Dịch Vũ trở lại phòng bệnh, phát hiện trong phòng bệnh thêm một người. Lưu Minh Hề ngồi ở trên ghế trò chuyện cùng Dịch Hiên, thấy Dịch Vũ trở lại, cười chào hỏi cùng hắn: “Dịch Vũ.” Dịch Vũ gật đầu, không nhiệt tình lắm kêu một tiếng niên trưởng, hắn đi tới đặt bình trà xuống, Dịch Hiên không tim không có phổi cười ha ha ha: “Ôi chao em trai, anh cho em biết a, tình nhân trong mộng Luu niên trưởng vẫn nói đến kia, cư nhiên chính là Đại tiểu thư!”

Dịch Vũ rất lãnh đạm ồ một tiếng, hắn cũng không ngu xuẩn xé ngất trời như Dịch Hiên, nếu không phải Lưu Minh Hề thích Dịch Nghiêu, làm sao lại không có lý do gì tiếp cận bọn họ? Dịch Hiên đối với thái độ của Dịch Vũ rất bất mãn, lôi kéo Lưu Minh Hề tiếp tục nói đông nói tây. Dịch Nghiêu đứng ở trước cửa sổ nhìn xuống, Dịch Vũ đi tới, kêu nàng một tiếng.

“Thế nào?” Thần sắc Dịch Nghiêu nhàn nhạt, nhìn ra được tinh thần không tốt lắm. Dịch Vũ lôi kéo tay của nàng quơ quơ, nghiêng đầu cười: “Đại tiểu thư kể từ lúc từ nước ngoài trở về, vẫn rất không bình thường.” Dịch Nghiêu nháy mắt mấy cái, khẽ cười lắc đầu: “Có thể là khí trời quá nóng, có chút phiền não.” Dịch Vũ biết nàng quả thật không muốn nói, cũng không có cưỡng bách nàng. Hắn từ trước đến nay không khéo nói, lần này lại là lần đầu tiên chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu cũng có chút hăng hái phối hợp.

Sắc trời từ từ tối dần, Dịch Hiên la hét muốn ăn bữa tối, Dịch Vũ có chút không quá tình nguyện, bất quá vẫn đi ra ngoài mua. Lưu Minh Hề đứng dậy cáo từ, Dịch Nghiêu dặn dò Dịch Hiên mấy câu, đưa Lưu Minh Hề đi ra ngoài. Đến cửa bệnh viện, Dịch Nghiêu đứng dưới đèn đường, vẫn là thái độ ôn hoà: “Tôi đưa tới đây, trên đường cẩn thận.”

Lưu Minh Hề có chút thất bại, bất quá vẫn là thể hiện khuôn mặt tươi cười: “Dịch học tỷ, có cần tuyệt tình như vậy không a!” Dịch Nghiêu nhìn hắn một chút, nhún vai một cái: “Vốn là không có tình, tại sao có thể nói là tuyệt tình?” Lưu Minh Hề không nói gì, Dịch Nghiêu cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thở dài: “Đã hơn bảy giờ, cậu đi nhanh lên đi. Lưu Minh Hề, không cần tiếp tục, tôi sẽ không thích cậu.”

“Tôi không xứng với chị sao?” Lưu Minh Hề hỏi nàng: “Tôi luôn luôn cố gắng, mặc dù không cách nào đạt tới độ cao của chị, nhưng mà Dịch Nghiêu, tôi cũng không phải quá kém đi? Vậy tại sao chị không thể cho tôi một cái cơ hội?” Dịch Nghiêu cười, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào ánh mắt của hắn: “Tôi thích một người, từ vừa mới bắt đầu hiểu được loại tình cảm này đã thích nàng, mười năm. Vấn đề ở đây là không phải có cơ hội hay không có cơ hội, Minh Hề, tôi thích nàng so với cậu thích tôi, hơn rất nhiều.”

Lưu Minh Hề đưa tay xoa xoa mặt của mình, thở dài một hơi: “Cho nên? Tôi thật không có cơ hội?” Dịch Nghiêu gật đầu: “Sớm một chút thời gian có lẽ có, bây giờ, tự tôi cũng ghét bỏ sự cố chấp của bản thân.” Lưu Minh Hề đưa tay cầm cổ tay Dịch Nghiêu, vẻ mặt rối rắm: “Tôi biết tôi nên bỏ cuộc, nhưng mà, tôi vẫn còn rất không cam lòng làm sao bây giờ?”

Dịch Nghiêu không có tránh tay của hắn ra, bày ra vẻ mặt hết cách: “Có thể là bởi vì mị lực của tôi quá lớn.” Lưu Minh Hề có chút im lặng, Dịch Nghiêu cong khóe miệng cười. Lưu Minh Hề hít một hơi, rất chăm chú nhìn nàng: “Để cho tôi, thử lại lần nữa có được hay không? Để cho tôi theo đuổi chị thêm một tháng nữa, nếu như kết quả vẫn là như vậy, tôi sẽ bỏ cuộc.”

Dịch Nghiêu suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, Lưu Minh Hề cười cầm tay của nàng: “Chị nhìn xem, hai chúng ta rất là xứng đôi.” Dịch Nghiêu nhìn hắn một cái, vẫn như cũ không có tránh thoát, ngược lại theo hắn cười. Dịch Nghiêu không biết mình tại sao như vậy, chẳng qua là đột nhiên có một loại khoái cảm trả thù? Thời Ngộ An, thật ra thì Dịch Nghiêu tôi cũng không phải là không có em thì không thể đi?

Thời Ngộ An an bài tốt Thời Sướng, muốn một mình đi tìm Dịch Nghiêu nói chuyện rõ ràng một chút, vừa tới cửa bệnh viện, liền thấy nàng đứng ở dưới đèn đường, cùng một người đàn ông nắm tay vừa nói vừa cười. Trong tâm Thời Ngộ An lộp bộp một tiếng, rầu rĩ đau lòng, thậm chí tâm hoảng ý loạn, khống chế không được có chút phát run. Nàng tại sao có thể...

Nàng, tại sao không thể? Chính Thời Ngộ An cũng phát giác bản thân suy nghĩ quái dị, tại sao mình có thể cùng Khang Diệu giữ vững quan hệ thân mật như vậy, lại không thể chịu được Dịch Nghiêu cùng những người khác nắm tay một chút? Thời Ngộ An cắn môi dưới, gắt gao nhìn chằm chằm Dịch Nghiêu, giống như đột nhiên đã hiểu. Dịch Nghiêu là của nàng a, tại sao có thể cùng người khác...

Dịch Nghiêu cảm thấy tầm mắt nóng rực, nàng quay đầu đi, thấy được Thời Ngộ An, sắc mặt có chút khó coi. “Thế nào?” Lưu Minh Hề theo tầm mắt của nàng nhìn sang: “U, chỗ kia có một mỹ nữ.” Dịch Nghiêu liếc hắn một cái, rút tay của mình ra, đi về phía Thời Ngộ An, Lưu Minh Hề bĩu môi, đi theo.

“Em thế nào lại ở chỗ này?” Giọng nói của Dịch Nghiêu có chút lãnh đạm, ánh mắt cũng quét một lần trên người Thời Ngộ An, muốn nhìn xem trên người cô có phải xảy ra chuyện gì hay không. Thời Ngộ An nhếch miệng, thanh âm có chút thấp: “Em tới tìm chị...” Dịch Nghiêu ồ một tiếng: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Thời Ngộ An không biết nên mở miệng thế nào, Lưu Minh Hề đi tới bên người Dịch Nghiêu, tò mò nhìn Thời Ngộ An: “Dịch Nghiêu, vị mỹ nữ này là ai a?” Dịch Nghiêu đưa tay đỡ mắt kiếng, có chút thờ ơ nói: “Bạn.” Lưu Minh Hề gật đầu một cái, Thời Ngộ An lại ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Dịch Nghiêu, miệng giống như không bị khống chế nói ra: “Không phải là người yêu sao?”

Khóe miệng Lưu Minh Hề co quắp một chút, Dịch Nghiêu sửng sốt, ánh mắt có chút trợn to, cũng trong một cái chớp mắt tiếp theo khôi phục bình thường, đưa tay kéo bả vai Thời Ngộ An, một bộ dáng vẻ “đây là bạn tốt của ta“. “Đừng có nói đùa, chồng của em, còn có con em cũng đang ở nhà chờ em đi? Mau về nhà đi, buổi tối ra ngoài cũng không đi cùng chồng, vạn nhất gặp phải người xấu thì sao?”

Thời Ngộ An đang muốn nói chuyện, Dịch Nghiêu chợt nghiêng đầu hôn một cái ở trên mặt cô: “Muốn tôi gọi điện thoại giúp em sao, để cho Khang quản lý tới đón em?” Thời Ngộ An nhìn nàng, từ từ lắc đầu. Lưu Minh Hề thế nào cũng cảm thấy không khí giữa các nàng có chút quái dị, Dịch Nghiêu cũng vậy, hôn người ta làm gì? Mặc dù giữa hai nữ nhân thân mật một chút cũng rất bình thường đi, nhưng mà hắn cũng vẫn cảm thấy có cái gì không đúng.

“Minh Hề, “ Dịch Nghiêu nhìn hắn, ánh mắt giống như có gai, rơi vào trên người lại không đau không ngứa “Đưa vị tiểu thư này về được không? Dù sao hai người cũng thuận đường, nàng đến hoa viên Tứ Hải.” Lưu Minh Hề gật đầu một cái, vẫn là không nhịn được mở miệng: “Sao chị đột nhiên trở nên là lạ?” Dịch Nghiêu không lên tiếng, Thời Ngộ An rõ ràng còn muốn phản đối, Lưu Minh Hề rất có mắt nhìn chỉ chỉ ven đường: “Cái đó, tôi đi đón taxi, hai người nói chuyện với nhau đi.”

Lưu Minh Hề xoay người đi đến bên đường đón xe, Dịch Nghiêu lui về sau hai bước, có chút thờ ơ nói: “Em tìm tôi làm gì?” Thời Ngộ An hít sâu một hơi, từ từ mở miệng: “Chị tại sao lại đột nhiên đối với em lãnh đạm như vậy?” Ánh mắt Dịch Nghiêu có chút lãnh, nàng đưa tay kéo Thời Ngộ An, xoay người cô lại dán sát thân cây bên cạnh, nâng lên mặt của cô cúi đầu hôn xuống.

Cái hôn này không có quá dài, Dịch Nghiêu vươn đầu lưỡi ở trong miệng Thời Ngộ An quét một vòng liền lui ra. Nàng vẫn như cũ đang nâng khuôn mặt của cô, đưa ra nét mặt rất trong trẻo nhưng lạnh lùng tùy tiện cười: “Thì ra là em thích tôi nhiệt tình đối với em a?” Thời Ngộ An có chút sợ run, môi đỏ mọng hé mở, ánh mắt phiếm nước nhìn Dịch Nghiêu.

Có phải Khang Diệu cũng đã gặp bộ dáng này của Thời Ngộ An? Một ý tưởng quỷ dị ở trong đầu Dịch Nghiêu dâng lên, tựa như ma chướng, thế nào cũng xóa không đi. “A Nghiêu?” Thời Ngộ An lấy lại tinh thần, thấy vẻ mặt nàng quái dị, không nhịn được mở miệng gọi nàng một tiếng. Dịch Nghiêu quỷ thần xui khiến ôm thắt lưng Thời Ngộ An, vén lên áo sơ mi đơn bạc, lặp lại ma sát ở trên da thịt nhẵn nhụi ở eo của cô.

Người này là của nàng, ai cũng không thể cướp đi. Dịch Nghiêu ôm Thời Ngộ An sát vào lòng mình, tay trái đỡ hông của cô, tay phải được voi đòi tiên di chuyển lên trên, vuốt ve lưng của cô. Thời Ngộ An giật mình, chỉ cảm thấy tất cả da gà đều nổi lên, toàn thân cũng trở nên yếu ớt kỳ quái. Cô đỏ mặt, thử tránh né đụng chạm của Dịch Nghiêu, lại bị nàng siết chặt hơn ôm vào trong ngực.

“Ngô...” Dịch Nghiêu cúi đầu hôn lên cổ Thời Ngộ An, Thời Ngộ An ngẩng đầu lên, đèn đường ở cách đó không xa yếu ớt, lại nhìn về phía xa, Lưu Minh Hề đứng ở ven đường không nhúc nhích. Thời Ngộ An đột nhiên tỉnh táo lại, đây chính là ở bên ngoài! “A Nghiêu, dừng tay...” Thời Ngộ An dùng sức đẩy Dịch Nghiêu ra, dựa vào cây há miệng thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng.

Dịch Nghiêu cau mày, không biết đang suy nghĩ gì. Thời Ngộ An nắm lấy tay nàng, nàng cũng không có cự tuyệt. Thời Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, đỏ mặt vuốt phẳng nếp uốn quần áo. “Xin lỗi.” Dịch Nghiêu rũ mặt, không nhìn rõ tâm tình, Thời Ngộ An lắc đầu một cái, không nói gì.

“Một mình em đi tới đây, Sướng Sướng đâu?” Dịch Nghiêu chợt nhớ tới tiểu cô nương yêu dính người, Thời Ngộ An không chút suy nghĩ, trực tiếp nói chi tiết: “Khang Diệu ở nhà trông Sướng Sướng.” Thời Ngộ An nói xong cũng hối hận, bởi vì cô nhìn thấy sắc mặt Dịch Nghiêu trở nên cực kỳ khó coi. Thời Ngộ An vừa muốn giải thích, Dịch Nghiêu đã dùng sức bỏ tay của cô ra.

Dịch Nghiêu lui hai bước, cười lạnh một tiếng: “Vậy em còn không mau trở về, đừng làm cho bọn họ sốt ruột chờ. Tôi còn phải chiếu cố Dịch Hiên, cũng không phụng bồi.” Dịch Nghiêu nói xong liền xoay người rời đi, Thời Ngộ An ở phía sau lớn tiếng kêu nàng, nàng nắm chặt quả đấm, bước nhanh hơn, rất nhanh đi vào bệnh viện.

Thời Ngộ An nhìn bóng lưng Dịch Nghiêu từ từ biến mất ở tầm mắt của mình, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Nàng không phải đã nói yêu cô sao? Không phải đã nói sẽ chờ cô sao? Tại sao muốn đối với cô như vậy? Tại sao quăng cô vào trong biển sâu của nàng, rồi lại tàn nhẫn như vậy xoay người rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái?

Lưu Minh Hề đi tới, đưa tay quơ quơ ở trước mắt Thời Ngộ An: “Vị tiểu thư này, cô... tại sao khóc? Ôi chao? Dịch Nghiêu đi đâu rồi, cô cùng chị ấy cãi nhau sao?” Thời Ngộ An lắc đầu một cái, đưa tay xoa xoa nước mắt, Lưu Minh Hề đưa cái khăn giấy cho cô, cô nói cảm ơn, lau khô nước mắt.

“Tôi tên là Lưu Minh Hề, xem như là....người theo đuổi Dịch Nghiêu đi.” Lưu Minh Hề nhún vai: “Xe đang chờ đây, chúng ta bây giờ đi sao?” Thời Ngộ An nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu: “Lưu tiên sinh, tôi tên là Thời Ngộ An.” Lưu Minh Hề gật đầu một cái, dẫn Thời Ngộ An đi về phía ven đường, Thời Ngộ An nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, nhớ tới mới vừa rồi hắn lôi kéo tay Dịch Nghiêu, đột nhiên hiểu, tại sao mỗi lần cô nhắc tới Khang Diệu, Dịch Nghiêu đều phản ứng lớn như vậy.

Sắp đi đến ven đường, Lưu Minh Hề chợt quay đầu lại, khẩn thiết nhìn Thời Ngộ An: “Tôi thật là đặc biệt thích nàng, nếu như có cơ hội cùng nàng một chỗ, nhất định sẽ thương nàng yêu nàng, không để cho nàng bị tí xíu ủy khuất. Thời tiểu thư, xin tin tưởng tôi thật lòng.” Thời Ngộ An cười khổ: “Lưu tiên sinh nói với tôi những này làm gì?” Lưu Minh Hề bất đắc dĩ cười cười: “Trong lòng nàng có người, không muốn tiếp nhận tôi, ngay cả cơ hội cũng không chịu cho tôi. Thời tiểu thư nếu như là bạn của nàng, nhất định biết làm thế nào mới có thể đả động lòng nàng. Tôi hy vọng, cô có thể giúp tôi.”

Thời Ngộ An trầm mặc một hồi, dùng sức lắc đầu một cái: “Tôi nghĩ tôi không thể giúp được anh.” Bởi vì, tôi không thể đem người yêu của tôi tặng cho người khác. Lưu Minh Hề sửng sốt, nhưng cũng không có nói gì, có chút sa sút xoay người chui vào trong taxi. Thời Ngộ An sâu kín thở dài, theo sau hắn lên xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play