Nhận được cái gật đầu của hắn, thì vào lúc ấy liền chờ hài tử dơ dáy này xoay người lại, tiếp tục khai phá lãnh vực mới, may mà đằng trước còn sạch hơn chút, Chử Kính Phong lại kì cọ phần trước ngực của hắn rất tốt, kết quả sau khi chà cũng không gây ấn tượng như phần lưng.
Nhược Ngu cảm thấy nguyên do là vì góc độ không hợp để tạo lực, hai cánh tay mảnh khảnh của nàng đã không có sức rồi, nàng dứt khoát dùng tay áo lau mồ hôi đầy đầu, sau đó nàng chỉ vào chiếc giường bằng gỗ thủy khúc liễu ở bên hồ nói: “Đại nhân, ngài nằm lên giường kia đi, nằm như vầy chà thì đỡ tốn sức hơn.”
Cái kiểu tinh thần không chà rửa cho người sạch trơn thì không bao giờ bỏ cuộc này, là mỗi một nữ nhân ưa sạch sẽ đều có thể hiểu được. Chử Tư Mã cũng hiển nhiên nhận thức được hai tháng trước sống ở tiền tuyến làm cho hắn bị người xa lánh đến cỡ nào, không nói một câu thừa thãi nào, hắn liền từ trong hồ bước ra và đứng ngay cục đá đang nung đỏ đặt thấp hơn giường gỗ, hắn dùng gáo tre trong vò nước múc một gáo nước trong rưới lên cục đá kia thì nước liền sủi bọt một lát rồi tan biến thành hơi nước trắng, xông mành trúc mà làm hương trúc lan tỏa khắp nơi, sau đó tay dài chân dài chiếm hết một cái giường lớn.
Trong khi hơi nước bốc lên, lúc đầu Nhược Ngu vẫn chưa phát giác ra cái gì không hợp lý. Đến sau khi kì cọ xong cơ ngực rắn chắc kia liền dần dần di chuyển xuống phần bụng chắc nịch, chà sạch nơi cần được chà sạch với sự nghiêm túc, ngay cả lỗ rốn tròn tròn kia cũng không bỏ qua, đầu ngón tay trượt vào trong khăn đi tới và đi tới nữa.....
Nét cười thoải mái trên mặt Chử Kính Phong dần dần cười có chút sượng lại. Đến khi làn sương dày hoàn toàn tan đi thì bảo tháp trấn yêu dưới rốn không có cách nào dấu đi được......
Khăn tắm quá mỏng, Nhược Ngu đột nhiên săm soi liền hoảng loạn thu tay lại, nàng muốn xoay người, nhưng cổ tay lại cứ bị hắn giữ chặt, Nhược Ngu nâng mắt nhìn vào con ngươi khác thường hơi xuất hiện màu đỏ của hắn, chỉ cảm thấy cổ tay như bị cục đá dưới giường đốt bỏng.
Nhược Ngu mím chặt môi dưới, chỉ cảm thấy má nàng nóng bỏng vô cùng, liền hướng tới nam nhân đang kéo chặt tay nàng thốt ra mấy câu: “Lại kéo ta làm gì vậy? Người dơ dáy......còn không mau đi dội người đi!”
Việc tới nước này, dĩ nhiên da mặt Chử Kính Phong dày hơn tường ở Mạc Hà thành một chút, chỉ kéo tay nàng nói: “Nhìn nàng ra nhiều mồ hôi như vậy, cũng tắm rửa chút đi, đến lượt ta chà lưng cho nàng......”
Lý nhị tiểu thư nào cần hắn giúp chứ? Nàng liền thẳng thừng dùng sức, lần này lại chật vật thoát khỏi hắn, liền xoay người tới bên cạnh bánh xe nước hứng nước tát lên cánh tay và mặt để rửa, rồi không nhìn hắn cái nào mà tự động đi vào phòng.
thì sau lưng nàng nghe thấy tiếng thong thả của nam nhân: “ Làm sao đi ra ngoài như vậy, ta và nàng lúc đầu gặp mặt ở Liêu Thành, nơi dưới rốn ba tấc này, nàng lại thích thú không từ bỏ được, không ngừng trêu chọc.....”
đi kèm với âm cuối hơi trầm vang của nam nhân là tiếng sập cửa.
Tư Mã dương dương tự đắc kai dĩ nhiên không biết vào giây phút cửa kia đóng lại thì Lý nhị tiểu thư liền ngồi sụp xuống, lưng dựa vào cửa, hai tay đỡ lấy trán, thống khổ ai oán than một tiếng, giai đoạn đó nói chính xác thì nàng cũng không nhớ ra những ký ức dường như phủ đầy hỏa dược, thường xuyên bị vị Tư Mã đại nhân có vẻ lạnh băng bên ngoài kia buông lời bông đùa chọc ghẹo, lập tức có thể làm cho toàn bộ lý trí thanh thản của nàng vụn vỡ thành mảnh nhỏ.
Chuyện hắn mới nói ban nãy là thật ư? Đầu kia phải ngã thành cái dạng gì mới có thể làm ra cái hành động lỗ mãng như vậy chứ?
Ngay lúc này nàng có thể làm là bỏ giày ra, chui vào trong chăn đánh một giấc thật ngon, đem mấy lời hỗn trướng mà Tư Mã đại nhân quên sạch đi, ngày mai lúc tỉnh dậy vẫn là Lý nhị tiểu thư sắc sảo.
Đáng tiếc, mấy ý nghĩ muốn ngủ vẫn đang chắc chắn vừa xong kia đã bị bảo tháp tôn quý đã khai quang kia trấn áp đến bay biến mất tăm.
Qua một lúc nữa, cuối cùng Tư Mã đại nhân kia đã tắm gội xong, hắn khoác một kiện trường bào rồi đẩy cửa đi vào.
Nhược Ngu vội vàng siết chặt lấy chăn, nhắm mắt lại, giả vờ như nàng đang ngủ. Chưa được bao lâu thì tấm mền nặng nề bị dở ra, tấm trải trên giường hơi lún xuống, ngay sau đó một làn hương bồ kết dịu dịu ấp tới. Sau đó, nam nhân kia đã chui vào trong chăn, duỗi tay vòng qua eo nàng.
Có vẻ như nam nhân biết là nàng giả vờ ngủ, một tay đỡ lấy đầu rồi kề vào tai nàng nói: “Lần này ta đã tắm gội sạch sẽ từ đầu đến chân, Lý nhị tiểu thư có muốn đích thân kiểm tra hàng hóa không?”
nói rồi hắn liền duỗi tay vuốt một bên eo của nàng. Đó là nơi không được phép chạm vào trên người Lý Nhược Ngu, nàng hơi gồng mình, thân người bỗng nhiên giật lên, rồi không kiềm được mà phát ra âm thanh không thể xác định là tiếng cười hay là tiếng thở.
thì giống như lúc ăn ban nãy, hắn không hỏi cũng biết nàng thích ăn những thứ gì. Bây giờ cũng là vuốt ve thân thể nàng theo thói quen. Tất cả những nơi mà bàn tay to của hắn đi tới lại khơi lên rất nhiều thứ cảm xúc mà trước đây Nhược Ngu chưa từng biết đến. Chuyện này nàng không thích nhưng nam nhân kia lại không quan tâm, còn dùng răng mãnh liệt cắn vào phần thịt mỏng manh ở cổ nàng.
hắn cứ gặm nhấm từng chút như vậy, lòng nàng bình tĩnh không đổi, nàng cũng không chịu đựng sự bực bội tỏng lòng nữa liền cất cao giọng tức giận nói: “Ngươi mau tránh qua!”
Cuối cùng nam nhân hơi nhẹ tay lại, rồi nâng người lên, ánh mắt sôi sục nhìn kiều nhân đang nằm dưới thân.
Nhược Ngu hít nhẹ một hơi, cố gắng thích ứng với việc bản thân bị nam nhân mưu mô này đè dưới thân, nàng trầm giọng nói: “Đại nhân,, người đã biết, lúc đầu khi người cưới ta, đầu óc của Nhược Ngu ngu ngốc cái gì cũng không biết.”
Chử Kính Phong nằm đè lên người nàng, chóp mũi cao ráo hơi hạ xuống, ngón tay thon dài nghịch ngợm mái tóc đen của nàng, lơ đãng nói: “Đúng vậy. Lúc nàng là tiểu đáng thương không ai muốn, chỉ có thể mềm yếu gọi Chử ca ca thì bị ta dẫn tới phương Bắc.”
Lý Nhược Ngu nghe hắn lại đang nói chuyện xấu hổ của nàng, trong lòng nàng liền uể oải, cảm biểu hơi biến lạnh, thấp giọng nói: “Nên Nhược Ngu thật lòng không hiểu, vì sao đại nhân bằng lòng cưới một nữ nhân ngu xuẩn ngốc nghếch làm thê tử? Người phải biết trước đây vào lần gặp mặt cuối cùng, Nhược Ngu tới gặp đại nhân cũng không vui vẻ gì.....”
Lòng Chử Kính Phong biết nàng đang nhắc tới chuyện giết ngựa đốt xe, nên ánh mắt hơi căng thẳng nói: “Đó là quân vụ, nàng làn sai dĩ nhiên phải lĩnh phạt.”
nói xong, liền hòa hoãn ngữ khí hôn lên má nàng nói: “Nhưng về sau ta cũng biết là vì nàng bị thương, mới kéo dài thời gian cho phép, ta vốn không được trách nàng, nhưng lại trách nhầm nàng, làm sao? Bây giờ nhứ lại vẫn tức giận sao?”
Thái độ của Chử Kính Phong vẫn được xem là dịu dàng, mái tóc màu bạc buông xõa xuống lẫn vào với mái tóc đen của nàng, bày ra sự thân thiết không tả được.
Nhưng cảm giác thân mật gắn kết như vầy khiến Nhược Ngu có chút thích ứng không được. Theo lời kể của Long Hương và tỷ tỷ, không khó để nghe ra sự nuông chiều của Tư Mã đại nhân với nàng, chính là lên trời hái sao cũng không từ.
Nhưng bây giờ nàng một chút ký ức cũng không nhớ ra, mấy chuyện tình cảm thân mật này toàn bộ đều trở thành đoạn cắt cao trào của vở kịch thúc người rơi lệ, trong kịch kia nhân vật khóc thật thê lương, cười thật ngọt ngào, nhưng tất cả đều không liên quan đến nàng - người không được tính là người xem. thật sự là một chút cảm giác để nhập tâm cũng không có.
Nàng nhớ là hai người họ ít khi gặp gỡ trò chuyện, nhưng ngồi rồi lại ngượng ngùng không ai nói gì; vào mấy đêm mưa lúc hắn tới xưởng tàu liên lạc với chỗ nghỉ của nàng, nàng đã cố gắng đi thẳng, tim loạn nhịp vì lo lắng không dám quay đầu nhìn hắn một lần; đến phút cuối, nàng cuối cùng đau đớn hạ quyết tâm hoàn toàn cự tuyệt hắn, tất cả sự nhiệt tình trong đôi mắt kia đều tắt ngúm hắn liền xoay người, bóng lưng dứt khoát rời đi......
Nhưng giờ đây, vốn tính chôn sâu chuyện này xuống đáy lòng, người nam cũng không thể quay lại nữa, lại ôm ấp nàng như vầy nhìn nàng với tình ý đong đầy, cứ cho là nhắm chặt hai mắt thì cũng có thể cảm nhận được tình ý trào dâng dạt dào, nhưng......hắn yêu, hắn mong mỏi, kể cả kẻ ngốc cũng tuyệt không buông tay......không phải nàng, không phải Lý Nhược Ngu nàng!
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã quen dựa vào sự kiên cường và nỗ lực của bản thân mới có thể đạt được tất cả thứ mà mình muốn. Tuyệt kỹ của Lý gia truyền cho nam chứ không truyền cho nữ, lúc đệ đệ chưa ra đời, phụ thân vốn đã dự tính nhận nuôi một nam hài trong dòng tộc kế thừa gia nghiệp, từ đó trở đi, gia nghiệp đồ sộ của Lý gia liền phải truyền tất cho nam nhân không liên quan đến dòng tộc, khác nhà khác chi. Vào giai đoạn đó, nhi tử trong dòng thân của nhà bên kia liên tục lui tới trạch môn trong Lý gia, nàng nhớ rõ lúc mỗi người họ sắp rời đi đều rất vừa ý đánh giá trạch viện đẹp đẽ của Lý gia, dường như trạch viện kia đã đổi chủ và trở thành vật sở hữu của họ......
Mẫu thân thì không để ý tới, bà đều nghe theo phụ thân, nhưng Lý Nhược Ngu lại không phục, vì sao nữ nhân lại không thể thừa kế gia nghiệp chứ? Ai ai cũng nói nhị tiểu thư Lý gia thông minh trời phú, là kỳ tài giáng thế, dù là thông minh trời ban nhưng nếu không chuyên tâm và tìm tòi cho mai sau thì cũng không làm được gì.
Lúc đại tỷ đang học cầm kỳ nữ công, thì nàng mới có chín tuổi đã suốt ngày trốn học rồi ngâm ở trong bến tàu đội lấy những ngày nắng chói chang thiêu đốt, đi theo lão thuyền công từng chút từng chút phân biệt được toàn bộ khung đóng của thuyền; trong lúc tam muội và nhóm bạn nữ ở thư viện rời phủ thưởng xuân du ngoạn, nàng đã học được phân biệt cách vận hành của thuyền bằng tai, âm thanh khác biệt của máy móc khi vận hành.....
Nên từ khi nàng thông tuệ mấy thứ này, tất cả các thiếu nữ trẻ tuổi đầu óc đơn giản dường như đều cách nàng rất xa rất xa......
Nàng học được cách đóng tàu, học được cách sắp xếp sổ sách, học được cách làm cách nào trông nét mặt để đối đãi giao thiệp. Nên sau cùng, nhị tiểu thư Lý gia trở thành một người khác biệt trong trạch môn phú hào, một thần thoại khiến cho nữ nhân đồng niên khác không cách nào vượt qua và hy vọng với tới được.
Tam muội cũng từng hâm mộ nàng, hy vọng sẽ làm chủ một nơi giống như nàng, nắm bắt tuyệt kỹ của Lý gia. Lúc đó nàng chỉ nói để muội đến bến tàu nhiều ngày là được rồi. Lúc đó tam muội Lý Toàn Nhi rất không hài lòng, có lẽ cội nguồn cho sự đố kỵ mà tam muội đối với nàng liền âm thầm cắm xuống từ lúc đó a?
Thực tế nàng nói là sự thật, nhưng làm sao Lý Toàn Nhi có thể hiểu được sự thống khổ trong đó chứ?
Kỳ thật nhị tỷ của nàng đây thứ sự cũng rất hâm mộ nàng, hâm mộ nàng có thể giống như những thiếu nữ giản đơn bình thường, hết lòng hưởng thụ, hết lòng cười đùa......Nhưng nàng không thể, vì mẫu thân, vì ấu đệ, vì Lý gia thì cắn răng cũng phải chống đỡ được.
Nên nàng muốn tìm chồng ở rể, nên nàng đã từ chối Chử Kính Phong là người mang thân phận hầu phủ thế gia, tay giữ binh quyền, tiếng vang một phương, chuyện này không liên quan đến yêu hay không yêu, chỉ là có hợp hay không......Cứ cho là lúc đầu nàng nhìn thấy nam nhân ngồi cao cưỡi ngựa lớn trong đám quân thì chói lọi như thế nào, mà khiến người ta không rời mắt được, vậy......đều không thích hợp với nàng......
Nàng chỉ muốn mấy người mà nàng có thể không chế được, liên quan đến sự bình an của Lý gia mà không hề có chút nguy hiểm nào......Nhưng đến cuối cùng lại vẫn là sai một li đi một dặm, sai lầm nhất thời của nàng vẫn để thứ ác lang Thẩm Như Bách kia có thể bước vào trạch viện của Lý gia.
Nàng vốn cho rằng từ hôn kịp lúc liền có thể ngăn chặn mất mát từ hắn, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, một màn trụy mã bất ngờ vực dậy lại đánh phá mọi thứ tài sản nàng đã lo lắng bảo vệ......
Mà giờ đây, nam nhân mà nàng từng tin là nàng và hắn mãi mãi chỉ là người dưng, lần này lại chăm chú ngắm nàng cách thâm tình, nhưng nàng biết, người hắn ngắm vốn không phải là nàng mà là người đáng yêu ngọt ngào kia, thiếu nữ vô lo, có thể nghịch ngợm gây chuyện, vui chơi hết mình -- Điều đó từng khiến nàng âm thầm hâm mộ vô cùng, lại trở thành “Lý Nhược Ngu” nàng vẫn từng mong muốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT