Ở bệnh viện nhân dân

Nhân Nhân thay xong đồ chuẩn bị phẫu thuật, Thời Ngộ An ôm cô bé lên xe đẩy, nắm cánh tay nhỏ bé mềm nhũn của Nhân Nhân quơ quơ: “Con sợ sao?” Nhân Nhân không trả lời, nhỏ giọng hỏi cô: “Cô sẽ bỏ con một mình ở nơi này sao?” Thời Ngộ An cười sờ sờ đầu của cô bé: “Sẽ không, ta ở chỗ này chờ con ra ngoài.”

“Vậy con sẽ không sợ.” Nhân Nhân nở nụ cười, lúm đồng tiền hãm sâu trên gò má, Thời Sướng ghé vào xe đẩy lấy ngón tay đâm đâm lúm đồng tiền của Nhân Nhân: “Chờ em khỏe rồi chị sẽ dẫn em đi ăn kem dâu tây mà chị thích nhất.” Nhân Nhân dùng sức gật đầu, Thời Sướng vỗ vỗ túi, lấy ra một viên kẹo sữa hình thỏ nhét vào lòng bàn tay Nhân Nhân: “Bọn họ nói chị không thể vào với em, vậy em cầm cái này, coi như là chị đang ở bên cạnh em. Không cần phải sợ nga, chị sẽ bảo vệ em.”

Đôi tay nhỏ bé nắm chặt viên kẹo sữa, bác sĩ nói phải vào phòng giải phẫu, Dịch Nghiêu đi tới ôm Thời Sướng qua một bên, Thời Sướng nghễnh đầu hỏi nàng: “Daddy, Nhân Nhân sẽ không có việc gì a?” “Sẽ không.” Dịch Nghiêu hôn nhẹ trên mặt Thời Sướng: “Nhân Nhân sẽ thật tốt, khỏe mạnh an khang, giống như Sướng Sướng vậy.”

“Bảo bảo tin Dadddy nói, không thể gạt con nga.” Thời Sướng ôm cổ Dịch Nghiêu, nàng cười gật đầu, hỏi: “Con thích Nhân Nhân sao?” Thời Sướng gật đầu một cái: “Thích, mỗi ngày Nhân Nhân chơi với con mà, cũng không có đáng ghét như mấy bạn nhỏ thích khóc ở nhà trẻ, bảo bảo thích em ấy.”

“Vậy sau này Nhân Nhân sẽ cùng sống chung với chúng ta có được hay không?” Dịch Nghiêu nhẹ giọng hỏi Thời Sướng, cô bé luôn làu bàu nói Nhân Nhân đoạt đi mọi sủng ái của mình, Dịch Nghiêu thật đúng là sợ Thời Sướng không muốn tiếp nhận Nhân Nhân. Thời Sướng nghiêng đầu hỏi Dịch Nghiêu: “Chẳng phải từ trước đến nay Nhân Nhân đã ở cùng với chúng ta sao?”

Dịch Nghiêu có chút im lặng, Thời Sướng nghiêm túc nói: “Daddy cứ yên tâm đi, bảo bảo chỉ khi dễ mấy người bạn nhỏ của nhà người khác, còn Nhân Nhân là em gái của bảo bảo, bảo bảo sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.” Dịch Nghiêu nắm cái mũi nhỏ của Thời Sướng: “Quỷ linh tinh này.” Thời Sướng cười lên khanh khách, Dịch Nghiêu bụm miệng cô bé lại: “Không cho cười, dẫn con đi mua bữa sáng cho mami.”

Thời Ngộ An cúi đầu hôn một cái ở trên trán Nhân Nhân, siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: “Nhân Nhân nhà chúng ta là đứa bé dũng cảm nhất.” Nhân Nhân nháy mắt, lắc đầu một cái: “Con cảm thấy Thời Sướng mới phải.” Thời Ngộ An cười, Nhân Nhân đưa tay giữ lại vạt áo của nàng, Thời Ngộ An chọn không có nhìn cô bé, Nhân Nhân nhỏ giọng nói: “Con có thể kêu cô một tiếng mẹ không?”

“Có thể a, đừng nói một tiếng, kêu cả đời cũng được.” Thời Ngộ An cúi người xuống, Nhân Nhân đưa tay ôm cổ của cô, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên mặt cô: “Mẹ.” Thời Ngộ An đáp một tiếng, Nhân Nhân buông tay ra, nằm ngay ngắn trên xe đẩy, ra dấu OK, Thời Ngộ An giơ ngón cái lên, nhìn Nhân Nhân được đưa vào phòng phẫu thuật.

Túc Như Chỉ mới từ phòng bệnh cất xong đồ tới đây, ngồi ở bên cạnh Thời Ngộ An: “Nhân Nhân vào rồi à.” Thời Ngộ An gật đầu một cái, Túc Như Chỉ nhìn chung quanh một cái, hỏi cô: “Tiểu công chúa nhà chúng ta đâu a?” Thời Ngộ An lắc đầu một cái: “Con cũng không biết, A Nghiêu mang đi ra ngoài rồi.” Nghe nói có Dịch Nghiêu đi theo, Túc Như Chỉ mới yên lòng.

Thời Ngộ An nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, mắt cũng không nháy một cái, Túc Như Chỉ đưa tay quơ quơ ở trước mắt cô: “Không có chuyện gì, bác sĩ đều nói cuộc giải phẫu này rất an toàn, đừng lo lắng như vậy.” Thời Ngộ An xoa xoa ánh mắt, thở dài: “Mẹ, con nhìn Nhân Nhân liền nhớ lại Sướng bảo bảo khi còn bé. Đứa bé mới lớn như vậy, có bao nhiêu đáng thương a.”

“Không thể nói như vậy.” Túc Như Chỉ giống như đang dỗ dành đứa nhỏ, đưa tay vỗ nhè nhẹ ở sau lưng Thời Ngộ An: “Cả hai đứa bé cũng đều gặp được Tiểu An của chúng ta, chẳng lẽ còn không may mắn sao? Xem Sướng Sướng của chúng ta một chút, được con chiếu cố thật tốt, Nhân Nhân cũng sẽ như vậy a.” Thời Ngộ An nhịn cười không được: “Mẹ, ngài vừa nói như thế, trong lòng con dễ chịu hơn nhiều.”

Túc Như Chỉ cũng cười: “Mẹ đã để cho lão Dịch đi cô nhi viện khai chứng minh, mấy ngày nay sẽ xử lý tốt hộ khẩu của Nhân Nhân.” Thời Ngộ An dạ một tiếng, hai người lại rỗi rãnh hàn huyên một lát, Dịch Nghiêu ôm Thời Sướng trở lại. Thời Sướng ôm trong lòng một túi nilon, từ trong ngực Dịch Nghiêu xuống, tung tăng chạy tới trước mặt Thời Ngộ An.

“Mami, chúng ta mua bánh bao mami thích ăn nè, còn có sữa đậu nành thật ngon.” Thời Sướng kín đáo đưa túi nilon cho Thời Ngộ An, tựa như tranh công nháy mắt nhìn cô. Thời Ngộ An vỗ vỗ trên đầu Thời Sướng xem như phần thưởng, Thời Sướng chu môi, khuôn mặt mất hứng: “Tại sao mami không khen bảo bảo nha.”

Thời Ngộ An mở hộp thức ăn ra, lấy đôi đũa gắp ăn: “Tại sao ta phải khen con?” Thời Ngộ An cắn một cái, lắc đầu phê bình: “Không có ngon bằng Lý Ký gần nhà chúng ta, hơi ngán.” Thời Sướng hừ một tiếng, nhào vào trong ngực Túc Như Chỉ làm nũng: “Bà nội, bà nội xem mami hư hay không a, bảo bảo mua bánh bao cùng sữa đậu nành cho mami, mami cũng không có nói bảo bảo thật hiểu chuyện a, còn ghét bỏ bánh bao bảo bảo mua ăn không ngon.”

Túc Như Chỉ kéo Thời Sướng đến ngồi trên đùi mình, khó được một lần nghiêm túc giáo dục cô bé: “Sướng Sướng, Tiểu An là mami của con, con thương nàng là phải. Không có mami cũng sẽ không có con, con không thể nói mami xấu, biết không?” “Dạ biết.” Thời Sướng yếu yếu ứng một câu, cảm giác sâu sắc bản thân là thật sự bị thất sủng, ngay cả bà nội đều không giúp mình, huhuhu.

Hơn một giờ sau, đèn phòng giải phẫu tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra. Thời Ngộ An ôm Thời Sướng, hai người đang tựa đầu vào nhau ngủ, Dịch Nghiêu tiến lên đón bác sĩ: “Bác sĩ, đứa nhỏ thế nào?” Bác sĩ bỏ khẩu trang, cười gật đầu một cái: “Đừng lo lắng, giải phẫu rất thuận lợi, ở bệnh viện quan sát mấy ngày là có thể trở về tịnh dưỡng. Đứa nhỏ bây giờ còn đang ngủ, đợi lát nữa thuốc mê qua nhất định sẽ cảm thấy đau, chú ý đừng làm cho bé đụng phải vết thương, còn có chính là không thể dính nước.”

“Cám ơn bác sĩ, cực khổ ngài.” Dịch Nghiêu cúi chào một cái, bác sĩ lại nói mấy điều cần chú ý rồi rời đi. Trong chốc lát Nhân Nhân được đẩy ra ngoài, Dịch Nghiêu đánh thức Thời Ngộ An, hai người đi theo vào phòng bệnh, ném Thời Sướng đang mơ mơ màng màng cho Túc Như Chỉ. Thời Sướng ngáp dài oán trách: “Gấp như thế làm gì, cũng không chờ người ta một chút.”

Túc Như Chỉ lôi kéo tay Thời Sướng, chậm rãi đi về phía phòng bệnh. Đến phòng bệnh, Thời Sướng nhào tới mép giường, đưa tay đâm đâm mặt của Nhân Nhân: “Nhân Nhân không phải là đã trị xong bệnh rồi sao, sao còn chưa tỉnh?” Dịch Nghiêu đang gọt trái cây, nghe vậy nhìn Thời Sướng một cái: “Con bé còn mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi a.”

Thời Sướng bĩu môi, đưa tay muốn cầm trái táo Dịch Nghiêu vừa gọt xong, bị Dịch Nghiêu tránh né: “Tay bẩn, mau đi rửa tay một chút.” Thời Sướng tội nghiệp nhìn về phía Túc Như Chỉ, Túc Như Chỉ cười híp mắt lôi Thời Sướng đi: “Bà nội dẫn Sướng bảo bảo đi rửa tay.”

Túc Như Chỉ mang Thời Sướng đi, Dịch Nghiêu xoay người cầm hộp đồ ăn mang từ nhà để trên tủ đầu giường, chẻ nhỏ trái táo thành từng miếng, bưng đến trước mặt Thời Ngộ An, cầm cây tăm đưa cho cô. Thời Ngộ An cầm cây tăm đâm một khối, nhét vào trong miệng Dịch Nghiêu, hỏi nàng: “Chị đã nghĩ đặt tên cho Nhân Nhân là gì chưa, mẹ nói mấy ngày nay liền chuẩn bị xong hộ khẩu, cũng không thể vẫn cứ gọi Nhân Nhân đi?”

Dịch Nghiêu nhai miếng táo, tương đối bình tĩnh gật đầu một cái: “Cái tên Nhân Nhân này tốt vô cùng.” Mặt Thời Ngộ An tối sầm, có chút ý vị cắn răng nghiến lợi: “Dịch Nhân Nhân? Chị không cảm thấy rất khó nghe sao?” Dịch Nghiêu như có chuyện lạ gật đầu: “Phải, không quá dễ nghe.” Thời Ngộ An hết ý kiến, Dịch Nghiêu cười hì hì một tay kéo cô qua hôn một cái trên môi cô.

“Dịch Sanh.” Dịch Nghiêu rốt cục nghiêm chỉnh, mở tay Thời Ngộ An ra, viết một chữ Sanh ở lòng bàn tay cô: “Sanh trong sanh ca túy mộng gian.” Lòng bàn tay bị đầu ngón tay hơi lạnh của nàng gãi có chút nhột, Thời Ngộ An nắm chặt quả đấm, ngẫm cái tên Dịch Nghiêu đặt cho Nhân Nhân: “Dịch Sanh? Cũng được, thế nào, chị muốn sau này cho con bé làm bác sĩ?”

“Tôi mới không quan tâm sau này con bé làm cái gì, dù sao tôi cũng là một gia trưởng tương đối sáng suốt a.” Dịch Nghiêu cười, lôi kéo tay Thời Ngộ An, tiếp tục viết chữ ở lòng bàn tay cô: “Là cả đời a, Thời Ngộ An ngu ngốc.” Thời Ngộ An cười đẩy ra nàng, “Biết rồi biết rồi, chị đừng viết, ngứa đã chết.”

