Sáng sớm, Dịch Nghiêu mới vừa thức dậy, đang đánh răng, Lâm Tương Nhã đi lên gọi nàng, nói là Giang Trừng đến tìm nàng. Dịch Nghiêu đáp ứng một tiếng, vẫn không nhanh không chậm rửa mặt, sau đó thay quần áo, đánh thức Thời Ngộ An, mới chậm rãi đi xuống lầu. Này nếu là lúc trước, Giang Trừng thế nào cũng phải chua mấy câu mới được, nhưng hôm nay hiển nhiên tâm tình của Giang Trừng không tệ, vui rạo rực không chấp nhặt với Dịch Nghiêu.

“Cô đến tìm tôi làm gì?” Dịch Nghiêu ngồi xuống ghế sa lon, Lâm Tương Nhã bưng cái đĩa để trước mặt nàng, đó là bữa sáng của nàng, Dịch Nghiêu nói cám ơn, Lâm Tương Nhã cũng không có quấy rầy hai người các nàng nói chuyện, đi gọi Thời Sướng rời giường. Giang Trừng nhìn Dịch Nghiêu không nhanh không chậm ăn điểm tâm, ho khan hai tiếng hấp dẫn sự chú ý của nàng, mặt mày hớn hở tuyên bố: “Tuần sau, tôi với Sở Ca sẽ đính hôn.”

Dịch Nghiêu nhai bánh bao, cầm ly sữa tươi lên uống một hớp: “Chúc mừng nha.” Giang Trừng cười híp mắt, từ trong túi xách lấy ra một văn kiện, mở ra đặt ở trên bàn đẩy tới trước mặt Dịch Nghiêu: “Khu biệt thự số 7 còn vài công việc cuối cùng, đây là sơ đồ sơ lược, căn cô muốn tôi đã giúp cô giữ lại, Dịch đại tiểu thư, sau này chúng ta chính là hàng xóm a.”

Dịch Nghiêu cầm văn kiện lên nhìn một chút, cong khóe miệng: “Hiệu suất khá nhanh nha, Giang tổng.” “Nào có nào có.” Giang Trừng khiêm tốn cười, Dịch Nghiêu đặt văn kiện xuống, tiếp tục ăn điểm tâm. Giang Trừng liền nhìn nàng ăn, vẻ mặt hí hửng như kẻ ngốc, Dịch Nghiêu liếc mắt bắt đầu đuổi người: “Không có việc gì nữa, Giang tổng, mời cô trở về đi.”

Giang Trừng chép chép miệng, có chút mất hứng: “Cô cho rằng tôi muốn ở chỗ này với cô lắm sao? Này nếu không phải là vợ yêu của tôi nói nàng có chút khẩn trương, muốn tôi đón Tiểu An qua bên đó bồi nàng, tôi mới không cần xem sắc mặt của cô.” Dịch Nghiêu bắt chéo hai chân, dù bận vẫn ung dung nhìn Giang Trừng: “Đính hôn mà thôi, cũng không phải là kết hôn, hai ngươi còn có thể lộn xộn hơn nữa sao?”

“Dịch đại tiểu thư!” Giang Trừng tức giận mở miệng: “Cho dù chẳng qua là đính hôn, nhưng đối với tôi mà nói, cũng là một chuyện rất quan trọng, phiền toái thái độ cô của nghiêm túc một chút đi” Hai mắt Dịch Nghiêu lại muốn trợn trắng, miễn cưỡng dừng lại, bất quá hai chân vẫn bắt chéo: “Lão đầu tử nhà cô đồng ý sao?” Giang Trừng bỉu môi, không thèm để ý chút nào phất tay một cái: “Trông nom lão ấy làm gì a, tôi không có ý định nói với ông ấy, cho nên việc ông ấy có đồng ý hay không cũng không quan hệ một chút nào với tôi.”

