Rất nhanh liền tới ngày Dịch Nghiêu trở về Anh quốc, mà Thời Ngộ An cũng thật hẹn Khang Diệu ra, chuẩn bị cùng hắn nói rõ về việc ly hôn.”Em chỉ cần Sướng bảo bảo, nhà cùng tài sản cũng sẽ không cầm một phần một chút nào, sau khi ly hôn anh cũng không cần trợ cấp tiền nuôi dưỡng cho Sướng Sướng. Khang Diệu, em thật sự nợ anh quá nhiều, nếu như anh đồng ý, em có thể đưa cho anh một khoản tiền xem như bù đắp lại phần nào.” Thời Ngộ An án theo lời chỉ dạy của Túc Như Chỉ nói, mặc dù cảm thấy có chút cường ngạnh cùng không thông tình đạt lý, nhưng cô vẫn quyết tâm làm như vậy.

Khang Diệu nhấp một hớp cà phê, sắc mặt rất bình tĩnh: “Thật không thể không ly hôn sao? Ngay cả một chút quan hệ trên danh nghĩa với anh, em cũng không muốn có sao?” Thời Ngộ An cắn môi gật đầu: “Em không muốn tiếp tục như thế nữa, đối với anh không công bằng, đối với nàng, cũng không công bằng.” Khang Diệu thở dài, đưa tay ôm đầu trầm mặc một lúc lâu, mới sâu kín hỏi ra tiếng: “Là Dịch Nghiêu sao?” Thời Ngộ An có chút kinh ngạc, mặc dù không biết Khang Diệu làm sao mà biết được, nhưng vẫn gật đầu.

Khang Diệu quay đầu đi, hắn vẫn giữ vững trầm mặc, Thời Ngộ An cũng không nói thêm gì nữa, không khí an tĩnh đến quỷ dị. Không biết qua bao lâu, cà phê cũng nguội lạnh, Khang Diệu mới từ từ mở miệng: “Được... Anh đồng ý. Ngày mai anh phải ra nước ngoài công tác, chờ anh trở lại, chúng ta liền... Ly hôn.” Thời Ngộ An lúc này cư nhiên hết sức bình tĩnh, không có vui vẻ, cũng không có không vui, giống như tất cả tâm tình cũng lập tức biến mất, chỉ an tĩnh gật đầu một cái.

“Nếu như không có Dịch Nghiêu, có phải là em sẽ cùng anh giữ vững quan hệ vợ chồng, cho dù là trên danh nghĩa?” Khang Diệu còn chưa chết tâm, Thời Ngộ An nhìn hắn, rất nghiêm túc nói: “Đừng như vậy, Khang Diệu.” Trên cõi đời này chưa từng có nếu như, Dịch Nghiêu có thể chính là người đã được định sẵn trong số mệnh của Thời Ngộ An, đánh một vòng tròn lớn hơn mười năm, Dịch Nghiêu rốt cục vẫn phải bước vào nơi số mệnh đã an bài cho nàng, vĩnh viễn sẽ không rời đi.

Khang Diệu hoàn toàn buông tha chống cự, đón nhận bản án củamình, hắn đứng lên, từ trong ví móc ra một trăm đồng tiền đặt ở trên bàn, bước đi, cũng không quay đầu lại. Thời Ngộ An một mình ngồi ở đó, từ từ uống xong ly cà phê đã nguội lạnh. Dịch Hiên giống như kẻ trộm vọt đến, khẩn trương nhìn Thời Ngộ An “Chị tiểu An, tôi nhìn thấy Khang Diệu đi ra ngoài, sự việc thế nào rồi?”

Thời Ngộ An gật đầu, chậm rãi nói: “Chờ anh ấy công tác trở về, liền ly hôn.” Dịch Hiên vỗ tay một cái “Yes!” Thời Ngộ An thở dài, nằm ở trên bàn không nhúc nhích “Tiểu Hiên, tôi cảm giác mình thật là xấu xa.” Dịch Hiên ngồi ở đối diện với cô, cũng nằm ở trên bàn, vui vẻ nói: “Chị Tiểu An, đã như vậy rồi, còn có thể thế nào đây? Có thể đây chính là lựa chọn tốt nhất, nói thật ra, coi như không có Đại tiểu thư, vẫn có thể là người khác, tóm lại tôi không cảm thấy, chị thật có thể cùng một người chị không yêu cùng nhau sống cả đời.”

“Ban đầu tôi cho là qua thời gian dài, tôi sẽ thật sự tiếp nhận Khang Diệu, cả đời cũng như vậy qua đi. Nhưng mà, hết thảy đều thay đổi.” Thời Ngộ An nhắm mắt lại, giống như nói mớ. Dịch Hiên vuốt cằm, hỏi cô: “Chị thật sự yêu Đại tiểu thư sao?” Thời Ngộ An ngẩng đầu lên, nhìn Dịch Hiên chợt mỉm cười “Đây đại khái là điều duy nhất tôi có thể xác định đi.”

Dịch Hiên cười híp mắt ngồi thẳng, mở tay ra “Trên thế gian này không có phương pháp gì là lưỡng toàn kỳ mỹ, trong cuộc sống không thể tránh khỏi việc phải lựa chọn, đúng rồi chính là đúng rồi, sai lầm rồi cũng không có biện pháp, bản thân cảm thấy không làm sai là được.” Thời Ngộ An tán đồng gật đầu một cái, cười hỏi Dịch Hiên: “Một tiểu Hiên luôn luôn thích gây họa đột nhiên cảm khái nhiều như vậy, có phải là có người thích rồi hay không?”

“Thật sự có rõ ràng như vậy sao?” Dịch Hiên xoa xoa mặt, khó được có chút ngượng ngùng. Thời Ngộ An không nhịn được bật cười, Dịch Hiên lúng túng cười theo “ Chúng ta trở về đi thôi, bà nội vẫn đang chờ ở nhà đây.” Thời Ngộ An gật đầu, cầm túi xách, hai người cùng đi ra khỏi phòng cà phê.

Mới vừa lên xe Dịch Hiên liền gọi điện thoại cho Túc Như Chỉ “Bà nội, tạm thời xem như xử lý xong rồi, Khang Diệu công tác trở về liền ly hôn. A? Bây giờ sao? Dạ, con sẽ nói với chị Tiểu An, biết, bà nội gặp lại.” Dịch Hiên cúp điện thoại, nhún nhún vai với Thời Ngộ An “Bà nội bảo chị dọn nhà.” “Dọn nhà?” Thời Ngộ An không hiểu, Dịch Hiên gật đầu, giải thích “Sau khi chị ly hôn với Khang Diệu tất nhiên là không thể tiếp tục ở nhà của hắn nữa rồi, chẳng lẽ chị muốn dẫn Sướng bảo bảo trở về nhà chị a? Ý của bà nội chính là bảo chị dọn vào nhà chúng tôi ở.”

Thời Ngộ An có chút do dự, Dịch Hiên quơ quơ cánh tay của cô “Chị Tiểu An không muốn ở cùng với chúng tôi sao?” Thời Ngộ An lắc đầu một cái “Tôi luôn cảm thấy không quá thích hợp.” Dịch Hiên vuốt cằm, không khỏi có chút kiêu ngạo, cười nói: “Dù sao đời này của chị nhất định là người của Dịch gia chúng tôi, nếu như Đại tiểu thư ở đây, khẳng định cũng sẽ bảo chị dọn đến. Chị Tiểu An, đã đi tới bước này, chị cũng đừng do dự như vậy nữa.”

“Vậy cũng tốt.” Thời Ngộ An vẫn thỏa hiệp, Dịch Hiên bảo lão Ngô quay đầu xe đi Tứ Hải hoa viên, miệng làu bàu thì thầm: “Cũng không có gì cần dọn dẹp nhiều, mang đi một ít quần áo cũng đủ rồi.” Mà sự thật lại ra ngoài dự liệu của Dịch Hiên, dù sao cũng ở thật nhiều năm, đồ đạc lớn nhỏ gì đó dọn dẹp ra ngoài cũng không ít, đặc biệt là các món đồ chơi của Thời Sướng, đầu Dịch Hiên cũng lớn.

“Sớm biết liền kêu xe đến.” Dịch Hiên lầu bầu một tiếng, gọi điện thoại cho Dịch Vũ, bảo em trai tìm chiếc xe có thể tải đồ tới. Khi Dịch Vũ đến, Dịch Hiên cùng lão Ngô đã mang mấy cái thùng lớn xuống dưới lầu, Dịch Vũ cũng không ở lại lâu, xong xuôi liền đi theo xe chuyên chở trực tiếp trở về Dịch gia. Thời Ngộ An gửi tin nhắn cho Khang Diệu, đặt cái chìa khóa ở dưới tấm thảm trước cửa, lại thu dọn phòng một chút, mới theo Dịch Hiên cùng nhau trở về.

Đêm đó Khang Diệu say mèm một trận, Khang Từ đẩy hắn từ trong quán rượu ra ngoài, hắn giống như đứa bé ngồi ăn vạ ở bên lề đường không muốn đứng lên. Khang Từ không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cùng ngồi với hắn, thuận tiện hỏi hắn một chút đã xảy ra chuyện gì “Anh, công tác của anh xảy ra vấn đề gì sao?”

“Tôi biết, tôi căn bản không có lý do để dây dưa nữa. Mặc dù nàng, là một người con gái, nhưng mà, nàng là người ưu tú như vậy a. Tôi biết, cái gì tôi cũng kém cỏi so với nàng, hức...” Khang Diệu vừa nói lời say, vừa nấc. Khang Từ bận rộn vỗ lưng hắn, cho hắn thuận khí, mở chai nước suối cầm trong tay cho hắn uống một hớp “Anh đang nói lộn xộn cái gì đây? Anh, rốt cuộc anh phát thần kinh cái gì a?”

Khang Diệu đẩy tay Khang Từ ra, bưng mặt ô ô khóc “Lúc nào cũng nói là em nợ tôi, nhưng thật ra thì em căn bản không nợ tôi cái gì! Là tôi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lợi dụng làm ba trên danh nghĩa của tiểu Sướng để em phải gả cho tôi, tôi biết em không thương tôi, trước đến giờ vẫn luôn không thương tôi, em có thể, hức, có thể cùng tôi ở chung mái nhà, trải qua mấy năm, tôi đã, rất thỏa mãn...” Khang Từ mơ hồ nghe ra được điều gì, nắm cổ áo Khang Diệu hỏi hắn: “Có phải Thời Ngộ An lại làm chuyện gì có lỗi với anh?”

“Tiểu An... Tiểu An a! Em nhất định phải hạnh phúc a, ha ha... Em không phải luôn thắc mắc làm sao tôi biết là Dịch Nghiêu sao? A? Hắc hắc, Dịch Vũ đi tìm tôi, nói với tôi thật là nhiều chuyện của em với nàng, tôi tin tưởng, nàng yêu em, khẳng định không thể ít hơn so với tôi! Nàng sẽ đối với em thật tốt, tôi tin tưởng... Dịch Nghiêu, tuyệt đối là một người có thể phó thác cả đời, tôi chúc hai người hạnh phúc a...” Khang Diệu kéo cà vạt, nằm ở ven đường ói một trận, Khang Từ đã sớm sửng sốt, chai nước suối trong tay cũng rơi trên mặt đất.

Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu... Khang Từ cảm thấy đầu óc có chút căng, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch. Khang Diệu ói xong, tự giác nhặt lên chai nước suối súc miệng, lảo đảo lắc lư đứng ngay ngắn “Tiểu An, nàng dọn đi rồi... rốt cục tôi có thể tùy tiện về nhà, nhưng mà, nàng cũng đi rồi, tôi còn trở về làm cái gì a?” Khang Diệu lại đặt mông ngồi dưới đất, qua một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi công tác, sau khi trở về, phải ly hôn...”

Khang Diệu chống tay bò dậy, lảo đảo lắc lư đi về phía trước, trong miệng vẫn lầu bầu: “Ngủ, đi công tác, ly hôn... Ngủ, đi công tác, ly hôn...” Khang Từ ở phía sau không đi theo, chỉ lẳng lặng nhìn hắn lảo đảo càng đi càng xa. Chợt, Khang Từ cười một cái, bước nhanh đuổi theo.

Khang Diệu tuân thủ lời hứa, sau khi đi công tác trở về liền làm thủ tục ly hôn với Thời Ngộ An. Cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn màu đỏ sậm trong tay, Thời Ngộ An đột nhiên không nhịn được mà đỏ mắt. Khang Diệu đứng thẳng tắp, trên mặt mỉm cười ấm áp, một chút dấu vết thương tâm cũng nhìn không ra “Tiểu An, mặc dù chúng ta cuối cùng là hữu duyên vô phận, nhưng tôi vẫn cảm tạ trời xanh để cho tôi gặp được em. Thời gian sau này khi không có tôi, em nhất định, nhất định phải hạnh phúc.”

Thời Ngộ An dùng sức gật đầu “Khang Diệu, có mấy lời thật sự là không quá có ý nghĩa, nhưng mà em vẫn muốn nói. Anh là một người rất tốt, nhất định sẽ gặp được người thuộc về anh, mặc dù người đó không phải là em, nhưng em tin rằng lúc ấy anh nhất định vui vẻ hơn so với bây giờ.” Khang Diệu cúi đầu, cẩn thận cất giấy chứng nhận ly hôn vào trong túi “Ừ. Vậy thì, gặp lại sau.”

Khang Diệu thật sâu nhìn Thời Ngộ An một cái, nhìn một lần này đi, sau này gặp lại, bọn họ sẽ không có nửa điểm dây dưa. Khang Diệu cảm thấy chóp mũi đau xót, nhanh chóng quay đầu đi “Vậy, tôi đi trước, gặp lại Tiểu An, gặp lại.” “Chờ, chờ đã!” Thời Ngộ An đột nhiên kéo cánh tay hắn lại, Khang Diệu ngừng bước quay đầu lại nhìn cô, Thời Ngộ An buông lỏng tay, nhẹ nhàng cởi ra chiếc nhẫn kết hôn đang mang trên tay, mở ra lòng bàn tay của Khang Diệu, đặt vào “Khang Diệu, một lần cuối cùng cám ơn anh. Còn có, thật xin lỗi.”

Khang Diệu nắm chặt quả đấm, siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, bước đi cũng không quay đầu lại. Thời Ngộ An nhìn bóng lưng của Khang Diệu biến mất ở trong tầm mắt, từ từ đi ra khỏi cục dân chính, lười phải tính toán việc lệch múi giờ, Thời Ngộ An trực tiếp bấm số gọi cho Dịch Nghiêu. Trong nước là buổi chiều, Luân Đôn lúc này đang là buổi sáng, Dịch Nghiêu tiếp điện thoại rất nhanh “Ngộ An?” Thời Ngộ An không lên tiếng, Dịch Nghiêu hỏi một câu sao thế, Thời Ngộ An còn chưa muốn lên tiếng, Dịch Nghiêu cũng trầm mặc cùng cô.

“A Nghiêu...” Thời gian trôi qua hồi lâu, rốt cuộc Thời Ngộ An chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút phát run. Dịch Nghiêu vội vàng trả lời một câu: “Tôi ở đây.” Thời Ngộ An hít một hơi, nói từng chữ từng câu hết sức rõ ràng: “Em rốt cục cũng có thể cho chị một cái công đạo, tất cả của em, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thuộc về chị.” Dịch Nghiêu sửng sốt một chút, còn chưa kịp suy nghĩ, Thời Ngộ An nói thẳng: “Em đã ly hôn với Khang Diệu.”

Gió đang không ngừng thổi vào từ cửa sổ, thổi bay giấy tờ trong tay Dịch Nghiêu rơi trên mặt đất, nàng không có lập tức đi nhặt lại, ngược lại nắm chặt điện thoại di động “Em vừa nói cái gì?” Thời Ngộ An liền trả lời lại một lần nữa: “Em đã ly hôn với Khang Diệu rồi.” Dịch Nghiêu khom lưng nhặt giấy tờ rơi trên đất lên, mới vừa đặt ở trên bàn, lại một lần nữa bị gió thổi rơi. Nàng cũng không ngại phiền lại nhặt lên, đặt bên dưới một quyển sách.

“Dịch, cô nên đóng cửa sổ lại.” Annie mới vừa vào tới, thấy vậy liền nói, Dịch Nghiêu cười lắc đầu một cái, chỉ chỉ cửa sổ “Gió lạnh thổi cho đầu óc của tôi thanh tĩnh hơn một chút.” Annie mở đồng hồ đeo tay ra, nghe Dịch Nghiêu nói vậy, bất đắc dĩ cầm quyển sách trên giá sách lại đi ra ngoài. Dịch Nghiêu đi tới bên cửa sổ, phát hiện bên ngoài khí trời hết sức âm trầm, đang rơi xuống cơn mưa phùn.

Dịch Nghiêu thở dài vào điện thoại còn chưa ngắt, sâu xa nói: “Nếu như có thể, tôi thật muốn lập tức xuất hiện ở bên cạnh em.” Dịch Nghiêu nghe được tiếng Thời Ngộ An cười khẽ, tiếp theo là thanh âm thanh thúy giòn tan “Lòng của em vĩnh viễn đều ở cùng với chị.” Dịch Nghiêu nhìn mưa phùn mênh mông bên ngoài, từ từ cong khóe miệng. Dự báo khí tượng ở Luân Đôn vẫn trước sau như một âm u, nhưng ở trong lòng Dịch Nghiêu thì có ánh mặt trời ấm áp đang dâng lên trong màn mưa tí tách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play