Ngày hôm đó Thời Ngộ An cũng không có về nhà, cô ngủ lại ở phòng khách của Dịch Gia, hôm sau cô bị Dịch Nghiêu lôi từ trong chăn ra ngoài. “Người đã lớn như vậy rồi, ngược lại so Sướng Sướng còn tham ngủ nướng hơn.” Dịch Nghiêu đưa tay lên mặt Thời Ngộ An, nhu tỉnh cô, Thời Ngộ An rầm rì đẩy nàng ra, ôm gối đầu dụi mắt “Hình như em có chút lạ giường, tối hôm qua mất ngủ thật lâu.”
“Vậy tới xem cái này cho tỉnh người đi.” Dịch Nghiêu cười yếu ớt, từ phía sau lấy ra tờ báo đưa tới trước mặt Thời Ngộ An. Thời Ngộ An hoài nghi nhận lấy nhìn lướt qua, đột nhiên trợn to hai mắt. “Người nắm quyền mới của Hưng Thịnh chơi cấm đoạn tình, đêm khuya cùng cô gái thần bí ở bờ sông kích hôn” một đám chữ to, đậm nét in ở trên tờ báo, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn. Phía dưới ngoại trừ bài viết của ký giả yy, còn có một bức hình không rõ lắm. Mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đúng là gương mặt cao quý lãnh diễm của Giang gia Giang nhị tiểu thư, Giang Trừng, ngược lại cô gái cùng cô kích hôn, được cô lấy tay nâng mặt, thế nào cũng nhìn không ra khuôn mặt.
Dịch Nghiêu lấy lại tờ báo Thời Ngộ An đang cầm trong tay, đưa tay ở trước mắt cô quơ quơ: “Hoàn hồn.” Thời Ngộ An nháy mắt mấy cái, phục hồi tinh thần lại lập tức đưa tay lấy điện thoại di động, Dịch Nghiêu ngăn cô lại: “Tôi vừa mới gọi điện thoại cho Ngụy Sở Ca, cô gái thần bí đó đúng là nàng. Bất quá nàng cũng không có chuyện gì đâu, ngay cả mặt cũng không có lộ, ngược lại Giang Trừng bên kia không biết sẽ xử lý chuyện này như thế nào.”
Thời Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, chợt chuyển người qua: “Sở Ca cùng Giang Trừng sao???” Dịch Nghiêu dương dương tự đắc cầm tờ báo trong tay: “Không sai biệt lắm đi, không nghĩ tới Giang Trừng người này, không chỉ có biết làm ăn, tình thương cũng không thấp a.” Thời Ngộ An gật đầu một cái, có chút thất thần, Dịch Nghiêu buồn cười niết lấy khuôn mặt của cô: “Lại nghĩ gì thế?”
Thời Ngộ An nhíu chân mày, một bộ dáng vẻ ưu quốc ưu dân: “Em đang suy nghĩ, ba của Giang Trừng, có phải sẽ tùy tiện bỏ ra cho Sở Ca năm trăm vạn, buộc nàng rời đi Giang Trừng?” “...” Dịch Nghiêu đặt quần áo trước mặt Thời Ngộ An: “Mau dậy ăn cơm “ Dịch Nghiêu đứng dậy đi ra ngoài, bản thân Thời Ngộ An thì vừa mặc quần áo vừa lầm bầm lầu bầu: “Trên ti vi không phải đều là diễn như vậy sao?”
Nhân vật chính Giang nhị tiểu thư lúc này đang ngồi ở phòng làm việc, đặc biệt nhàn nhã bưng ly cà phê, nhìn tin tức bát quái buổi sáng. “Chậc chậc, những cẩu tử* này thật là vô khổng bất nhập* a.” Giang Trừng cầm lên remote tắt ti vi, ánh mắt rơi vào tạp chí đặt trên bàn: “Trí tưởng tượng phong phú như vậy, làm ký giả thật đúng là đáng tiếc.”
*paparazzi
*có mặt mọi lúc mọi nơi
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Giang Trừng đặt ly cà phê xuống, thu hồi vẻ mặt nghiền ngẫm, lại bày ra tư thái cao lãnh của mình, “Vào đi.” Cửa mở ra, là trợ lý kiêm thư ký của Giang Trừng, Hồ Tử Ngọc tiên sinh đẹp trai phóng khoáng nghiêm trang đi vào “Tổng giám đốc, việc hợp tác cùng Dịch thị bước đầu đã hoàn thành, xin hỏi ngài tính giao cọc buôn bán này cho người nào xử lý?”
Giang Trừng suy nghĩ một chút, nhìn về phía Hồ Tử Ngọc: “Anh. Dịch Nghiêu người này quá gian trá, giao cho người khác tôi không yên tâm.” Hồ Tử Ngọc gật đầu một cái, tiếp tục mở miệng: “Tổng giám đốc, dưới lầu tới thật nhiều ký giả, cần mở buổi họp báo chiêu đãi không?” Giang Trừng trợn mắt: “Chiêu đãi cái rắm a, bảo an ninh đuổi bọn họ đi, đuổi không đi liền báo cảnh sát!” Hồ Tử Ngọc nheo mắt, lại sớm quen Giang Trừng thỉnh thoảng động kinh, bình tĩnh gật đầu một cái, xoay người rời đi phòng làm việc.
Giang Trừng nhấc lên hai chân, vừa định lấy điện thoại di động ra gọi cho Ngụy Sở Ca quấy rầy nàng, điện thoại trên bàn làm việc lại đột ngột vang lên.”A lô.” Giang Trừng trợn mắt cầm điện thoại lên, tiếng của Hồ Tử Ngọc bên trong truyền đến không mang theo một tia gợn sóng nào: “Tổng giám đốc của Dịch thị muốn gặp ngài.” Mặt Giang Trừng tối sầm lại: “Tôi không muốn gặp nàng.” Trong điện thoại trầm mặc một hồi, chợt truyền tới tiếng Dịch Nghiêu mát mẻ lạnh giọng: “Giang tổng, tôi cùng Ngụy Sở Ca có không ít năm giao tình đó nha, nàng trước kia là học muội của tôi nga.”
Mặt Giang Trừng hiền hòa mỉm cười, tự mình bưng ly cà phê cho Dịch Nghiêu: “Dịch tổng tìm tôi có việc gì a?” Dịch Nghiêu hiềm khí nhìn Giang Trừng một chút, nhận lấy cà phê đặt ở trên bàn. Giang Trừng nhếch miệng, nhẹ giọng hừ một cái, Dịch Nghiêu làm bộ như không có nghe thấy, ngẩng đầu nhìn cô: “Ngộ An luôn lo lắng người trong nhà của cô sẽ làm chuyện bất lợi đối với Ngụy Sở Ca, tôi là tới hỏi một chút ý nghĩ của Giang tổng a.”
Trọng điểm của Giang Trừng cùng Dịch Nghiêu kém tám vạn trượng, cau mày hỏi: “Sở Ca nhà tôi và Tiểu An nhà cô quan hệ như thế nào a?” Dịch Nghiêu liếc mắt nhìn cô, Giang Trừng nhún nhún vai cười: “Tôi tò mò thôi, người thế nào có thể để cho Dịch Nghiêu cô để ý như vậy.” Dịch Nghiêu nhướng chân mày, không khó đoán ra ý tứ của Giang Trừng: “Là bởi vì Ngụy Sở Ca thường nhắc tới Ngộ An nên trong lòng cô không thoải mái sao?”
Giang Trừng ế một chút, nghiêm mặt phất tay, cứng ngắc cười cười: “Haizz, tôi là người hẹp hòi như vậy sao?” Dịch Nghiêu dáng vẻ như là đương nhiên, mỉm cười: “Đúng vậy.” Giang Trừng sắc mặt đổi một chút, hung tợn nhìn chằm chằm nàng: “Đúng thì như thế nào! Mau nói cho tôi biết cô cùng Thời Ngộ An có phải có quan hệ đặc thù gì? Nếu như có, cô coi chừng nàng cho tôi, đừng để nàng bắt cóc lấy Sở Ca, nếu như không có, vậy cô liền phát triển trở thành có cho tôi!”
Dịch Nghiêu buông tay: “Yên tâm đi, Ngộ An sẽ không tranh giành Ngụy Sở Ca với cô. Cô cũng đừng xía vào tôi cùng nàng là quan hệ gì, trở về vấn đề chính, cô chuẩn bị bãi bình chuyện này thế nào?” Giang Trừng ngồi ở bên người Dịch Nghiêu, đưa tay cầm ly cà phê vốn là chuẩn bị cho Dịch Nghiêu uống một hớp, có chút không nhịn được nói: “Bản thân tôi thật ra sẽ không thèm để ý đến, những thứ bát quái này cũng sẽ không đối với tôi sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng. Nhưng Thời Ngộ An quả thật lo lắng không sai, lão đầu tử cùng Giang Tịnh đã bắt đầu tra xét về Sở Ca, đoán chừng rất nhanh là có thể tra được. Dịch Nghiêu, nếu tôi là kẻ lòng dạ độc ác, có phải Sở Ca cũng sẽ không thích tôi?”
Giang Trừng rất chăm chú nhìn Dịch Nghiêu, hy vọng nàng có thể cho bản thân một cái đáp án. Dịch Nghiêu dáng vẻ một bộ mạn bất kinh tâm, ôm cánh tay tựa vào lưng ghế sa lon: “Giang Trừng a, tôi cũng không hiểu rõ Ngụy Sở Ca, không có cách nào cho cô đáp án. Nhưng tôi nghe Ngộ An nói qua, Ngụy Sở Ca vẫn còn thích cô.” Giang Trừng quay đầu đi, mặt có chút đỏ: “Tôi dĩ nhiên biết, nàng vẫn thích tôi nha...”
“Vậy nên cô phải bảo vệ tốt nàng a” Dịch Nghiêu chợt nghiêm túc: “Cô đã một chút cũng không quan tâm người của Giang gia, liền chuyên chú với việc bảo vệ Ngụy Sở Ca của cô là được. Nếu như cô sợ Ngụy Sở Ca không thích cô lòng dạ độc ác, vậy thì đừng để cho nàng biết.” Giang Trừng có chút sững sờ: “Không để cho nàng biết?” Dịch Nghiêu đứng lên, có chút buồn cười lắc đầu một cái: “Uổng cho tôi còn khen cô trước mặt Ngộ An, xem ra là tôi đánh giá cô quá cao a.”
Giang Trừng dường như còn chưa hiểu lắm ý tứ của Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu đã hướng lòng bàn tay lên trên, đưa tay trái đến trước mắt Giang Trừng, sau đó chậm rãi nắm chặt: “Cô muốn nhân từ đối với Giang gia, điều kiện tiên quyết phải là Ngụy Sở Ca không bị thương tổn. Giang Thiệu Khiêm cùng Giang Tịnh không làm gì được cô, nhưng muốn đối phó Ngụy Sở Ca vẫn là dư dả. Nếu như tôi là cô, Giang Trừng, ở thời gian cô còn đang do dự, tôi đã bảo vệ tốt cho nàng, dùng bất cứ giá nào.”
Giang Trừng ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt không thể tin gắt gao nhìn chằm chằm Dịch Nghiêu, khoa trương nuốt nước miếng một cái: “Ôi chao, sao cô cùng những lời đồn đãi bên ngoài một chút cũng không giống a. Dịch Nghiêu, tại sao cô có thể ác như vậy? Sự dịu dàng tốt tính của cô đi đâu rồi?” Dịch Nghiêu thu hồi tay, cho Giang Trừng một nụ cười ôn hòa: “Cô cũng biết nói là lời đồn đãi bên ngoài, bên ngoài cũng đồn đãi Giang Tổng cô là một vị cao quý lãnh diễm thủ đoạn cao cường nữ cường nhân đây, thật ra thì cũng không phải chính là kẻ thích xù lông... ngu xuẩn ngạo kiều sao.”
“Cô muốn chết a!” Giang Trừng từ trên ghế salon đứng lên, ý đồ dùng khí thế áp đảo Dịch Nghiêu vốn cao so với cô. “Muốn lãng tránh vấn đề sao Giang tổng “ Dịch Nghiêu trấn an cười cười: “Tôi chỉ là cung cấp ý kiến nga, cụ thể làm sao làm chính là muốn Giang tổng cô chính mình lựa chọn rồi. Ôi chao, cô chỉ cần bảo đảm Ngụy Sở Ca sẽ không bị những người không đâu quấy rầy, thì nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành rồi.”
Giang Trừng tức giận bắt đầu đuổi người: “Cô mau cút đi cho tôi, đừng ở chỗ này trêu tức tôi. Nữ nhân của tôi, tự nhiên tôi sẽ bảo vệ tốt, cô mau trở về tìm tiểu bạch thỏ của cô chơi đùa đi, mau cút!”
Dịch Nghiêu có chút ngạc nhiên: “Tiểu bạch thỏ?” Giang Trừng ghét bỏ nhìn nàng, còn quăng ánh mắt xem thường phong tình vạn chủng: “Mặc dù tôi cùng Thời Ngộ An cũng không quen thân, nhưng là Sở Ca thật là không ít ở trước mặt tôi nói về nàng. Tiểu An đó, trước kia rất hoạt bát, tựa như con chim nhỏ. Nhưng kể từ khi đột nhiên lập gia đình sinh con sau thì cái gì cũng thay đổi, nhà nàng cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không có, cùng chồng cũng quái lạ, họ Khang kia một tháng cũng không nhất định về nhà một lần, chỉ có một mình nàng chăm sóc đứa nhỏ, bình thường cũng không ra cửa, nếu không có bạn tốt như Sở Ca nhà tôi, nói không chừng nàng đều phải mốc meo. Còn có cái cô em chồng của nàng, thật quá đáng, năm ba ngày thì nháo một lần, nàng giống như người mắc phải chứng tự bế, tùy người ta nói nàng mắng nàng thậm chí động thủ, cũng không biết phản kháng lại, ôi chao, vậy cũng không phải chính là một tiểu bạch thỏ sao. Aii, Dịch Nghiêu, cô không phải không biết đi? Tiểu bạch thỏ nhà cô mới không phải cái người khỏe mạnh sáng sủa gì, tôi nghe Sở Ca nói cũng cảm thấy đau lòng...”
Dịch Nghiêu sắc mặt âm trầm xuống, trực tiếp từ trong túi lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Túc Như Chỉ: “Mẹ, Ngộ An vẫn còn ở trong nhà sao? Mới vừa đi? Như vậy, mẹ, mẹ lập tức đi giữ nàng lại, nói cho nàng ở nhà chờ con trở về. Vâng, cám ơn mẹ.” Dịch Nghiêu cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn Giang Trừng, đôi mắt sau tròng kính như kết một tầng băng sương.
Giang Trừng run run, yên lặng lui về phía sau một bước: “Cô đừng có nhìn tôi như vậy, tôi cũng không có khi dễ bảo bối nhà cô...” Dịch Nghiêu thu hồi vẻ mặt: “Cám ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện tôi còn chưa kịp biết này, để đáp lễ, tôi cũng cho cô biết một chuyện về Ngụy Sở Ca.” Lỗ tai Giang Trừng lập tức dựng thẳng, cô đưa sát về phía Dịch Nghiêu, lại có chút khẩn trương hỏi: “Chuyện gì?”
Dịch Nghiêu hạ thấp giọng, trong đôi mắt vốn đang âm trầm chợt thấm đầy ánh nhìn có chút hả hê: “Tôi nghe Ngộ An nói a... Ngụy Sở Ca... Nàng có một lần...” Dịch Nghiêu nói rất chậm, trong lòng bàn tay đang nắm chặt của Giang Trừng đầy mồ hôi, cấp bách chờ câu tiếp. Dịch Nghiêu ho nhẹ một tiếng, có chút không nhịn được vui vẻ: “Ngụy Sở Ca có một lần uống rượu say, nói thật là nhiều thứ ngổn ngang linh tinh. Ngộ An nói, Ngụy Sở Ca nàng len lén vẽ không ít... tranh... khỏa...thân của cô...”
Oanh! Mặt Giang Trừng đỏ hoàn toàn, Dịch Nghiêu không nhịn được bật cười: “Ha ha ha, Giang tổng, trình độ nghệ thuật nữ nhân của cô đúng là tương đối khá nha.” Gương mặt Giang Trừng đỏ rực, trong lòng mắng Ngụy Sở Ca một lần lại một lần, Ngụy Sở Ca cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của cô khi không mặc quần áo, nàng cư nhiên yy cô lỏa! thể! yy thì cũng coi như xong lại còn dám vẽ ra tới! Vẽ ra tới cũng coi như xong! Nàng lại còn dám say rượu lỡ lời nói cho người khác!
*yy: tự tưởng tượng
Dịch Nghiêu vẫn còn đang cười, Giang Trừng đã đẩy nàng hướng ngoài cửa: “Cười cái gì cười, có cái gì để cười, tôi được vẽ tranh tôi cao hứng còn không kịp nữa là, cô có bản lãnh thì để cho tiểu bạch thỏ nhà cô vẽ cô đi a, cô còn có thời gian cười tôi thì nhanh nhanh đi về tìm tiểu bạch thỏ bảo bối của cô đi!” Giang Trừng đẩy Dịch Nghiêu tới bên ngoài phòng làm việc, không chút khách khí đóng cửa lại. Dịch Nghiêu nghĩ đến Thời Ngộ An, cũng không còn tâm tư đi cười nhạo Giang Trừng, mặt lạnh xoay người rời đi.
Giang Trừng vuốt cái mặt đang nóng lên của mình, ngồi ở trên ghế sa lon khổ não một lúc lâu, rốt cục quyết định lấy điện thoại di động ra, gửi cho Ngụy Sở Ca một cái tin ngắn: “Nghệ thuật gia đều là những kẻ không biết xấu hổ sao?” Tin ngắn sau khi gửi đi, rất nhanh liền nhận được trả lời: “?” Giang Trừng hít một hơi, siết chặt nắm tay, lại gửi tiếp một cái: “Em tại sao vẽ tranh khỏa thân của tôi?” Lần này thật lâu cũng không có nhận được tin trả lời, đang lúc Giang Trừng muốn gọi một cuộc điện thoại trực tiếp giết qua, thì Ngụy Sở Ca liên tiếp gửi tới hai cái tin ngắn. Cái thứ nhất: “...” Giang Trừng mặt nhăn, mi nhíu chặt, tin thứ hai: “Bởi vì, tôi yêu chị.” Chân mày Giang Trừng giãn ra, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Cô cắn môi dưới, động động mấy ngón tay đánh mấy chữ trả lời: “Tôi cũng yêu em.”
====================================
KHÔNG HỐI CHƯƠNG...PLEASE -_-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT