Lần này Nhược Ngu lại trải qua cảm giác giật mình của hai thị nữ trước đó khi bị nàng dọa sợ, một tay nàng ôm ngực, đôi mắt trừng to hết cỡ.
Bộ dạng kinh ngạc giống như xưa của tiểu biểu muội là điều mà đại biểu ca yêu thích. Đáng tiếc xem ra hôm nay chính là cái chuyện day dứt trong lòng khiến người hối hận!
Mấy ngày nay chỉ là sự lặp lại của ác mộng năm xưa. Lúc trước vị Lý nhị tiểu thư thanh lãnh kia thật là đã bước vào phủ Tư Mã. Cứ cho là đứng trước mặt nàng thì đôi mắt to xinh đẹp kia lại xem như khôngthấy.
Nếu không phải do hắn cư xử vô lý, đầu tiên là hiểu lầm sự thanh bạch của thê tử, sau đó lại bị bắt gặp cho vũ nương dùng ngực cọ xát quấn lấy người mình, từng việc một đều là sự u mê mà ra nên giờ chỉ có thể chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và sự xa cách của nương tử.
Hôm nay cũng là cố ý về sớm, trước tiên là đi mua vài loại điểm tâm mà nàng thích ăn, sau đó còn đặc biệt lệnh cho tiệm sách đem tới phủ mấy quyển tranh liên hoàn*, tất cả đều nắm trong tay chuẩn bị chinh phục sở thích của nương tử.
*tranh liên hoàn: truyện tranh thời xưa
Nhưng nào ngờ, cô nương nhìn có vẻ mưu trí, lại một mình trốn trong phòng lén lén lút lút viết ra mộtbài thơ như vầy!
Chử Kính Phong cũng không nói gì, chỉ một tay cầm lá thư nhỏ nhuộm bằng anh đào kia, nhướng mày kiếm nhìn về phía Lý Nhược Ngu.
không biết vì sao, Nhược Ngu lại cảm thấy chột dạ một cách khó tả. Bây giờ nàng có thể không còn là nữ nhân ngu ngốc bị ngã ngựa thành khờ khạo, mù mịt ngây ngô với ái tình trên thế gian kia nữa.
Vì nam nhân khác chạm vào nàng mà Chử ca ca u sầu không vui, mà nàng cũng vì nữ nhân quấn quýt lấy hắn mà trong lòng tức giận. Cũng chẳng trách lúc trước Triệu Thanh Nhi coi mẹ của Thương Nguyệt là cái gai trong mắt.
Mùi vị chua xót trong chuyện này thật khiến cho tình cảm đầu đời của thiếu nữ có chút quá sức chịu đựng. thật ra những lời của tỷ tỷ đều để trong lòng, nhưng lại không biết vì sao trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, chính là có làm gì cũng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
Lần này lại là bắt tại trận không thể chối cãi, nếu như Chử Kính Phong nghiêm mặt nặng lời tra hỏi thìcó lẽ nàng vẫn có thể cãi chày cãi cối cho qua chuyện llaafn này, nhưng lần này là bị hắn đanh mặt lạnh nhìn nên bao nhiêu lý do nàng cũng không thể nói thành lời. Mà nàng cũng hoàn toàn quên đi chuyện “chiến tranh lạnh” mấy ngày qua, trong lúc này liền ậm ừ cả nửa ngày mới nói: “Cái này......Cái này là muội làm cho Chử ca ca......”
Chử Kính Phong nhướng mày không hỏi thêm, nhàn nhạt nói: “Ồ, thì ra là làm phiền tới nương tử rồi, cảm phiền nàng nhanh tay một chút, tiết trời ngày càng lạnh hơn, ta cũng muốn sớm ngày được khoác lên người tâm ý của nương tử.”
Lời nói dối trắng trợn một khi đã thốt ra, thì phải cố gắng giữ kín không thể để lộ ra. Thế là một buổi chiều vốn là êm đẹp bình thường lập tức trở nên bận rộn mà hỗn loạn không tả nổi.
Hôm nay Tư Mã đại nhân lại có nhiều thì giờ rảnh rỗi, liền ngồi kế bên thưởng trà đọc sách, lâu lâu lại hơi đảo mắt tới chỗ nương tử đang vụng về khâu vá.
Mà áo bông kia đều có vải thật dày, lại còn chền thêm bông vào, nên cần dùng kim dài rồi dùng sức để khâu, lại phải khâu thật khít theo đường khâu. sự phối hợp cảu đê đỡ và đầu kim phải nhịp nhàng, không được để lỡ bước nào.
Với cái nghiệp may vá thiếu bài bản, thiếu kinh nghiệm này thì nương tử nào có thể lĩnh hội được bao nhiêu tuyệt kỹ ở đây chứ, nên bị đầu kim đâm phải đầu ngón tay mấy lần, đau đến mức kêu thành tiếng.
Nếu là trước đây, với vết thương ngón tay nhỏ xíu này phải được Chử ca ca tỉ mẩn chăm sóc hỏi han một lượt, nhưng trái tim phu quân bây giờ lại giống như đúc bằng sắt, chỉ là trong lúc thưởng trà mới hơi đưa mắt tới, nhàn nhạt nói: “Nương tử cẩn thận một chút.”
Nhược Ngu ngồi quỳ trên chiếu, mút lấy vết thương trên ngón tay, nước mắt gần như là muốn trào ra khỏi hốc mắt. Đáng tiếc nghiệt do mình tạo ra, cắn răng chịu đựng cũng phải trả cho hết, vốn là chuẩn bị sử dụng khổ nhục khế cầu xin lòng thương của hắn, nhưng su khi thấy rõ sự lãnh khốc vô tình của đại biểu ca, nên có thể hoàn toàn mất hết hy vọng.
Chỉ có thể vụng về dựa theo đường khâu mà bọn người Tô Tú đã vẽ trước ở trên vải mà tiếp tục khâu thêm một mũi, tuy đường khâu uốn lượn không mấy thẳng thớm, thì tốt hay xấu gì cũng ra hình ra dạng.
Thế là Tư Mã đại nhân người mà đã nhàn nhã đọc sách cả buổi chiều, đến cuối ngày thì ung dung duỗi người, chuẩn bị mặc thử một lần tâm ý của nương tử.
Y phục mùa đông này vốn đều là có cỡ ngang nhau. Tuy rằng cũng có những bộ y phục dài bất thường dành cho các binh lính cao lớn, nhưng cỡ y phục lớn như vậy, dĩ nhiên Nhược Ngu không thể làm được.
Thế là lúc Chử Kính Phong cởi y phục bắt đầu thử đồ, liền phát hiện tay áo kia lại khó khăn lắm mới xỏ được tới chỗ khuỷu tay, chỗ vai rộng của y phục mùa đông mới làm xong lại căng cứng, thường xuyên phát ra âm thanh nguy hiểm như đứt chỉ. Nhược Ngu cũng sốt ruột, nhìn thấy y phục không gài vào được nút nào, liền đứng lên ghế, gồng mình kéo hai thân áo lại với nhau để gài nút, rồi luôn miệng thúc giục: “Hóp bụng vào, ca ca hóp bụng lại a!”
Đáng tiếc là cho dù có co phần cơ bụng sáu múi kia lại bao nhiêu thì cũng không thể rút lại vừa với bộ y phục có kích cỡ không đúng kia. Nhìn lên khuôn mặt nhỏ mệt mỏi đến đỏ gay của Nhược Ngu, Chử Kính Phong cũng thả lỏng cơ mặt, nét cười dịu phảng phất treo trên khóe miệng, nhẹ nhàng kéo tiểu kiều nương đang thở nặng nề vào lòng: “Xem ra là chưa quen thuộc với hình dáng cơ thể của ta rồi, nàng có muốn cẩn thận đo lại một lần nữa rồi cắt may lại một cái khác không?”
nói xong cũng không chờ tiểu thợ may đồng ý, mà tự mình bế nàng lên, đi vào phòng bắt nàng đo lại từ đầu từng phân từng tấc sự vạm vỡ của trượng phu.
Cái lần may đồ theo kích cỡ nà càng hao tổn tâm trí và sức lực hơn. Bởi mấy ngày này Nhược Ngu giận dỗi, nên việc thân mật mặn nồng giữa phu thê cũng nhạt nhòa thiếu thốn đi nhiều, bây giờ lại có được lý do chính đáng, liền mang sự chịu đựng tích lũy mấy ngày qua giải thỏa ra hết.
Nhược Ngu cũng là có nỗi khổ riêng khó nói ra, hôm nay bị bắt trúng điều thiếu xót nên âm thanh chống cự cũng không ồn ào là mấy sau khi nàng bị bắt đo lại hình dáng cao lớn của Chử Kính Phong, lại còn dập tắt ngọn lửa dục vọng của nàng đã khơi lên, thật lòng mệt chết người.
Dân gian có câu, phu thê cãi cọ đầu giường giận cuối giường hòa; sau khi nàng được “yêu thương” tới mức cả người ướt mồ hôi, nên khuôn mặt lạnh nàng cố giữ mấy ngày nay cũng không giữ nổi rồi.
Chử Kính Phong mang cả cục èo uột là Nhược Ngu ôm vào lòng, hôn lên đôi mắt nhắm chặt của nàng, sau khi dùng đầu lưỡi làm ướt hàng lông mi cong vút thành một dúm mới nói: “không tức giận nữa sao? Vật thì về sau nếu lại có yến hội, ta tuyệt đối không để cho vũ nương tới gần ta, nhưng nàng cũng phải tỉnh táo, không được giống như mấy thị nữ nóng lòng muốn gả đi, làm ra mấy trò lừa bịp với mấy lá thư tình kia, nếu không lần su liền làm cho nàng ba ngày không xuống được giường....”
Hôm nay đầu óc của Nhược Ngu lại cực kỳ nhạy bén! Nàng mượn chuyện may vá này liền nhanh nhẹn đem khuyết điểm của mình vặn đi, nếu không Chử ca ca lại hứng lên, lại bắt nàng may một cái khác thìnên làm sao mới được đây, đầu ngón tay bây giờ đều đau nhức a!
Nghĩ xong, liền bất bình giơ mấy ngón tay bị thương để hắn ngắm nghía toàn bộ nhũng vết kim đâm da tay, rồi đưa tới miệng của hắn để hắn tỉ mỉ hôn nhẹ một lượt.
Hai vị chủ tử của phủ Tư Mã dã làm hòa thì đám hạ nhân làm việc cũng dễ chịu hơn.
Chỉ vài ngày sau, toàn bộ y phục của từng phủ trạch chịu trách nhiệm đều may xong, đồng loạt đưa tới quân doanh. Ai ai trong quân doanh cũng có y phục mới mới tiếp thêm tinh thần cho tướng sĩ.
Phe nhóm Viên Thuật im hơi lặng tiếng khá lâu lại bắt đầu lục đục hành động. Nam Cung Vân sai người đưa thuốc nổ và cường toan*lại còn tâu với trữ quân Mạc Bắc gia cố những lỗ hổng ở tường thành. Sở hữu những thủ đoạn phá tường thành, rồi thêm tên nội gián Nam Cung Vân này, dĩ nhiên Viên Thuật sẽtoan tính đường đi nước bước, chuẩn bị công phá một đợt quét sạch mấy tòa quận thành, nào liệu được hắn còn chưa kịp ra tay thì tên Nam Cung Vân kia đã gặp chuyện, mất mạng dưới biển, ngay cả thi thể cũng không tìm được.
*Cường toan: axit mạnh.
Viên Thuật vãn luôn quý trọng tính mạng của mình, sợ rằng Chử Tư Mã đã biết được tin tức về hắn liền bài bố mai phục thì đạo quân đông đảo vừa xuất phát lập tức lưỡng lự mà lui bước quay về.
Chờ đợi một thời gian, quan sát Chử Kính Phong kia lại không hề có ý xuất binh đối phó, nói khôngchừng vẫn giống như lời của Nam Cung Vân kia bên đó thiếu thốn quân lực, chiến đấu thiếu lực, mà uy lực của đại pháo bản thân Viên Thuật cũng đã thấy qua, có được thứ vũ khí tốt mà không thể dùng thif chẳng phải rất đáng tiếc sao? hắn liền cương quyết không từ bỏ ý xấu mà lại vực dậy ý định đánh vào quận thành, hắn phái đi rất nhiều để thám thính tin tức, chuẩn bị phát binh.
Chử Kính Phong nhìn tấu chương ở trong tay, chân mày hơi cau lại. Mấy ngày nay ở ngoài thành thám mã xuất hiện liên tục, Chử Kính Phong biết là Viên Thuật muốn đánh vào quận thành.
Từ chỗ của Thẩm Như Bách mới có được tin Viên Thuật sở hữu thuốc nổ vf cường toan, Chử Kính Phong liền tính toán làm sao để đối phó với Viên Thuật. Quân nổi loạn tuy rằng đông đúc nhưng lại không lính tốt tướng giỏi, nên cũng không phải đối thủ của quân hắn. Chỉ là hắn ta mới có được các thứ vũ khí tốt như thuốc nổ với cường toan, nên khó để đảm bảo để bức tường thành đã tiêu tốn kha khá tiền tài để sửa chữa trong vòng nửa năm không sụp đổ, mà tên nghịch tặc Nam Cung kia vốn đã gây r đồn đại là hắn (Chử Kính Phong) đã làm việc cẩu thả, dùng nguyên liệu kém,mà khiến cho tường thành có vết nứt,nếu như chuyện này xảy ra thì không thể giữ được tường thành, cho dù hắn có thắng được Viên Thuật thì cũng không có nghĩa gì!
Mà bây giờ tường thành kia dã trở thành điểm mấu chốt để bảo vệ lòng dân......Nghĩ tới mấy chuyện này, hắn càng nghĩ càng hận Nam Cung Vân, hối hận không bắt sống hắn để hắn thoát được hình phạt lăng trì.
Mấy ngày liên tiếp hắn cứ trăn trở làm cách nào để đối phó với thuốc nổ và cường toan. Nhược Ngu để ý thấy liền vuốt chân mày của hắn, hỏi: “Chử ca ca có tâm sự là sao?”
Chử Kính Phong vốn không muốn nói, nhưng hắn lại nghĩ thiếu nữ trước mắt này kỳ thực có thể sánh với một bậc thầy hiếm có về thiết kế cơ quan đương thời, liền chần chừ mà hỏi: “Nếu Nhược Ngu nghĩ cách thì nên làm sao trong thời gian ngắn nhất, ít hao tổn nhân lực nhất để gia cố tường thành đây?”
Nhược Ngu gần như không cần suy nghĩ gì nói luôn: “Có thể dùng đất sét ở Thông huyện đắp thêm mộtlớp ở mặt ngoài của tường thành là được rồi a.”
Chử Kính Phong ngớ người: “Làm vậy được sao? Chỉ có một lớp mỏng thì chẳng phải bắn trúng mộtphát sẽ vỡ ra?”
Nhược Ngu lại nói: “Đương nhiên có thể. Thuốn nổ không giống với mũi tên, chỉ cần bắn ra với hướng bắn ước chừng, không thể kiểm soát được điểm rơi chính xác. Thuốc nổ số lượng rất ít, không có khả năng cùng một vị trí có hai quả rơi trúng, nên tường thành chỉ cần chặn một quả thì có thể rồi. Đất sét ở Thông huyện so với ở đây thì mịn mà đặc hơn, đắp một lớp đất rồi xế thêm đá tảng thì cứ cho là cường toan hay thuốc nổ đánh tới, thì cường toan cũng không thấm qua được lớp đất sét Thông huyện bên ngoài kia, mạng người trong thành liền được bảo toàn.”
nói xong, nàng liền nhảy nhót cầm mô hình mà mình tự làm từ phòng đọc nhỏ đi ra, biểu thị cho Chử Kính Phong xem. Nhìn thấy cái tường thành bôi đất sết kia, Chử Kính Phong kinh ngạc, đưa mắt nhìn Nhược Ngu, nàng ấy......cái này là làm từ khi nào vậy?”
“Nếu nàng đã sớm nghĩ ra cách, sao không nói với ta sớm hơn?”
“A?” Nhược Ngu hoàn toàn không ngờ là hắn vì chuyện này mà hỏi, lập tức nói: “Hóa ra ca ca người chưa nghĩ ra a? Tỷ tỷ nói nữ nhân không được thể hiện là mình thông minh trước mặt phu quân, Nhược Ngu cứ nghĩ là ca ca đã sớm nghĩ ra cách rồi! Cái này chẳng qua chỉ là muội làm để chơi một mình mà thôi.....”
......Vào lúc này, Chử Kính Phong thực sự đặc biệt có thể thông cảm với nỗi lòng của Mạnh Thiên Cơ. cônương này ỷ vào tài năng thiên phú của mình, thật sự có đôi khi có thể khiến người tức đến độ tâm trí đều vỡ theo......
Chẳng qua cách này có thể dùng được thật là giải quyết được vấn đề gian nan luẩn quẩn trong đầu. Dù gì thì việc đắp đất như vầy thì sau khi chuyển loại đất sét giống như vậy tới thì đủ dùng rồi.
Dĩ Nhiên Chử Kính Phong cũng muốn ra mặt cảm tạ sự tận lực của nhóm địa chủ nơi đó. Dù gì chiến tranh sắp tới, về sau nếu như thật là có chiến tranh, phải cần đến sự tận lực của các bá tánh và địa chủ ở khắp nơi, tuyệt không thể thiếu được.
Nhược Ngu là Tư Mã phu nhân dĩ nhiên không thể tránh được, thế nên nàng năn nỉ tỷ tỷ cùng tham gia.
Lý Nhược Tuệ lại hoàn toàn không muốn đi. Dù gì trong quân doanh kia, đã có người xưa, lại có......người mới, cho dù là ai nàng đều không muốn gặp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT