Chu phu tử nhìn thấy Tư Mã đại nhân liền nhún gối hành lễ, cửa tiêm của nàng gần với tửu lầu nên khi thấy Tư Mã tới tìm Nhược Ngu liền tự động dẫn nha hoàn của mình đi về trước.
Lúc Lý Nhược Ngu đang chờ để chuẩn bị hành lễ thì bị hắn chộp lấy cánh tay và kéo đi, chẳng mấy chốc liền cùng hắn quay người và lên ngựa. Sau đó dùng roi thúc ngựa đi thẳng ra khỏi thành.
“Đại nhân, ngài muốn dẫn ta đâu vậy?” Sau khi lên ngựa, nàng liền bị nam nhân dùng áo choàng lông cáo bọc kín lại, ở trên lưng ngựa lại xóc nảy, chỉ đành ngồi trong lòng hắn và vươn tay ôm lấy vòng eo rắn chắc rồi rầu rĩ hỏi.
“Mấy hôm trước vì phải xử lý tàn dư của bề lũ Viên Thuật, vẫn chưa về phủ bồi nàng, bây giờ có thời gian rảnh, chúng ta lên biệt viện trên núi ở vài ngày.”
Chẳng bao lâu liền tới chân núi, vì mấy gày trước có một trận tuyết nhỏ, nên trên đường đá vẫn còn đọng lại tuyết, Chử Kính Phong không tin được mấy kiệu phu kia, dứt khoát gập người xuống, cõng Nhược Ngu lên, giũ chân rồi đi bộ lên núi.
Nhược Ngu ngại ngùng dựa vào lưng của hắn, cứ cho là nàng có ý chống đỡ để kéo dãn chút khoảng cách, không để phần ngực đầy đặn và mềm mại của bản thân ép sát vào tấm lưng chắc mịch kia, nhưng nam nhân chỉ cần dùng lực tay xốc một cái thì màn thầu căng phồng lại theo hướng đè lên tấm lưng kia và trở thành bánh kếp ngô.
“Ở yên chút nào, bằng không với trời tuyết đường trơn như này, ta có thể ngã sấp mà mặt cắm xuống đất đấy!”
Nhược Ngu cứng người lại bò sấp trên lưng hắn nói: “Vậy ngài thả ta xuống đi, tự ta có thể đi lên.”
Nhưng TƯ Mã đại nhân vẫn đi như bay tiến về phía trước, dường như là chưa nghe thấy điều gì. Đường đá kia thật sự là chật hẹp khó đi vô cùng, Nhược Ngu sợ hai người sẽ ngã nhào xuống núi, nên cũng không dám nhúc nhích nhiều, mà để mặc cho nam nhân tráng kiện cao lớn này nặng nề thở dốc cõng nàng một đoạn đường lên đỉnh núi.
Trước kia Nhược Ngu chỉ tới tiệc tùng ở đây một lần trong trạch phủ của các quý phu nhân trong thành này, lần này là sau khi tâm trí tỉnh táo thì không hề có chút ký ức với nơi này.
Chờ khi vào biệt viện nho nhã thanh tịnh này, Chử Kính Phong mới đặt Nhược Ngu xuống đất. Chảng qua là cả một đoạn đường tới đây, người cõng lại không thấy mệt mỏi mà mỹ nhân được cõng thì hai chân lại tê rần, đặt chân xuông mà chỉ cảm thấy lòng bàn chân đang giẫm kim bằng thép, nức nối đến không chịu nổi.
Chử Kính Phong nhìn người nàng chững lại, thần sắc không ổn, liền lập tức nhận ra rồi bồng nàng lên sau đó đi vào hiên nhà của biệt viện, để nàng ngồi trên hàng hiên bằng gỗ cách xa mặt đất, rồi quỵ một chân và ngồi trên gót của mình gỡ bỏ giày vớ ở trên nàng, để lộ ra một đôi chân nhỏ xinh xắn. Hai bàn tay to giữ đôi chân kia trong lòng bàn tay rồi dùng lực xoa bóp, giúp nàng lưu thông máu.
Đôi chân nhỏ đã tê ràn mà bị bóp mạnh như vậy, Nhược Ngu không chịu nổi nữa mà ư a kêu thành tiếng: “ Đau......Đau......”Thân người nàng ngửa ra sau, bộ dạng cần cổ tinh tế bị kéo ra, lại lờ mờ như tình huống ta trên nàng dưới mê đắm trên giường trong mành hương, chỉ thấy Tư Mã đại nhân ngẩn ra một lúc, tay kia liền giảm lực lại.
Lý nhị tiểu thư cũng không chịu đựng nổi nữa, chân kia dùng một lực đạp vào khuôn mặt tuấn tú của Tư Mã đại nhân. Chân này đạp mặt kia đến méo mặt, đến khi Nhược Ngu điều chỉnh được tinh thần, lập tức rụt đôi chân trần trụi lồ lộ kia vào trong váy cách bất lực, chỉ lộ ra mấy ngón chân tròn trĩnh trắng trẻo, sau đó nàng sửa lại tư thế, cố gắng trưng ra một bộ dạng bình thản, nói: “Ta không có ý đạp vào đại nhân, vẫn mong đại nhân thứ tội.”
Bị bàn chân trắng trẻo kia đạp trúng mặt, Chử Kính Phong lại giả ngơ không để ý rồi sờ sờ lên má, cũng bày ra mặt nghiêm túc, nói: “không hề gì, trước đây còn duỗi thẳng cả ngón chân vào miệng ta, ép ta nếm thử từng ngón một....một đạp này có là gì đâu.”
Nhược Ngu nghe mấy lời này, trợn trừng đôi mắt, khuôn mặt bình thản kia bị kích thích có hơi sốc ra mặt, miệng nàng hơi mở hoàn toàn không dám tin vào hai tay của mình. Cứ cho là nàng té ngã đập đầu, cũng không đến nỗi làm ra mấy cái chuyện hoang đường như vậy đi?
Tới bây giờ trong ký ức của Lý Nhược Ngu, nàng và Tư Mã đại nhân luôn giữ lễ với nhau, luôn tuân theo những lễ nghĩa của xã hội. Nhưng nàng cũng lén lút nhìn thủ cung sa trên cánh tay của nàng đã không còn, dĩ nhiên trong lòng biết rõ nàng và Tư Mã đá sớm cùng chung chăn gối. Trong lòng tuy hiểu rõ, nhưng bây giờ hễ khi có vài cử chỉ thân mật với hắn, thì một đường biên giới hạn của cô nương trong lòng nàng vãn chưa thể phá bỏ được. Bỗng nhiên nghe được bản thân lại làm ra loại chuyện hoang đường như vậy, Lý Nhược Ngu đột nhiên tự mừng vui khôn tả là bản thân không nhớ được mấy chuyện vào thời gian mình bị ngốc, ngược lại cũng không cần nhắc lại cảm giác của từng chuyện, xấu hổ chết nàng mất......
Sau khi Chử Kính Phong trêu chọc nàng, nhìn Lý Nhược Ngu lại mím chặt miệng nhỏ, bộ dạng im lặng không nói một lời, chẳng qua là tâm trạng lại không khó khăn tiếp nhận giống như lần đầu nữa.
Thời gian ba ngày trước, có thể nói thật sự là không trải qua vô ích. Ngày đầu tiên hắn uống trong đô hộ phủ đến say mèm rồi chỉ ước ao lúc hắn tỉnh dậy, kiều thê của hắn liền mang nét cười ngọt ngào chủ động nhào vào lòng của hắn.
Nhưng lúc tỉnh rượu lại là sự trống trải hõm sâu vô tận, ngoại trừ đau đầu do cơn say thì không đạt được gì nữa. Quan Bá kia biết được chuyện Tư Mã phu nhân bất ngờ quên mất chủ công, lúc đó hắn liền thông cảm mà nhìn vào khuôn mặt tràn đầy mưa đen dày đặc của chủ công, sau đó đóng góp kinh nghiệm quý báu trong cuộc sống tình sử phong phú đã mang lại cho chủ công cách chân tình nhất, chia sẻ với Tư Mã đại nhân lúc riêng tư một phen: “Các tiểu nương trên thế gian này đều là loại vô tình vô nghĩa, giống như chúng ta ra chiến trường đánh giặc đều là tụ tới ít rời đi nhiều. Người kia trước lúc rời đi còn khóc lóc ỉ ôi với người, thề chết giữ trọn lời nguyện ước, đến ba năm sau ta quay trở về liền hướng mũi lên trời không muốn quen biết người.
Nếu như đỏi lại là mấy nam tử hèn nhát thô lỗ kia, thì vì một nét mặt căm giận mà buông tay. Nhưng chúng ta mình đồng da sắt, công phá tới được thành trì, cũng công phá được tới trên giường, còn có thể để mấy tiểu nương kia tạo phản sao?
Thậm chí phải dùng tới đao thật thương thật, làm một đợt nóng bỏng, để họ nhớ ra rốt cuộc chúng ta là ai. Đến khi họ có được lợi ích và nhớ lại toàn bộ kỹ năng của chúng ta, rồi giữ gìn nhiệt tình hết lòng, ngọt ngào quấn quýt không rời được.”
Trước đây nếu nghe được mấy lời tục tĩu kỳ lạ này thì Tư Mã đại nhân xưa nay luôn mang phong thái cao nhã lúc nào cũng lạnh lùng sẽ một cước đá bay kẻ đó đi. Nhưng bây giờ hắn vừa tức giận vừa đau khổ, không có chỗ nào để oán trách, thật cảm thấy lời của Quan Bá cũng có chút đạo lý.
Nhưng đối phó với tiểu biểu muội ngu ngốc thì mấy quả tảo ngọt lớn lớn, ngoài ra mang giọng dỗ dành dịu dàng chỉ làm mấy việc này thì đâu lại vào đấy. Nhưng hiện giờ lại là khôi phục tâm trí, là Lý nhị tiểu thư lạnh lùng và sắc sảo, lại nhất thời không biết nên làm sao để cho quả sắt bao bằng vỏ cứng này vào miệng đây.
Nghĩ đi nghĩ lại như vậy, sau cùng quyết định mang kiều thê của mình lên núi bình tĩnh hòa thuận lại với nhau một thời gian. Nếu nàng đã không nhớ chuyện hắn thành thân với trước kia, thì động phòng một lần nữa, để nàng giao tiếp với hắn theo nhiều hình thức, để cơ thể nàng từ từ nhớ lại sự hòa hợp với hắn, khôi phục lại ngọt ngào lúc trước chẳng phải là gần sát trước mắt ư?
Trước kia hắn đã từng liên tục tặng cho Nhược Ngu danh hiệu liên quan đến nữ thần biển cả của Cổ thành, cứ cho là nữ thần đã hồi phục dáng vẻ thần thánh và chuẩn bị đi xa thì đã sao chứ? Chỉ cần hắn không nguyện buông tay, liền phải trói chặt nàng bên cạnh mình, bảo vệ tới già.
hắn lập tức xốc lại tinh thần, quay về phủ, tắm gội rửa mặt, thay y phục mới, sau khí dặn dò nô tì đi lêm biệt viện trên núi trước để chuẩn bị đồ dùng, công cụ hằng ngày, liền đi thẳng tới tửu lầu chỗ Nhược Ngu dùng bữa và nhẫn nại đợi chờ giai nhân đi xuống. Quan Bá thấy chủ công củng cỗ được tinh thần cũng âm thầm kích động vì chủ công, hắn còn đích thân biếu tặng một viên mật hoàn, chỉ thần bí nói lói là đồ tốt hiếm có, hắn còn nói thêm doanh trại kiên cố trên đỉnh núi hay hang sâu mật động cũng công chiếm được hết. Quan Bá này nói quá mơ hồ, nhưng Tư Mã đại nhân cũng cầm chắc tư tưởng là điều tốt luôn đến khi đã chuẩn bị kỹ, nên cầm lấy mật hoàn để bên người. Lần này liền muốn lên núi với nương tử và tận hưởng hoan lạc tân hôn một lần nữa.
Vào lúc này trong biệt viện tĩnh lặng, ngoài hộ vệ canh giữ ở trước và sau biệt viện thì một người nô tì cũng không thấy đâu.
Chử Kính Phong thấy nàng có chút ngại ngùng, lên tiếng nói: “Biệt viện trên núi này chỉ có thị vệ ở ngoài biệt viện và vài lão tạp dịch chuyên việc đánh lửa bếp, yên tĩnh vô cùng. Ta cũng không để thị nữ kia đến đây. Hôm nay liền ở qua đêm trên đây, chỉ là muốn ăn gì phải tự làm thôi.”
Nhược Ngu chớp chớp lông mi cong vút, nhẹ giọng nói: “Có cần gọi bọn Tô Tú lên núi không, ta không biết nấu ăn.....”
