Trử Kình Phong vốn cứ nghĩ mình sẽ luôn lạnh lùng cứng rắn đến cùng.. Nhưng khi nhìn ánh mắt của nàng, lại ôm bé con lên, tung lên cao, sau đó lại vững vàng tiếp được.
Nhược Ngu chỉ cảm thấy tiếng gió thổi bên tai, thân mình khi cao khi thấp, quả thực là giống như đại hiệp đang bay vậy! Trong phút chốc khi rơi xuống lại khẩn trương ôm chặt cổ hắn, cười khanh khách, vô tư không cảm nhận được thân thể với những đường cong quyến rũ của mình đang quá mức dán sát vào nam tử vừa mới dùng canh đại bổ tráng dương xong.
Trử Kình Phong không tự chủ siết chặt đôi tay, cảm nhận đường cong lả lướt của nàng đang dán sát vào mình…. Hắn gần như có thể nghe được mạch máu trong tai, giống như nước sông Hoàng Hà chảy cuồn cuộn, tiếng sóng mãnh liệt, trong đầu bỗng lóe lên một quyển sách tranh não đó, tuyệt đối là phấn khích hơn, nóng bỏng hơn quyển sách tranh mà Hiền nhi xem lúc nãy.
“A! Tư Mã đại nhân! Ngài chảy máu mũi rồi!” Tô Tú đứng bên cạnh nhịn không được thấp giọng kêu một tiếng.
Tâm tư của nhạc mẫu đại nhân rốt cuộc cũng không hề bị uổng phí, Trử Kình Phong bởi vì bị bổ dưỡng quá mà máu huyết sôi trào cuối cùng máu từ lỗ mũi chảy ra ngoài….
Nhược Ngu thấy Trử Kình Phong đột nhiên chảy máu mũi cũng bị hù dọa, ngoan ngoãn đứng một bên nhìn Tô Tú chờ thị nữ lấy bông ra, bôi thuốc bột, thật vất vả mới khiến cho máu mũi của Tư Mã đại nhân ngưng chảy ra ngoài.
Trử Kình Phong cảm thấy chảy chút máu này lại có thể làm cho sự nôn nóng trong cơ thể giảm nhẹ đáng kể. Đợi trở về phương bắc…. Phải từ từ dạy thiếu nữ này một ít việc đời mới được, nếu không thì sớm muộn gì mình sẽ có ngày bị chết vì chảy máu mất thôi….
Ấn huyệt vị cầm máu trên người, Trử Kình Phong có chút nhức đầu nghĩ nghĩ.
Cô gia nhà Lý gia rốt cuộc cũng phải trở về. Lúc tới quà chở đầy xe ngựa, lúc về cũng không thể không mang gì. Lý phu nhân chỉ huy gia đinh bao lớn bao nhỏ để lên xe ngựa của Mã đại nhân.
Lúc trước thành thân thì luôn lo lắng nhà mình là thương gia so với nhà Sở Tư Mã cao không với tới, nếu là đồ cưới quá ít hoặc là không đủ phẩm cách sẽ làm cho cô nương ở nhà chồng bị mất mặt, cho nên tuy rằng đồ cưới chuẩn bị đầy đủ và vô cùng quý báu, nhưng lại giảm bớt chút tục tằng thô lỗ của thương nhân.
Nhưng mà lần này về nhà thăm bố mẹ, Lí phu nhân cuối cùng cũng cảm thấy mình đã tìm được chút khí khái của nhạc mẫu đại nhân, cảm thấy con rể của nhà mình tuy là có chút lạnh lùng, nhưng mà thật sự là vô cùng hiếu thuận và hiền hòa.
Lần này tuy rằng nữ nhi phải trở về phương Bắc, cũng không biết là lễ mừng năm mới có thể trở về hay không, cho nên thức ăn này nọ dĩ nhiên là không thể bớt được.
Vì thế lần này đồ chuyển lên xe ngựa tuy là giản dị nhưng lại thực tế hơn rất nhiều. Dĩ nhiên là mấy bình dưa giòn ướp của Liêu Thành là nhân vật chính không thể thiếu được rồi, thịt hun khối nhà mình làm cũng đem theo mấy khối lớn, tránh cho nữ nhi nhà mình muốn ăn lại không có. Còn có một bình lớn dầu cải hoa hướng dương, nghe nói cái này bổ não, Lý phu nhân đã nhờ người xay bột ở Thành Tây tới để xay mịn ra.
Còn về phần quần áo, Lý phu nhân vốn đang may gấp mấy bộ giày mũ, quần áo cho trẻ nhỏ dùng, nhưng mà theo tình hình bây giờ của cô gia thì trong lúc nhất thời chắc không cần dùng đến, đành thở dài thu dọn ổn thỏa, tránh cho cô gia nhìn thấy lại bực bội.
Đương nhiên kiệt tác lớn nhất là một vò rượu thuốc. Ngày ấy, sau khi làm thịt con lừa còn trinh hầm canh còn dư lại bào chế thành rượu, quản gia vụng trộm dặn dò Tư Mã đại nhân: Rượu này ngâm một tháng nữa có thể uống, nhưng mà mỗi lần uống không được uống quá nhiều, rượu thuốc này rất bá đạo!
Sau đó nhấp nháy mắt, ra hiệu với lão quản gia mà Trử Kình Phong dẫn theo.
Đợi ra khỏi thành, Quan Bá lúc này mới cười nói: “Chủ công, nhạc mẫu của ngài thật sự là săn sóc chu đáo, ngay cả rượu thuốc đại bổ cũng chuẩn bị chu đáo cho ngài, xem ra chủ công cũng phải mau chóng có tiểu chủ công thôi…..”
Những lời trêu chọc còn chưa nói hết đã bị ánh mắt lạnh lùng nhìn trừng trừng của Trử Kình Phong bắt nuốt trở về.
Vừa rồi lúc rời đi Lý phủ cũng phải một phen trắc trở, Lý Nhược Ngu nhiều ngày nay ở nhà ngây ngô vô cùng tốt, mỗi ngày đều ở chung với mẫu thân mình, hoặc là cùng ấu đệ chơi đùa, quả thực không lo không nghĩ.
Làm sao nghĩ đến, Trử ca ca rốt cuộc lại dẫn mình rời đi lần nữa, Lý Nhược Ngu nhớ tới mình phải lẻ loi một mình, trong lòng không tránh khỏi khó chịu, dĩ nhiên là nói gì cũng không chịu lên xe ngựa.
Cuối cùng là giống như trẻ con bị bắt đến trường học vậy, hai tay gắt gao nắm chặt khung cửa, hai mắt khóc sướt mướt, nói gì cũng không chịu lên xe ngựa, cuối cùng khuyên can mãi, rốt cuộc bị Trử Kình Phong ôm lên xe.
Bất quá bộ dáng không chịu rời nhà kia, khiến cho trong lòng Tư Mã đại nhân cảm thấy không được vui cho lắm.
Không phải nói là trẻ con khờ khạo không ghi thù sao? Nhưng mà vị nương tử này của hắn lại nhớ rõ mình bị hắn đánh vào tay, trước khi lên xe ngựa luôn bò tới của sổ hướng về phái Lý thị mà cáo trạng, cứ mãi lặp đi lặp lại là phải sớm đến đón nàng trở về, bằng không sẽ luôn bị đánh không cho gặp mẹ…..
Nghĩ đến đây, cho dù không cần uống vật đại bổ kia, Trử Kình Phong cảm thấy chính mình cũng bị bé ngốc bạc tình vong ân này làm cho tức giận đến sôi máu.
Chờ đến khi trở lại Thư Thành thì Hoài Âm quận chúa đã tự mình làm tiệc đón biểu đệ và em dâu trở về, nhìn bộ dạng khóc mù mịt của Nhược Ngu cười nói: “Làm sao mà nước mắt lại lưng tròng thế kia, là Kình Phong khi dễ muội sao, để ta đánh hắn có được không?”
Ai ngờ Nhược Ngu lại khéo léo lắc lắc đầu nói: “Hắn nói mấy này nữa sẽ mang Nhược Ngu đi cưỡi ngụa…. Còn có một đống trâu bò lớn….”
Hoài Âm quận chúa cười vỗ vỗ tay của nàng, sau đó hỏi: “Như thế nào? Lại muốn đi sao? Chẳng lẽ lại không ở lâu thêm chút sao?”
Trử Kình Phong lắc lắc đầu: “Bạch gia vốn là kiêng kỵ ta, nếu ở lâu ngược lại dễ sinh biến, không bằng trở về Mạc Hà Thành sớm một chút sẽ tốt hơn. Huống chi, ta còn mang theo người quan trọng bên người…..”
Nói như vậy, Quan Bá ở một bên nghe thị vệ bẩm báo xong, nhỏ giọng nói: “Chủ công, người đã chuẩn bị xong, hai ngày nữa có thể đi được rồi”.
Trử Kình Phong gật gật đầu. Hoài Âm quận chúa ở một bên nghe xong, trong lòng cũng biết rõ, cười nói: “Bạch gia vì việc chế tạo chiến thuyền đã quăng ra một số tiền lớn như vậy, ngươi lại rút củi dưới đáy nồi *, ngay cả người cũng không lưu lại cho bọn chúng, quả nhiên là xảo trá!”
Trử Kình Phong hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải nghĩ đến số bạc kia là mồ hôi nước mắt của người dân, ta thật sự muốn chờ bọn họ đem chiến thuyền kia làm cho tốt xong lại lật tẩy bọn chúng. Bạch quốc cửu dã tâm không nhỏ, chiến sự phương Bắc vừa bình ổn lại, hắn liền muốn chế tạo chiến thuyền để loại bỏ phe đối lập với hắn, phải chèn ép hắn một chút, phải làm cho hắn thu liễm lại mới tốt!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT