CHƯƠNG MƯỜI MỘT
“Vương gia, đây là canh ngân nhĩ hạt sen mới làm xong, vừa thơm ngọt mà hương vị cũng rất ngon, lại rất bổ dưỡng nữa; ngài có muốn nếm thử không?” Bên trong khoang xe ngựa xa xỉ, Hạ Hầu Thư tay bưng một chén điểm tâm, miệng vừa cười vừa hỏi trong khi mắt vẫn tỉ mỉ quan sát sắc mặt chủ nhân.
Không hiểu vì sao từ sau đêm Vương gia sủng hạnh Dịch Thủy bỗng dưng hàng tá chuyện quái dị bắt đầu phát sinh. Không nói đến chuyện đệm giường ngày nào cũng biến mất một cách bí ẩn; chỉ riêng việc Vương gia thay vì truy tìm lại chỉ chăm chăm tìm cơ hội để ầm ĩ xả giận… đã cực kỳ khác thường rồi.
Hạ Hầu Lan liếc nhìn nô tài tâm phúc, hắn cầm lấy chén canh rồi đưa lên miệng uống. Uống được hai ngụm, lại thấy Hạ Hầu Thư vẫn chăm chú nhìn mình, hắn đành mở miệng hỏi: “Ngươi nhìn chằm chằm cái gì? Mặt ta mọc hoa sao?!”
Nô tài bị dọa phát khiếp, vội vã cúi đầu, lại càng làm hắn giận thêm, bực bội nói: “Xem ngươi làm ra cái dạng gì kia?! Ta có ăn thịt ngươi chưa?!”
Hạ Hầu Thư mắt thấy cứ tiếp tục thế này không ổn tí nào, nhiều ngày nay trong quân hầu như không có tướng lĩnh nào dám đến gặp Vương gia. Đến cả hắn, xưa nay vẫn được Hạ Hầu Lan coi là nô tài đắc lực nhất, mấy ngày qua cũng bị ăn mắng không ít lần. Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc hắn đánh liều mở miệng hỏi: “Vương gia, thực ra đêm đó tên nô lệ kia hầu hạ không tốt sao? Để nô tài tìm hắn nghiêm khắc dạy dỗ một phen.”
Hạ Hầu Lan hừ một tiếng: “Ta có nói hắn hầu hạ không tốt sao?” Được một lát, hắn lại quay sang Hạ Hầu Thư: “Tại sao bỗng nhiên ngươi hỏi thế?”
Hạ Hầu Thư vội cúi đầu nói: “Nô tài chỉ đoán mò thôi, tại vì nếu hắn hầu hạ chu đáo thì sao mấy ngày nay không thấy Vương gia cho gọi hắn nữa.”
Hạ Hầu Lan rầu rĩ nói: “Thôi thôi, trong đầu ngươi nghĩ gì ta cũng hiểu, gần đây đúng là tâm trạng ta không tốt lắm. Được rồi, ngươi âm thầm phái vài tên tâm phúc thâm nhập doanh trại của Dịch Thủy, giám sát nhất cử nhất động của hắn. Quan trọng nhất là không để hắn bỏ chạy, ngoài ra nhất định không được đánh rắn động cỏ, bằng không ta hỏi tội ngươi.”
Hạ Hầu Thư vội vàng vâng dạ lui ra, trong lòng đã ngầm hiểu sự tình. Vương gia không cho gọi nữa cũng phải thôi, trông tình hình này không chừng ngài đã phải chịu bực bội không ít; bằng không chủ tử luôn hỉ nộ vô thường có lý nào đánh thắng trận rồi vẫn còn tức giận như vậy. Nghĩ thế hắn liền nhanh chóng chọn người phái đi giám sát Dịch Thủy.
Chỉ tội nghiệp Dịch Thủy lúc đó vẫn còn đương ôm mộng đẹp, cho rằng Hạ Hầu Lan trở về Tuyết Duyên có bao nhiêu người đẹp trong tay hẳn sẽ quên mình. Không hề nghĩ rằng Vương gia cao ngạo là thế bị hắn đánh thành như vậy, đời nào chịu cho qua.
Cũng khó trách Dịch Thủy cứ mãi hy vọng, bởi nói cho cùng muốn cải biến thân phận thì đây chính là cơ hội duy nhất. Lúc này nếu chạy trốn hắn sẽ thành đào nô*, không những từ nay về sau đều phải chui nhủi trốn chạy mà cả cha mẹ, người nhà đều có thể bị liên lụy. Chính vì thế, không phải vạn bất đắc dĩ, làm sao hắn dám bỏ trốn.
Có lúc suy nghĩ mãi hắn lại thấy hối hận, thực ngàn vạn lần không nên đánh chủ nhân. Đây chính là tối trọng tội, vạn nhất cha mẹ và em gái vì hắn mà bị thương tổn bảo hắn làm sao đối diện với chính lương tâm mình. Chẳng bằng từ đầu cắn răng dối lòng thuận theo Hạ Hầu Lan, còn có thể đem đến cho cha mẹ cuộc sống thoải mái sau này…
Tâm trạng Dịch Thủy lúc này không khác gì cảm giác hối hận trước đây hắn từng có khi cố tình trượt tuyển tính nô. Thế nhưng hắn từ nhỏ tính tình đã chịu ảnh hưởng từ Tô Hà, cùng cực chán ghét việc đem thân hầu hạ kẻ khác; bởi vậy mặc kệ đầu óc thông minh thế nào… toàn là chưa kịp suy xét hậu quả thì bản năng đã hành động rồi.
Tạm không nhắc những chuyện ấy nữa; hai tháng sau, đại quân đã hùng dũng về tới kinh thành Tuyết Duyên; nghĩ đến được gặp lại người thân, trong lòng Dịch Thủy mừng rỡ vô cùng.
Tối hôm đó hắn cùng Tiểu Nghệ và Cao Sơn ngồi nói chuyện phiếm, nghe được rằng sau khi trở về kinh thành danh sách những nô lệ được cởi trừ thân phận sẽ được công bố, bọn Cao Sơn đều nói Dịch Thủy lập nhiều chiến công nhất, đích thị sẽ là người đầu tiên được giải trừ thân phận nô lệ. Hắn nghe thế càng phấn chấn hơn, chỉ mong sao ngày đó mau đến. Tuy nghĩ tới vụ ‘quá tay’ lần trước với Hạ Hầu Lan cũng thấy lo lo, nhưng ngẫm lại lâu như vậy không thấy Hạ Hầu Lan có động tĩnh gì, đích thị hắn ta muốn che giấu sự việc, lặng lẽ cho qua luôn.
Cứ thế hắn ôm mộng tưởng ngây thơ về tới kinh thành, chuyện được dân chúng hân hoan nghênh đón thôi không kể nữa, chỉ nói khi các màn chúc tụng tạm xong, hầu hết binh sĩ đều về nhà nghỉ ngơi vui vẻ, chỉ còn mấy trăm tên binh nô được lưu lại.
Lúc này ai nấy trong lòng đều vạn phần nôn nóng, hồi hộp dỏng tai nghe những cái tên được xướng lên. Chốc chốc giữa đám đông lại rộ lên một trận hò reo ầm ĩ khiến ruột gan Dịch Thủy càng thêm cồn cào, chỉ sợ nghe sót tên mình.
Thế nhưng thoáng cái danh sách đã được đọc xong, bọn Cao Sơn, Tiểu Nghệ đều được giải trừ thân phận nô lệ; chỉ có mình Dịch Thủy không hề được nhắc đến. Nhất thời hết thảy nô lệ đứng đó đều sửng sốt quay nhìn hắn; rành rành là người dũng cảm nhất, liều mạng lập được nhiều công trạng nhất đám nô lệ, có lý nào cuối cùng lại bị đối đãi như vậy?
Dịch Thủy ngây ngốc nhìn quan viên tuyên đọc danh sách rời đi; giấc mộng của hắn, tất cả niềm hy vọng của hắn tựa như cũng theo bóng người kia từng bước từng bước tan biến.
Bọn Cao Sơn, Tiểu Nghệ trong lòng cũng thật phẫn nộ, đang định tiến lại an ủi Dịch Thủy thì chợt thấy một đội binh lính trông rất quy củ từ đâu xuất hiện. Ngạc nhiên hơn, người dẫn đầu đội quân, chính là Hạ Hầu Thư, lại đi tới ngay cạnh Dịch Thủy. Hắn ta im lặng quan sát nô lệ xinh đẹp trước mắt mấy lượt, rồi vừa khụ khụ thị uy vừa nói:
“Phụng ý chỉ của Vương gia, nô lệ Dịch Thủy lập tức theo ta về Vương phủ chờ phân phó.”
Tròng mắt Dịch Thủy tựa hồ tóe lửa, nhưng hắn cắn răng kìm chế xúc động, hai tay liên tục nắm chặt rồi lại buông lỏng một hồi lâu… đến khi tận lực lấy lại được khí chất nhu thủy* như trước, hắn mới bình tĩnh đáp:
“Thỉnh đại nhân đi trước dẫn đường.”
Hạ Hầu Lan!! Ta phải tìm ngươi nói cho ra nhẽ, ta nhất định phải tìm ngươi…
Lúc này trong tâm Dịch Thủy, chỉ còn độc một ý niệm ấy mà thôi.
—-
*đào nô: nô lệ bỏ trốn.
*nhu thủy: ôn hòa như nước.
***