CHƯƠNG BỐN BỐN

“Dịch Thủy!!!” Hạ Hầu Lan đột nhiên điên cuồng quát lên, nhưng thật nhanh, những lời tiếp theo tắc nghẹn nơi cuống họng hắn… cho đến khi giọng nói bật ra lại một lần nữa nhuốm đượm bi thương:

“Ta van ngươi… đừng như vậy mà. Ngươi có biết ngươi thế này lòng ta cũng tan nát, ta xin ngươi…” Theo từng câu nói đứt đoạn, cả người hắn cũng như kiệt quệ quỵ dần xuống bên chân Dịch Thủy.

Hạ Hầu Thư và Vong Nguyệt đứng đó không hẹn mà cùng buông tiếng thở dài, Dịch Thủy… hắn thật sự hiểu rõ phải làm sao mới khiến Vương gia thương tâm tới cực điểm. Thế nhưng tình cảnh trước mắt cũng khiến hai người thập phần rõ ràng: nơi đây hoàn toàn không có chỗ để họ chen lời góp ý.

Dịch Thủy thu tay lại, lãnh đạm nhìn nam nhân đầu tóc rối bời đang tựa dưới chân mình. Trong lòng hắn liền dâng lên một khoái cảm quỷ dị, thế nhưng dường như hỗn tạp sâu trong niềm hưng phấn ấy lại là nỗi bi thương khôn tả. Hắn không thể lý giải chính mình tại sao lại trở thành như vậy; mới hơn một tháng trước, ngày đêm hắn chỉ khao khát đến giờ phút này.

Nhưng… khi thực sự nếm trải rồi, hắn mới đột nhiên minh bạch: chỉ có thể vì Hạ Hầu Lan yêu hắn, cái gọi là ‘trả thù’ này mới có hiệu quả. Nghĩ tới đây, Dịch Thủy đã vô pháp phân biệt được trong lòng mình lúc này thực sự là thống khoái hay thống khổ…

Hắn vẫn hận Hạ Hầu Lan. Đó là điều duy nhất hắn dám chắc lúc này. Từ thời khắc Hạ Hầu Lan dùng cách nhục nhã kia đày đọa cha mẹ trước mặt hắn… kể từ lúc ấy, kết cục giữa họ cũng đã bị định đoạt rồi. Mà bản thân Hạ Hầu Lan ngày đó bức ép hắn bằng phương cách tuyệt tình tới vô pháp vãn hồi như vậy, rốt cuộc giờ đây cũng đã phải nếm trái đắng.

Buột ra một tiếng thở dài, Dịch Thủy một lần nữa đứng dậy, nhàn nhạt nói:

“Coi như xong rồi đi, Hạ Hầu Lan, ngươi là Lạc Vương, chỉ cần ngươi phất tay một cái, còn loại nam nữ nào ngươi không chiếm được… tội gì phải ở đây nhận sự khinh bỉ của ta? Còn như ngươi nghĩ ta không chịu tha thứ cho ngươi nên hạt Định Hồn châu kia phí cho ta thật vô ích; vậy ngươi giết ta đi, thu hồi lại hạt châu ấy. Vạn nhất thu không được, chỉ có thể oán ngươi đặt cược thật dở, mất cả chì lẫn chài. Thế thôi, ngươi quyết định đi; chỉ có điều vô luận ngươi để ta sống hay chết, thỉnh ngươi trả ta về bên cha mẹ. Vương phủ này của ngươi… hừ, ta một khắc cũng không muốn nán lại.”

Hạ Hầu Lan ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn nguyên một vẻ cầu xin tha thiết; nhưng ngay khi hắn nhận thấy sự kiên định trong ánh mắt Dịch Thủy, lòng hắn lập tức minh bạch ý nguyện của Dịch Thủy sẽ không thể vì sự khẩn nài của mình mà thay đổi.

Đã đến nước này, muốn lưu hắn lại… chỉ còn một biện pháp. Dù biết điều này chỉ khiến Dịch Thủy càng thêm phẫn nộ, nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào nữa rồi.

“Thương thế của ngươi còn chưa khỏi thì ngươi phải ở lại đây điều dưỡng.”

Hạ Hầu Lan đứng thẳng dậy, khôi phục hoàn toàn dáng vẻ uy nghiêm vốn có:

“Thân thể ngươi hoàn hảo, chúng nô lệ sẽ yên lành. Nhược bằng ngươi không chịu hảo hảo dưỡng thương khiến bệnh tình thêm nghiêm trọng, ta cam kết sẽ đem tất cả nô lệ chôn cùng ngươi.”

Vì cái gì đến lúc này lại nói ra điều trước kia căn bản không thể tưởng tới? Vì cái gì phải nói ra để chính mình cũng đau đớn tới thấu tận tâm phế, đau đến mức hận không thể một khắc buông rơi thân mình cho quỵ ngã?? Thế nhưng hắn không thể, hắn không thể để Dịch Thủy thấy sự yếu nhược của mình.

Hắn thà để Dịch Thủy đào sâu thêm mối hận, nhưng quyết không cho phép hắn coi thường mình.

Chân mày Dịch Thủy đã muốn dựng đứng, hắn oán hận nói: “Hỗn đản, ngươi chỉ còn biết dùng cách này sao?”

“Không sai, bởi vì ngươi cũng chỉ có một nhược điểm trí mạng ấy thôi.” Hạ Hầu Lan vừa ôm hắn đặt vào ổ chăn vừa thản nhiên đáp:

“Bất luận ngươi nói ta đê tiện cũng được, vô sỉ cũng được, hay cùng lắm ngươi hận ta thêm nữa cũng được; tóm lại ngươi phải ở lại đây dưỡng thương cho tốt. Ta còn muốn săn sóc tới khi ngươi hồng hào phúng phính, làm sao cho vết sẹo này triệt để không còn dấu tích thì thôi.”

Hắn đưa tay vuốt ve vết thương đáng sợ bên vai Dịch Thủy, tròng mắt lại không kiềm được phảng phất nóng lên, nhưng hắn cũng quay đi thật nhanh, quyết không để Dịch Thủy nhận ra, lại đứng dậy nói:

“Việc này coi như đã định, không thương lượng nữa. Dịch Thủy, ta còn có chút việc phải làm, một lát lại trở lại xem ngươi uống thuốc, ăn chút đỉnh.”

Hắn nói xong liền dẫn theo Hạ Hầu Thư và Vong Nguyệt rời đi, hừ, bọn hỗn đản hành hạ Dịch Thủy hắn cũng không đơn giản buông tha đâu; bao nhiêu đè nén ức chế nào giờ vừa hay sẽ trút cả lên bọn chúng!



Dịch Thủy thực ức tới muốn chửi đổng. Tên Hạ Hầu Lan hỗn đản! Đến nước này còn dám trêu tức hắn. Rõ ràng chính hắn ta đuổi hắn đi, giờ lại có mặt mũi hở ra bộ dạng thâm tình kiên quyết đòi lưu hắn lại. Còn dám dùng tới thủ đoạn hắn hận nhất trên đời!

“Hảo, ngươi chờ đó, Hạ Hầu Lan! Ngươi cứ chờ xem, không phải chỉ mình ngươi biết tổn thương người khác đâu. Không sai, không sai, ta còn muốn đem trả ngươi tất cả những thương tổn ngươi gây cho ta! Vừa xong nhất định đầu óc ta bị bôi mỡ heo mới nghĩ buông tha ngươi để chúng ta không còn dính dáng. Ngươi lại không muốn, hảo hảo, vậy ta sẵn sàng cho ngươi nếm trải cảm giác ngày ngày bị ám ảnh, ngập ngụa trong oán hận tới phát điên.” Dịch Thủy xầm xì rủa xả, hai tay cũng thuận đà khua khoắng, lại động ngay tới vết thương khiến hắn đau đến trợn cả mắt.

Vài a hoàn lục tục bưng thực hạp* tới, đặt lên chiếc bàn tròn bằng gỗ lê trong phòng. Rồi các nàng lần lượt bày đồ ăn ra, nhìn qua đại để còn có mấy món canh thuốc bổ. Bày biện xong xuôi, một a hoàn cung kính bẩm:

“Thỉnh nương nương dùng bữa, bọn nô tỳ xin chờ hầu hạ.”

Dịch Thủy lại lần nữa phải trợn tròn mắt:

“Các ngươi gọi cái gì?! Nương nương? Không… nhầm… các ngươi… các ngươi nhầm rồi, nhất định lầm lẫn rồi. Ta bất quá chỉ là một nô lệ bị Vương gia nhà các ngươi bắt phải ở đây thôi.”

Hắn còn chưa nói xong, a hoàn lớn nhất đã sợ hãi quỳ xuống:

“Nương nương chớ tự coi nhẹ mình. Vương gia đã hạ nghiêm lệnh, từ nay về sau người là Vương phi nương nương của Vương phủ. Trong phủ nếu có ai dám bất kính với người sẽ phải chịu xử phạt như phạm tội bất kính với Vương gia. Bất quá danh phận chính thức còn phải chờ thêm một thời gian, nên nương nương…”

A hoàn đang nói đã giật mình nghe tiếng Dịch Thủy giận dữ hét lên: “Được rồi!”

Hắn tức tối giật rớt cả bức màn lụa bên giường, lại bực bội lầm bầm: “Hạ Hầu Lan, ngươi nghĩ trò hết đấm lại xoa này làm với ai cũng được sao?! Hừ, ngươi mơ tưởng! Hỗn đản, ngươi tôn ta thành cái gì hả, lại còn Vương phi, ta nhổ vào!”

Đám a hoàn quanh đó đều giật mình, bụng bảo dạ: ‘Tên nô lệ một bước tới trời này thật quá mức không biết tốt xấu. Bộ dạng dù cũng đẹp đẽ, nhưng đâu đã đáng là vô song; thật không hiểu Vương gia thấy hắn vừa mắt chỗ nào?’ Có điều mấy lời này ai dám nói ra miệng, đại a hoàn ban nãy lại nói:

“Nương nương chờ một lát thôi, Vương gia hẳn sắp tới rồi.”

Nàng ta vừa nói xong, đã thấy Hạ Hầu Lan thong dong tiến vào, lại quay sang bảo nàng:

“Đi đi, đi gọi hai vị nữ chủ nhân khôn khéo hiểm độc của các ngươi lại đây cho ta.”

—-

*thực hạp: hộp đựng thức ăn.

mình càng lúc càng ưa Lan Lan nha *v*~ vai chi ảnh cũng diễn được nha =))~ mỗi tội bạn khán giả của ảnh cũng hêm vừa *v*~

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play