Editor: Ếch

Suy nghĩ đến đây nên không yên lòng, nàng nhớ lời mẫu thân nhắc nhở, kéo tay áo Nhược Ngu, thấy dấu thủ cung sa biến mất, không khỏi vui mừng nói: “Tư mã đã viên phòng cùng muội.”

Hai rặng mây đỏ bay lên đậu trên đôi má Nhược Ngu, nàng mất tự nhiên rút hai tay về: “Trữ ca ca dặn chuyện này không thể nói với người ngoài.”

Nhìn bộ dạng nhăn nhó của muội muội, Lý Nhược Tuệ mừng đến ứa nước mắt. Muội muội ngốc biết xấu hổ, nếu mẫu thân biết có lẽ cũng vừa khóc vừa cười. Vốn lúc trước, nàng còn thấp thỏm lo lắng cảnh ngộ muội muội, không biết muội muội gả đến phương bắc không có chỗ dựa sẽ ra sao, làm sao dám nghĩ đến muội muội tiến bộ khả quan đến thế, nói ăn cử chỉ khác hẳn lúc trước lộn xộn. Như vậy, xem ra Trữ Tư mã không nuốt lời, quả nhiên chăm sóc muội muội tỉ mỉ.

Nhìn lại nét mặt cô đơn của muội muội, hình như bị Trữ Tư mã lạnh nhạt. Lý Nhược Tuệ mới đến, cái gì cũng chưa rõ, chỉ đành trấn an muội muội vài câu. Lại thêm nhà vừa mới chuyển, gia cụ còn sắp xếp thỏa đáng, còn cả chuyện thiếp thất vào cửa cũng chưa bàn bạc xong với Lưu Trọng, nên không thể giữ muội muội lại ăn trưa chỉ hẹn hai ngày sau sẽ đến phủ Tư mã thăm.

Rời Lưu phủ, Nhược ngu ngồi trong xe rầu rĩ nửa ngày, Tô Tú thấy nàng không vui liền cẩn thận hỏi: “Vì sao phu nhân rầu rĩ không vui?”

Nhược Ngu dựa vào gối tựa, lấy tay chống má thở dài: “Giường Kiều Hồng chắc ấm lắm, nếu không sao tỷ phu lại thích nàng ta?”

Tô Tú không ngờ phu nhân lại hỏi vấn đề riêng tư này, không khỏi quẫn bách, chỉ có thể nói: “Phu nhân nghe ai nói? Vợ chồng trên đời này muôn hình vạn trạng, không ai giống ai, nhưng theo nô tỳ thấy, Lưu tổng binh có vẻ nuông chiều thiếp thất quá mức…”

Nửa câu còn lại, Tô Tú vội vàng ngậm miệng không nói tiếp, nữ chủ nhân này là người vô tư, bản thân nàng là hạ nhân thì không nên nói nhiều.

Nhược Ngu không nói nữa, lúc xuống xe giương mắt nhìn bầu trời quang đãng, náng chiếu tạo thành những mảnh màu bạc nhảy nhót, đã sắp đến trưa, quay đầu hỏi: “Trữ ca ca hôm nay có về ăn cơm trưa không?”

Tô Tú xoay người hỏi quản gia, nghe nói Tư mã đại nhân hình như đã xuống vùng nông thôn, buổi trưa chỉ sợ không về kịp, nếu công việc thuận lợi khả năng buổi tối sẽ về. Đem lời này báo lại cho phu nhân, phu nhân phiền muôn một hồi, sau đó bày ra chai chai lọ lọ, hăng hái bừng bừng bôi bôi trát trát. Đáng tiếc, năng khiếu trang điểm của phu nhân không khác gì năng khiếu vẽ tranh, đều khiến quỷ thần khiếp sợ, không dám nhìn thẳng. Chốc lát sau, khuôn mặt vỗn đẹp đẽ thì cảnh xuân tươi đẹp, cái miệng nhỏ nhắn giờ không khác gì một cái chậu máu. Long Hương phiêu mắt nhìn lại càng hoảng sợ, đứng một bên nhịn cười nói: “Giờ chưa tới đêm, sao lại giả quỷ dọa người.”

Nhược Ngu buông than vẽ lông mày trong tay, khó hiểu nói: “Sao? Xấu à? Ta thấy Hồng Kiều trang điểm thế này mà, son phấn trát cả đống.”

Long Hương dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Hôm nay bị làm sao vậy? Sao lại bị thiếp của đại cô gia chọc tức đến hồ đồ? Chẳng trách hôm nay lại bất chợt nổi hứng bất ngờ, hóa ra đi Lưu phủ một chuyến nên muốn học kiểu trang điểm yêu mị của Hồng Kiều. Sau đó, nàng phân phó nha hoàn ngoài hiên mang nước ấm tới, vắt khăn mặt, lau mặt cho phu nhân.

“Phu nhân, người vốn xinh đẹp tự nhiên, không cần phải học theo loại phụ nhân xuất thân thấp hèn, hôm nay em thấy ả ta còn bắt chước phu nhân nhà giàu mang ngọc bích, đang tiếc có mặc trang phục quý giá đến đâu thì cũng bị kiểu trang điểm làm lộ đuôi, chỉ cần là người hiểu biết đều nhìn rõ xuất thân con hát của ả, cả người phong trần có tẩy cũng không sạch, học ai không học học tiện phụ làm gì?”

Nhược Ngu tuy rằng đã nghe long Hương nói tỷ phu nạp thiếp xuất thân không tốt, nhưng không tốt chỗ nào thì không hiểu lắm: “Cái gì là xuât thân con hát?”

Thiếu phu nhân thích hỏi là chuyện tốt, nhưng luôn luôn hỏi những vấn đề khó nói, khiến nha hoàn bên cạnh khó mở miệng. Nhìn trong phòng không có người, Long Hương thấp giọng giải thích: “Con hát, là loại nữ tử chỉ cần nam nhân trả tiền thì có thể… ngủ.”

Nhược Ngu nghe xong, khẽ mở cái miệng nhỏ, giống như bị hù nhảy dựng lên, liên tưởng tới bức tranh mấy người bạn ở trường trộm tới khó tin nói: “Kế cả đó là nam nhân béo như lợn cũng ngủ cùng?”

Long Hương thầm nghĩ: so sánh này không nên lắm, sau đó tinh tế quan sát gương mặt nõn nà của Nhược ngu, nói: “Ai cần biết hắn béo hay xấu, giao bạc thì phải tiếp khách. Sở dĩ nói con hát đa phần đều bẩn là ý đó. Phu nhân ngài đâu cần bắt chước ả.”

Những ngày gần đây, Nhược Ngu tựa như được khai sáng, rất nhiều chuyện trước đây không hiểu liên tiếp sáng tỏ làm nàng khó thích ứng, lại hỏi: “Nếu bẩn như vậy, sao tỷ phu lại coi như báu vật, luôn muốn mang vào phủ chọc giận tỷ tỷ?”.”

Long Hương lại nói: “Đại cô gia là người thích nói ngọt, người ta giỏi dụ dỗ làm nũng, cả người toàn bản lĩnh lừa nam nhân. Chuyện nam nhân nô tỳ nói không hay, có lẽ là vừa ý cô gia nên liền dán dính vào người cô gia không buông chăng?” Long Hương nói xong cũng không chịu nổi Nhược Ngu nữa, mượn cớ đổ nước bưng chậu chạy trốn.

Nhược Ngu sờ sờ gương mặt được rửa sạch nhẵn nhụi, ngồi trước gương đồng nhìn ảnh phản chiếu, thử làm mấy động tác nhưng kiểu gì cũng không có giống Hồng Kiều thiên kiều bá mị nên không khỏi nhụt chí, xoay người ngã vào giường, gối đầu lên con hổ vải, đẩy đẩy màn che, một lúc sau liền gối lên con hổ ngủ mất.

Đến khi dậy, nàng dụi mắt, không đợi Tô Tú bưng trà vào đã càu nhàu hỏi: “Bây giờ là giờ nào?”

Tô Tú bưng nước lê nấu đường phèn mới nấu vào, đưa cho Nhược Ngu, nói: “Phu nhân, ngài ngủ chưa được nửa canh giờ, có phải tưởng đang ở thư viện, chốc nữa lại phải học tiếp không, lẽ nào ngài quên, phu tử ở thư viện cho nghỉ năm ngày?”

Nhược Ngu nghiêm trang đáp: “Trữ ca ca nói buổi tối về ăn, không biết nhà bếp hôm nay nấu món gì? Ta muốn tắm rửa chải đầu.”

Tô Tú khó được dịp nghe thấy phu nhân nói năng vui vẻ cao hứng, vội vã thông báo cho nhà bếp, buổi tối làm đồ ăn ngon một chút, sau đó mở rương lấy bộ quần áo màu ngà mấy ngày trước mới may phối hợp với quần dài màu lam viền ngọc trai, hai tay giơ tới trước giường cho Nhược Ngu xem: “Phu nhân, người xem có được không?”

Nhược Ngu nhìn nhìn, cảm thấy rất đẹp liền đi ngâm mình vào bôn tắm đầy cánh hoa thơm ngào ngạt, lúc làm tóc thì nói Tô Tú búi kiểu đọa mã kế, vì màu váy mát mẻ nên không thích hợp dùng nhiều trang sức liền sai người hái một bông mẫu đơn nở rộ nhất vườn màu hồng phấn cài lên mặt sau của búi tóc làm nổi bật khuôn mặt kiều diễm hơn hoa.

Tô Tú định thoa một lớp son mỏng, nhưng tiểu phu nhân nhất quyết không chịu, muốn bôi bôi trát trát lên mặt, may mà bộ dạng Nhược Ngu tốt, tô son phấn nhiều cũng không hiện lên vẻ tục khí bằng không gương mặt đầy son này còn làm người ta tưởng đây là tân nương sắp lên kiệu.

Đến khi hoàn tất, nhà bếp cũng nấu cơm xong, nhưng sau khi cả bàn đồ ăn được bưng lên, đợi rồi chờ cũng không nghe thấy tiếng người ở tiền viện. Lúc săp lên đèn, quản gia vội vã chạy vào, nhỏ giọng với Long Hương đang canh ngoài viện: “Vừa rồi Tư mã đại nhân phái người báo có lẽ đêm nay đại nhân không về phủ, nói Tư mã phu nhân ăn bữa tối trước không cần chờ ngài ấy, dặn phu nhân ăn xong đừng tham lạnh ăn nhiều dưa.”

Đến khi Long Hương nhắn lại lời này cho người trong phòng, tiểu phu nhân vốn vẫn ngồi ngay ngắn bên bàn ăn đột nhiên suy sụp, cặp mắt được vẽ tỉ mỉ tựa như đầm nước. Một khắc sau, phu nhân đột nhiên đứng lên im lặng xách váy chạy ra ngoài. Người gác cổng nào dám mở cửa cho phu nhân, quản gia cũng tới khuyên bảo: “Phu nhân, giờ trời đã tối đen, ngài còn muốn đi đâu? Nếu có chuyện gì muốn làm thì cứ giao cho chúng tiểu nhân là được.”

Tô Tú với Long Hương chạy tới sau cũng hết lời khuyên bảo, nhưng Nhược Ngu vẫn ngang như cua, vô luận thế nào cũng bám lấy cửa lớn, đứng ì ở cửa. Cuối cùng, Tô Tú không có biện pháp, đành lấy ghế nằm lại mời phu nhân nằm xuống, nhưng Nhược Ngu vẫn không nói chuyện, đứng sau cửa dùng ngón tay đã chuyển màu xanh nhạt khẩy cửa chính màu đỏ son. Lớp sơn cửa mới bị phu nhân khẩy một hồi thì tróc một mảng.

Đứng cả một canh giờ, Nhược Ngu bắt đầu buồn ngủ, liền ngồi xổm xuống đất, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy đầu gối, chôn mặt vào giữa hai cánh tay. Tô Tú và Long Hương khuyên nhiều lần, Nhược Ngu ngay cả ư hử cũng không, cứ thế ngồi lỳ trước cổng lớn. Tiểu phu nhân bất động, những hạ nhân nào dám đi, chỉ đành nhanh chóng lấy mấy chậu nước ngải đặt xung quanh tránh muỗi đêm đốt da non thịt mịn của phu nhân. Quản gia mới nhận chức tên Trữ Thằng cảm thấy mới lên chức đã gặp vấn đề nan giải, nhìn tiểu phu nhân giống như trẻ con giận dỗi ngồi trước cửa thì cả người như lửa đốt, chỉ đành thở dài than vãn: “Ôi chao, ôi chao.”

Đến nửa đêm, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là tiếng vó ngựa. Quản gia vội vàng chạy đến mơ cửa nhìn, hóa ra là gã sai vặt bên cạnh Tư mã đại nhân gõ cửa, nhìn tiếp là Tư mã đại nhân đang xoay người xuống ngựa, nên vội nói lớn: “Tư mã đại nhân, ngài về rồi, phu nhân đợi ngài đến tận giờ, khuyên thế nào cũng không chịu về phòng ngủ.”

Tô Tú cùng Long Hương đỡ tiểu phu nhân sang một bên để tránh bị cửa đập vào người. Nhưng hai người quên mất điều quan trọng: người ngồi lâu máu khó lưu thông, chân cảm giác như bị trăm ngàn cây kim đâm vào, Nhược Ngu chịu không được liền khóc rống lên, lập tức biến gương mặt thành bức tranh sơn thủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play