Chử Kính Phong nhìn mặt nhỏ trang nhã bình thản của nàng, khóe miệng liền mang ít nét cười. Trước kia khi làm quen với nàng chỉ cảm thấy tuy nhị cô nương tuy đẹp nhưng quá là lạnh lùng, khiến người băn khoăn không thông là nàng đang nghĩ gì, nhưng bây giờ vì đã tiếp xúc với nàng khi nàng ngốc nghếch không hiểu chuyện thế gian một năm rồi, nên đã sớm quen thuộc với từng biến hóa biểu cảm nhỏ nhất trên mặt nàng, hắn liền nhận ra một vài manh mối mà trước đây chưa từng nhìn thấy.
Thí dụ giờ đây có vẻ như nhị cô nương đang rất bình tĩnh, nhưng đuôi mắt đang hơi kéo lên kia và cánh mũi phập phồng đã làm lộ ra vài điều, khiến hắn biết được giờ đây trong lòng nàng có vẻ như đang vì chuyện không thể nấu nướng mà hơi khó chịu đây mà.
Đây gần như là sự trẻ con thấp thoáng không dễ nhận biết, nhất thời khiến lòng Tư Mã trở nên mềm đi lạ thường, đã hồi phục ròi thì đã sao chứ, rốt cuộc vẫn là người nữ nhân đó mà hắn yêu thương nhất, chỉ là không còn là nàng ngu ngốc ngờ nghệch nữa mà đã nàng học được che giấu cảm xúc của bản thân cách cẩn trọng, nhưng vật thì cũng tốt, cái dáng vẻ đáng yêu chọc người mềm lòng thế kia, làm sao có thể dễ dàng bị người khác phát hiện được? Những thứ ấy đều là của hắn, chỉ lúc không có ai mới có thể để lộ ra cho hắn ngắm nhìn thôi.
Nghĩ như vậy, lòng hắn liền hơi nhảy nhót thỏa mãn, khẩu khí mang chút kiêu ngạo nói: “không sao cả, chẳng phải còn có ta sao? Nàng thích ăn gì, ta làm cho nàng được không?”
Lý nhị tiểu thư nghe được mấy lời kia, dường như rất kinh ngạc, lập tức nhìn hắn một cái có vẻ không tin chút nào, nhưng rốt cuộc không nói lời nào.
Hai người đều đã dùng bữa khi chưa lên núi, nên lúc này không ai đói, Chử Kính Phong để Nhược Ngu đổi sang một đôi giày cao cổ dày hơn có lớp lót làm bằng lông cừu. Sau đó khoác thêm một áo choàng nhỏ nhẹ nhàng hơn bằng lông tử điêu (Chồn zibelin), mũ đội bằng lông thỏ bao chặt quanh trán và che kín đôi tai dễ bị lạnh, sau đó mới dắt nàng đi trên con đường trơn trợt băng tuyết dẫn ra núi sau biệt viện đi săn.
Ở nơi này lại không có thú dữ gì mà thỏ hoang trong núi thực sự rất nhiều. Chử Kính Phong tay cầm một cây cung nhỏ, đứng đằng sau nàng, tay cầm tay dạy Nhược Ngu bắn cung, đáng tiếc nhị cô nương Lý gia tuy người chế tạo máy lành nghề, việc kéo cung này không chuẩn xác chút nào, lúc được cánh tay rắn chắc kia vây lại, trong không khí giá buốt đều có thể rõ ràng nhận biết từng đợt khí nóng ở sau lưng, nên lúc này trong nhộn nhạo, cung nhỏ cũng toàn trật đi không săn được gì, sau cùng may mắn gặp được một con thỏ bị thương a, trong mưa tiễn thất thường đã loạng choạng một quãng rồi đụng đầu vào thân cây, ngã lăn ra, bị Tư Mã đại nhân không chút tốn công dùng lực vặn gãy cổ rồi ném vào túi da.
Khi săn bắn xong, mặc dù ăn mặc ấm cúng, nhưng Nhược Ngu xuất thân từ phương Nam vẫn cảm thấy lạnh giá, Chử Kính Phong dẫn nàng vào phòng, rồi cởi ngay áo ngoài ra, sau đó nói: “Cùng ta ngâm ôn tuyền được không?”
Nhược Ngu vốn lạnh đến nỗi đỏ ửng cả mặt, nghe xong mặt lập tức đỏ bừng cả lên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT