Editor: Ếch

Sau khi Chử Vong đi, Chử Kình Phong cho đòi quản gia tới hỏi chuyện: “Ngươi phụ trách nhân sự, tôi tớ ngoại viện, đã từng nghe thấy Chử Vong có dị đồng nhà họ Chử?”

Chử Trung vội đáp: “Chử Vong thiếu gia từ nhỏ được nhũ nương Lô thị chăm sóc, bà cứ cách một thời gian đều nói với tiểu nhân một chút sự tình ngoại viện, Chử Vong thiếu gia không có dị đồng… Nghĩ đến Chử gia nhiều đời nay, tính cả Tư Mã ngài cũng chỉ có 3 người có dị đồng, là sao có chuyện xuất hiện hai người có dị đồng trong cùng một thế hệ.”

Chử Kình Phong gật đầu, lại phân phó: “Tìm trong phủ một phó dịch cơ trí phái đến ngoại viện, nếu có chút tiếng gió nào đều phải kịp thời bẩm báo.”

Quản gia không dám hỏi nhiều, Tư Mã đại nhân luôn lạnh lùng, đối với đệ đệ thứ xuất không quan tâm, cũng không biết Chử Vong thiếu gia kia chọc gì đến Tư Mã đại nhân, khụ… Mà ông ta trước nay làm người luôn rất biết bổn phận nên liền xoay người rời đi.

Chử Kình Phong vừa đi mấy tháng, trở lại thành Mạc Hà thì sự vụ đã đùn lên như núi, chỉ là trước kia Nhược Ngu vừa mới đến còn chưa quen nên phải dành nhiều thời gian ở cạnh. Thế nhưng từ khi cô bé ngốc vào thư viện học sớm đã vui đến quên cả trời đất, mỗi ngày đều hưng phấn đi học, về phủ còn phải làm bài tập, viết xong chữ lại đến tập đàn bài túm đệ đệ, …. Tư Mã phu nhân rất bận! Chử Kinh Phong thấy thế, tuy trong lòng không vui nhưng cũng có thời gian chuyên tâm xử lý công vụ chồng chất.

Hôm nay, cả thư viện đi ra ngoại thành chơi. Tuy rằng, Chu phu tử nói đi ngắm cảnh, cảm thụ sơn thủy để về vẽ tranh nhưng trong lòng đám học sinh thư viện Thiến Tư đều coi đây là một buổi dã ngoại nên mọi người đều vô cùng hưng phấn. Địa điểm đi chơi là huyện Phàn Thủy bên bờ sông Mạc, nơi đây non xanh nước biếc, phong cảnh hợp lòng người, hơn nữa đang đúng đợt dưa hấu chín, vỏ mỏng ruột đỏ, chơi mệt có thể hái ăn, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy háo hức rồi.

Chiếc thuyền mà các nữ học sinh đi là thuyền của phủ Tư Mã từ bến tàu trên quận điều tới, thân thuyền lớn, rường cột trạm trổ xa xỉ, trong khoang thuyền phòng bếp, phòng khách đầy đủ hết, thậm chí còn có bảy phòng ngủ lớn nhỏ khác nhau. Đội thuyền xa hoa như vậy, trước nay các thiếu nữ đã biết đến đâu, chờ lên thuyền còn kinh ngạc cảm thán mãi không thôi, chỉ cảm thấy hưởng thụ xa hoa nhường này cuộc đời từ nay về sau có thể viên mãn rồi.

Tô Tiểu Hàn ưỡn thẳng thắt lưng, cảm thấy từ giờ mình cũng có chuyện để khoe khoang trước mặt tỷ tỷ. Trong nhà Tô Tiểu Hàn không có con trai, trên nàng có hai chị gái. Bởi vì nhị tỷ Tô Tiểu Kiều tướng mạo xuất chúng, phụ thân một lòng muốn tìm chồng tốt cho con nên tiêu khoảng hai năm bổng lộc, cộng thêm nhờ vả dượng đang làm quan trong kinh để chị gái được vào học thư viện Phượng Minh tiếng tăm lừng lẫy tại kinh thành. Cũng nhờ vậy, nhị tỷ có thể kết giao với những quý nữ nhà cao cửa rộng trong kinh, mưu toan tìm một nhà chồng vừa ý. Nhị tỷ tướng mạo xuất chúng, lại thêm miệng cũng ngọt nên kết giao được với đích tiểu thư nhà Tùy Phong hầu, nương vào nàng dẫn mối được tứ đích tử nhà hầu gia nhìn trúng.

Tùy Phong hầu là thông gia với Bạch gia – hiện tại rất nổi bật trong triều. Con trai lớn nhà Tùy Phong hầu cưới con gái thứ hai nhà họ Bạch, chính là chị em cùng một mẹ với Bạch hoàng hậu trong cung. Con dâu như vậy, Viên gia phải cung như cung phật, cho nên hầu phủ phu nhân cảm thấy tuy Tô Tiểu Kiều xuất thân không cao, nhưng cũng là con gái nhà quan thân thế trong sạch, cha nàng lại đưa nàng vào kinh học tập có thể thấy đó là gia đình trọng học có giáo dưỡng, rất hợp với con trai thứ tư, dù sao bên người có một nàng con dâu nhà nhỏ của cải ít cũng sẽ tận tâm hầu hạ mẹ chồng hơn, không phải sao?

Nhị tỷ ở kinh thành chẳng qua có một năm lại kết được mối nhân duyên hiển hách bậc này, lập tức cả người như được mạ vàng, kiêu ngạo vô cùng, đợi khi tốt nghiệp về nhà, ăn mặc chi phí trong nhà nhìn đâu cũng không thuận mắt, một lòng một dạ chờ đến hôn kỳ liền gả nhập hầu phủ.

Lúc Tô Tiểu Hàn trúng tuyển vào Thiến Tư thư viện, nhị tỷ còn đứng bên nói mát: Loại thư viện xã này có gì đáng nói, học cùng một đám thổ bao tử (*) thì học ra loại phong phạm đại gia khuê tú gì chứ? Tô Tiêu Hàn khó chịu trong lòng, nghĩ nhị tỷ ở trong kinh thành không thích tham gia hội phẩm trà cùng mình và bạn học, muốn lấy trong nhà hai mươi lượng tiền trà trả lại cho dượng.

(*) thổ bao tử: chỉ những phú hào ở nông thôn

Cái gì nữ học kinh thành chứ, chả phải mọi thứ đều cần bạc sao, mà trường nữ học của nàng mọi vật dụng, chi phí đều cực tốt. Nghe mẹ nói, đồng phục của nàng làm bằng lụa trắng, mặc vào mềm mát, thích hợp làm áo quần mùa hè, thế nhưng đồng phục đắt đến bậc này cũng không bị thu thêm khoản nào, ngay cả buổi đi chơi ngày hôm nay cũng miễn phí. Tô Tiểu Hàn quyết định hôm này về nhà cần phải hỏi nhị tỉ một câu: Du thuyền xa hoa cỡ này, lúc tỷ ở kinh thành đi học đã bao giờ được đi miễn phí chưa?

Thuyền đi không nhanh, mười mấy thiếu nữ ở trong boong thuyền uống trà, nghe phu tử nói về sự tinh diệu trong nghệ thuật uống trà. Các vị thiếu nữ ngồi đây lúc này mới phát hiện thì ra trước giờ mình uống trà như bò uống nước, cùng một lá trà, nếu ngâm đúng cách cũng sẽ phát huy hương sắc tốt hơn.

Sau khi hoàn thành bài tập tại nơi sơn thủy hữu tình là thơi gian ngủ trưa, lúc nãy trên bờ sông đi bộ nên cũng khá mệt, Nhược Ngu và hai bạn nhỏ Tô Tiểu Hàn, Triệu Thanh Nhi cùng ngủ ở phòng ngủ lớn nhất. Chờ Tô Tú giúp nàng lau người, thay bộ quần áo khác xong, nàng liền ra lệnh cho Tô Tú ra ngoài, lôi Tô Tiểu Hàn và Triệu Thanh Nhi cùng ngã lên chiếc giường thật lớn, mặt kề mặt thì thầm to nhỏ.

Nhược Ngu vì mắc bệnh nên cái gì cũng không hiểu, mà Tô Tiểu Hàn là tiểu thư trong phủ cũng không có tí kiến thức gì. Nhưng con gài đồ tể Triệu Thanh Nhi lại khác, nhà nàng tuy giàu có, lại bởi vì việc buôn bán trong nhà, con gái đều nuôi thả. Triệu Thanh nhi từ nhỏ lớn lên ngoài phố xá, chuyện đời biết cũng nhiều, nên Nhược Ngu và Tô Tiểu Hàn đều thích nghe nàng kể chuyện. Thiếu nữ tuổi dậy thì, tất nhiên là thời gian của mối tình đầu, nói một hồi liền nói đến.

“Hôm kia, mẹ ta dùng gậy mài dao(*) đánh Triệu ngũ lang trước phố.” Triệu Thanh Nhi nói đến lời này vẻ mặt đắc ý.

(*) gậy mài dao là cái này này, ngoài chợ Ếch thấy mấy bà bán thịt có mấy cái to lắm, có khi dài đến tầm 30cm ấy

Tô Tiểu Hàn hỏi: “Vì sao đánh hắn? Trước đó ngươi không phải nói Triệu viên ngoại, cha của Triệu ngũ lang muốn ngươi làm con dâu nhà ông ta sao?”

Triệu Thanh Nhi đỏ hồng mặt nói: “Ai muốn gả cho hắn, mẹ ta nói ta hiện tại đến trường nữ học, tương lai hiểu chữ biết nghĩa không chừng tìm được một nhà chồng tốt hơn nên vẫn chưa đáp lời cầu hôn của Triệu gia, sau đó ngũ lang kia lén tìm ta, còn muốn… Còn muốn,,,”

Tô Tiểu Hàn trợn mắt hỏi: “Hắn muốn làm gì?”

Triệu Thanh Nhi thấp giọng, dán sát vào tai nàng ấy đáp: “Hắn muốn hôn môi ta..”

“A!” Tô Tiểu Hàn che miệng, lỗ tai cũng đỏ cả lên, chuyện thế này tiểu thư ở trong nhà đánh chết cũng không nghe được. Nhất thời, Tô tiểu thư không phòng bị nhưng cũng không muốn trách bạn mình, biết rõ là sai mà vẫn thích nghe tiếp, nên đành lấy khăn tay che miệng, đỏ mặt hỏi: “Sau đó thì sao? Hắn có hôn ngươi không?”

Triệu Thanh Nhi tựa hồ ảo não, có chút tiếc nuối đáp: “Sau đó mẹ ta từ phía sau vọt ra, giơ gậy mài dao ra đánh cho Triệu ngũ ca phải gào khóc, các ngươi cũng biết lực tay mẹ ta rất lớn, một mình bà cũng nhấn đầu heo, heo cũng ngã lăn ra luôn … Cũng không biết Triệu ngũ ca có bị gãy cái xương nào không?”

Tô Tiểu Hàn nghe thế, có chút tiếc rẻ thở dài, nhỏ giọng nói: “Nếu hôn thật, không biết cảm giác sẽ thế nào…”

Nhược Ngu bên cạnh lơ mơ buồn ngủ, nhàm chán đánh ngáp đáp: “Đó là đầu lưỡi vờn qua vờn lại, môi cọ môi.”

Nhất thời, gió mát phất bay lụa mỏng trong khoang thuyền, cả phòng yên tĩnh. Nhược Ngu vốn nhắm mắt ngủ bị hai cô bạn giật dậy, đồng thanh hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

Nhược Ngu bị phản ứng của hai người hù, liền ngoan ngoãn trả lời: “Bởi vì Chử ca ca từng hôn ta.”

Nếu không phải sợ kinh động thị nữ ngoài phòng, Tô tiểu thư cùng Triệu tiểu thư đều muốn hét lên: “Ngươi… ngươi nói Tư Mã đại nhân hôn ngươi?”

Nhược Ngu gật đầu, mệt mỏi rã rời nhắm hai mắt lại mới đáp: “Hắn không có việc gì đều luôn muốn hôn, cũng không biết miệng với miệng ngon lành gì đâu mà ăn hoài…”

Trực giác của Tô Tiểu Hàn nói cho nàng ấy biết mình đang đào móc ra bí mật cực lớn của phủ Tư Mã khiến cả người nàng ấy nhiệt huyết sôi trào, vội vã run giọng hỏi: “Biểu ca ngươi làm thế…. Phu nhân hắn có biết chuyện hai người không?”

Nghe thế, Nhược Ngu lập tức cảnh giác mở mắt, nhớ tới Chử ca ca dặn không được nói chuyện nàng cũng hắn thành thân cho người khác biết, nên khẩn trương nhỏ giọng trả lời: “Hắn… hắn không cho ta nói với người khác.”

Tô Tiểu Hàn cùng Triệu Thanh Nhi quay mặt nhìn nhau, lập tức hiểu. Sự tình trong hầu môn quả phức tạp, Tư Mã đại nhân nhìn thì lạnh lùng đạo mạo lại cũng lén lút khinh bạc biểu muội họ hàng xa của mình, không những thế còn giấu diếm phu nhân, không muốn cho người ta danh phận. Thảo nào Chử Tư Mã luôn đưa đón Nhược Vũ tới thư viện, chắc là tìm chỗ trống chiếm tiện nghi biểu muội nhà mình rồi.

Thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm mặt người dạ thú! Trông lại Nhược Vũ mắt to ôn nhuận, dáng dấp điềm đạm đáng yêu, trong lòng hai cô bạn nhỏ nhất thời đồng tình oán giận: “Thật là, hắn đường đường là Tư Mã, nếu ngươi nói cho người khác thì có thể làm gì hắn chứ, trái lại ngươi bị tổn hại danh tiết, ngươi yên tâm, nếu ngươi đem bí mật này nói cho hai người bọn ta biết đó là coi chúng ta thành tri kỉ, đánh chết bọn ta cũng không nói cho người ngoài. Chỉ là cha mẹ ngươi cũng không để ý sao?”

Nhược Ngu thành thật trả lời: “Cha ta qua đời, mẹ ta ở nhà buôn bán, mẹ muốn ta nghe lời Chử ca ca, không được làm ca ca không vui, nếu không sẽ không có cơm ăn”

Thiếu nữ cơ khổ không có chỗ nương tựa bị ác bá hiếp bức là đây! Đúng là một vở kinh kịch bi thảm. Tô Tiểu Hàn cùng Triệu Thanh Nhi nghĩ đến hoàn cảnh cơ khổ của bạn mình, nhịn không được ôm bạn khóc thất thanh. Nhược Ngu bị các nàng hỏi tới, bỗng chốc nhớ đến mẹ và đệ đệ, vành mắt cũng đỏ lên khóc theo.

Tô Tiểu Hàn lau nước mắt, lòng hiệp nghĩa bị kích thích, liền đề nghị ba người kết nghĩa kim lang, từ nay về sau đồng sinh cộng tử, có nạn cùng chịu.

Nhược Ngu tỉnh tỉnh mê mê theo hai tiểu cô nương quỳ xuống dập đầu cùng thề, lấy trà thay rượu, uống hết một chén lớn, từ nay về sau ba người bọn họ là tỷ muội khác họ.

Sau khi du thuyền kết thúc, một đám tiểu thư xuống thuyền. Từ xa đã nhìn thấy Tư Mã đại nhân ngồi trên ngựa ở bến tàu chờ du thuyền cập bến. Lúc trước Tô Tiểu Hàn luôn say mê thưởng thức dáng vẻ hiên ngang uy vũ của Tư Mã đại nhân, nhưng nay đã khác xưa, từ xa liền phẫn nộ trừng mắt với tên mặt người dạ thú kia.

Đáng tiếc, có vài người trời sinh thích hợp làm chuyện xấu, cả người tràn ngập lãnh khí, nam nhân như vậy dù có đốt nhà, giết người, cướp của đều làm rất hợp, thật là Quỷ Kiến sầu hung ác mà! Khi ánh mắt lạnh như băng của hắn đảo qua Tô Tiểu Hàn và Triệu Thanh Nhi, hai người sợ tới mức thu hết oán giận, rụt cổ lại, lại nhớ tới bản thân làm đúng liền nhỏ giọng nhắc nhở Nhược Ngu: “Chuyện đó… Ngươi bảo trọng! Nếu không được, đừng cố chống lại.”

Nhưng mà Nhược Ngu lại cảm thấy những u mê vướng mắc của bản thân trước giờ đã bị quét sạch dưới sự giáo dục của bạn thân, kiên định nói: “Yên tâm, tuyệt đối không cho hắn như ý!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play