“Chú về trước đi.” Đến hoa viên Tứ Hải, Dịch Nghiêu mở cửa xe, bỏ lại một câu nói liền vọt vào trong mưa. Lão Ngô quay cửa sổ xe xuống hô to: “Đại tiểu thư, cô cầm theo dù này!” Ầm một tiếng sấm vang, lão Ngô không có nghe được Dịch Nghiêu nói cái gì, lại nhìn qua, thân ảnh của nàng đã biến mất khỏi tầm mắt.

Trời mưa càng lúc càng lớn, Dịch Nghiêu lấy mắt kiếng xuống lau lau bọt nước, cũng không bao lâu lại đọng đầy. Chạy một lát ở bên trong tiểu khu, rốt cục ở trước mắt nhìn thấy thân ảnh quen thuộc: “Ngộ An!” Nàng xông lên kéo lại cổ tay Thời Ngộ An, cưỡng bách cô xoay người đối mặt bản thân.

Thời Ngộ An hai mắt đều đỏ, trên khuôn mặt đầy nước mưa cùng nước mắt, Dịch Nghiêu đưa tay sờ sờ mặt cô, sau đó ôm cô thật chặt vào trong ngực. “Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, em đừng khóc, thật xin lỗi...” Thời Ngộ An ôm lại nàng, dùng sức lắc đầu, nức nở nói: “Đừng nói xin lỗi, chị không có lỗi gì với em hết. A Nghiêu, em thật sợ hãi, em cho rằng chị sẽ không bao giờ... muốn nhìn tới em nữa, a Nghiêu...”

Dịch Nghiêu đặt cằm ở trên trán Thời Ngộ An, sâu kín thở dài: “Tôi vốn không nên nghiêm túc như vậy, đều đã nói phải thương em yêu em, lại làm hại em khổ sở như vậy. Tôi sẽ đổi a Ngộ An, em đừng thương tâm, chúng ta sẽ giống như trước đây vậy, có được hay không?”

“Không được!” Thời Ngộ An dùng sức tránh thoát ra ôm ấp của Dịch Nghiêu, có chút thở gấp hướng về phía nàng rống to: “Em biết chị đối với Khang Diệu rất để ý rất để ý, Dịch Nghiêu, chị cần gì phải ép bản thân nhân nhượng em như vậy? Chị lại không có nợ em! Còn có a, em nói rồi em không thích Khang Diệu, em thích chị, chị có thể đừng luôn tự cho là đúng hay không a! Chị cái tên đại ngu ngốc này! Không phải là rất lợi hại sao, không phải chị là thiên tài sao, tại sao chị cũng không nhìn ra được? Dịch Nghiêu, em yêu chị a!”

Dịch Nghiêu có chút sợ run, tiếng mưa rơi tách tách vang ở bên tai, trong đầu lại trống rỗng. Thời Ngộ An cắn môi, đưa tay lấy mắt kiếng của Dịch Nghiêu xuống, ôm cổ của nàng áp xuống, ngửa đầu hôn lên. Dịch Nghiêu nháy mắt mấy cái, nước mưa trên lông mi rơi vào trên mặt Thời Ngộ An, cô có chút nảy sinh ác độc, gần như gặm cắn tàn sát bừa bãi ở trên môi Dịch Nghiêu.

Hôn một lát, Thời Ngộ An nghiêng đầu điều chỉnh hô hấp, Dịch Nghiêu cúi đầu, kéo khuôn mặt cô đến đối diện với mình: “Thời Ngộ An, vô luận em nói cái gì, tôi cũng nhất định tin tưởng.” Thời Ngộ An mang lại mắt kiếng cho Dịch Nghiêu, vùi đầu vào trên vai nàng hít sâu một hơi: “Chuyện khi còn bé phần lớn em đều không nhớ được, nhưng có một người luôn để cho em khắc sâu ấn tượng. Đại khái là ở tiểu học, bạn ngồi cùng bàn của em là một người đặc biệt lợi hại, trong mỗi cuộc thi cũng liền đứng thứ nhất, giáo viên cũng đặc biệt thích nàng, lúc ấy em cũng rất sùng bái nàng. Nói như thế nào đây, có lẽ cùng chị một dạng đi, nàng cũng được gọi là thiên tài. Nhưng là a, nàng cũng không có bạn bè gì, hoặc là có thể nói trực tiếp chút, nàng căn bản không hiểu cùng người khác trao đổi như thế nào, ở ngay lúc đó trong lớp chỉ có một mình em cùng nàng chơi đùa đi. Cho nên nói, thiên tài cũng không phải là cái gì cũng hiểu, chị cũng giống vậy, một người ưu tú như vậy, không phải là bị tình cảm trêu cợt thì cũng như một kẻ ngốc đó sao.”

Dịch Nghiêu trầm mặc một hồi, sâu kín thở dài: “Tôi cảm thấy có chút lạnh.” Thời Ngộ An mới từ trong ngực nàng lui ra ngoài, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, lôi kéo nàng đi vào trong nhà. Đến trong nhà, Thời Ngộ An ở phòng ngủ lật nửa ngày, có chút im lặng: “Chị mặc áo choàng tắm đi, áo ngủ của em đối với chị mà nói có lẽ hơi ngắn một chút. Nhanh đi tắm, ngàn vạn lần chớ ngã bệnh.”

“Vậy còn em?” Dịch Nghiêu buông xuống tóc dài, xoắn một cái, vặn ra một vũng nước lớn. Thời Ngộ An cầm cái khăn lông ném cho nàng, không sao cả nhún nhún vai: “Này cũng tháng bảy, khí trời lại không lạnh, một lát nữa em tắm cũng không sao. Chị nhanh lên một chút a, em đi làm chút canh gừng chống lạnh.” Dịch Nghiêu lấy mắt kiếng xuống đặt ở trên bàn, để sát vào Thời Ngộ An: “Tôi cũng không ngại cùng em... tắm chung.”

Cũng giống như trong ngày thường, ánh mắt cũng mang theo chút lạnh lùng, không có mắt kiếng trở ngại, trở nên ôn hòa hoặc như là mang theo chút phong tình. Con ngươi của Dịch Nghiêu so với người bình thường đen hơn, cách gần như vậy, giống như hắc động muốn hút đi hồn phách người, mặt Thời Ngộ An có chút hồng, đẩy Dịch Nghiêu vào phòng tắm: “Ai nha nha chị đi tắm nhanh đi, ở đó còn nói nhảm nhiều như vậy!” Dịch Nghiêu còn chưa kịp phản kháng, Thời Ngộ An đã phanh một tiếng đóng cửa, xoay người đi về phía phòng bếp.

Dịch Nghiêu tắm xong ra ngoài, Thời Ngộ An đã nấu canh gừng xong, cô uống một chén, một chén để lại cho Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu bưng chén, vẻ mặt có chút rối rắm: “Cái này, mùi rất kỳ quái a.” Thời Ngộ An liếc nàng một cái, cầm áo ngủ vào phòng tắm: “Trước khi em đi tắm ra chị tốt nhất nên uống xong, nếu không a, tối nay chị cũng đừng nghĩ ngủ.”

Dịch Nghiêu cầm cái chén, yên lặng suy tư một lát, chỉ uống một hớp nhỏ, liền đi tới phòng bếp đổ canh gừng đi, còn cẩn thận xóa sạch dấu vết. Nàng cầm máy sấy Thời Ngộ An đặt sẵn trên bàn sấy khô tóc, cầm điện thoại lên nhắn cái tin báo bình an cùng trong nhà, rồi ngồi ở trên ghế sa lon rất nhàn nhã xem ti vi. Cũng không lâu lắm Thời Ngộ An liền ra tới, quả nhiên không ngoài dự đoán của Dịch Nghiêu, cô vén một chút mái tóc vẫn còn ướt, ghé đầu đến trước mặt Dịch Nghiêu: “Chị há miệng ra.”

Ở trong lòng Dịch Nghiêu thầm khen sự cơ trí của mình, ngoan ngoãn hé miệng, Thời Ngộ An hít hít mũi, đánh hơi được mùi canh gừng mới hài lòng gật đầu một cái. Dịch Nghiêu có chút đắc ý nhếch miệng, lôi kéo Thời Ngộ An bảo cô ngồi yên, rồi sấy tóc cho cô. Dịch Nghiêu mới vừa đặt máy sấy xuống, Thời Ngộ An từ phía sau ôm hông của nàng, tội nghiệp nói: “Sau này không cho chị suy nghĩ lung tung nữa, có cái gì không hài lòng chị liền nói ra, em nhất định sẽ cho chị một câu trả lời thỏa đáng. Chị mà đối với em lãnh đạm như vậy nữa, một bộ dáng vẻ rất ghét em như vậy nữa, em thật liền... Không biết như thế nào cho phải.”

“Vậy em cùng Khang Diệu ly hôn a.” Dịch Nghiêu rất trực tiếp nói ra chuyện bản thân để ý nhất: “Trước đây tôi cũng đã sớm nói, Ngộ An, em cùng hắn ly hôn, tôi sẽ nuôi em cùng bảo bảo, không được sao?” Thời Ngộ An sợ mình nếu như không dứt khoát một chút, Dịch Nghiêu lại suy nghĩ lung tung, vội vàng nhân cơ hội biểu trung thành: “Em thật sự có nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, a Nghiêu, em nhất định sẽ ly hôn với Khang Diệu.”

Dịch Nghiêu tạm thời không muốn thảo luận cái vấn đề này, kéo Thời Ngộ An trở lại phòng ngủ: “Tôi có chút mệt, ngày mai còn phải đi làm, nhanh đi ngủ.” Thời Ngộ An ồ một tiếng liền đi về phía chiếc giường, Dịch Nghiêu sờ sờ đai lưng áo choàng tắm, đứng trên mặt đất cư cao lâm hạ nhìn Thời Ngộ An đã ngoan ngoãn nằm xong: “Tôi phải mặc cái này ngủ?”

“Nếu không đây?” Khuôn mặt Thời Ngộ An đầy vẻ vô tội: “Nếu là không có thói quen, chị có thể lựa chọn không mặc.” Thời Ngộ An chẳng qua là chỉ đùa một chút, Dịch Nghiêu lại thật thấp cười một tiếng, quỳ gối trên giường tiến tới bên tai cô, thấp giọng nói: “Tôi cũng không có mặc áo lót a.” Thời Ngộ An lập tức trợn to đôi mắt, bất khả tư nghị nhìn nàng: “Chị... chị còn có cái ham mê này a?”

Dịch Nghiêu im lặng, ở bên tai cô có chút nghiến răng nghiến lợi thổi ra hô hấp ấm áp: “Em căn bản, là không có đưa cho tôi đi?” Thời Ngộ An có chút lúng túng, đang muốn đứng dậy đi tìm áo lót cho nàng, Dịch Nghiêu đã ép cả người xuống tới. Thời Ngộ An đẩy đẩy bả vai của nàng: “Đừng làm rộn, mau dậy đi, em đi tìm áo lót cho chị.” Dịch Nghiêu cắn một cái ở trên cổ của Thời Ngộ An, tay cũng dời đi xuống nắm bên hông của cô.

Hôn chuyển qua trên càm, Thời Ngộ An có chút khó nhịn ngẩng đầu lên, hô hấp cũng thay đổi có chút dồn dập. Dịch Nghiêu vươn lưỡi liếm liếm, ngậm môi dưới vào: “Bây giờ, em có thể cự tuyệt tôi.” Thời Ngộ An không nói gì, càng không có cự tuyệt, ngược lại khẽ mở miệng, chủ động nghênh hợp. Dịch Nghiêu cũng không muốn hỏi nhiều hơn nữa, chuyên tâm cùng cô hôn tiếp.

[... Đoạn này bị khóa QAQ] => các bạn tự tưởng tượng hà hà ^.^

“Ngộ An?” Dịch Nghiêu kêu một tiếng, Thời Ngộ An rầm rì, chọc cho nàng bật cười. Thời Ngộ An dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu ngồi dậy, đắp kín chăn cho cô, mặc lại áo choàng tắm đi phòng rửa tay lấy chậu nước. Dịch Nghiêu bưng nước đến phòng ngủ, Thời Ngộ An đã ngủ thiếp đi, Dịch Nghiêu rón rén lau lau thân thể cho cô, lại trở về phòng tắm đi tắm, sau khi hết thảy đều chuẩn bị xong, mới bò lên giường ôm chặt nàng vào lòng, mỉm cười tiến vào mộng đẹp.

==================================

Đúng là rất thuần khiết nga ( ̄  ̄|||)

Đoạn H bị khóa mất rồi =)) Mấy b tự tưởng tượng nha...hoặc ai có raw có thể send cho mình =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play