Edit: Bảo Vy 197

Ngày hôm sa, Lý Nhược Ngu đã tới trạch viện được được sắp xếp cho Quan Bá trú ở Vạn Châu.

Quan Bá kia cũng hiểu rõ phải nịnh bợ người em dâu khó gần này, thế là hắn hăm hở bày ra sự ân cần vòng trước vây sau. hắn đích thân dẫn đường cho nàng, trước tiên là ngắm một vòng hoa viên, sau đó mới dẫn nàng tới phòng ngủ.

Chứng nôn nghén buổi sáng của Lý Nhược Tuệ có chút nghiêm trọng, lại thèm ngủ vô cùng, nằm xuống giường liền ngủ tới kkhi sáng trễ mới thức dậy.

Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy muội muội của mình đang ngồi ở mép giường. Nàng vội vàng chớp mắt, chống tay ngồi dậy nói: “Muội tới từ khi nào vậy? Sao khôn gọi ta dậy?”

Lý Nhược Ngu thay tỷ tỷ điều chỉnh lại gối kê, và cũng không nói là vội vàng đến trong đêm mà chỉ nói là mới tới. Sau đó liền ngập ngừng nói: “Tỷ tỷ, người với Quan tướng quân kia ở chung với nhau......từ khi nào vậy ạ?”

Nghe muội muội hỏi như vậy, gương mặt của Lý thị liền đỏ bừng lên. Nàng bẽn lẽn nửa ngày mới nói: “Hmm, một lời khó kể hết.....” Lý Nhược Ngu nghe được lời này thì sắc mặt lạnh đi, nàng nắm lấy tay tỷ tỷ nói: “Có phải hắn đã làm nhục tỷ?”

Lý Nhược Tuệ thấy muội muội như vậy, lúc này lại không biết nên trả lời như thế nào. Vì lúc sau Quan Bá có nhắc lại với nàng chuyện lần đầu tiên hẹn gặp bí mật, lúc đó Lý Nhược Tuệ mới nhận ra là mới đầu hiểu lầm kia sinh ra là khi nàng gửi thư hẹn gặp, làm sao nàng biết được văn hóa của người phương bắc lại trực tiếp và táo bạo như vậy chứ? Thấy Quan Bá kia cứ khăng khăng là nàng nhìn trúng hắn, lòng nàng càng mang cảm giác ảo não mà không cách nào giải thích được.

Lúc đấy nàng đột nhiên phát hiện bản thân nàng đã hoài thai, hơn nữa vị Quan Bá kia đeo bám nài nỉ nàng sinh đứa bé, trong lòng nàng nhất thời rối rắm, hoàn toàn không có quyết định riêng, chính là theo bản năng muốn tìm muội muội để bàn luận một chút. Trước đây mỗi khi lòng nàng có chuyện gì không thể quyết định đều sẽ tìm muội muội hỏi ý kiến, bây giờ muội ấy đã hồi phục tâm trí, lần này nàng theo tiềm thứ muốn tìm muội ấy tới hỏi ý một chút.

Nhưng bây giờ thấy bộ dạng biểu cảm nghiêm khắc của muội muội, thì nàng mới nghĩ tới bản tính nóng nảy của muội ấy, nếu thật sự nói ra cái chuyện thiếu não đến vô pháp vô thiên đến thế nào mà Quan Bá đã làm ra thì nhị muội Lý Nhược Ngu kia nhất định phải nghĩ ra tất cả mọi cách để rút xương của Quan Bá.

Nhưng Quan Bá kia lại là cánh tay đắc lực của Chử Kính Phong......Nàn cũng là sau khi phái người đi mới cân nhắc lại điểm mấu chốt này và khá là hối hận.

Trong mấy ngày chung sống ở trong thành, ngược lại nàng được thấu hiểu tên lỗ mãng Quan Bá này hơn mấy phần. Nhìn như thế nào thì tên lỗ mãng này với Lưu Trọng không có gì khác nhau, nhưng chung sống với hắn rồi mới phát hiện hắn vô cùng chu đáo, chỉ là món ăn vặt hợp khẩu vị thì hắn liền chuẩn bị cho nàng mười mấy hũ, hắn còn đích thân đi dạo qua rất nhiều tiệm giày ở Vạn Châu rồi mua loại giày mềm có đế dày lòng giày rộng cho Nhược Tuệ thay giày.

Trước kia khi Nhược Tuệ mang thai Thuận Nhi, nhưng không được đối xử ân cần như vầy, lúc ấy Lưu Trọng ghét bỏ nàng nôn nghén cả ngày nên luôn ăn cơm ở ngoài, để tránh về nhà đối diện với phụ nhân nôn nghén mà mất khẩu vị.

Mà bây giờ lúc nàng thức dậy buổi sáng trong người khó chịu đến nôn ra dịch dạ dày, Quan Bá liền đích thân cầm chậu chực ở bên giường thay nàng hứng lấy, sau đó lại thay nàng xoa bóp vai cổ, làm dịu đi sự khó chịu trong bụng. hắn bày ra biểu cảm ước gì được nôn nghén thay Nhược Tuệ. sự ân cần như vậy Lý Nhược Tuệ hoàn toàn chưa từng trải qua.

Phải nói là trong lòng nàng không có chút động lòng thì chính là nói dối.

Vì vậy bây giờ thấy thái đố sắc mặt này của muội muội, nếu như nói ra hai chứ “làm nhục”, sợ rằng chính là hắn phải lãnh phạt nặng nề. Nghe nói quân trị của Chử gia vô cùng khắt khe, nếu thật sự nói ra là hắn cưỡng ép con gái nhà lành chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, tuân theo quân quy thì phải chém đầu......

Nghĩ đến tên đại hán tưng tưng kia bị áp giải đến hình trường, trong lòng Lý Nhược Tuệ không nỡ rồi trùng xuống, thế là nàng lưỡng lự một lúc, sau cùng nói: “Ngược lại không phải là làm nhục......”

Lý Nhược Ngu nghe thấy lời của tỷ tỷ, kỳ thật cũng âm thầm thở phào một hơi, một mặt là yên tâm về tỷ tỷ, mặt khác cũng là vì không cần phải đương đầu với Chử Kính Phong nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Dựa vào sự trân trọng của hắn với hạ tướng, nếu như thật sự phải vì chuyện này mà nghiêm trị Quan Bá chỉ sợ là trong lòng hắn cũng sẽ thấy khó khăn. không biế vì lý do gì, người luôn đặt người thân lên hàng đầu như nàng lại vô tình lo lắng cho cảm nhận của Tư Mã đại nhân kia. Cái ý nghĩ mong mỏi chăm lo cho một người là cảm giác nàng chưa bao giờ cảm nhân được từ trước đến giờ.

Nhược Ngu không muốn mổ xẻ tâm trạng của nàng cách thái quá liền hỏi tiếp: “Nếu tỷ tỷ cũng có ý với Quan Bá, vậy vì sao lại không tình nguyện hạ sinh đứa bé trong bụng chứ?”

Trong lòng Nhược Tuệ biết, dù gì giờ đây nàng cũng đã mang đứa bé trong người, chuyện tai tiếng này không thể giấu diếm được nữa, chi bằng nói với muội muội nỗi lo lắng trong lòng: “Muội muội, muội cũng biết tỷ rồi, khi trước tỷ đã nhìn lầm kẻ khác, bây giờ lại......bất cẩn có hài tử với Quan Bá.....từ đầu ta đã quyết tâm không muốn tái giá, mà chỉ muốn nuôi lớn Thuận Nhi.....Nhưng lúc này.....tỷ sợ là lại gả nhầm lần nữa.”

Mắt của Nhược Ngu hơi quét qua một vòng nơi ở mà Quan Bá chuẩn bj cho tỷ tỷ ở tạm thời. Nơi đây tọa lạc ở phía sau phố buôn ở Vạn Châu, trạch viện đồ sộ vốn là nơi ở của một phú thương người bản địa, bất luận là sân viện hay phòng ốc đều được mới sửa sang gần đây, vô cùng trang nhã.

Vì Tư Mã đại nhân đã hạ lệnh để Quan Bá tiếp quản Vạn Châu, hắn liền phải sống ở đây một thời gian dài, thêm vào việc chuẩn bị cho hôn sự thì có vô số thứ phải sắm, nơi này lại ở ngay ngã rẽ sau phố buôn, chính là tìm bình yên chốn náo nhiệt, ngược lại cũng được xem là đất lành thanh bình.

Vừa nãy khi đại tỷ Nhược Tuệ chưa tỉnh giấc và vị Quan tướng quân kia vẫn như đang đệ trình trân bảo cho nàng, vui mừng hớn hở dẫn nàng đi xung quanh thăm quan, nàng mới phát hiện tiểu viện riêng của Thuận Nhi đều sửa sang đàng hoàng rồi.

“Phu nhân, ta trước giờ không hiểu chuyện sắp xếp nhà cửa, mà bây giờ tỷ tỷ của người lại đang mang thai không tiện xử lý công việc trong phủ, ta đã giao phó cho người môi giới quản thúc nô tì và nha hoàn. Tới lúc này có thể làm phiền người giúp xem qua một lần, rồi chỉ ra chỗ còn thiếu sót vụng về, để tránh không hợp với ý của Nhược Tuệ, tương lai không suôn sẻ vì vụng về.....”

Quan Bá kia đúng là da mặt đủ dày, hắn rõ ràng biết là vị Tư Mã phu nhân kia tới để mang quân đến hạch tội hắn, một mực không nhận hắn và xem hắn như người ngoài, giờ hắn nhiệt tình tới làm thân, để tiểu di tử thay hắn quản lý mấy việc trong phủ, giống như là tự cho hắn là tỷ phu của nàng.

Ngược lại Lý Nhược Ngu chẳng nói gì, nàng chỉ cảm thấy độ vô liêm sỉ của nam nhân này thật sự là được lây nhiễm từ chủ công của hắn!

Chẳng qua thì chí ít là nam nhân này thật tốn một phần tâm sức. Trước đây nàng biết Quan Bá này là một mãnh tướng, gia cảnh giàu có, cách sống có chút phóng đãng vô độ, hắn sẵn lòng từ bỏ sự thăng chức việc trấn thủ ở biên cương phía bắc, có thể thấy hắn không phải hạng luồn cúi, càng không thể vì nịnh bở Tư Mã đại nhân mà cưới tỷ tỷ đã có con riêng được.

Nhưng mà có thể chu đáo đến vậy, chắc chắn chính là yêu thích một mình tỷ tỷ mà thôi! Bây giờ xem ra hắn là một kẻ chu đáo, thấu hiểu và quan tâm săn sóc, cái chính là sau khi thành thân thì các nợ đào hoa không hài lòng bên ngoài sẽ có quá nhiều hay không đây......

Thế là nàng liền nói với Lý Nhược Tuệ: “Nếu tỷ tỷ mang hắn ra sov với Luu Trọng ngược lại cũng không cần đâu. Nếu bàn riêng về bản lĩnh và nhân phẩm thì Lưu Trọng kia không thể ngang hàng với Quan tướng quân được. Quan gia kia điều hành tiêu cục, có gia phong luôn hứng thú với việc kết giao bằng hữu, quan hệ tốt trải rộng khắp nơi, vô cùng hào sảng, tỷ tỷ cũng không cần lo lắng hắn sẽ làm ra cái hành vi ngược đãi con riêng của nương tử.

Bây giờ xem thứ tỷ có bằng lòng gả hay không thôi. Nhưng nếu như không gả.....Muội cũng không tán thành chủ ý muốn bỏ đứa bé của tỷ. Muội đã hỏi lang trung, việc bỏ đứa bé đi như vậy thực chất vô cùng nguy hại đến thân thể, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ*thì không cần đâu. Nên muội nghĩ là cứ cho là không gả thì muội cũng hi vọng tỷ sẽ hạ sinh hài tử một cách êm ả. Về sau nó sẽ là đứa con mang họ mẹ, chỉ cần nói là nhận nuôi nó từ người thân trong dòng họ cho có người bầu bạn với đệ đệ Hiền Nhi, nó cũng sẽ được quy nhập vào gia phả của Lý gia ta, nhân khẩu của Ký gia ít ỏi, dù gì cũng nuôi được chứ, vì sao phải làm hại tới mạng sống của một hài nhi vô tội cách vô ích chứ?”

Lý Nhược Tuệ vốn cho rằng muội muội phải trách mắng nàng không biết tiết chế bản thân nên mới xảy ra chuyện phiền phức như này. Nào ngờ đâu muội muội luôn khó tính lại không trách cứ nửa lời, cũng không cật lực khuyên nàng gả cho Quan Bá kia mà chỉ nói nếu không gả thì nên làm như thế nào.

Nàng luôn công nhân bản lĩnh của nhị muội, nếu muội ấy đã nói như vậy, thì về sau dĩ nhiên cũng có thể an bài cách hợp tình hợp lý, sự phiền não trong mấy ngày qua đã tự nhiên tan đi, nàng lại suy nghĩ một hồi, mới quyết định: “Ta vừa cắt đứt khỏi một mối nghiệt duyên, thực sự không muốn hồ đồ gả cho người khác......Quan Bá kia tốt đấy, tương lai cũng phải trăng hoa, trong quân doanh của họ có mấy kẻ không sống đời đàng điếm rượu chè chứ? Chỉ riêng nhân tình bây giờ hắn đang muôi dưỡng bên ngoài đã đếm không xuể rồi......Vậy cứ theo lời của muội, ta sẽ sinh hài tử ra, rồi quay về Giang Nam......Chính là sợ tới kusc mẫu thân......”

Lý Nhược Ngu vỗ nhẹ lên tay tỷ tỷ: “Mọi chuyện đã có muội, tỷ cứ yên tâm đi.”

Nếu đã quyến định như vậy, dĩ nhiên là không thể để Lý Nhược Tuệ lưu lại ở phủ củ Quan Bá được nữa, lập tức Lý Nhược Ngu liền quyết định mang tỷ tỷ về Mạc Hà thành, tìm nơi ở hẻo lánh rồi chờ tỷ ấy sinh hài tử.

Có đánh chết Quan đại tướng quân hắn thì bản thân hắn cũng không thể ngờ được tiểu di tử lại có thể ôm khư khư lấy ý định bắt cóc nương tử và hài tử thân sinh của hắn, hắn vốn đang hăm hở tìm quản gia để viết ra thực đơn cho hỉ yến, còn chuẩn bị viết thư cho người nhà, muốn người trong nhà tới dự hỉ yến.

Khi nhận được tiếng sét đánh giữa trời quang, nương tử bên kia đã thu gom đồ và đi mất rồi.

“Chủ công! Người thật sự phải làm chủ cho mạt tướng, vì sao phu nhân lại vô lý như vậy! Vì sao nữ nhân và hài tử của ta, nói dẫn đi liền dẫn đi chứ!”

Quan Bá cũng không phải loại dễ đối phó, hắn lập tức lệnh cho người ngăn cản xe ngựa lại, nhưng Lý Nhược Tuệ sống chết không chịu xuống xe, hắn bị tiểu nương Lý Nhược Ngu trừng cho một cái nên lại không dễ gì dùng vũ lực. Chỉ đành chạy tới gặp Tư Mã đại nhân, hy vọng chủ công quản giáo thứ đanh đá cay độc nhà ngày ấy.

Ngược lại hôm nay tâm tình của Tư Mã đại nhân lại rất tốt, hắn thong thả xem trần biểu của nhóm quan viên của Vạn Châu. Sau đó chậm rãi nâng mắt nhìn ái tướng trước mặt một cái, khoan thai nói: “Quan Bá, bổn tọa biết là đất kia tốt, gieo giống cũng không tệ, nhưng trước khi ngươi cày xới thật là phải nhìn xem một lần, xem đất kia có phải của ngươi hay không chứ?”

Quan Bá hoàn toàn không ngờ là chủ công nhà mình lại thù dai như vậy, lại còn ở đây đợi hắn, hắn lập tức hơi có chút sửng sốt:”Nhưng......Nhưng mà......”

“Nếu ngươi đã gieo trên đất kẻ khác, làm sao vẫn còn hi vọng sẽ có thu hoạch chứ? Lý Nhược Tuệ kia không chịu gả cho ngươi, thì đã quyến tâm muốn một mình sinh dưỡng hài nhi, Quan tướng quân cứ như vầy cho đơn giản đi, sau này bổn tọa sẽ thương lượng với Lý đại tiểu thư, khi sắp tới ngày lễ sẽ cho ngươi mang bánh tới thăm hỏi, tiện thể ngó xem hài nhi một cái là được rồi......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play