Hai người đang nháo, Thời Sướng từ bên ngoài sôi nổi chạy vào, chạy đến bên người Dịch Nghiêu xem một chút bên trái xem một chút bên phải, rốt cục phát hiện trái táo bị cắt thành từng mảnh đặt ở trong hộp đồ ăn. Thời Sướng nhìn Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu đẩy đẩy mắt kiếng, lấy điện thoại di động ra: “Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại cho Dịch Thuấn.”

Thời Sướng sâu kín toát ra một câu: “Bảo bảo cũng biết mà, daddy thê nô.” Dịch Nghiêu một tay ôm lấy Thời Sướng, trán cọ với trán của Thời Sướng, rất nghiêm túc hỏi: “Con học của ai?” Thời Sướng như một tiểu đại nhân thở dài: “Không phải Daddy cũng nói dì Giang như vậy sao?”

Dịch Nghiêu nhất thời cứng họng, Túc Như Chỉ không nhịn được quở trách nàng: “Nói qua bao nhiêu lần, không thể nói lung tung ở trước mặt trẻ con.” Đầu Thời Sướng lắc trống bỏi: “Con không phải là trẻ con, con cũng sắp không đến nhà trẻ nữa.” Dịch Nghiêu đặt Thời Sướng xuống đất, bắn ngón tay đâm đâm trán của cô bé: “Coi như con lên tiểu học, cũng là trẻ con, con cách “lớn” còn hơi sớm đây.”

“Là học sinh tiểu học không phải trẻ con.” Thời Sướng lầu bầu một câu, chạy đến cầm trái táo trên tủ đầu giường, nhét vào trong tay Dịch Nghiêu để cho nàng gọt vỏ. Dịch Nghiêu hất trái táo lên tới lại tiếp được, nói với Thời Sướng: “Vỏ táo cũng có thể ăn, con đi rửa sạch rồi trực tiếp gặm đi.” Thời Sướng trừng nàng: “Mới vừa rồi con đi rửa tay daddy lại không nói, con không biết, daddy lột vỏ cho con.”

Dịch Nghiêu bảo Thời Sướng cách xa mình một chút, cầm dao thuần thục gọt vỏ: “Cái gì lột vỏ, là gọt vỏ a, ta lấy tay lột cho con sao?” Thời Sướng nhìn nàng rất nhanh gọt trái táo ngay ngắn chỉnh tề, cúi đầu nhìn tay mình một chút, nhào tới trong ngực nàng làm nũng: “Daddy, làm thế nào mà gọt nó thành như vậy? Dạy dạy cho con a!”

Dịch Nghiêu cất dao, tức giận trợn mắt nhìn Thời Sướng một cái: “Trong tay ta cầm cây dao con không thấy sao? Con nhào tới như vậy vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ?” “Ai nha con biết rồi mà! Daddy dạy con gọt vỏ táo a!” Thời Sướng cũng trợn to hai mắt, Dịch Nghiêu đưa trái táo đã gọt vỏ xong cho cô bé, hơn nữa bày tỏ nghi vấn: “Con học cái này làm gì?”

Thời Sướng đưa ra cánh tay ngắn của mình, chỉ chỉ Nhân Nhân đang nằm ở trên giường còn chưa có tỉnh lại: “Chờ Nhân Nhân tỉnh lại, con làm cho em ấy xem, tuyệt đối để cho em ấy thất kinh, sẽ rất sùng bái con nha!” Dịch Nghiêu thật không hiểu trong cái đầu nhỏ của Thời Sướng đang suy nghĩ cái gì, nhìn cô bé gặm trái táo, thuận miệng hỏi một câu: “Tại sao muốn Nhân Nhân sùng bái con a?”

“Không phải em gái cũng đều sùng bái chị của mình sao?” Thời Sướng gặm trái táo, không nháy mắt nhìn chằm chằm Dịch Nghiêu: “Daddy dạy cho con nha.” Dịch Nghiêu quả quyết cự tuyệt: “Không được, con còn nhỏ, không thể cầm dao, chờ con lớn lên hãy nói.” Thời Sướng nhìn nàng một cái, không biết lầu bầu một câu gì, cầm trái táo chạy đến bên cửa sổ ngắm phong cảnh.

---------------------------------------------------------

Vãi hồn Sướng Sướng =))

Thật ra editor gửi chương cho mình cả tuần rồi mà bận tới bận lui quên mất:D

Sr mấy b:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play