Hai người ở trong phòng của Thời Ngộ An tôi tôi em em một hồi, Thời mẹ rốt cục nhịn không được đi gõ cửa “Đi ra ăn cơm!” Thời Ngộ An đáp một câu biết rồi, cầm dây buộc tóc đặt trên bàn tùy tiện cột tóc rồi lôi kéo tay Dịch Nghiêu ra khỏi phòng. Nhớ tới chuyện lần trước, trong lòng Thời Ngộ An vẫn còn sợ hãi, không nhịn được nói với Dịch Nghiêu: “Hôm nay nếu chị còn ngu ngốc như vậy nữa thì tự mình trở về đi thôi. Lần trước ánh mắt hận không thể ăn tươi em của Túc lão gia tử kia đến giờ em vẫn còn nhớ đây. Chị xem vết sẹo trên trán kia của chị còn chưa có mờ đi, lại một cái nữa thì thật khó coi.”

Dịch Nghiêu đè tay Thời Ngộ An đang muốn mở cửa lại, cười đẩy cô tựa vào trên cửa, đưa tay nâng cằm của cô “Dường như em rất để ý vết sẹo trên trán này của tôi thì phải?” Thời Ngộ An liếc nàng “Nó lúc nào cũng đang nhắc nhở em cỡ nào vô năng, không có bảo vệ chị thật tốt, Dịch đại tiểu thư của em.” Dịch Nghiêu nhướng mi, tiến tới hôn một cái trên môi của cô “Em muốn bảo vệ tôi?”

“Lúc đầu là không muốn chị bị thương vì em.” Thời Ngộ An ngừng một chút, nhếch môi cười “Bất quá nói thật, mặc dù đưa đầu nhận cái gạt tàn thuốc là thật ngu xuẩn, nhưng mà trong lòng em vẫn đặc biệt cảm động, cám ơn chị.” “Cám ơn tôi làm gì.” Thời Ngộ An mở miệng một tiếng ngu xuẩn, Dịch Nghiêu có chút mất hứng, Thời Ngộ An nhón chân tới bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Cám ơn chị yêu em a.”

Dịch Nghiêu cúi mặt, khóe miệng hơi cong lên, Thời Ngộ An bỉu môi hôn một cái ở trên mặt nàng “Em đói bụng, chúng ta đi ra ăn cơm đi?” Dịch Nghiêu gật đầu một cái, Thời Ngộ An xoay người mở cửa, Dịch Nghiêu từ phía sau ôm cô, thở ra hơi thở rơi ở bên tai Thời Ngộ An, nhột một chút. “Không cần cám ơn, nên.” Dịch Nghiêu nói, sau đó Thời Ngộ An mở cửa, hai người tay trong tay đi ra ngoài.

“Rửa tay trước, Nghiêu Nghiêu cứ tùy ý a, đừng khách khí nha.” Thời mẹ tay bưng thức ăn, cười híp mắt nhìn hai người. Thời Ngộ An hơi mở to hai mắt “Mẹ, trước đây mấy giờ mẹ còn gọi là Dịch tiểu thư a.” Thời mẹ trợn mắt nhìn cô một cái “Sao con nhiều chuyện như vậy chứ?” Thời Ngộ An bỉu môi, lôi kéo Dịch Nghiêu đi rửa tay.

Thời ba với Thời Tuấn Thần đã ngồi ở bên bàn ăn, Thời Ngộ An nhìn hai người, lôi kéo Dịch Nghiêu ngồi ở đối diện với bọn họ. Thời ba ho khan một tiếng, toát ra một câu không đầu không đuôi: “Không có chuyện gì đi?” Dịch Nghiêu sờ sờ cái trán, cười lắc đầu “Cảm ơn bác trai quan tâm, đã không có chuyện gì.” Thời ba đẩy cái kính lão, nhìn vết sẹo trên trán nàng, quay đầu đi lại ho khan một tiếng.

Thời Ngộ An nhìn một bàn tràn đầy món ăn, đại đa số đều là những món trước kia cô thích ăn, cô bỉu môi, lớn tiếng gọi: “Mẹ, đủ ăn, ngài mau tới dùng cơm.” Trong phòng bếp truyền đến giọng Thời mẹ đáp ứng, sau đó không bao lâu, bà liền bưng một tô canh đi ra. Thời Tuấn Thần dời mấy món ăn trên bàn, dành chỗ đặt tô canh.

Thời mẹ cởi tạp dề, đặt canh xuống rồi trực tiếp an vị ở bên cạnh Thời ba. Thời Ngộ An cầm đũa, gắp khối thịt kho bỏ vào trong miệng, giơ ngón tay cái lên cảm thán: “Quả nhiên là thịt kho mẹ của con làm, người khác muốn học cũng học không được.” Tâm tình Thời mẹ thật tốt, để cho Thời Tuấn Thần rót rượu, cười nói: “Thật vất vả người một nhà ở chung một chỗ ăn bữa cơm, cũng đừng suy nghĩ nhiều, gắp thức ăn đi.”

Không khí thật ra thì vẫn còn có chút lúng túng, Thời mẹ vừa nói như thế, cũng liền động đũa. Dịch Nghiêu gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong chén Thời Ngộ An, rước lấy cô căm tức nhìn.” Gần đây dạ dày của em không tốt lắm, ít ăn mấy món nhiều thịt.” Dịch Nghiêu lại gắp một đũa đậu giác cho Thời Ngộ An, Thời Ngộ An đẩy cái chén đi chỗ khác, hết sức bốc đồng ngẩng cằm lên “Em không muốn.”

Dịch Nghiêu nhìn cô một cái, cúi đầu ăn cơm của mình, Thời Ngộ An lại gắp thịt, bị Dịch Nghiêu nắm lấy cổ tay “Ăn rau.” Mắt kiếng của Dịch Nghiêu có chút trượt xuống, Thời Ngộ An đưa tay đẩy một cái giúp nàng, vẫn như cũ bốc đồng lắc đầu “Em không thích ăn rau.” Dịch Nghiêu rút đôi đũa trong tay cô ra, nhẫn nại giáo dục “Bác sĩ bảo em nên ăn mấy thứ ít dầu mỡ gì đó, nếu không sẽ lại không thoải mái, buổi tối ngủ không yên, đau bụng.”

“Nhưng mà không thích nha.” Thời Ngộ An vẫn không vui “Hôm nay Sướng bảo bảo không có ở đây, chị không cần nói làm tấm gương gì đó, em không muốn ăn.” Dịch Nghiêu cầm đôi đũa lên, gắp rau xanh trong chén Thời Ngộ An đưa đến bên miệng cô “Ngoan, người bạn nhỏ cũng biết ăn rau xanh là tốt, không nên bướng bỉnh.” Thời Ngộ An bỉu môi, trừng mắt nhìn chằm chằm rau xanh trước mặt, nhưng mà vẫn không há miệng.

Người nhà Thời gia cũng đã bị Dịch Nghiêu như dỗ dành đứa nhỏ dỗ dành Thời Ngộ An ăn rau làm cho sợ ngây người, trợn to mắt nhìn các nàng. Dịch Nghiêu gắp một miếng thịt nhỏ, kẹp với rau lại đưa đến bên miệng Thời Ngộ An, cô mới bất đắc dĩ hé miệng. Thời ba rốt cục nhịn không được lên tiếng: “Con đã lớn như vậy rồi, ăn một bữa cơm còn phải để người khác dỗ dành, ấu trĩ hay không a?” Trên mặt đầy vẻ ghét bỏ.

Thời Ngộ An nhai xong thức ăn trong miệng, nuốt vào trong bụng mới không nhanh không chậm mở miệng “Lại không cần ba dỗ.” “Con...” Thời ba bị nghẹn một cái, hung tợn nhìn chằm chằm Dịch Nghiêu: “Nàng vốn đủ phách lối, con còn chiều nàng, con xem người này, hơn hai mươi tuổi còn tính trẻ con hơn con gái mình nữa!” Dịch Nghiêu gật đầu một cái, bày tỏ Thời ba nói rất đúng, bị Thời Ngộ An trợn mắt nhìn một cái.

Thời Ngộ An chọn chọn nhặt nhặt, bị Dịch Nghiêu dỗ liên tục lại mang theo lừa gạt ăn không ít rau dưa. Ăn cơm gần xong, Thời ba đặt chén canh xuống, hắng giọng một cái, mở miệng: “Lúc trước chuyện Sở Ca cùng với chủ của Hưng Thịnh đính hôn huyên náo thật lớn, ta cũng biết đến, nhưng luôn cảm thấy là chuyện của người ta, cũng không có cái gì để ý, kết quả đảo mắt liền rơi vào nhà mình.”

“Ta lúc ấy chỉ quá xúc động.” Giọng của Thời ba có chút trầm thấp “Thời Ngộ An này nha, so với anh của nàng thật quá sức không để cho người ta bớt lo. Ta thật sự tức giận, nàng không giải thích được mang theo đứa bé ra ngoài, ta thật vất vả tiếp nhận, nàng lại ly hôn, cùng thiên kim nhà người ta trộn lẫn cùng một chỗ. Ta lúc ấy căn bản không có tâm tư đi suy nghĩ nhiều cái gì liền muốn đánh nàng một trận, trút cơn tức một chút.”

Thời ba gỡ cái kính lão xuống, đè huyệt thái dương “Xúc động là ma quỷ nha, thành thật mà nói ta rất hối hận. Mấy ngày nay thường chạy đến Ngụy gia, cùng hai vợ chồng lão Ngụy nói rất nhiều chuyện, không thể nói là hoàn toàn hiểu cùng tiếp nhận, nhưng mà ta vẫn hiểu... hạnh phúc của con cái là quan trọng nhất.” Thời Ngộ An cúi đầu, ánh mắt có chút đỏ lên, giọng mang theo run rẩy kêu một tiếng: “Ba...”

Thời ba cười cười, lại đeo kính lão lên, thở dài thật dài một cái: “Nhưng mà con cũng không thể luôn tùy tính nha, con gái. Này coi như là một lần cuối cùng đi, Dịch Nghiêu cưng chiều con, con đối với nàng làm nũng gây náo loạn chút gì cũng được, cũng đừng làm quá đáng. Con đã quyết định, chọn người này, ba không ngăn trở, cũng tiếp nhận. Nhưng mà, con đường sau này đường của các con còn dài, muốn đi như thế nào, có thể đi tiếp hay không, làm người trưởng thành, trong lòng hai người các con đều rõ ràng.”

“Nói một câu không dễ nghe, nếu như hai người các con thật không thể đi tới cuối cùng, ai cũng đừng trách ai. Tiểu An, đến lúc đó cũng đừng dẫn người nào về nhà, tới cùng ta nói yêu hận gì đó, đây là ranh giới cuối cùng ba thừa nhận.” Thời ba lắc đầu một cái, cầm đũa gắp thức ăn, Thời Ngộ An lệ rơi đầy mặt ngẩng đầu lên, Thời ba gắp mấy cái không có gắp được, bỏ đũa, đổi cầm cái muỗng múc.

Vợ con đều ở bên người, không có chuyện gì tốt đẹp hơn so với chuyện này. Thời ba cười híp mắt uống ly rượu, nhìn khuôn mặt con gái mình như mèo con lem luốc “Được rồi, ta cũng đã đồng ý còn khóc cái gì a? Nhanh đi rửa mặt, cẩn thận Dịch Nghiêu người ta ghét bỏ.”

“Nàng dám!” Thời Ngộ An kêu một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi rửa mặt. Dịch Nghiêu nhìn cô biến mất sau góc tường, quay đầu lên nhìn Thời ba, ức chế không được vui mừng “Bác trai, cám ơn bác!” Thời ba khoát khoát tay, rót ly rượu trắng cho nàng “Không cần phải tạ ơn cái gì, đối xử thật tốt với con gái ta là được.”

Dịch Nghiêu nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch “Nhất định.” Thời ba gật đầu một cái, đỡ cái bàn đứng lên “Ta có chút choáng váng, đi nghỉ một lát, các con như thế này trực tiếp đi là được. A, có thời gian mang theo Tiểu An, còn có Sướng Sướng, trở lại xem chúng ta một chút.” Dịch Nghiêu cũng đứng lên, thái độ một mực cung kính “Con biết, ngài yên tâm đi.”

Thời ba để Thời Tuấn Thần đỡ bản thân, hướng Dịch Nghiêu cười cười “Con cũng coi như con rể nhà ta, giống Tiểu An gọi ta một tiếng ba, sẽ không thiệt thòi đi?” Dịch Nghiêu sửng sốt, Thời mẹ vội vàng nháy mắt với nàng, lúc này Dịch Nghiêu mới phản ứng được, gọi: “Ba.” Thời ba cao hứng, bị Thời Tuấn Thần đỡ đi hai bước, lại ngừng lại “Dịch Nghiêu nha, ba biết con thương yêu nàng, cũng rất hy vọng con thương yêu nàng. Nhưng mà, cũng đừng quá nuông chiều nàng, người đã lớn như vậy, ăn cơm cũng không biết, chờ người dỗ dành, quá mất mặt!”

Dịch Nghiêu còn chưa mở miệng, Thời Ngộ An rửa mặt xong đã ra, vịn một cánh tay khác của Thời ba, chu miệng nói: “Đây coi là mất mặt sao? Cho dù là vậy, ở nhà mình mất mặt thì thế nào? Con ở bên ngoài nhưng thật cho nàng mặt mũi nha.” Thời ba vươn ngón tay chỉ chỉ cái trán của cô “Con bé này, cho con chút ngon ngọt thì con ngon lắm a!”

Thời Ngộ An tựa vào đầu vai Thời ba làm nũng: “Ba, hôm nay con thật cao hứng, ngài thương con như vậy, sau này con nhất định sẽ hiếu kính ngài thật tốt.” Thời ba đưa tay sờ sờ đầu của cô, lại chạm chạm một cái lên mũi của cô, cười nói: “Kiếp trước của ta không biết đã làm lỗi gì với con, để cho con nhảy vào nhà chúng ta gây phiền toái cho ta a. Được rồi được rồi, nói thêm gì nữa ta sẽ phải nằm ở nơi này luôn a, thôi mau để cho ba đi ngủ nào.”

Thời ba đúng là uống hơi nhiều, Thời Ngộ An buông tay ra, Thời Tuấn Thần liền đỡ Thời ba trở về phòng nghỉ ngơi. Dịch nghiêu cùng Thời Ngộ An giúp đỡ Thời mẹ dọn dẹp chén đũa, mới vừa đem đồ vật đến phòng bếp, điện thoại di động của Dịch Nghiêu vang lên, trên tay nàng dính dầu mỡ không tiện lấy điện thoại di động ra, Thời Ngộ An rửa tay xong, đã giúp nàng lấy điện thoại từ trong túi ra ngoài.

Trên điện thoại di động hiện tên là Lưu Minh Hề, Thời Ngộ An không biết hắn tìm Dịch Nghiêu làm gì, bất quá cũng biết người này đối với Dịch Nghiêu đã sớm bỏ cuộc, Dịch Nghiêu đang ở rửa tay, Thời Ngộ An liền trực tiếp nhận điện thoại.

“Học tỷ, ngày mai tôi trở về Mỹ, buổi tối đến tham dự buổi tiệc tiễn tôi a.” Giọng nói Lưu Minh Hề rất nhẹ nhàng, Thời Ngộ An cũng không nghĩ nhiều, đàng hoàng khai báo bản thân cũng không phải là chủ nhân điện thoại “Tôi là Thời Ngộ An.” Giọng nói Lưu Minh Hề không thay đổi “Vậy chị dâu chuyển đạt một tiếng, buổi tối cùng đi a, tôi ở ngõ bắc phát hiện một quán rượu, người pha rượu bên trong rất đẹp trai.”

Thời Ngộ An mới không thèm quan tâm người pha rượu gì đó, nghiêm trang hỏi hắn: “Chị dâu là cái quỷ gì? Không phải mới vừa rồi cậu còn nói học tỷ sao.” Lưu Minh Hề ở đầu điện thoại bên kia cười ha ha “Không phải thế, vậy tôi gọi chị cái gì? Anh rể sao? Đừng đùa a!” Mặt Thời Ngộ An tối sầm, mặc kệ hắn, ném điện thoại cho Dịch Nghiêu mới vừa lau tay xong.

“Tốt, bảy giờ đi, cậu không cần đón, bảo Tiểu Vũ dẫn chúng tôi đến là được... Ừ, buổi tối gặp... A, nàng thích người khác kêu nàng bằng chị.” Dịch Nghiêu cùng Lưu Minh Hề nói mấy câu liền cúp điện thoại, Thời Ngộ An căm tức nhìn nàng “Em lúc nào thì thích người khác kêu là chị a!”

Dịch Nghiêu bỏ điện thoại vào trong túi, cười híp mắt ôm bả vai của cô “Một ít địa điểm riêng tư, nói thí dụ như trên giường. Một ít trường hợp cá biệt, nói thí dụ như...” Lời còn chưa nói hết, Thời Ngộ An một tay bụm miệng nàng, gương mặt nàng căng lên đỏ bừng, cơ hồ muốn chảy máu. Dịch Nghiêu không thể nói chuyện, nhưng mặt vẫn cười, dùng một loại ánh mắt không thể dùng ngôn ngữ nói rõ nhìn cô, Thời Ngộ An dồn khí đan điền, “Dịch Nghiêu, chị tới giờ uống thuốc rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play