Lý Nhược Tuệ thật muốn trùm chăn lên và ngủ thật ngon một giấc, nhưng tên đòi nợ kia đã đứng ngay hậu viện, nếu nàng không ra ngoài chỉ sợ là hắn không chịu rời đi.
Nghĩ tới nghĩ lui đại tỷ Lý gia liền cắn răng đổi y phục rồi cũng không trưng diện son phấn gì, chỉ để mặt mộc và khoác áo choàng vào, dùng nón lớn che mặt đi, chỉ mang nha hoàn thân cận ra cửa sau, Quan Bá kia vừa nhìn thấy Nhược Tuệ đi ra, vội vàng xoay người xuống ngựa, mời nàng lên xe ngựa mà tự hắn đánh tới, sau đó dứt khoát lao lên xe ngựa và theo nàng vào trong xe. Vì Quan Bá nghĩ rằng Lý Nhược Tuệ sống ở phủ Tư Mã, dùng xe ngựa ở đấy thì không tiện cho lắm, thế là dứt khoát chuẩn bị xe của mình thật tốt rồi tới đây đón nàng.
Tới khi Lý Nhược Tuệ lên xe ngựa mới phát hiện, trên xe một bàn nhỉ đầy đủ mọi loại trái cây cần thiết. Sau khi Quan Bá lên xe liền lấy một bao vải lớn và một cái hộp lớn từ một góc và nói: “Hôm nay nhị đệ của ta quản ở tiêu cục của nhà, mấy ngày trước đi tiêu tiện thể mang tới một vài món trái cây trong mùa ở kinh thành. Trong này có mấy miếng vải đắt hàng và một vài đồ thêu thùa, còn có chút một vài thứ đồ chơi con nít, cũng không biết Thuận Nhi có thích chơi hay không, nàng tạm thời nhận đi, tới lúc trước khi đón năm mới ta lại đưa thêm vài thứ mới cho tên nhóc. Nàng đón năm mới ở nhà người khác, cũng đừng kiềm chế bản thân, trong này có một ngàn lượng bằng ngân phiếu, nàng cầm tạm đi, có cái gì cần thêm vào nàng cứ việc nói.”
Lúc đầu Lý Nhược Tuệ không ngờ, hắn lại chuẩn bị cho nàng mấy thứ này, vải vóc và đồ chơi kia cũng còn đồng ý, nhưng ngân lượng thì lại nói tới chuyện nào chứ? hắn làm như vậy, nhưng để đền bú cho sự vô lễ trước kia a? Lý Nhược Tuệ nàng há lại là cái loại tầm nhìn hạn hẹp vậy sao, thì chút tiền kia nàng có thể động vào sao? Chẳng lẽ hắn đem nàng coi như kỹ nữ thấy tiền sáng mắt sao?
Nghĩ tới điểm này, Lý Nhược Tuệ nổi khùng trong lòng, vung tay hất một ngàn lượng ngân phiếu vào mặt hắn: “ Mau thu mấy đồng tiền rách của ngươi lại, Lý Nhược Tuệ ta còn chưa thấp hèn đến độ cần ngươi mang tiền đến dưỡng.”
Lý Nhược Tuệ đột nhiên nổi giận, lúc đầu Quan Bá đã giật mình, tiếp đó trong lòng đại nộ: Tiểu nương tử này lại phát điên cái gì? một phần ý tốt của mình để nàng không phải thiếu hụt tiền trong tay. hắnnghe Tư Mã nói đến chuyện hòa li của đại tỷ Lý gia này mà vẫn nói với mẫu thân ở Giang Nam, dĩ nhiên không thể nhận được chu cấp của nhà mẹ. Tư Mã phu nhân lại là người ngốc nghếch, lại càng khôngthể nghĩ tới mấy cái chi tiết
Dù là tỷ tỷ của Tư Mã phu nhân, lúc đón năm mới cũng phải thưởng một chút ngân lượng cho nha hoàn của phủ, bằng không sắc mặt chắc chắn không tốt lắm. Bọn hạ nhân ngoài miệng không nói, về sau trong việc hầu hạ khó tránh khỏi có thể bị lơ là. Quan Bá vốn tự cho là bản thân hắn suy nghĩ rất thỏa đáng, nào ngờ lại là thành vỗ đùi ngựa chứ?
Nàng như này lại có ý gì đây, chẳng lẽ là chê ít sao?
Trong lòng Quan Bá không vui, thu lượm ngân phiếu lại, rồi bình tĩnh lại và nói: “ Nàng vẫn chê ít ư? Vậy sau khi ta quay về, ngày mai lại gửi tới cho nàng nhiều hơn......”
nói tới đây, hắn đột nhiên vươn cánh tay rắn chắc quơ một cái, lôi đại tiểu thư đang lạnh mặt kia mộtcái vào lòng hắn. Rồi kề sát vào tai nàng hỏi: “Mấy ngày này, có nhờ tới ta, ta lại nhớ nàng nhớ đến nhọc lòng......”
Thế là đem những nhớ nhung của mấy đêm ròng từ từ nói cho nương tử trong lòng nghe. Nhưng luận về việc vô liêm sỉ, quả thực Quan Bá nếu so sánh với hình mẫu nam nhi của Chử Tư Mã thì phải vô liêm sỉ gấp trăm lần.
Tục ngữ nói vợ dữ sợ cuốn chồng, cứ cho là Lý Nhược Tuệ này là rèn sắt mà ra, nàng như vậy thì để cho hắn nung chảy nàng, hắn không tin là không thể cưới phụ nhân này về phủ!
Lý Nhược Tuệ bị cái cánh tay rắn chắc bao quanh vây chặt không buông, chỉ có thể để hắn khinh bạc cả người một phen. Tới khi xe ngựa về phủ, Quan Bá kia lại không nhịn được, liền bế Lý Nhược Tuệ đangchỉnh trang vạt áo của nàng, vài bước đi vào sân viện.
Lần này là Quan Bá ở biệt viện nghỉ ngơi trong kinh thành, thỉnh thoảng có thể gọi một hai thê thiếp qua đêm, nhưng đa phần thời gian là mình hắn ở thôi.
Chờ tới khi vào phòng, Quan Bá mang nàng ném lên trên giường, mà gấp không chờ đươc nữa, giống như một tiểu tử non trẻ mới được gỡ lệnh cấm*mà trực tiếp nhào tới. Lý Nhược Tuệ gấp gáp mà chỉ có thể hét lên: “Cửa......Cửa vẫn còn chưa đóng......”
*gỡ lệnh cấm: dùng để chỉ các cậu bé biết đến chuyện ấy.
Tới khi Quan Bá đi đóng cửa, Lý Nhược Tuệ này mới ân hận nhận ra, vì sao phải kêu hắn đóng cửa, chẳng phải trước khi thân mật muốn bàn luận với hắn một lần sao?
Từ khi Quan Bá ở cửa sau của phủ Tư Mã liền sớm nuốt viên mật hoàn của Chử Mặc kia tặng cho. Quả nhiên là đồ tốt, chỉ đi tới có một đoạn đường nhỏ như vậy mà dược tính đã dung nạp và phát tán toàn bộ, chỉ cảm thấy đan điền giống y như đang tàng lửa đốt, chỉ chờ tung tới trời cao!
Trong tâm đại tỷ Lý gia kia tuy không muốn, thứ nhất cuộc hẹn riêng này là do nàng đáp ứng, thứ hai là ngày đó cũng trải nghiệm được hoan hỉ thiếu thốn trong mấy năm nay, thì thân thể này lại không nghe theo ý muốn của nàng, bị Quan Bá kia dày vò đến hết hơi.
Chỉ là từ đầu nàng không nghĩ rằng, hắn vốn nam nhân cường tráng khác thường, hôm nay cũng khôngbiết làm thế nào mà lại liên tục không ngừng nghỉ. Đến khi lăn lộn hết vài lần, lại vẫn chưa có ý định dừng lại, tức khắc có thật là có chút đáp ứng không lại.
Chỉ là cứ như vậy, mặt trời ngả xuống phía tây, xuân ý trong phòng này vẫn chưa thấy tiêu tan.
Sau cùng Nhược Tuệ tích góp từng chút để lấy đủ sức lực, liền nhắm vào khuôn mặt vẫn đang miệt mài của Quan Bá, mà bất mãn trách mấy câu: “Oan gia! Vẫn chưa dừng lại cho ta, cứ như cả đời chưa thấy qua nữ nhân? Làm sao còn chưa dừng lại, còn không chịu bỏ ta ra, người lớn người nhỏ ở phủ kia đãnghe thấy hết rồi.”
Quan Bá chùi mồ hôi nóng trên ngực, rồi dùng sức hôn ra tiếng lên khuôn mặt đỏ au của Nhược Tuệ: “ Biết được thì đã làm sao? Chờ sau khi chiến sự kết thúc, ta sẽ đến bẩm rõ với Tư Mã đại nhân, xin ngài ấy tạm thời thay nương của chúng ta ở Giang Nam làm chủ hôn sự, tới lúc hai chúng ta có thể danh chính ngôn thuận chuyển tới cùng một chỗ, ai còn dám nói xấu phu thê chúng ta?”
Quả thực Nhược Tuệ mệt đến độ đầu óc có tiếng ong ong, cả đời nàng chưa từng gặp qua nam nhân vô liêm sỉ như vậy. Nàng cảm thấy bản thân chưa chính thức nói với hắn mấy câu đó, nhưng mãn hán này lại không xem nàng là người ngoài, mà mở miệng ra là nương tử, mở miệng ra là phu thê, thật là thân mật vô cùng, người không biết chuyện có lẽ thật lầm tưởng mà cho rằng nàng và hắn đã có hôn ước. Đáng tiếc nàng không còn là thiếu nữ ngu ngơ khờ khạo, nào chịu tin những lời đường mật lúc ân ái của nam nhân, liền chỉ cho là mấy lời Quan Bá đã quen miệng nói ở trước mặt nữ nhân, nàng dùng sức đẩy hắn ra, sau cùng đẩy hắn ra khỏi người nàng.
“Quan tướng quân, chẳng qua chỉ là một đêm hoan lạc tạm bợ, hà tất gì phải nói lời dối trá vô ích với ta? Nếu Lý Nhược Tuệ ta muốn gả, cũng phải tìm một người quan tử khiêm tốn tốt tính, nên không dám làm đến Quan tướng quân ngài, thỉnh Quan tướng quân trả lại yếm kia cho ta, tứ nay về sau thì khôngai nợ ai cả. Xin Quan tướng quân đừng tới quấy rầy nữa, bằng không đừng trách ta trở mặt mà tới trước Tư Mã cáo trạng ngài.”
Có thể nói hôm nay Quan Bá đã sử dụng toàn bộ kỹ thuật hắn biết, những môi hôn những ngón tay nào được nghỉ ngơi, toàn bộ đều dốc sức, tận lực tới cùng. Mà tiểu nương tử kia vừa rồi rõ ràng cũng cực kỳ dịu dàng và nghe lời, nhưng chỉ chớp mắt cái lại muốn hất váy trở mặt như không quen. Tỷ muội Lý gia này thật là quá đáng a, chẳng phải nói rằng nữ tử Giang Nam dịu dàng chu đáo sao, tại sao hắn và Tư Mã đại nhân lại đều gặp phải đá cứng trong bánh bao mềm chứ, có nậy cũng nậy không đi.
Bây giờ Tư Mã đại nhân cũng cho là khổ tận cam lai*, cuối cùng làm Lý nhị kia chìm đắm đến ngây người, hắn mới tận hứng để ôm mỹ nhân về nhà. Nhưng cái vị trước mặt hắn đây, lại là một người cố chấp. hắn tức khắc nào buông tay để nàng rời đi.
Khổ tận cam lai: ý chỉ đắng cay đã đi qua và ngọt bùi đang chờ đón
Lại không dám xông tới nàng xả giận, liền tiếp tục phỏng chừng mà hỏi: “Có phải là nàng sợ ta xử tệ với Thuận Nhi không? Điểm này nàng hoàn toàn có thể yên tâm, năm đó cha ta nhận nuôi ba vị nghĩa tử, cha ta đều coi tất cả là con ruột. Hơn nữa, Thuận Nhi là con ruột của nàng, ta càng sẽ đối xử với hắnnhư con ruột của mình. Cứ cho là tới lúc hai ta có hài tử, ta cũng sẽ không lạnh nhạt với hắn.”
