Mới sáng sớm Dịch Nghiêu liền bị Tần Văn oanh tạc điện thoại làm cho tỉnh, chỉ sợ nàng trễ thời gian. Dịch Nghiêu ứng đối mấy câu, Tần Văn bỗng nhiên nói: “Chủ tịch sợ ngài quá cực khổ, trước đó vài ngày bảo tôi tuyển cho ngài một người trợ lý, tôi đã tuyển được người, lần này dẫn nàng cùng đi chứ?” Dịch Nghiêu đối với việc này không ý kiến, mặc dù nàng cảm giác mình cũng không cần lắm, nhưng nếu Dịch Trữ muốn cho nàng, nàng nhận là được. “Được, chuyện này chị Tần nhìn làm đi, bổ sung vé máy bay sao?” Nhận được trả lời khẳng định, Dịch Nghiêu cũng không có hỏi nhiều, mượn việc rửa mặt để cúp điện thoại.
Lúc Dịch Nghiêu từ WC đi ra, Thời Ngộ An đã tỉnh, mê mê hoặc hoặc ngồi ở mép giường. Dịch Nghiêu đi tới, đưa tay gỡ gỡ mái tóc dài có chút xốc xếch của cô: “Buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.” Thời Ngộ An ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu một cái: “Không muốn.” Dịch Nghiêu buồn cười, cười cong mắt, Thời Ngộ An đưa tay đẩy nàng: “Chị đi xuống ăn cơm đi, em lập tức chuẩn bị xong.”
Dịch Nghiêu đáp ứng một tiếng, lại đứng yên không nhúc nhích, Thời Ngộ An liếc mắt: “Em còn chưa có đánh răng.” Dịch Nghiêu cười, cúi người xuống, nâng mặt của cô hôn một cái trên môi cô: “Tôi lại không ngại.” Thời Ngộ An hừ một tiếng, Dịch Nghiêu vỗ vỗ đầu của cô: “Tôi chờ em ở dưới.”
Dịch Trữ không có hứng thú chen giữa người trẻ tuổi, ăn xong điểm tâm liền dẫn Thời Sướng theo đi tản bộ. Hành lý hôm qua đã gửi vận chuyển đi trước, Dịch Nghiêu cùng Dịch Thuấn tay không, một thân nhẹ nhõm lên xe. Dịch Thuấn tự giác ngồi ở phó lái, chỗ ngồi phía sau để lại cho Dịch Nghiêu cùng Thời Ngộ An, dọc theo đường đi Thời Ngộ An đều càu nhàu, cái gì tin tức dự báo thời tiết nói thành phố Z mấy ngày gần đây có mưa, phải chú ý thân thể a, cái gì mưa một trận nhiệt độ khẳng định sẽ thấp xuống, này còn chưa tới mùa hè đây, chị cũng đừng suốt ngày chỉ mặc quần áo mỏng dễ dàng ngã bệnh, cái gì đến Mỹ sẽ sai lệch múi giờ không thể chỉ biết có công việc phải nhớ nghỉ ngơi...
Dịch Nghiêu ngoan ngoãn lắng nghe, nhất nhất đáp ứng, Thời Ngộ An chợt thần bí, tiến tới bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Không cho câu tam đáp tứ.” Dịch Nghiêu rất nghiêm túc gật đầu một cái bảo đảm, đuôi mắt lại có vui vẻ không che giấu được. Thời Ngộ An tựa vào trên bả vai Dịch Nghiêu, nhẹ giọng gọi nàng: “A Nghiêu.” Dịch Nghiêu nhướng mày: “Ừ?” Thời Ngộ An nở nụ cười, ôm cánh tay của nàng cọ cọ: “Gọi như vậy tương đối thân thiết a.” Dịch Nghiêu đưa tay đẩy mắt kiếng xuống, như không có chuyện gì gật đầu một cái, Dịch Thuấn ngồi ở phía trước, khóe miệng co rút, cảm thấy răng cũng đau.
Lái xe đến phi trường, Thời Ngộ An giả vờ thâm trầm thở dài: “Tiễn người ngàn dặm, cuối cùng cũng từ biệt. Hôm nay đi qua chẳng biết lúc nào có thể gặp lại, vạn mong Dịch cô nương trân trọng.” Dịch Nghiêu nghiêng đầu, mâu quang sâu thẳm: “Một ngày nào đó, tôi sẽ cột em vào trên người, tôi đi nơi nào, thì mang theo em tới nơi nào, không bao giờ xa nhau nữa.” Thời Ngộ An ngẩng đầu, cũng không trông nom lão Ngô cùng Dịch Thuấn vẫn còn ở trước mặt, đưa tay kéo cổ Dịch Nghiêu, hôn lên môi nàng: “Em thích chị.” Dịch Nghiêu mỉm cười, ôm lấy eo của cô, thật chặt.
Cách thời gian lên phi cơ một chút, Dịch Nghiêu phất tay một cái, để cho lão Ngô đưa Thời Ngộ An trở về, Thời Ngộ An biết nàng không muốn để cho bản thân quá mức sầu não, cũng không có dị nghị, ngoan ngoãn cùng nàng nói gặp lại. Trong lòng Dịch Nghiêu có chút buồn bã, dẫn theo Dịch Thuấn cũng không quay đầu đi vào phòng chờ.
Tần Văn đã chờ ở phòng chờ, bên người nàng còn đứng một nam một nữ, nam chừng bốn mươi tuổi, là Tổng giám tiêu thụ của Dịch thị, Dịch Nghiêu cùng hắn chào hỏi, ánh mắt rơi vào trên người cô gái trẻ tuổi đứng phía bên phải Tần Văn.”Cô là trợ lý mới của tôi?” Ánh mắt Dịch Nghiêu có chút lãnh, nhưng cũng coi là bất động thanh sắc. Khang Từ cũng thực sợ hết hồn, lần trước gặp nhau chẳng vui vẻ gì, lần đó Dịch Nghiêu nói cho cô biết Dịch Nghiêu là cấp trên của Khang Diệu, Khang Từ tin, lại không nghĩ tới Dịch Nghiêu cư nhiên sẽ là Tổng giám đốc của Dịch thị.
“Dịch tổng...” Khang Từ nhắm mắt kêu một tiếng, thoạt nhìn có chút câu thúc, đâu còn dáng vẻ cay cú lần trước gặp mặt. Dịch Nghiêu hơi gật đầu một cái, ngoài dự liệu của Khang Từ, không chỉ không có so đo, thậm chí một chút phản ứng khác cũng không có.
Dịch Nghiêu nghe Tần Văn báo cáo hành trình cùng kế hoạch, thỉnh thoảng nói lên mấy vấn đề, thỉnh thoảng gật đầu. Khang Từ len lén quan sát nàng, thấy nàng quả thật vô tâm tư cùng mình “tính nợ cũ”, cuối cùng thở phào nhẹ nhỏm.”Khang trợ lý, đi thôi.” Thông báo vang lên, Dịch Nghiêu đã bước đ, Khang Từ vẫn còn như lạc vào cõi thần tiên, Tần Văn không nhịn được kêu cô một tiếng. Khang Từ phản ứng kịp, vội vàng đi theo.
“Thời giờ của tôi rất chặt, không thể có chút sơ sót nào.” Dịch Nghiêu cầm một phần văn kiện trên tay Tần Văn, ném tới trong ngực Khang Từ: “Lên máy bay xem thật kỹ, đến lúc đó do cô sắp xếp.” Không đợi Khang Từ phản ứng, Dịch Nghiêu liền xoay người, chỉ để lại bóng lưng cho cô. Khang Từ ở sau lưng nàng vâng một tiếng, Dịch Nghiêu đẩy mắt kiếng, có chút buồn bực, Khang Từ nhìn như vậy vẫn rất bình thường, không giống ngày đó khắc nghiệt cùng cay cú như vậy, chẳng lẽ bởi vì hiện tại mình là sếp của cô ta?
Thời Ngộ An trở lại Dịch gia, Dịch Trữ cùng Thời Sướng đã đi tản bộ trở về. Dịch Nghiêu không có ở đây, Thời Ngộ An luôn cảm thấy có chút lúng túng, liền cùng Dịch Trữ cáo từ. Dịch Trữ ngẩng đầu nhìn nhìn cô, lại cúi đầu loay hoay với hoa hoa thảo thảo của mình: “Ta cả ngày ở nhà một mình cũng nhàm chán, không có chuyện gì liền mang theo đứa nhỏ tới xem lão già này một chút đi.” Thời Ngộ An vội vàng đáp ứng, Dịch Trữ cắt cành hoa đưa tới trước mặt Thời Sướng, cô bé đưa tay nhận, ngẩng đầu nhìn ông: “Cám ơn ông nội. Bất quá không phải ông nội đã nói, hoa nhỏ cũng có sinh mạng của nó, kia ông nội đem nó cắt xuống, nó có thể đau hay không a?”
Dịch Trữ sờ sờ đầu cô bé, vui mừng cười: “Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Nó không đau, con là quy túc* của nó.” Thời Sướng nghiêng đầu, nháy mắt nghi ngờ hỏi: “Cái gì là quy túc a?” Dịch Trữ gật đầu đắc ý: “Quy túc, chính là mệnh.” Thời Sướng vẫn là không hiểu, Dịch Trữ kéo kéo bím tóc của cô bé, từ ái cười: “Cái này a, khi nào lớn lên con sẽ hiểu. Cùng mami về nhà đi, ta để cho lão Ngô đưa các con.”
* nơi nó thuộc về
Thời Ngộ An ở cửa tiểu khu đi xuống xe, sau đó ở dưới lầu nhà mình ngoài ý liệu thấy được người mình không nghĩ gặp được. Thời Ngộ An đi tới, có chút khó có thể tin nhìn nam nhân cao lớn trước mặt: “Anh! Tại sao anh ở đây?” Thời Tuấn Thần râu ria xồm xoàm, dáng vẻ thoạt nhìn cũng không tốt, nghe câu hỏi của Thời Ngộ An, hắn há miệng, thở dài một hơi.
“Chúng ta đi lên nói.” Thời Ngộ An ôm lấy Thời Sướng, Thời Tuấn Thần đi ở sau lưng cô, mãi cho đến vào cửa nhà cũng không nói gì. Thời Ngộ An để cho Thời Tuấn Thần tùy ý ngồi, bản thân đi rót ly nước cho hắn, Thời Tuấn Thần sờ sờ mặt, đối với Thời Sướng nặn ra một cười: “Ta là cậu của con.” Thời Sướng nháy mắt mấy cái, chắp tay sau lưng đứng ngay ngắn, ngoẹo đầu hỏi hắn: “Cậu là cái gì?”
Thời Ngộ An bưng nước tới đây, đưa tới trong tay Thời Tuấn Thần: “Đây là anh của mami, Sướng bảo bảo phải gọi là cậu.” Thời Sướng nhếch môi cười, đi tới trước mặt Thời Tuấn Thần xoay một vòng: “Cậu, Sướng bảo bảo trước kia cũng chưa từng thấy qua cậu a. bảo bảo cũng không biết, mami còn có anh nha.” Trong lòng Thời Tuấn Thần có chút ê ẩm, một tay cầm chén nước, một tay ở trên đầu Thời Sướng sờ sờ: “Bé ngoan.”
“Sướng bảo bảo, mami có chuyện cùng cậu nói, Sướng bảo bảo đi vào phòng chơi có được hay không?” Thời Ngộ An cùng Thời Sướng thương lượng, Thời Sướng ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ!” Thời Ngộ An hôn một cái lên mặt Thời Sướng, cô bé chạy nhanh vào phòng ngủ, Thời Ngộ An ở trên ghế sa lon ngồi xuống, cười có chút câu nệ: “Anh, đã lâu không gặp.”
Thời Tuấn Thần đặt chén trà lên khay trà phía trước ghế salon, nặng nề thở dài: “Đúng vậy, ba năm không gặp a. Tiểu An, ban đầu khi em bị ba đuổi ra khỏi nhà, một câu nói anh cũng không dám vì em nói, bây giờ cùng đường, lại tới nơi này tìm em, trong lòng anh thật là...” Trong lòng Thời Ngộ An có chút hiểu rõ: “Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?”
Thời Tuấn Thần mở tay ra, đưa lên vuốt vuốt mặt, một đôi mắt đỏ bừng, thậm chí ngâm nước mắt: “Công ty xảy ra chuyện, tài chính đứt đoạn, bên ngoài thiếu hơn một ngàn vạn, phí hết tâm tư cũng không thể bù đắp nổi. Ba bây giờ cũng gấp phải vào bệnh viện, anh hai vô năng, không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể tới tìm em.”
Thời gia tuy rằng không tính là đại phú đại quý, nhưng gia cảnh cũng coi như dư dả, mở ra công ty nhỏ, nhiều năm qua cũng chưa bao giờ vì tiền mà suy nghĩ, nhưng là Thời Ngộ An biết, hơn một ngàn vạn, đủ để ép vỡ nhà bọn họ. “Ba không có chuyện gì chứ?” Thời Ngộ An có chút lo lắng, Thời Tuấn Thần lắc đầu một cái: “Đã ổn định lại, bác sĩ nói, chỉ cần không bị kích thích nữa, qua mấy ngày là có thể xuất viện.”
Thời Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, cắn cắn đôi môi, cuối cùng cũng hỏi: “Trong nhà bây giờ, còn thiếu bao nhiêu tiền?” Thời Tuấn Thần có chút khó có thể mở miệng, vò đầu rối rắm một lúc lâu, mới cắn răng nói: “Năm trăm vạn.” Thời Ngộ An hít một hơi, năm trăm vạn, năm trăm vạn là cái khái niệm gì? Thời Ngộ An biết không coi là quá nhiều, nhưng cũng biết, mình vô luận như thế nào đều không thể có được năm trăm vạn này.
“Anh biết có chút làm người khác khó chịu.” Thời Tuấn Thần cũng sắp khóc lên: “Đối với em thật không biết làm gì mới phải, những người đó cả ngày đến nhà, huyên náo chướng khí mù mịt, mắt thấy mẹ cũng muốn tức đến đổ bệnh, Tiểu An, anh ngoại trừ em ra, còn có thể tìm ai?” Trong đầu Thời Ngộ An suy nghĩ chợt lóe, thứ nhất nghĩ đến chính là Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu nhất định nguyện ý giúp cô, coi như là không có đền bù, Dịch Nghiêu nhất định sẽ vì cô mà bất kể hậu quả. Nhưng là, trong tiềm thức của Thời Ngộ An, lại không muốn hướng Dịch Nghiêu tìm kiếm trợ giúp. Cô hy vọng cảm tình giữa hai người là ngang hàng, thuần túy, mà chỉ cần dính hơi tiền, nhất định cũng không sạch sẽ a.
Thời Ngộ An ở trong lòng tính toán, mặc dù cô đã bị đuổi ra khỏi cửa nhà, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, cô cũng không thể nào thật sự mặc kệ. Thời Ngộ An tính toán, ở trong khả năng của mình, rốt cuộc như thế nào mới có thể lấy được năm trăm vạn, cô biết đây là không thể nào, cho nên cô lại tính toán, trong tất cả những người cô quen biết thì ngoại trừ Dịch Nghiêu, ai còn có thể một hơi lấy ra năm trăm vạn.
Đúng rồi! Ngụy Sở Ca! Trong đầu Thời Ngộ An linh quang chợt lóe, Ngụy Sở Ca dĩ nhiên không có nhiều tiền như vậy, nhưng là Giang Trừng có a. Thời Ngộ An đã không thể suy nghĩ nhiều, cô không thể suy tính năm trăm vạn này phải bao lâu mới có thể trả được, cũng không thể suy tính việc lợi dụng quan hệ với Ngụy Sở Ca mà hướng Giang Trừng vay tiền là có thích hợp hay không, việc cô bây giờ cần làm, chính là làm sao có tiền, cứu người anh đáng thương này của cô.
Thời Ngộ An làm một hít sâu, đưa tay vỗ vỗ bả vai cường tráng của Thời Tuấn Thần: “Anh hai, anh để cho em suy nghĩ một chút, thử xem có cách nào không.” Thời Ngộ An không thể làm ra xác định bảo đảm, bởi vì trừ Dịch Nghiêu, cô không biết còn ai có thể cho cô cảm giác xác định. Thời Ngộ An đột nhiên phát giác, bản thân đối với Dịch Nghiêu lệ thuộc, có phải hay không có chút quá?
“Thật... Thật sự có có thể?” Thời Tuấn Thần có chút vui mừng, hắn vốn cũng không có bao nhiêu hy vọng, chẳng qua là thật sự cùng đường hết cách, mới nhớ tới đứa em gái duy nhất này của hắn. Thời Ngộ An gật đầu, lại lắc đầu: “Em không chắc chắn có thể lấy được tiền, nhưng là, em sẽ cố hết sức.” Thời Tuấn Thần mắt hổ rơi lệ, run rẩy cầm tay Thời Ngộ An: “Tiểu An, em gái tốt của anh, là Thời gia có lỗi với em, em còn có thể như vậy...”
Ánh mắt Thời Ngộ An kiên định, trở về nắm lấy bàn tay Thời Tuấn Thần: “Vô luận như thế nào, em cũng vẫn là con của ba mẹ, là em gái của anh. Máu mủ là thế nào cũng không thay đổi được, coi như là ba không cần em, nhưng ở trong lòng của em, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà.” Thời Tuấn Thần nghe Thời Ngộ An nói xong, đột nhiên khóc giống như cái đứa nhỏ: “Tiểu An a, anh xin lỗi em, em là em gái của anh a, ban đầu anh nên bảo vệ em, mà không phải nhìn ba đuổi em đi. Tiểu An, em nên hận anh.”
“Em biết tính tình của ba, cũng biết tính cách của anh. Anh hai, em không có trách anh, là thật.” Thời Ngộ An nói rất chân thành, rất nghiêm túc, Thời Tuấn Thần cắn răng, nước mắt rơi càng nhiều.
Đưa Thời Tuấn Thần ra cửa xong, Thời Ngộ An cầm điện thoại di động, do dự một lúc lâu, mới quyết định phát cái tin ngắn cho Ngụy Sở Ca: “Mình có việc cần cậu giúp một tay, nhớ gọi Giang Trừng theo.” Một lát sau, Ngụy Sở Ca trở về tin ngắn: “Làm sao cậu biết mình tha thứ Giang Trừng?” Thời Ngộ An lúc này mới nhớ tới, Ngụy Sở Ca vẫn đang chiến tranh lạnh với Giang Trừng, giận dỗi cùng Giang Trừng nói chia tay.
====================================
Chương này edit + beta cả tháng trước mà quên up =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT