi đường xa mà đến đây.

Nàng có chút không yên lòng nên cho thị vệ đi lên xem trước một phen. Thị vệ bẩm báo lại là tất cả đều bình thường, Tô Tú vẫn không yên lòng. Để cho ba cô gái trong xe chờ đợi, tự mình xuống xe ngựa đi vào tửu lâu. Đang đi đến lầu hai chuẩn bị vào gian trong thì ở thang lầu cửa chính của một gian đột nhiên mở ra, một người đàn ông bước ra, đó là thứ đệ của Tư Mã đại nhân Trử Vong.

Trử Vong biết Tô Tú là thị nữ bên cạnh của tẩu tẩu, hắn lúc trước cứu Trịnh Đông người sáng chế ra máy bơm nước, đã nhiều ngày qua, vừa vặn hắn quay về nơi cũ, có ý muốn tạ ơn người đã cứu mạng. Trử Vong từ chối nhưng không được nên chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh, nên mới đi đến Phẩm Hương Lâu.

Quá ba tuần rượu, bởi vì mắc tiểu quá nên mới đứng dậy, vừa ra khỏi cửa thì gặp Tô Tú, lậo tức nhìn phía sau của Tô Tú và thầm nghĩ chẳng lẽ ca ca và tẩu tẩu tới đây dùng cơm.

Tô Tú lướt qua Trử Vong, liếc mắt vào nhã gian một cái, mơ hồ nhìn thấy hai nam nhân ở bên trong, một vị trong đó thật anh tuấn và nho nhã. Tô Tú không muốn dài dòng, chỉ coi hắn là khách, thấp giọng nói: “Phu nhân tới đây dùng cơm cùng bạn ở thư viện. Những người đó không biết thân phận của phu nhân, một hồi nếu có gặp thì ngài coi như không biết là tốt rồi, đừng nói để lỡ miệng.”

Trử Vong vội vàng đáp ứng, chỉ là tính tình của hắn vốn thủ lễ, nếu biết tẩu tẩu đến đây dùng cơm, còn mình ở một bên ngồi uống rượu thì bất kể như thế nào cũng không làm được.

Tô Tú quay người đi xuống lầu, hầu hạ phu nhân đi xuống xe. Chỉ trong chốc lác, Nhược Ngu cùng Tô Tiểu Lương, Triệu Thanh Nhi đi lên lầu hai. Trử Vong ở một bên khẽ cúi đầu, hai tay nắm lại với nhau, đặt ở bên hông, tựa như nhường đường cho ba người đi qua, kì thực cũng như đang hành lễ với tẩu tẩu nhà mình.

Bởi vì Tô Tú che trước hắn nên Lý Nhược Ngu cũng không nhìn thấy Trử Vong, nàng lôi kéo bạn nói cười đi vào nhã gian.

Trử Vong thấy tẩu tẩu đi vào trong, lúc này hắn mới đi xuống lầu, đi đến Hương phòng ở lầu dưới.

Lúc chờ hắn lên lầu,lại phát hiện người đi cùng với Trịnh Đông tự xưng là huynh trưởng của hắn, đang đứng trước cửa phòng, hướng đến phòng của tẩu tẩu nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play