Nhược Tuệ nhìn sắc tới dần tối ở ngoài cửa, trong lòng lại càng lo lắng, làm gì có tâm trạng nghe mấy lời lải nhải vớ vẩn của Quan Bá. Nàng lập tức gấp gáp nói: “Mau trả cho ta, rồi chở ta quay về nữa.” Cái bộ dạng hơi nổi nóng kia, có vẻ như mắt to càng thêm rực rỡ. Bởi vì khó chịu trong lòng, chăn mỏng che chắn bộ ngực cũng nhấp nhô lên xuống cách dồn dập, về phía Quan Bá trong lòng hắn run rẩy mộtcơn, thầm nói: “Trời ạ, làm sao lại có một người nữ nhân như vầy, thật sự là đã tốn hết tâm ý của hắnư?” Nghĩ tới đây, hắn sắp phải xuất chinh, mà trong lòng lại óc chút không yên nên nói: “Trả lại cho nàng cũng được, nhưng nàng phải đáp ứng ta, trong những ngày ta vắng mặt, tuyệt đối không được đồng ý cưới nam nhân khác. Bằng không ta sẽ không quan tâm là công tử nhà nào, chỉ cần ta quay lại chắc chắn sẽ đem hắn ra trước mặt nàng và chém đầu tên nhãi đó.”
Nhược Tuệ chỉ cảm thấy Quan Bá này càng nói càng vớ vẩn, lập tức vội vàng nói: “Ngươi coi ai là nữ nhân phóng đãng chứ? Chỉ trừ một mình ngươi, ta làm gì có tâm tình đi tìm nam nhân khác chứ?”
Nhìn thấy thần sắc chân thật kkhi Nhược Tuệ nói mấy lời này, trong lòng Quan Bá mở hội, liền nói tiếp: “Nếu đã như vậy, trong lòng ta liền yên tâm. Mấy ngày ta vắng mặt, nương tử nàng phải chăm sóc tốt cho mình. Nếu như có chuyện khó khăn gì, chỉ cần tới phủ của ta tìm quản gia, chìa khóa kho riêng và ngân lượng của ta đều ở chỗ hắn, nàng đừng khắt khe với mình quá.”
Lý Nhược Tuệ vội vàng ngồi dậy, không tính phí lời với hắn nữa, liền ậm ừ đồng ý một cách hờ hững. Cho tới lúc nàng chải chuốt lại tóc, sửa sang y phục mới phát hiện y phục của mình bị Quan Bá kia mới vừa lúc nóng vội đã xé rách rồi. Quan Bá nhìn ra chuyện này, liền đứng lên thay nàng tìm y phục. Lại tìm được một kiện la sam* lúc trước của nhân tình để lại. Chỉ là y phục màu sắc tươi tắn kia dù có nhắm mắt lại cũng mặc không được. Nhược Tuệ nào chịu mặc loại y phục lai lịch không rõ như kia, lập tức trừng Quan Bá một cái. Quan Bá cũng cảm thấy cảm giác sợ bị phát giác, nhanh nhảu nói: “Sau khi ta quen biết nàng thì cũng không còn qua đêm với nữ nhân khác nữa. Nương tử nàng chờ chút, ta ra phố mua cho nàng một bộ mới.”
*la sam: là loại áo mỏng ở trong và mặc thêm một lớp váy dài bên ngoài (dài từ trên ngực xuống tận gót chân)
Thực ra Nhược Tuệ không thể chậm trễ nữa nên chỉ cầm y phục bị rách mặc thêm lên người, rồi khoác áo choàng dài lên người, đóng cúc áo lại, lúc này lại không nhìn ra có gì cái gì bị xé rách. Thế là ra khỏi cửa, vội vàng lên xe ngựa, chỉ là nàng đi vội vã, không nhìn thấy ở góc đường có một thân ảnh đứng đó rất lâu, vẫn luôn liên tục nhìn tới cổng trạch để do thám.
Cho tới khi phụ nhân kia chải lại đầu tóc, vết lược vẫn còn trên tóc, vừa rồi một trận gió nổi lên, váy lụa dưới lớp áo choàng hiển nhiên bị xé mất phần váy. Lại nhìn khuôn mặt quen thuộc của phụ nhân kia mang theo nét ửng đỏ sau khi ân ái, chồng trước như hắn làm sao không đoán được vị phu nhân bị hưu này cùng với vị hán tử cao lớn bên xe ngựa kia đã làm mấy chuyện bất chính nào.
Vậy dự đoán của hắn ở yến tiệc đã được chứng minh là thật. Việc này không thể không khiến Lưu Trọng tức giận đến cả người run rẩy, đã hoàn toàn quên đi cái việc hỗn trướng mà bản thân hắn trước kia đãlàm với Lý thị, trong lòng chỉ nghĩ phải chăng phụ nhân này đã sớm có gian tình với Quan Bá nên mới tìm một cái cớ muốn hòa ly với hắn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT