Những người ở trong thư viện có kinh nghiệm đều biết, người giỏi sẽ đứng sau, người dở sẽ là người biểu diễn đầu tiên. Bình thường là học sinh càng xuất chúng, càng gây phấn khích thì vị trí biểu diễn sẽ càng ở gần chót, tạo nên chuyện núi cao thì sẽ có núi khác cao hơn, cảm giác như nhân tài càng lúc xuất hiện càng nhiều.
Mà Lý Nhược Ngu hiện tại là người đầu tiên đi ra, có thể tưởng tượng được màn biểu diễn của nàng thảm thiết đến mức nào mới có thể bị xếp ở vị trí đầu tiên.
Vì hôm nay có biểu diễn nên Nhược Ngu không có mặc đồng phục đi học, mà trên người mặc một chiếc váy bằng lụa mỏng màu trắng đính đầy sợi tơ bạc bay bay kéo dài xuống đuôi váy như dòng nước gợn sóng, ống tay áo được xẻ đôi bằng sa mảnh lộ ra đôi cánh tay trắng nõn, một dải lụa hồng in hoa được khoác choàng qua sau lưng và cố định trên khuỷu tay, làn váy dài cùng nhau kéo dài trên mặt đất. Bước chân chầm chậm, lộ ra đôi giày thêu đầy ngọc trai.
Má tóc đen dày của nàng hôm nay được búi lên kiểu phi thiên kế (1) trang sức trên người cũng chỉ có một đôi vòng tay bằng ngọc Dương chi, đôi cổ tay nhẹ nhàng để ở trên đàn cổ làm cho các vị gia trưởng thở dài—đúng là mỹ nhân.
Nhưng mà Nhược Vũ tiểu thư đang được mọi người say mê cảm thán khen ngợi không thôi đó thì với Trữ Kình Phong đại nhân thì ngược lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại bài hát “Túm đệ đệ” mà nương tử nhà mình đã từng tàn phá lỗ tai hắn.
Chẳng lẽ hôm nay đang trình diễn những bài đồng dao dành cho trẻ em? Tô Tú cũng thật là, nếu biết phu nhân muốn diễn tấu đồng dao, vì sao lại ăn diện cho nàng giống như một tiên tử vừa mới hạ phàm thế này? Nàng vốn đã rất đẹp, lại còn ăn diện bắt mắt như thế. Nhưng mà một lúc nữa khi mở miệng ra thì sẽ chẳng ra cái gì cả, còn không bằng mặc đồng phục đi học với kiểu tóc búi trái đào (2), như một hài đồng hồn nhiên thì tốt biết bao.
Đúng lúc này, đầu ngón tay của Nhược Ngu nhẹ nhàng khảy nhẹ dây đàn, phía sau nhạc công đệm nhạc cũng nhanh chóng khảy đàn lên, tiếng nhạc dị thường quanh quẩn bên tai, toàn bộ thư viện lập tức yên tĩnh, mọi người dụng tâm lắng nghe tiếng đàn uyển chuyển thanh nhã này.
Trử Kình Phong nghe thấy tiếng đàn xa lạ đó, đây không phải khúc nhạc ‘nổi danh’ của nương tử nhà mình. Khúc nhạc kia tuy rằng trầm bổng êm tai, nhưng nếu nếu dụng tâm đi phân tích rõ ràng thì sẽ phát hiện nữ tử đang khảy đàn trên cao từ đầu tới cuối đều là một đoạn hợp âm đơn giản, về phần những thứ có thể làm biến hóa làn điệu này, kỳ thật đều do nhạc công phía sau tạo nên.
Bình Dao công chúa am hiểu sâu về âm luật cũng hiểu ra, lập tức ở bên cạnh Trử Kình Phong cười nhẹ, cố ý nói với ca ca bên cạnh mình: “Xem ra Nhược Vũ tiểu thư ngoài tranh chữ không tinh thông, thì ra âm luật cũng không thông hiểu lắm.”
Trử Kình Phong từ trước đến giờ luôn là người bao che khuyết điểm của người nhà, tuy rằng lời nói của Bình Dao công chúa là thật, nhưng mà bị người khác nhắc tới như vậy, hắn rất là không vui!
Đúng lúc này, nữ tử trên đài cao cất cao tiếng hát. Thanh âm của Nhược Ngu thật sự trong trẻo êm tai đến lạ thường, bài hát nàng đang hát cũng là bài hát quen thuộc được truyền tụng nhiều trong dân gian. Câu từ đơn giản, nửa như lời thì thầm, nửa như lời nỉ non, chỉ là những âm tiết nhè nhẹ được phát ra từ yết hầu. Nhưng thanh âm kia biến đổi dần theo âm luật đang diễn tấu, khi thì uyển chuyển, khi thì cất cao, âm điệu duyên dáng nhẹ nhàng như lông chim cứ quanh quẩn, phất nhẹ qua từng trái tim người nghe làm rung động không thôi.
Nhất là Tư Mã đại nhân, hắn đang liên tưởng tới đêm tuyệt vời nào đó, đôi môi anh đào của giai nhân thở gấp, ở bên tai mình khẽ rên nhè nhẹ… Hận không thể lập tức đem tiểu tiên nữ trên đài cao kia xuống ôm vào trong lòng, miễn cho người ngoài nghe được.
Lúc này gió mát thổi đến làm cho làn váy lụa hơi bay bay, phối hợp với thanh âm uyển chuyển như tiếng nhạc được cất từ trời cao kia, thiếu nữ tuyệt sắc trên đài cao kia quả nhiên là tiên nữ bị lạc xuống trần gian, mê hoặc những người đang say mê lắng tai nghe bên dưới, trong lòng âm thầm khen mãi không thôi: Nghe tiếng cũng như nhìn thấy người, đều là tuyệt phẩm thế gian hiếm có! Âm điệu đó của nàng cùng với khí chất xuất trần đó đã sớm làm cho mọi người say mê, làm sao mà có người nào có thể chú ý đến những âm điệu đơn giản trong tiếng đàn của nàng.
Thật ra, thanh âm của Nhược Ngu tuy rất hay, nhưng mà ở trên đài cao, thanh âm trong veo của nàng cũng bị những nhạc công diễn tấu che đi gần hết, hoàn toàn không thể làm ra hiệu quả như vậy.
Nhưng đài diễn này lại do chính tay của Mạnh Thiên Cơ thiết kế, thì đương nhiên sự khác biệt sẽ rất xa. Đài biểu diễn này được thiết kế bởi những chiếc vò lớn nhỏ khác nhau, được sắp xếp một cách đầy tinh tế hợp lí. Mà vị trí của Nhược Ngu hoàn toàn là chỗ tốt nhất vàcó hiệu quả nhất, cho nên âm thanh diễn tấu của nhạc công được che khuất một phần, ngược lại có thể khuếch đại âm thanh tiếng hát của Nhược Ngu cao hơn bình thường. Đúng là một màn biểu diễn làm cho người ta thán phục không thôi.
Khi lời ca tiếng nhạc dần tan đi, mọi người còn chưa hồi phục tinh thần lại nghe tiếng vỗ tay chậm rãi của Tư Mã đại nhân, mọi người mới chợt tỉnh dùng sức vỗ mạnh tay trầm trồ tán thưởng.
Thái tử cũng không khỏi lộ ra mấy phần tán thưởng, cúi đầu nhìn muội muội của mình nói: “Nếu đã có tiếng ca thiên phú như thế, thì tiếng đàn càng phức tạp ngược lại sẽ càng làm nặng nề thêm không nâng cao được tiếng hát, muội thấy đạo lý này có đúng hay không?”
Bình Dao không nói gì, chỉ mím môi thật chặt, nhưng trong lòng lại căm giận bất bình như cũ. Tiếng ca thiên phú thì sao, còn không phải lấy sắc dụ người? Vì sao Trử Kình Phong cùng ca ca chỉ biết tìm đến chỗ sắc dụ này, không biết thưởng thức cái hay cái xuất sắc của những kỳ nữ, chẳng lẽ mảnh chân tình của mình lại không thể sánh bằng một nữ nhân yêu mị chốn làng quê hẻo lánh này?
Nhược Ngu đi xuống đài thì thấy Trử Kình Phong đang ở phía dưới, cười cười nhìn nàng, ba ngày không gặp, tiểu biểu muội lại làm cho mình ngạc nhiên đến thế này. Trong đôi mắt lạnh lùng kia, băng tuyết dường như đã tan đi hết, chỉ còn đầy tình cảm và yêu thương chan chứa.
Nhược Ngu vốn dĩ cười một cách tự nhiên nhìn Trử ca ca, nhưng mà thấy thái tử ở phía sau, sắc mặt lập tức khẽ biến, nàng trừng mắt liếc hắn một cái xong liền xoay người đi về phía hậu trường, chuẩn bị biểu diễn cùng các bạn học ở trường.
Tô Tiểu Lương cùng Triệu Thanh Nhi đang núp ở một góc lật xem một quyển sách nhỏ, vừa thấy Nhược Ngu đến, liền khẩn trương cất vào. Nhược Ngu thấy cảnh đó, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn. Hai nàng đành nhỏ giọng nói: “Lát nữa sẽ cho ngươi xem có được không?”
Vì thế ba người đứng gần sát nhau, vừa cắn hạt dưa, vừa xem biểu diễn.
Màn biểu diễn kế tiếp có thể được coi là phấn khích, nhưng mà tấu khúc mà Nhược Ngu vừa biểu diễn lại là tấu khúc du dương dịu dàng, làm cho màn biểu diễn có phong cách riêng, so sánh với nàng thì màn biểu diễn này mất đi chút mùi vị, màn biểu diễn mở màn tuyệt vời đó đã làm cho những người ngồi chung quanh xem còn ngơ ngẩn mãi không thôi.
Đợi đến sau khi biểu diễn tài nghệ xong, liền đến phần biểu diễn về nữ hồng, những thành phẩm về các cơ quan phát minh mới. Phần lớn các nữ học sinh đều trưng bày những thành phẩm là cầm kì thi họa. Chỉ có Nhược Ngu cùng Tô Tiểu Lương và Triệu Thanh Nhi là trưng bày thành phẩm được hoàn thành từ bài tập trong lớp.
Tô Tiểu Lương cùng Triệu Thanh Nhi biểu diễn chính là bài tập nhập môn --- Chuột máy!
Khi con chuột máy kia chạy tới chạy lui làm cho các phụ huynh cùng các hài đồng được phụ huynh mang đến bật cười khanh khách, cứ mãi vỗ tay khen hay. Đáng tiếc khách quý của Tô gia là Viên Dung tiểu thư vừa nhìn thấy thì mặt đen hết cả lại. Tô nhị tiểu thư nhịn không được hung hãn trừng mắt nhìn muội muội nhà mình.
Hai vị bằng hữu đã thi triển xong thành phẩm,đến lượt Nhược Ngu. Lý Nhược Ngu đứng bên cạnh cái giếng nước ở thư viện, lấy tay đè nhẹ lên tay cầm, theo tốc độ đè xuống của nàng thì một dòng nước xanh mát từ dưới giếng vọt mạnh lên theo ống trúc, dĩ nhiên là không cần tốn nhiều công sức.
Mọi người lập tức đồng loạt ồ lên, sôi nổi cảm thán quả nhiên là một kĩ thuật tuyệt vời, lại có thể phát minh ra loại đồ vật kì diệu tinh xảo lại có tác dụng trong thực tế đến như thế, vị biểu muội của Tư Mã phủ quả nhiên là một nhân tài.
Bình Dao công chúa cùng Viên tiểu thư nhìn Nhược Ngu mới vừa biểu diễn xong, liền đưa mắt nhìn nhau, biểu tình trên mặt thật phong phú.
Cuối cùng lại cẩn thận nhìn lại vật được đặt trên giếng nước một lần nữa. Viên Dung cuối cùng không nhịn cười được nữa nên bật cười ha hả, không lớn nhưng tuyệt đối không nhỏ, quay sang nói với công chúa: “Loại dân quê ở nơi khỉ ho cò gáy như thế này cũng có người không tệ ấy nhỉ, ta còn nói cơ quan này là tài nữ của vị phu tử xuất sắc nào đào tạo ra, chắc là có trí tuệ tuyệt luân lắm mới có thể làm ra được thành phẩm như thế này! Nhưng nếu ta không nhìn lầm, đây chẳng phải là Áp thủy khí do môn sinh của Bạch quốc cữu ---Công bộ mới nhậm chức Nam Cung đại nhân phát minh ra đấy sao? Hiện nay trong hoàng cung, bất cứ miệng giếng nào cũng đều có trang bị loại dụng cụ này, chỉ cần là quý nhân trong kinh thành, người nào chưa từng thấy qua? Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy, lại đi lấy thành phẩm tâm huyết của Nam Cung đại nhân đến nơi này để khoe khoang, coi thành tác phẩm của mình.”
Kì thực, kết cấu của loại Áp thủy khí này cực kì phức tạp, dù có bản thiết kế sẵn rồi cho người đến mô phỏng để làm theo cũng chưa chắc làm được, nhưng mà Nhược Ngu lúc ấy chỉ nhìn một lần đã có thể nhìn ra bị quyết bên trong đó, đối với một thiếu nữ thật lòng mà nói thì đã là chuyện hiếm có.
Dù sao trong thư viện này đều là những cô gái nhỏ mà thôi, sao có thể phát minh ra được những sáng tạo độc đáo gì cho bản thân mình chứ?
Nhưng Viên Dung lại dùng giọng điệu quý nữ Bắc Kinh nồng đậm chế nhạo như thế, làm cho mọi người cảm thấy Nhược Vũ tiểu thư của phủ Tư Mã đúng là ỷ thế hiếp người, không biết xấu hổ, dùng phát minh của người khác để lấy danh tiếng.
Đáng tiếc ở chỗ, ngoài Tư Mã đại nhân chuyên bao che khuyết điểm ra, còn có một vị phu tử mới nhậm chức ở Thiến Tư thư viện - Mạnh Thiên Cơ nữa.
Tuy rằng Mạnh Thiên Cơ tự cho mình là thiên hạ đệ nhất kì tài, cổ kim hiếm có. Đối với Lý Nhược Ngu cũng nhìn không vừa mắt. Nhưng nếu có người nào trước mặt hắn mà chửi mắng học sinh của mình, thì Mạnh điên tử đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho người đó.
Hắn ngồi ở bên ghế dành cho phu tử, hơi ngoẹo cổ, khinh miệt cao thấp đánh giá Viên Dung, nói không khách khí chút nào: “Chỉ là một ả phụ nhân dốt nát chỉ biết chui rúc trong hậu viện! Không hề có chút gia giáo! Ngay cả cơ quan đơn giản nhất cũng không biết lại dám huyênh hoang gì ở đây? Áp thủy khí này vốn là phát minh của môn hạ Quỷ Thủ môn, dùng để sử dụng cho nghề nông, tuy rằng có chút tác dụng nhưng cũng không có cái gì đặc biệt hơn người. Nam Cung Vân hắn chẳng qua cũng chỉ là thứ đệ tử dở nhất của Quỷ thủ môn, dựa vào chút tài mọn mà thăng quan tiến chức. Sao nay lại biến thành là thành phẩm tâm huyết của Nam Cung Vân?
Đồ đệ của Mạnh Thiên Cơ ta cần gì phải bắt chước cái thứ dốt nát đó? Bắt chước thành phẩm của người khác làm chi? Đồ nhi, triển lãm cho những người ngu xuẩn này xem tài nghệ của ngươi đi!”
Mạnh Thiên Cơ sau khi buông những câu châm chọc độc miệng, liền gọi đại đệ tử của mình là Lý Nhược Ngu bước ra khoe tài, dáng vẻ đầy đắc ý của một phu tử khi có thể khoe khoang học trò giỏi của mình.
Chỉ bấy nhiêu thôi đã làm cho những tiểu thư khuê khác chưa có hôn phối trong các phụ huynh đều xao xuyến không thôi, thầm nghĩ: ‘Vị phu tử này quả nhiên nhã nhặn tuấn tú quá đi!’
Đúng lúc này, Nhược Ngu nhanh nhẹ nghe theo lời của Mạnh phu tử, gọi hai gã sai dịch đến để nâng hai cái xẻng Lạc Dương (3) chuyên dùng cho trộm mộ, cấm 1 đoạn sâu vào trong đất, đợi đến khi cảm nhận được có nguồn nước phún lên, rồi mới rút cái xẻng dài kia ra, đưa ống trúc có thiết kế đặc biệt thay vào đó, sau đó đem Áp thủy khí trên giếng tháo xuống.
Nhược Ngu lúc này cởi áo khoác lụa, đem đuôi váy dài bên hông tháo xuống, chỉ mặc váy dài bên trong, toàn thân nhanh nhẹn tháo vát, lấy một chiếc búa nhỏ từ bên trong chiếc gương gỗ ra. Trang bị này nhìn bề ngoài thì đơn giản nhưng kết cấu bên trong lại cực kì phức tạp.
Nếu không phải tháo lớp che bên ngoài ra thì người ta nhìn đúng là không ai biết, nhưng khi tháo ra thì làm cho người nhìn phải hoa cả mắt. Điều này đã làm cho những người vừa âm thầm khinh miệt kia cảm thán không thôi! Vật đó đúng thật là có kết cấu phức tạp rườm rà, có thể căn cứ theo bản vẽ để lắp ráp nên khí cụ đó, thì chắc chắn phải là một cô gái cực kì thong minh tài giỏi, đừng nói chi Nhược Vũ tiểu thư không hề có bản vẽ, chỉ là dựa theo trí nhớ có thể tháo dỡ rồi lắp ráp lại.
Tốc độ của Nhược Vũ không tính là quá nhanh, nhưng mỗi cái lắp ráp đều không hề có chút do dự.
Trử Kình Phong ngồi ngăn ngắn ở ghế chủ vị, mắt khẽ khép nhìn cô gái nhỏ trên đôi gò má đã lấm tấm mồ hôi, chuyên chú một cách lạ thường kia. Như trong mơ hồ, thoáng hiện lên hình ảnh Nữ thuyền vương trong trí nhớ. Giờ khắc này hắn đột nhiên có chút hối hận, hối hận vì để cho nàng nghiên cứu học tập môn tập cơ quan thuật, cảm thấy nếu như nàng cứ tiếp tục như thế này, thì một ngày nào đó nàng sẽ rời xa vòng tay của hắn…
Đúng lúc này Nhược Ngu nhẹ nhàng thở ra một hơi, hưng phấn xem áp thủy do chính mình cải tạo xong, sau đó sai người làm dùng cái giá đem nó gác lên ống trúc đang cắm vùi vào trong đất.
Ngay lúc này, Tô Tiểu Lương cùng Triệu Thanh Nhi giơ hai chiếc ô che, một chiếc che trên đỉnh đầu của Nhược Ngu, một chiếc che trên đỉnh đầu của Mạnh phu tử. Lúc này đang là trời trong gió mát, cần ô che để làm gì?
Mọi người vẫn còn đang ngơ ngác thì Nhược Ngu bắt đầu đè nhẹ cái Áp thủy khí đã được cải tạo xong. Nhưng mà không trào ra dòng nước mát lành như vừa rồi, mà lại phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Mọi người nín thở, chờ đợi một lúc lâu, nhưng mà chỉ thấy tiểu thư kia đã đè khoảng hai mươi lần nhưng phía dưới vẫn không hề thay đổi… Trong đám người đã có người phát ra tiếng thở dài.
Lúc này, vẻ đắc ý trên gương mặt Viên Dung càng thêm nồng đậm, nhịn không được cao giọng cười nói: “Bắt chước bừa!”
Nhưng mà lời của nàng ta còn chưa dứt thì Áp thủy khí đột nhiên phát ra tiếng nước chảy như bị đè nén, ngay sau đó một dòng nước từ dưới đất vọt mạnh lên, như pháo hoa tản ra giữa không trung tung tóe khắp nơi, giống như đang có một trận mưa to tầm tã, những người có mặt ở đây không kịp đề phòng nên bị ướt đẫm cả người. Tiếng thán phục ào ào vang lên.
Đột nhiên Nhược Ngu nổi lên tinh nghịch, cố ý điều chỉnh hướng nước đang vọt lên về hướng Thái tử và Viên Dung. Làm cho Viên tiểu thư trang điểm lộng lẫy kia lại bất hạnh trúng chiêu, gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng dưới dòng nước mạnh công phá, trôi thành hàng xuống hết, há mồm định kêu, miệng lại bị rót đầy nước, né người sang một bên, lăn từ trên ghế xuống.
Thái tử cũng bị tưới trọn vẹn, dù cho hắn có thân thủ nhanh nhẹn cũng bị thua một trận, khó khăn lắm mới có thể tránh thoát.
Tư Mã đại nhân cũng không may mắn thoát khỏi, trên người cũng đầy bọt nước, mãi đến khi hắn khẽ nghiêm mặt cất cao giọng nói: “Biểu muội! Triển lãm đã quá đủ rồi!”
Nhược Ngu lúc này mới thu tay lại, tuy còn cảm thấy chưa đủ, vẫn phải buông tay.
Mạnh phu tử đứng dưới tán ô che của học trò yêu của mình là Tô Tiểu Lương, trên người vẫn khô ráo, anh tuấn tiêu sái, chắp tay sau lưng đứng dậy đắc ý nói với mọi người: “Nhược Vũ tiểu thư nghĩ đến dân chúng, mấy ngày trước đây dạo chơi ngoại thành cùng tới Tư Mã đại nhân thì thấy đồng ruộng bị khô cạn, trong lòng nóng như lửa đốt, đồng thời vô tình nhìn thấy được trang bị của Áp thủy khí, ý tưởng liền đột phát, tiến hành cải tạo thành một cơ quan có thể nhanh chóng lấy nước ngầm từ dưới lòng đất lên, cũng vừa dùng để giải mối nguy cấp thiếu nước của Mạc Hà thành hiện nay.
Vốn dĩ thuật nhà nông chỉ là một môn học nhỏ, tại hạ trước giờ khinh thường nghề này, nhưng Nhược Vũ tiểu thư lại nói, môn học có cao hay thấp, lớn hay nhỏ là phải xem nó trợ giúp bao nhiêu người, sao lại có thể cứng rắn quyết định tác dụng của nó? Thật ra, theo tại hạ nhận thấy nàng vẫn chưa hiểu rõ thấu đáo lắm chỗ tinh diệu của môn Cơ quan thuật này…”
Mạnh phu tử lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về điểm đắc ý của môn học mà mình đang theo, nhưng lúc này những người trong viện đâu còn ai kiên nhẫn nghe hắn bắt đầu lảm nhảm đống lý thuyết khô cứng kia nữa, sớm đã ầm ĩ những tiếng khen về sáng kiến của Nhược Vũ tiểu thư.
Mạc Hà Thành hạn hán, ảnh hưởng rất lớn đến đời sống của người dân ở vùng này. Thậm chí còn có người bóng gió đồn đại rằng, nói không chừng mùa đông năm nay trong thành sẽ có nhiều lưu dân, người chết đói khắp nơi.
Nhưng có khí cụ thần kì này. Chỉ cần nguồn nước ngầm dưới đất không khô kiệt, có thể thuận lợi lấy nước ngầm để tưới cho hoa màu. Đúng là có thể giải được mối họa to lớn của nơi này, cho nên mọi người ở đây đa số đều bị ướt đẫm cả người, lại giống như vừa hứng phải nước cam lộ từ trên bầu trời rơi xuống. Trên mặt ai ai cũng tràn đầy vẻ vui mừng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT