Ngày tháng không nóng không lạnh trôi qua, rất nhanh đến cuối tháng tám, khí trời thành phố X nóng nực lợi hại, theo như cách nói của Giang Trừng là ngày như vầy nếu như ra cửa đi bộ, không khác nào ra đường làm thịt nướng.

Thời Ngộ An vẫn không có nhắc lại chuyện của cô cùng Khang Diệu, chẳng qua là cũng không có dẫn hắn trở về nhà nữa, Dịch Nghiêu biết trong lòng Thời Ngộ An vẫn cảm thấy có lỗi với Khang Diệu, Dịch Nghiêu cũng không có ép cô, làm bộ như mất trí nhớ. Nguyên nhân chính là như thế, Thời Ngộ An đối với Dịch Nghiêu càng ngày càng cảm thấy áy náy, chẳng qua là đúng như Dịch Nghiêu suy nghĩ, cô vẫn cảm thấy, Khang Diệu giúp cô nhiều như vậy, vì cô bỏ ra nhiều như vậy, cô không thể vong ân phụ nghĩa. Nhưng mà Thời Ngộ An quên, trên phương diện tình cảm, ai cũng không miễn cưỡng được.

Ngày đầu tháng chín, Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An đưa Thời Sướng đi học nhà trẻ. Đây là ngày đầu tiên Thời Sướng đi học, Thời Ngộ An lo lắng thật lâu, thậm chí đến núp ở ngoài cửa sổ nhìn Thời Sướng thật lâu, thấy vẫn không có vấn đề gì xảy ra, mới yên tâm đi về. Dịch Nghiêu đưa Thời Ngộ An về nhà, sau đó trở về công ty.

Mở ra email, xem qua một chút, Dịch Nghiêu ngoài ý muốn thấy được email của vị giáo sư dạy nàng lúc đi du học ở nước ngoài gửi đến. Mở ra nghiêm túc nhìn xong, nguyên lai là giáo sư Sử Mật Tư muốn mời nàng tham gia hạng mục nghiên cứu học thuật trong nửa năm.

Ban đầu Dịch Nghiêu muốn trực tiếp cự tuyệt, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi lại cảm thấy đây có thể xem như một cơ hội. Nàng cùng Thời Ngộ An, có lẽ nên tách ra một đoạn thời gian sẽ tốt hơn. Không có gì là chuyện đương nhiên, hai người các nàng cũng nên suy nghĩ thật kỹ một chút, trong cuộc đời của nhau, rốt cuộc đứng ở vị trí nào.

Dịch Nghiêu gọi điện thoại cho Túc Như Chỉ, tham khảo ý kiến của bà. Sau khi Dịch Nghiêu và Thời Ngộ An hòa hảo trở lại, Túc Như Chỉ đã sớm đi du lịch khắp nơi, bây giờ đang nước ngoài. Bởi vì vấn đề sai giờ, Túc Như Chỉ bên kia đang là đêm khuya, vốn Túc Như Chỉ bị Dịch Nghiêu đánh thức vô cùng oán niệm, nhưng sau khi nghe ý tưởng của Dịch Nghiêu xong, cũng thay đổi nghiêm chỉnh lại.

“Con phải suy nghĩ kỹ, người trẻ tuổi có quá ít kiên nhẫn, vạn nhất tiểu An chờ không được, trong vòng nửa năm đó thích người khác, vậy con làm sao bây giờ?” Túc Như Chỉ hiểu rõ con gái mình, xác định nàng không thể nào thay lòng trước, nhưng Thời Ngộ An thì cũng không nhất định. Dịch Nghiêu xoa trán, xem thường nhẹ giọng nói: “Con tin tưởng Ngộ An yêu con, nhưng cũng có thể tình cảm có lúc cũng thật cần được chứng minh. Mẹ, con không muốn ép Ngộ An, nhưng con thật không thể rộng lượng đến mức vẫn chịu được người yêu của con là vợ của người khác.”

Túc Như Chỉ thở dài: “Con đã có quyết định, vậy thì đi làm đi. Cùng ba con thương lượng một chút, gọi anh con về đi, bàn giao lại chuyện của công ty.” “Con biết, mẹ nghỉ ngơi thật tốt đi.” Dịch Nghiêu cúp điện thoại, ngồi ngây ngốc một lát, rồi gửi mail trả lời lại cho giáo sư Sử Mật Tư.

Buổi trưa Dịch Nghiêu về nhà, cùng Dịch Trữ nói chuyện bản thân muốn đi Anh quốc nửa năm. Dịch Trữ nhìn nàng một cái, không hỏi tại sao, chỉ gật đầu: “Chốc nữa ba sẽ gọi điện thoại cho Kính Viễn.” Dịch Nghiêu gọi điện thoại cho Thời Ngộ An, hẹn cô buổi chiều đưa Thời Sướng đi học xong sẽ cùng nhau đi xem phim.

Phim là Dịch Nghiêu chọn, phim khoa học viễn tưởng thật sự đối với Thời Ngộ An mà nói là vô cùng nhàm chán, cô chỉ nhìn được phần mở màn, thời gian còn lại đều là ngủ. Dịch Nghiêu cũng không nghiêm túc xem phim, nàng cúi đầu, nhìn Thời Ngộ An cùng mình mười ngón tay trong tay, chợt có một chút hối hận.

Rõ ràng là đã hạ quyết tâm, bản thân vẫn như trước không bỏ được. Dịch Nghiêu đột nhiên có chút buồn cười, nhưng thế nào cũng cười không nổi. Thời gian sẽ không quay đầu lại, nàng không biết mình còn có thể chờ bao lâu, chỉ mong, quyết định của mình đúng đi.

Xem điện ảnh xong rồi, Dịch Nghiêu đánh thức Thời Ngộ An. Cô xoa ánh mắt, bị Dịch Nghiêu lôi kéo tay, mơ mơ màng màng đi theo phía sau nàng ra khỏi rạp chiếu phim. Dịch Nghiêu lái xe tới, lôi kéo Thời Ngộ An đi ra bãi đậu xe, trên đường đi cô luôn luôn lầm bầm: “Chị chọn phim gì vậy a, em xem cũng ngủ thiếp đi. Người ta hẹn hò đều đi xem phim tình cảm, tại sao chúng ta phải xem phim khoa học viễn tưởng? Dì Túc rõ ràng nói qua chị thích xem phim văn nghệ...”

Ngồi vào trong xe, Thời Ngộ An vẫn còn ở oán trách, Dịch Nghiêu chợt nắm chặt tay của Thời Ngộ An, chăm chú nhìn ánh mắt của cô: “Tháng sau tôi sẽ phải đi Anh quốc.” “Công ty của chị tại sao luôn luôn là Đại lão bản ra mặt a?” Thời Ngộ An nháy nháy mắt, hiểu lầm ý tứ của Dịch Nghiêu.

Dịch Nghiêu khinh phiêu phiêu thở dài một cái: “Giáo sư lúc tôi ở Anh quốc du học, mời tôi đi làm một học thuật nghiên cứu, trong nửa năm.” Dịch Nghiêu ngừng một chút, tiếp tục nói: “Tôi đồng ý.” Thời Ngộ An nghe nàng nói, nhất thời hiểu được, cô mím môi, nửa ngày mới hỏi ra một câu: “Vậy em, làm sao bây giờ?”

“Ngộ An.” Dịch Nghiêu vươn cánh tay ôm Thời Ngộ An đang ngồi bên ghế phó lái vào trong lòng, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Chúng ta tách ra một đoạn thời gian đi.” Thời Ngộ An an tĩnh nằm ở trong ngực nàng, vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì. Dịch Nghiêu cau mày, nhẹ nhàng buông cô ra, phát hiện vành mắt phiếm đầy nước.

Dịch Nghiêu lập tức đau lòng, lại ôm người vào trong ngực, lời nói nhỏ nhẹ dỗ dành: “Tôi không phải là không yêu em, càng không phải là muốn buông tay. Ngộ An, chúng ta cũng cần yên tĩnh một chút, thật tốt suy nghĩ một chút không phải sao? Tôi có rất nhiều không cam lòng, tôi không muốn lừa gạt em, tôi sợ những thứ không cam lòng này có một ngày sẽ nổ tung mà thương tổn đến em. Em tin tưởng tôi, nửa năm sau tôi trở lại, nhất định cho em, cũng cho bản thân tôi một công đạo, có được hay không? Chỉ cần khi đó em vẫn còn yêu tôi, vậy chúng ta liền vĩnh viễn ở chung một chỗ, không bao giờ tách ra nữa, được không?”

Thời Ngộ An núp trong ngực nàng nhẹ giọng nức nở, nửa ngày mới hòa hoãn “A Nghiêu, thật xin lỗi. Em vẫn luôn biết, tình cảm giữa chúng ta vẫn luôn không công bằng. A Nghiêu, em có tài đức gì, chị là người ưu tú cỡ nào, vì một người như em mà phải ẩn nhẫn như vậy, ủy khuất như vậy. Là em quá ích kỷ, em không thể dễ dàng tha thứ mình là một người vong ân phụ nghĩa, rồi lại không nỡ bỏ đi sự dịu dàng của chị. Em yêu chị a, nhưng mà, em căn bản không xứng với chị...”

“Tôi từng nói qua với mẹ, em là người duy nhất trên thế giới này xứng với tôi. Hoặc giả em còn chưa đủ tốt, nhưng tôi, chỉ nguyện ý thích một mình em.” Dịch Nghiêu hôn lên một giọt nước mắt sắp rơi xuống trên mắt Thời Ngộ An, cười hết sức dịu dàng: “Coi như cho lẫn nhau một không gian, có được hay không? Thời Ngộ An, em có nguyện ý chờ tôi trở lại, ở cùng tôi đầu bạc đến già hay không?”

Thời Ngộ An cắn môi, nặng nề gật đầu: “Chị nhất định, nhất định phải trở lại tìm em. Em sẽ vẫn luôn chờ chị, cũng sẽ cố gắng cho chị một công đạo. A Nghiêu, chị không được thích người khác nha.” Dịch Nghiêu giơ lên ba ngón tay: “Mặc dù lời thề cũng không nói lên được cái gì, nhưng mà Ngộ An, tôi thề, đời này của tôi chỉ yêu một mình em.”

Việc Dịch Nghiêu ra khỏi nước đã là chuyện ván đã đóng thuyền, Dịch Trữ gọi điện thoại cho Dịch Kính Viễn, bảo hắn trở lại tiếp nhận công ty. Dịch Kính Viễn cùng Lâm Tương Nhã ở bên ngoài chơi cũng không ít thời gian, rất nhanh liền trở về nước mà không có một câu oán hận nào.

Đây là lần đầu tiên Thời Ngộ An nhìn thấy Dịch Kính Viễn, hắn là một người đàn ông trung niên rất có mị lực, mặc dù không còn trẻ, nhưng dấu vết của năm tháng càng làm cho hắn có vẻ trầm ổn. Dịch Kính Viễn cũng được xem là tuấn tú, dáng dấp của hắn và Dịch Nghiêu cũng không giống nhau, Dịch Nghiêu giống Túc Như Chỉ, còn hắn thì như Dịch Trữ. Bất quá dáng vẻ khi Dịch Kính Viễn cười lên ngược lại sẽ làm Thời Ngộ An nghĩ đến Dịch Nghiêu, anh em hai người đều không phải là người thích cười, nhưng khi cười lên đều đồng dạng là ôn hòa mềm mại.

“Đây chính là Tiểu An a, thường nghe A Nghiêu nhắc tới, thật là một cô gái xinh đẹp.” Lâm Tương Nhã trước nắm tay Thời Ngộ An, quan sát thật kỹ một phen. “Cảm ơn chị khích lệ!” Thời Ngộ An có chút khẩn trương, đỏ mặt cúi chào Lâm Tương Nhã, chọc cho Lâm Tương Nhã cười không ngừng. Dịch Kính Viễn cũng cười nhàn nhạt, ôn hòa nhìn Thời Ngộ An: “Tiểu An không cần quá khẩn trương, theo A Nghiêu kêu chúng ta anh hai, chị dâu là được.”

Thời Ngộ An có chút lúng túng, nhỏ giọng kêu câu: “Anh hai, chị dâu.” Dịch Nghiêu cũng ở một bên cười, một chút tự giác giúp Thời Ngộ An hóa giải lúng túng cũng không có, Thời Ngộ An bất mãn len lén trợn mắt nhìn nàng một cái. Dịch Nghiêu lúc này mới đi tới, lôi kéo tay của cô quơ quơ: “Chị dâu cũng sẽ không làm khó em, làm gì khẩn trương như vậy?”

“Đúng vậy a. “ Dịch Hiên cũng tham gia náo nhiệt: “Ba mẹ là người thật tốt a, chị Tiểu An, ba mẹ chúng ta rất thích con gái, cho nên đặc biệt thương Đại tiểu thư, mấy anh em chúng ta đều bị ghét bỏ đây. Chị cứ nhìn xem đi, sau này bọn họ khẳng định cũng sẽ đặc biệt thương chị giống như Đại tiểu thư vậy.”

Dịch Kính Viễn đưa tay nắm lỗ tai của Dịch Hiên, kéo đến nỗi Dịch Hiên gào khóc thẳng gọi: “Ai u ba, đau a! Con vừa mới nói qua ba là người tốt nha, ba lập tức liền khi dễ con! Ai ô ô, ba, ba mau buông con ra!” Dịch Kính Viễn buông lỗ tai của Dịch Hiên ra, vỗ một cái tát để cho Dịch Hiên đứng ngay ngắn lại, tức giận nói: “Người lớn nói chuyện, con nít chen miệng cái gì? Còn có, lúc ba không có mặt ở đây, có phải mày lại gây họa? Càng ngày càng có khả năng a, trước khi đi ba đã nói cái gì với mày?”

“Con không nhỏ!” Dịch Hiên lầu bầu một tiếng: “Làm sao ba biết con lại đã gây ra họa, có phải là anh hai cáo mật hay không!” Dịch Kính Viễn nhấc chân đạp một cái vào mông Dịch Hiên: “Còn cần anh hai mày mật báo? Ba chỉ thuận miệng vừa nói không phải chính miệng mày liền thừa nhận sao, cút đi lên viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ cho ba, viết không xong không cho ăn cơm!”

“Nếu không phải dáng dấp của con và Dịch Vũ giống nhau như đúc, con tuyệt đối sẽ cho rằng con là do ba nhặt được!” Vẻ mặt Dịch Hiên đưa đám: “Con xảy ra tai nạn xe cộ, ba không quan tâm con, còn phạt con nữa!” Dịch Kính Viễn lại muốn đưa tay nhéo lỗ tai của Dịch Hiên: “Mày còn dám nói! Còn dám nói! Ba phạt mày bao nhiêu lần, cũng không nhớ được bao lâu!”

Dịch Hiên né tránh tay Dịch Kính Viễn, che lỗ tai chạy lên lầu, vừa chạy vừa kêu la: “Mưu sát con ruột a! Thảm tuyệt nhân hoàn a!” Dịch Kính Viễn tức giận thở khì khì, Lâm Tương Nhã vội vàng đi đến giúp hắn thuận khí: “Tốt lắm tốt lắm, Tiểu Hiên không phải là tính tình kia sao, từ nhỏ đến lớn nó đều như vậy, anh không phải đã nhìn quen rồi sao. Đừng tức giận a, thân thể quan trọng.”

“Anh sớm muộn gì cũng bị nó làm cho tức chết!” Dịch Kính Viễn dùng sức hừ một tiếng, Thời Ngộ An nhịn không được cong lên khóe miệng, một Dịch Kính Viễn thoạt nhìn rất lợi hại, rất có khí tràng, khi đối mặt với đứa con trai nghịch ngợm cũng liền giống như một người cha bình thường, Thời Ngộ An cũng buông lỏng thật nhiều.

Dịch Nghiêu tiến tới bên tai Thời Ngộ An, nhỏ giọng nói: “Cũng may Sướng bảo bảo của chúng ta tương đối ngoan, nếu không chắc tôi cũng phải tức chết.” Thời Ngộ An có chút đắc ý, cũng nghiêng đầu cùng nàng kề tai nói nhỏ: “Cũng phải xem đứa nhỏ là do ai dạy dỗ a!” Dịch Nghiêu thấp giọng cười cười, phụ họa cô nói: “Đúng vậy đúng vậy, em dạy thật là tốt a.” Thời Ngộ An liếc nàng một cái, từ từ cong khóe miệng.

Lâm Tương Nhã nhìn Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An ở trước mặt mình và Dịch Kính Viễn lén lén lút lút nói thầm, nhịn cười không được, cũng nói khẽ với Dịch Kính Viễn: “Em xem Nghiêu Nghiêu như vậy, quả thật tốt vô cùng.” Dịch Kính Viễn cũng nhìn Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An một cái, cười gật đầu.

======================================

Do bạn editor bận việc riêng nên chương ra chậm. Các bạn thông cảm nha:D

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play