Dịch Nghiêu không lên tiếng, Thời Ngộ An từ trên lầu đi xuống, lười biếng mở miệng: “Chị không sợ ba chị sẽ làm ra chút động tác gì sao?” Giang Trừng ngẩng đầu nhìn qua: “Tiểu An, tại sao em luôn lo lắng một số chuyện không đâu không giải thích được như thế?” Thời Ngộ An đi tới bên người Dịch Nghiêu, vỗ vỗ chân của nàng, Dịch Nghiêu tự giác để hai chân xuống, đưa tay kéo người vào trong lòng.”Giang Thiệu Khiêm cũng không phải đèn cạn dầu, ai nói chính xác được đây?” Dịch Nghiêu dĩ nhiên đứng về phía Thời Ngộ An mà nói chuyện.

“Tối đa ông ấy bất quá tìm người tới náo loạn, chuyện của tôi với Sở Ca mọi người đều biết, ông ấy còn có thể gây ra được chuyện gì?” Giang Trừng hoàn toàn không có để Giang Thiệu Khiêm ở trong lòng, dù sao cô cùng với Ngụy Sở Ca cũng đã lâu như vậy, lão đầu tử cũng đều không có động tác gì không phải sao, thoạt nhìn tựa như là đã chấp nhận. Dịch Nghiêu nhìn bộ dáng Giang Trừng như vậy, cũng lười khuyên thêm cái gì, hôn hôn gương mặt Thời Ngộ An: “Vậy em đi bồi Sở Ca đi, Sướng Sướng để tôi đưa cho.”

Thời Ngộ An gật đầu, Giang Trừng đứng lên, trước khi đi không quên chua Dịch Nghiêu vài câu: “Cô cả ngày cũng không có công việc gì, ở nhà trông đứa nhỏ, thật đúng là nhàn nhã nha.” Dịch Nghiêu cười lạnh: “Giang tổng hình như rất hy vọng được hợp tác với tôi thì phải?” Giang Trừng im lặng, nhún vai. Thời Ngộ An hôn Dịch Nghiêu một cái, từ trong lòng nàng đừng dậy: “Em đi đây, buổi trưa nếu như em không trở lại, chị nhớ đi đón Sướng bảo bảo nha.”

“Ừ.” Mặt mày Dịch Nghiêu mang cười, Giang Trừng đứng nhìn một trận đau răng: “Hai ngươi đủ rồi chứ?” Dịch Nghiêu nhướn mi nhìn cô: “Nhìn một chút Giang tổng này, dáng vẻ như muốn tìm bất mãn a.” Giang Trừng hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, Dịch Nghiêu buông tay, Giang Trừng hừ một tiếng, xoay người đi, Thời Ngộ An bước theo phía sau.

Rất nhanh đến ngày đính hôn của Giang Trừng và Ngụy Sở Ca, Giang nhị tiểu thư tài đại khí thô một đạo mệnh lệnh hạ xuống, cả nhà hàng Hưng Thịnh Quốc Tế dừng kinh doanh, toàn bộ dành làm nơi tổ chức lễ đính hôn của cô. Mặt Hồ Tử Ngọc cũng đen lại, cắn răng nói: “Giang tổng, một tầng lầu không đủ cho cô dùng sao?” Giang Trừng vỗ vỗ bờ vai của hắn, cợt nhả: “Ai nha Tử Ngọc, tiền sao, lúc nên tiêu xài thì phải tiêu xài thôi, cả đời của Giang Trừng tôi đây cũng chỉ có một lần đính hôn này thôi.”

Hồ Tử Ngọc cười lạnh: “Tôi sợ tập đoàn Hưng Thịnh sẽ bị cô làm cho phá sản, đến lúc đó chẳng lẽ để lão bản nương nuôi cô?” Giang Trừng móc móc lỗ tai, không thèm để ý: “Có Tử Ngọc ở đây, làm sao có thể phá sản a?” Hồ Tử Ngọc cố gắng nhịn xuống dục vọng muốn bóp chết Giang Trừng, nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Cô không sợ tôi mưu triều soán vị?” Giang Trừng giương mắt nhìn hắn, giọng nói nhàn nhạt: “Sẽ không, anh đã nói sẽ bán mạng cho tôi, cũng sẽ không mang tôi đi bán.” Hồ Tử Ngọc an tĩnh nhìn Giang Trừng một lát, ném lễ phục tới trên người cô, xoay người đi ra ngoài.

Giang Trừng cười híp mắt thay quần dài màu thủy lam, soi mình trong gương, cảm thán một tiếng: “Thiên sinh lệ chất nan tự khí* a.” “Chị không tự luyến thì sẽ chết sao?” Ngụy Sở Ca tựa vào trên khung cửa, ôm cánh tay nhìn Giang Trừng, mặc dù châm chọc Giang Trừng, nhưng khóe miệng lại mang theo vui vẻ. Giang Trừng xoay người, đi tới kéo nàng vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại, đẩy người đặt ở trên tường: “Không tự luyến, vợ yêu của tôi đẹp nhất.”

* Trời sinh ra chất đẹp đẽ, khó có thể bỏ đi được.

Ngụy Sở Ca giơ tay lên, đẩy mặt Giang Trừng ra: “Đừng nghĩ làm chuyện xấu, khách mời đã đến đông đủ, chị mau đi xuống dưới.” “Hôn một cái mà thôi.” Giang Trừng lại tiến tới, ở trên mặt Ngụy Sở Ca trộm chút hương, Ngụy Sở Ca lôi kéo tay của cô dặn dò: “Chị quá kiêu căng, hôm nay ký giả tới nhiều như vậy, chị không nên nói chuyện lung tung.”

“Yên tâm đi, hôm nay nhân vật chính là em với tôi mà, tôi tự có phân tấc.” Giang Trừng làm bảo đảm, dắt Ngụy Sở Ca đi ra ngoài. Hồ Tử Ngọc đang duy trì trật tự, ký giả tới không ít, mỗi người nhiều nhất cầm sổ tay nhỏ, camera bút ghi âm cái gì toàn bộ bị Hồ Tử Ngọc lục soát. “Quân sư của tôi thật sự lợi hại.” Giang Trừng cảm thán một câu, Ngụy Sở Ca nhìn cô một cái: “Em vẫn hoài nghi có phải Hồ tiên sinh thích chị hay không?”

Khóe miệng Giang Trừng vừa kéo, đưa mắt cá chết nhìn nàng: “Em thật sự nghĩ quá nhiều.” Ngụy Sở Ca hừ một tiếng: “Anh ấy giúp chị nhiều như vậy, không oán không hối, cũng nên có một lý do chứ?” Giang Trừng chậc chậc hai tiếng, ôm hông của Ngụy Sở Ca, tiến tới bên tai nàng khanh khách cười: “Vợ yêu của tôi cũng biết ghen nha?”

Ngụy Sở Ca không lên tiếng, Giang Trừng tự giác giải thích: “Trước khi tôi bị vứt bỏ, Tử Ngọc là người bạn duy nhất của tôi ở cô nhi viện. Bởi vì tính tình quá bướng bỉnh, lại không biết lấy lòng người khác, nên mãi cho đến lớn cũng không có người thu dưỡng. Sau khi tôi được đón trở về Giang gia, mặc dù lúc ấy không ai thèm quan tâm đến tôi, nhưng tiền thì cho tôi không ít, nên tôi đón Tử Ngọc ra ngoài. Thành tích của Tử Ngọc xưa nay vẫn rất tốt, tôi liền trợ giúp Tử Ngọc ra nước ngoài du học. Nha, vốn là cũng không có trông cậy sau này Tử Ngọc sẽ giúp tôi cái gì, ai biết sau khi trở về hắn ta lại trở nên lợi hại như vậy. Hai chúng tôi nha, chỉ là bạn tốt thuần túy, hoặc giả trong đó còn có thân tình, cho nên không cho em suy nghĩ nhiều.”

Ngụy Sở Ca hất cằm lên, mạnh miệng nói: “Em vốn cũng không có suy nghĩ nhiều cái gì.” Giang Trừng cười cười, phụ họa nàng: “Đúng vậy, đúng vậy, là tôi suy nghĩ nhiều.” Ngụy Sở Ca lầu bầu một câu, Giang Trừng không nhịn được tiến tới hôn xuống chóp mũi của nàng: “Chúng ta ra ngoài đi, được không?” Ngụy Sở Ca có chút đỏ mặt, gật đầu một cái, Giang Trừng ôm hông của nàng đi ra.

Có thể tới được tự nhiên đều là những người có thể tiếp nhận lễ đính hôn này, Giang Trừng cũng sẽ không làm cho người ta đến phá hư tâm tình của mình. Phần lớn là bạn bè hợp tác làm ăn, chẳng qua đến cuối cùng đều là vì lợi ích, cho nên việc Giang Trừng thích nam nhân hay nữ nhân, thật sự không liên quan đến bọn họ.

Giang Trừng ỷ thế làm rất lớn, kể từ lần trước, sau khi sự việc bị chụp ảnh phơi bày ra ánh sáng, lại một lần nữa quang vinh đăng báo, bắt đầu từ việc Giang Trừng tuyên bố muốn đính hôn, liên tiếp mấy ngày đưa tới sóng to gió lớn. Ngoại giới cũng nói không ít, thế nhưng Giang Trừng cũng không quan tâm, cô yêu người nào, cuộc sống của bản thân ra sao, cô chưa bao giờ để tâm đến cái nhìn của người khác.

Một phen chiêu đãi hàn huyên, từ từ mọi người cũng đều buông lỏng xuống. Bữa tiệc đính hôn này của Giang Trừng, không chỉ là Dịch Nghiêu, mà Dịch Trữ cùng Dịch Kính Viễn đều tham gia, thật sự là rất cho Giang Trừng mặt mũi. Ở lầu hai Hồ Tử Ngọc tiên sinh đang chuẩn bị điểm tâm cùng nước trái cây cho các vị quý khách, sau đó liền để cho các vị khách tự do hoạt động. Mọi người hận không được mượn cơ hội này biết nhiều thêm mấy người mở rộng nhân mạch, anh chào tôi hỏi, ngưỡng mộ đã lâu, tự do tán gẫu khí thế ngất trời.

Ngụy Sở Ca với Thời Ngộ An ở cùng nhau lặng lẽ trò chuyện, Giang Trừng lôi kéo Dịch Nghiêu, tính toán tràng người bên trong.”Người mập mạp kia là chủ tịch Huệ Dương, mảnh đất bên cạnh khu Biệt thự số 7 kia đang ở trong tay hắn, theo nguồn tin của tôi cho biết, công ty của bọn họ gần đây xảy ra chút chuyện, chuẩn bị đưa mảnh đất kia ra. Như thế nào, có hứng thú hay không?” Dịch Nghiêu cầm cây tăm ghim trái cây trong mâm, nghe vậy lắc đầu một cái: “Tôi đã không quan tâm chuyện của công ty, cô đi tìm anh của tôi nói đi.”

“Thiết ~ ba cô không phải là đang mở công ty con ở Đức sao? Đến lúc đó nhất định là anh cô qua đó, Dịch Thuấn bây giờ còn chưa thể đảm đương, đây không phải sẽ rơi xuống tay cô a?” Giang Trừng không chút khách khí vạch trần nàng, Dịch Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô một cái, cắn trái cây, phồng má nói: “Tin đồn này ở đâu ra? Làm sao cô biết.”

Giang Trừng cười hắc hắc mấy tiếng, mắt Dịch Nghiêu trợn trắng nhìn cô: “Cô không phải là nói tôi luôn tính toán cô sao, còn chăm chăm muốn hợp tác với tôi. Giang Trừng, cô đang mưu tính chủ ý quỷ quái gì đây? “ Giang Trừng lắc đầu, sâu kín thở dài: “Tôi vốn cũng không thích hợp với mấy chuyện làm ăn buôn bán này, chẳng qua là muốn trả thù một chút hai cha con Giang gia mà thôi. Mục đích của tôi đã sớm đạt tới, thật sự mà nói tôi không có hứng thú với Hưng Thịnh lắm, nếu như không có Tử Ngọc, Hưng Thịnh sớm đã bị tôi làm cho phá sản rồi, cô có tin hay không?”

“Cho nên?” Dịch Nghiêu tiếp tục ăn trái cây, Giang Trừng liếc nàng một cái, nói tiếp: “Tôi mặc dù hận bọn họ, nhưng Hưng Thịnh dù sao cũng là tôi giành, tôi với Sở Ca đã thương lượng tốt lắm, sang năm chúng tôi ra nước ngoài kết hôn. Nàng thích vẽ, tôi muốn cùng nàng đi khắp nơi, vẽ phong cảnh các nơi trên thế giới, hoàn thành giấc mộng của nàng.” Dịch Nghiêu cũng suy nghĩ ra chút ý vị: “Cô muốn trả Hưng Thịnh lại cho Giang gia?”

Giang Trừng gật đầu một cái, cong miệng cười: “Dù sao Giang Thiệu Khiêm cũng là cha ruột của tôi, trả lại cho ông ấy, vẫn hơn là để nó bị hủy trong tay tôi đi? Như thế nào, tôi đây rất tốt với cô đi, trước khi đi còn không quên đưa chỗ tốt cho cô.” Dịch Nghiêu nhìn Giang Trừng một lát, thở dài: “Lúc đó bảo Hồ Tử Ngọc tìm chị Tần bàn đi.”

Giang Trừng sờ sờ cằm: “Tần Văn, không phải là đã từ chức rồi sao?” Mặt Dịch Nghiêu tối sầm: “Sao tôi lại quên chuyện này chứ, lần này thật đúng là phiền toái rồi, tôi còn phải tuyển một thư ký kiêm trợ lý có thể theo kịp nhịp độ làm việc của tôi nữa.” Gương mặt Giang Trừng đầy vẻ bát quái, dùng cùi chỏ đâm đâm Dịch Nghiêu, tễ mi lộng nhãn hỏi: “Tần Văn từ chức là để kết hôn đi? Cái vị Tịch luật sư đó, không phải là thích nàng sao? Cô cảm thấy trận hôn lễ này của Tần Văn có thể kết thành sao?”

“Việc này không liên quan tới cô, cũng không quan hệ gì với tôi.” Dịch Nghiêu bình tĩnh nói, quơ quơ cái mâm đã trống không: “Hôm nay là lễ đính hôn của cô, đừng nói đến mấy chuyện không đâu.” Giang Trừng đang muốn mở miệng, một vị phục vụ sinh chạy tới đây, gọi một tiếng tổng giám đốc.

Giang Trừng lập tức vụng về bày ra tư thái cao lãnh, hỏi: “Việc gì?” Phục vụ sinh cúi đầu nói: “Đại tiểu thư tới. Không có thiếp mời chúng tôi không dám để cho nàng đi vào, nhưng mà ngăn không được, đại tiểu thư nàng cứng rắn xông vào.”

Vẻ mặt cao lãnh của Giang Trừng có chút tan vỡ, Giang Tịnh tới, không biết được sẽ nháo ra chuyện gì đây! Giang Trừng thật không nghĩ tới Giang Tịnh sẽ đến đây, có chút bối rối muốn tìm Hồ Tử Ngọc đi cứu tràng, vừa quay đầu, gương mặt cũng không xa lạ kia đã xuất hiện ở cửa thang lầu, người kia đang đạp giày cao gót, từng bước từng bước một tiến tới gần.

=====================================

Địch tới =.='

Cho chừa ai biểu lừa gạt tình cảm của người ta -_-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play