Năm năm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn..
Nhất là với một người phụ nữ mà nói, thời gian năm năm càng khiến cho họ
càng trưởng thành và càng trở nên xinh đẹp đằm thắm hơn.
Tô
Thiển Hạ, từ một cô thiếu nữ mười tám tuổi trở thành một người phụ nữ
thành thục hai mươi ba tuổi, bên người còn có một bé con trai bốn tuổi.
Tô Nghị Phi, đây là tên cô đặt cho con trai mình.
Sáng sớm, bảy giờ ba mươi chín phút
Trong phòng bày rất nhiều đồng hồ báo thức, trên tủ đầu giường, trên bệ cửa sổ, trên bàn...
Lúc này tất cả đồng hồ báo thức đều đồng loạt vang lên một hồi thật lâu
nhưng mà người phụ nữ đang nằm ngủ trên giường lại vẫn không chịu tỉnh
lại, dường như cô đang ngủ rất say, tựa hồ mấy tiếng chuông báo thức của những cái đồng hồ báo thức này đều giống như là bài hát ru con ngủ vậy.
"Mẹ, mẹ, mẹ mau rời giường, không phải mẹ nói hôm nay muốn dẫn Phi Phi đến nhà trẻ báo danh sao, mẹ, mau rời giường a."
Một bé trai bốn tuổi, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, dáng người tuy còn nhỏ
nhưng bộ dáng phấn điêu ngọc trác, mày kiếm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
trẻo mềm mại cộng với mái tóc đen ngắn ngủn trông rất đáng yêu, bé trai
đang mặc bộ quần áo mẹ mới mua cho mình, là áo sơmi ngắn tay phối với
quần ngắn kèm dây thắt lưng rất gọn gàng, chân đi giày đen và bít tất
cùng màu, mà chính bé cũng đã đánh răng và thay quần áo xong tươm tất
rồi. Cả cặp sách cũng đều đã chuẩn bị tốt, bé mang theo tâm tình đầy chờ mong mẹ rời giường dẫn bé đi học, vậy mà mẹ cậu vẫn còn đang ngủ, kể cả có nhiều tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu như vậy mà mẹ vẫn không tỉnh lại.
Phi Phi leo lên giường, đến gần kề sát lỗ tai kêu mẹ cậu rời giường.
Chiêu này nhất định cũng không có tác dụng.
Vì thế Phi Phi ngồi ở trên giường, nhớ lại chiêu cũ, ánh mắt đen nhỏ xíu
nhanh như chớp xoay chuyển một vòng, híp híp mắt, ngón trỏ tay phải ở
trong không trung vẽ một vòng tròn, có rồi, có biện pháp rồi.
"Mẹ, con trai Phi Phi của mẹ đúng là có biến thì chuyển a, mẹ không đứng
dậy, cũng đừng trách Phi Phi con sử dụng tuyệt chiêu này a."
Phi Phi nhanh nhẹn bò xuống giường, xuyên qua phòng khách chạy vào phòng
bếp, sau đó từ trong phòng bếp lấy ra một cái xẻng và một cái chảo mà mẹ cậu hay xào rau đi vào.
Một đứa bé bốn tuổi cầm một cái
xẻng và một cái chảo dùng để xào rau thì đúng là có phần hơi quá sức,
thế nhưng cậu bé vẫn cầm đi vào phòng ngủ của mẹ, đi đến trước giường,
trên khuôn mặt tuấn tú cái miệng nhỏ nhắn có chút cong cong, hình như là nụ cười rất giảo hoạt nha, mới nhỏ tuổi như vậy mà đã có nụ cười giảo
hoạt như vậy thì không biết nếu như Tô Thiển Hạ biết thì sẽ nghĩ như thế nào đây?
"Mẹ rời giường mau, rời giường mau."
Phi Phi cầm chảo để xuống đất, sau đó cầm cái xẻng ngồi chồm hổm trên mặt
đất gõ ầm ầm, cậu bé đúng là muốn sử dụng hết khí lực mà gõ gõ.
"Sét đánh sao, sét đánh sao, dọn quần áo, mau dọn quần áo...."
Thiển Hạ bị ép từ trong mộng tỉnh lại, cô lập tức vén chăn lên đi xuống
giường, người còn chưa có thanh tỉnh hoàn toàn mà đã đi về hướng ban
công thu dọn quần áo rồi.
"Mẹ, trời không có mưa, là con a,
mẹ thức dậy chưa? Thức dậy thì đi đánh răng rửa mặt, con đã giúp mẹ lấy
sẵn kem đánh răng và chuẩn bị tốt nước rửa mặt với khăn mặt nữa."
Tô Nghị Phi thấy chiêu này dùng được thì vội vàng chạy về phía mẹ, bàn tay nhỏ bé của cậu nắm tay mẹ đi tới phòng tắm, để cho mẹ rửa mặt đánh
răng, còn có ăn bữa sáng.
"Phi Phi? Mới vừa rồi không phải
là sét đánh sao? Như thế nào lại không cần thu dọn quần áo, kỳ quái, ở
bên ngoài rõ ràng là trời xanh mây trắng, cũng không có dấu hiệu sét
đánh trời mưa, vừa mới rồi là do con giở trò quỷ? Tên tiểu quỷ này, cả
mẹ cũng dám lừa gạt, có phải muốn tìm đánh hay không?"
Tô Thiển Hạ giả vờ giơ tay, đồng thời chống nạnh, làm ra một bộ dáng hung hăng muốn hù dọa con trai của cô.
"Mẹ, là do mẹ không đúng, làm sai chuyện cũng là mẹ nha, mẹ đã đáp ứng
chuyện hôm nay đưa con đến nhà trẻ báo danh, nhưng hiện tại cũng đã hơn
tám giờ mà mẹ vẫn như một chú heo mập, cả ngày chỉ muốn đi ngủ."
Tô Nghị Phi vừa nói vừa làm ra dáng ngủ hơi quái gở như heo mập với mẹ,
sau đó vặn mông xoay đít nhỏ chạy tới bàn ăn bên cạnh ngồi chờ mẹ cùng
nhau ăn bữa sáng, bữa sáng là do cậu làm nha, mẹ làm bữa sáng là cái gì
a?
"Con, thôi, với tiểu hài tử như con thì so đo cái gì,
khởi hành thì khởi hành, chính xác là cũng không còn sớm nữa, con trai,
hôm nay con làm món gì ăn sáng?"
Tô Thiển Hạ đi vào phòng tắm, vừa đi vừa hỏi con trai.
"Mẹ đợi liền biết, hiện tại phải giữ bí mật."
Tô Nghị Phi lại còn nói giữ bí mật với mẹ Tô Thiển Hạ của cậu nha.
*
Một buổi sáng rất nhanh liền qua đi.
Tô Thiển Hạ cũng mang theo con trai Phi Phi đến trường làm thủ tục nhập
học, mà hiện tại con trai cô cũng là bạn nhỏ nhất trong lớp sơ cấp ở nhà trẻ rồi.
"Mẹ, chúng ta đi mua đồ ăn, tủ lạnh trong nhà hiện chỉ còn một quả trứng gà, hai quả táo và một bình sữa thôi."
Trong nhà Tô Thiển Hạ thì Tô Nghị Phi bốn tuổi nghiễm nhiên giống như một
người quản gia, lại còn kiêm luôn chức đầu bếp, bắt đầu từ nửa năm trước thì Tô Nghị Phi đã thông thạo việc xuống bếp rồi.
Mà Tô Thiển Hạ khi đó cũng liền không muốn xuống bếp nấu cơm nữa.
Mới đầu cô còn đặc biệt lo lắng con trai không quen có thể bị nồi chảo dầu
mỡ làm bị thương khuôn mặt nhỏ nhắn hay không, kết quả cô lại phát hiện
chính mình đã sai lầm rồi, đứa nhỏ này tuy là tiểu quỷ nhưng trù nghệ so với cô lại tốt hơn, đây thật sự là không có thiên lý mà, con trai cũng
là do cô sinh sao?
Đáp án là không thể nghi ngờ, con trai
đích thực là do cô vất vả mang thai chín tháng mười ngày, còn phải trải
qua hai ngày ba đêm thống khổ đau bụng mới sinh hạ ra, mà thống khổ là
đáng, con trai từ nhỏ đã nhu thuận thông minh hiểu chuyện, trưởng thành
sớm, bốn tuổi nha, đứa bé mới bốn tuổi kém ba tháng đã giống như một
người sớm trưởng thành rồi...
Cô đoán tâm trí con trai phỏng chừng giống như thiếu niên thành thục mười ba mười bốn tuổi đi.
Cô rất tò mò, con trai cô thông minh như vậy, rốt cuộc là giống ai?
Giống chính mình sao, ngũ quan không giống, quả thực là cùng một khuôn mẫu in ra với Tần Trác Luân, làm hại cô mỗi lần nhìn thấy con trai thật giống
như nhìn thấy Tần Trác Luân khi còn nhỏ, vừa mới bắt đầu còn chưa quen
lắm nhưng hiện tại mỗi ngày nhìn thấy con trai cũng thành quen, đúng là
mỗi lần cô đều đối xử với con trai không được hoà nhã lắm, sở dĩ cô mặc
kệ việc quản lý quán bar của mình, cũng không cùng các chị em bạn tốt
liên hệ, đi tới trấn nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc này an tâm làm một lão sư dạy vũ đạo trong một trường tiểu học duy nhất trong trấn, đây đều là do Tần Trác Luân ban tặng.
Mà người đàn ông kia cũng thật là một người lòng lang dạ sói.
Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt con trai giống như phiên bản thu nhỏ của Tần
Trác Luân thì cô liền nghĩ muốn đánh cho anh một trận, nhưng mà lý trí
của cô vẫn cho cô biết rõ ràng tiểu gia hoả trước mắt này là con trai
của cô, dù cô muốn đánh muốn trút giận cũng chỉ có thể tìm người đã
khiến cô khổ sở kia mà không phải là con trai.
Bởi vậy mỗi lần cô đều chỉ có thể phát giận với chính mình.
"Mẹ, mẹ, mẹ đang nói chuyện với con nha, mẹ thế nào lại ngẩn người nha,
chúng ta đang ở trên đường lớn a..., mẹ ở trên đường lớn ngẩn người là
không tốt, chẳng lẽ mẹ đã đến thời kì mãn kinh sao? Không được, về nhà
Phi Phi muốn lên mạng điều tra thêm tư liệu tới giúp mẹ trị liệu tật xấu hay ngẩn người này nha."
Tô Nghị Phi phát hiện mẹ nhìn mặt
mình ngẩn người, không biết trong đầu mẹ đang suy nghĩ gì, nhưng cậu rất lo lắng cho mẹ nha.
Cậu nắm chặt tay mẹ, hi vọng gọi lại lực chú ý của mẹ.
"A..., tủ lạnh không còn sao, tên tiểu quỷ này, còn nói mẹ nói bậy, tin mẹ một cước đá bay con đến chân trời không?"
Tô Thiển Hạ bị con trai gọi tâm thần trở về, cô tức giận phồng má, nhẹ
nhàng gõ gõ đầu con trai, tên tiểu quỷ này luôn trêu chọc cô phát giận,
hiện tại mới bốn tuổi a, cũng đã khiến cho cô phát giận, vậy về sau
trưởng thành còn hơn rồi.
"Mẹ, mẹ mới hai mươi ba tuổi a..., nếu dễ dàng phát giận như vậy thì cũng không tốt nha, cẩn thận trên mặt sẽ xuất hiện nếp nhăn, con đây liền có một người mẹ xấu xí, Phi Phi
không thích mẹ biến dạng, mẹ cười rộ lên là đẹp nhất, là mỹ nhân xinh
đẹp nhất trên đời này a."
Tô Nghị Phi đương nhiên biết nếu
làm mẹ tức giận thì khẳng định mông nhỏ của cậu sẽ bị đánh, cậu mới
không cho mẹ cơ hội đánh mông nhỏ của cậu đâu, trên mặt cậu tràn ra một
vẻ mặt rất hồn nhiên ngây thơ, lại còn kèm theo một nụ cười sùng bái vô
hại nhất, nói xong đạo lý lớn với mẹ, vẫn còn không quên khen tặng mẹ là mỹ nhân đẹp nhất nha.
"Thật vậy chăng? Mẹ đây không tức giận, con thật sự cảm thấy mẹ là mỹ nhân đẹp nhất, con không lừa gạt mẹ chứ?"
Ài, phụ nữ mà, vừa nghe được lời khen tự nhiên tức giận đều biến mất tăm
mất tích, huống chi còn là do một soái ca siêu cấp khen chính mình xinh
đẹp, tuy người soái ca này vẫn rất nhỏ, còn là con trai của mình, nhưng
được một tiểu soái ca nói chính mình xinh đẹp thì trong lòng cô vẫn rất
hưởng thụ.
Tô Thiển Hạ cười cười dắt tay con trai, đã không còn tức giận rồi.
"Đúng, mẹ đương nhiên là xinh đẹp, nếu không thì sao có thể sinh ra một cậu bé siêu cấp đẹp trai như con được a, mẹ, hiện tại chúng ta có thể đi mua
đồ ăn rồi không?"
Tô Nghị Phi nhìn sắc trời, chậm thêm một chút thì sẽ không có cơ hội mua đồ ăn tươi mới lại rẻ rồi.
Đừng nhìn cậu còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh nha.
"Được, chúng ta đi mua đồ ăn, con trai, hôm nay mẹ xuống bếp như thế nào, mẹ làm một bữa ăn tối thịnh soạn cho con ăn..."
Hai mẹ con tay nắm tay hướng chợ đi đến, ở rất xa còn có thể nghe được tiếng cười của họ....
*
Văn phòng của Tần Trác Luân
"Luân, hôm nay anh đừng làm việc nữa, đi giúp em chọn nhẫn cưới và áo cưới đi."
Hứa Mộng Phỉ, là vị hôn thê của Tần Trác Luân, bọn họ đã quyết định hai mươi ngày sau sẽ cử hành hôn lễ.
Hứa Mộng Phỉ, hai mươi tám tuổi, là nhà thiết kế thời trang, từng là mối
tình đầu của Tần Trác Luân, mà chuyện Tần Trác Luân và Tô Thiển Hạ chia
tay cũng chính là vì có sự tham gia của cô.
Năm đó khi cô và Tần Trác Luân yêu đương cuồng nhiệt đi nghỉ phép thì bỗng nhiên cô mất
tích, Tần Trác Luân tìm thật lâu cũng đều không tìm được tung tích của
cô, kể cả em gái Hứa Mùi Thơm của cô cũng không biết tin tức của cô.
Hành tung lúc đó của cô cũng mất dấu.
Ba năm sau, tức năm năm trước, cô bỗng nhiên xuất hiện, cường thế chia rẽ Tần Trác Luân và Tô Thiển Hạ thành một đôi.
Thậm chí còn làm hại Tô Thiển Hạ sinh non, Tô Thiển Hạ hỏi Tần Trác Luân
muốn chọn cô hay vẫn chọn Hứa Mộng Phỉ, tuy nhiên Tần Trác Luân lại
không trả lời, nhưng chính sự do dự của anh cùng với việc không ngừng
bảo vệ Hứa Mộng Phỉ làm cho Tô Thiển Hạ rất thương tâm, mà Tô Thiển Hạ
rời đi, cũng đi cực kỳ triệt để, năm năm qua đều không có một chút tin
tức.
Năm năm qua, mỗi hồi Hứa Mộng Phỉ nhắc tới chuyện kết
hôn với Tần Trác Luân thì Tần Trác Luân luôn luôn lấy lý do công việc
bận rộn để thoái thác, nhưng hiện tại Hứa Mộng Phỉ đã mang thai, trong
bụng có đứa bé, cũng chiếm được sự tán tành của cha mẹ Tần Trác Luân,
dưới tình huống như vậy, Tần Trác Luân cảm thấy rất áp lực, cha mẹ vẫn
cứ liên tục thúc giục anh, mà đứa bé trong bụng Hứa Mộng Phỉ cũng đợi
không được, đương nhiên cũng không thể để cho đứa bé trở thành con
riêng.
Anh rất ít khi phát sinh quan hệ với Hứa Mộng Phỉ,
cho dù anh và cô cùng ở trên giường thì anh cũng đều làm đủ mọi biện
pháp tránh thai, vì cái gì Hứa Mộng Phỉ lại mang thai, có lẽ là dù cẩn
thận mấy cũng có sai sót đi.
Bất kể như thế nào, hiện tại chuyện kết hôn của anh và cô cũng trở thành kết cục đã định.
"Mộng Phỉ, anh có việc phải làm, anh đã đáp ứng em chuyện kết hôn thì ngày đó anh tuyệt đối sẽ không vắng mặt, hiện tại em để cho anh làm việc được
không? Về chuyện áo cưới thì chỉ cần em nhìn thấy thích là được rồi,
nhưng nếu em muốn có người đi cùng, vậy có thể để em gái em đi chọn cùng với em đi, được rồi, em ra ngoài đi, anh muốn làm việc."
Tần Trác Luân cũng không biết chính mình vì cái gì lại mạnh miệng như vậy.
Từ khi Tô Thiển Hạ rời đi thì anh luôn có cảm giác giống như sinh mệnh của chính mình bị mất đi vậy.
Mỗi ngày anh đều điên cuồng làm việc đến tận đêm khuya, sau đó lại đi đến
quán bar của Thiển Hạ, anh chỉ mong ở trong quán bar sẽ lại được nhìn
thấy cô, nhưng mà năm năm rồi, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng xuất
hiện qua, hiện giờ quán bar là do các chị em tốt của cô hỗ trợ quản lý.
Hứa Mộng Phỉ cũng không có gì không tốt, khúc mắc duy nhất là ba năm kia không biết cô đã đi những nơi nào?
Mặc dù anh có hỏi qua cô, nhưng cô chỉ nói là cô đi thăm một cái đảo nhỏ Vô Danh, đi đến nơi đó cô lại không có tiền nên cô chỉ có thể tìm việc
làm, mà sau ba năm làm việc cô mới có dành dụm đủ tiền mua vé máy bay
trở lại bên cạnh anh, cô còn nói ba năm kia cô đã chịu rất nhiều khổ cực nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể gặp lại anh thì dù phải chịu nhiều khổ cực cô cũng đều nguyện ý.
Là như thế thật sao?
Anh nhìn tay cô thì lại giống như cô vẫn sống an nhàn sung sướng, bộ dáng
không giống như đã nếm qua khổ cực, những thứ này anh cũng không hỏi mà
chỉ dấu ở trong lòng, thời gian lâu dài lại trở thành một tảng đá lớn đè ép ở trong lòng.
"Luân, ba mẹ anh đều đã nói muốn anh đi
theo giúp em, mà chuyện ở công ty cũng thật sự có quan trọng như vậy
sao? Còn quan trọng hơn đứa bé trong bụng em và em sao? Em biết anh bộn
bề nhiều việc, cho nên em cũng không cầu anh đi theo giúp em lâu, chỉ là một ngày thôi, với lại chuyện kết hôn là chuyện lớn nhất cả đời người
nên mới khiến cho anh đi theo giúp em lựa chọn áo cưới mà, yêu cầu của
em là quá phận sao?"
Hứa Mộng Phỉ có một khuôn mặt xinh đẹp
dịu dàng cực kỳ giống với cô em gái Hứa Mùi Thơm của mình, dáng người
cũng rất tốt, làn da lại trắng nõn.
Cô là một người phụ nữ
rất đẹp, hơn nữa lúc nhìn anh lại càng dịu dàng hơn, khiến người khác sẽ luôn tin tưởng từng lời cô nói, còn nguyện ý đi theo cô, giống như hiện tại cô vận dụng sự dịu dàng mang theo giọng điệu như đang làm nũng nói
chuyện với Tần Trác Luân vậy, ánh mắt quả thực tràn đầy nhu tình.
"Được rồi, anh bồi em đi."
Tần Trác Luân biết, nếu anh không chịu theo giúp cô thì hôm nay anh đừng nghĩ đến chuyện sẽ được yên tĩnh.
Chủ nhật
Tô Thiển Hạ vẫn ngủ như cũ không chịu rời giường.
Thói quen thích ngủ này của cô là từ sau khi sinh Tô Nghị Phi ra mới dưỡng thành.
Khi đó một mình cô chăm sóc con trai, khi con trai ngủ thì cô cũng ngủ
theo, khi con trai tỉnh thì cô cũng tỉnh, thời gian lâu thì thói quen
thích ngủ của cô cũng trở thành như một thói quen, nếu theo như bạn tốt
Điềm Điềm mà nói, có lẽ chính cô thích ngủ so với Điềm Điềm thích ngủ đã hơn hẳn rồi.
Không biết Điềm Điềm, Y Đồng và Mật Nhi các cậu ấy bây giờ ra sao?
Cô bỗng nhiên rất nhớ mấy người họ.
Nhớ đi nhớ lại cô liền ngủ thiếp đi.
"Mẹ lại ngủ thiếp đi, chi bằng mình thừa dịp mẹ ngủ thiếp đi đi chơi vậy,
tiện thể tìm xem xem ai giống như cha của mình. Đúng, cứ như vậy mà
làm."
Tô Nghị Phi nhìn thấy mẹ mình đã ngủ thiếp đi, trong đầu cậu chợt có ý tưởng, cậu muốn đi tìm cha mình.
Các bạn nhỏ khác đều có cha nhưng cậu lại không có, mẹ cũng không nói cho
cậu biết ai là cha cậu, kể cả ảnh chụp của cha cũng đều không có một
tấm.
Có một vài bạn nhỏ cứ luôn miệng trêu chọc cậu là con riêng, có cha sinh ra nhưng lại không được cha nuôi dưỡng.
Tô Nghị Phi cũng cực kỳ thuận lợi chuồn ra khỏi cửa nhà.
Cậu mang theo một ít biết tiền bạc ở trong người, lại còn biết ngồi xe công cộng nào để về nhà, bởi vì cậu đi qua nơi nào dù chỉ một lần thì cũng
đều có thể nhớ rõ.
Trong tay cậu cầm một tấm bản đồ, ai có
thể nghĩ đến chuyện một đứa bé bốn tuổi lại có thể xem hiểu được một tấm bản đồ đây?
Một mình đi thẳng về phía trước, đi tới cửa
hàng tiện lợi, cậu bước đến trước tủ lạnh, oa, nước giải khát, mua kem
ăn được rồi.
"Dì ơi, cháu muốn mua kem ăn, cái kem này bao nhiêu tiền?"
Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên hỏi dì chủ cửa hàng.
"Ba đồng tiền, anh bạn nhỏ, là cái này sao, của cháu đây."
Tô Nghị Phi móc từ trong túi đeo lưng của mình lấy ra ba đồng tiền đưa cho dì chủ cửa hàng, tiếp đó cầm lấy que kem chủ cửa hàng đưa qua, sau đó
gấp bản đồ để vào trong túi quần, cậu ăn kem xong rồi sẽ lại đi tìm cha
vậy.
Ăn kem xong, một lần nữa cậu lại lấy bản đồ ra đi tìm, cậu đã từng hỏi mẹ rằng cha cậu đang ở nơi nào?
Nhưng mẹ giống như nghe đến cha thì liền không vui, mẹ nói cha đang ở phía
đông, cứ một mực đi về phía đông sẽ nhìn thấy một toà cao ốc rất lớn, đó chính là nơi làm việc của cha, cho nên hiện tại cậu mượn vị trí này,
sau đó nhắm về phía đông mà đi....
Đi một hồi thật lâu, Tô Nghị Phi đi tới bờ biển, nhìn bờ biển một lúc thì thấy được một chiếc du thuyền thật lớn.
Còn có người đang kiểm vé nữa.
Mà đứng cách Tô Nghị Phi khoảng hơn mười thước có mấy người đàn ông đang
đi theo sau cậu rất lộ liễu, sau khi bọn họ xác định bên cạnh cậu không
có người đi theo thì lập tức quyết định bắt cóc Tô Nghị Phi bán qua nước ngoài.
Dù cho Tô Nghị Phi cực kỳ thông minh thì cũng chỉ là một đứa bé bốn tuổi mà thôi. Nên đương nhiên sẽ không cảm giác được có
nguy cơ đang tới gần mình.
"Ưm, bao tải thật lớn, người nào dùng bao tải trùm đầu tôi, còn trùm tôi vào bao tải làm cái gì, mau thả tôi ra."
Tô Nghị Phi vốn định đến hỏi chú bán vé trên du thuyền là đi đến nơi nào
mới có một toà cao ốc cao lớn, vì cậu muốn đi tìm cha mình.
Nhưng mà, tự dưng lại có người dùng bao tải trùm cậu lại, trói cậu ở trong
kho chứa hàng, cậu cảm giác được chính mình đang ở trong một vùng rất
tối tăm, mà bên trong bao tải còn có mùi rất khó chịu.....
Trên du thuyền, ở bên trong du thuyền có một người phụ nữ rất xinh đẹp đang
đi tới, cô muốn hỏi người lái du thuyền khi nào thì chiếc du thuyền này
xuất bến, bởi vì nó đã đứng yên hơn nửa giờ rồi.
Còn mấy
người đàn ông thấy Tô Nghị Phi vẫn ở trong bao tải tranh cãi ầm ĩ không
ngừng nên bọn họ lấy dây roi đánh Tô Nghị Phi ngất xỉu đi, sau đó thừa
cơ trà trộn vào trong du thuyền.
Khi người phụ nữ biết khoảng vài phút nữa thì du thuyền sẽ rời bến thì liền thoả mãn đi vào.
Cô đi về phía khoang hạng nhất trên du thuyền. Sau đó nhìn về phía một
người đàn ông tuấn mỹ nhưng lại vô cũng lãnh khốc đi đến.
"Luân, em mới vừa hỏi qua, hơn vài phút nữa du thuyền sẽ khởi hành, thật không hiểu tại sao chiếc du thuyền này lại dừng ở một địa phương nhỏ bé như
thế này làm gì nữa, cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe qua chỗ này."
Mà người phụ nữ xinh đẹp kia đúng là Hứa Mộng Phỉ, là vị hôn thê của Tần Trác Luân.
Cô rất không dễ dàng gì mới kéo được Tần Trác Luân đến đây bồi cô một
ngày, ngay lập tức cô đưa anh đến tiệm áo cưới để lựa chọn, đang lúc
chọn áo cưới thì nghe một cô gái cũng đang chuẩn bị làm cô dâu nói hôm
nay có một chiếc du thuyền xuất phát đi xung quanh các đảo nhỏ phụ cận
chơi một ngày một đêm.
Cô vừa nghe thấy được thì lập tức quấn lấy Tần Trác Luân đưa cô lên du thuyền chơi.
Chỉ có điều khiến cô không nghĩ tới chính là chiếc du thuyền này vậy mà lại nửa đường dừng tại một địa phương nhỏ bé như này, cô cảm giác cấp bậc
của mình dường như đã bị hạ thấp không ít.
"Vậy là tốt rồi,
hi vọng buổi tối có thể chạy trở về. Anh ra ngoài đi dạo, mới vừa rồi
không phải em nói mệt mỏi sao, vậy em cứ ở trong khoang thuyền nghỉ ngơi đi."
Tần Trác Luân đi ra khỏi khoang tàu hạng nhất của mình, đi tới trên boong tàu.
Mà mấy người đàn ông kia cũng đem Tô Nghị Phi giấu ở dưới một tấm ngăn trên boong tàu.
Bởi vì Tô Nghị Phi rất nhỏ, mới bốn tuổi, thân thể nhỏ bé mềm mại giấu ở dưới tấm ngăn cũng vừa vặn rất tốt.
Mà trên boong tàu tự nhiên có gió lớn làm cho Tô Nghị Phi cũng tỉnh dậy,
nhưng tiếng kêu của cậu cũng bị gió thổi tan biến mất.
Đây
là một nơi ẩn thân tốt nhất nên mấy người đàn ồn còn lại trên du thuyền
liền nghĩ cách đem mấy cô em gái vừa bắt được đi tận hưởng lạc thú rồi.
"Cha ở đâu, mẹ, các người mau tới cứu con, có người xấu, cha mẹ, có quá nhiều người xấu, các người đang ở nơi nào?"
Tô Nghị Phi tỉnh dậy, nhưng mà rõ ràng giọng nói phát ra lại rất nhỏ, cậu
cảm giác trên người mình đau quá..., mới vừa rồi bị mấy người xấu kia
đánh đông đánh tây cho cậu bất tỉnh, hiển nhiên cũng dùng lực thật lớn
đi.
Cậu muốn ngồi xuống nhưng dù cậu cố gắng vài chục lần
cũng đều thất bại, đành phải nằm nghiêng ở đó hi vọng có thể có một chú
hay cô nào nghe được âm thanh sẽ tới cứu cậu ra ngoài.
Đây là âm thanh gì?
Tần Trác Luân không phải một người đàn ông bình thường, từ nhỏ anh đã tập
võ nên thính lực rất tốt, mà cảm giác cũng rất nhạy bén.
Anh vừa vặn nghe được âm thanh giống như giọng nói của một đứa bé.
Ở đâu?
Anh mới vừa ngồi trên boong tàu nghĩ lại vài chuyện thì lại nghe được giọng nói của một đứa bé, có phải chính mình đã nghe lầm rồi không?
"Cứu con, mẹ, Phi Phi không bướng bỉnh nữa, mẹ, mẹ nhanh tới cứu Phi Phi..."
Tô Nghị Phi đã ý thức được mình gặp phải bọn buôn người rồi, hu hu, bình
thường cậu thông minh lanh lợi bao nhiêu thì hiện tại cũng vẫn là một
đứa bé bốn tuổi, ở độ tuổi này đương nhiên sẽ cảm thấy bất lực và sợ hãi rồi.
"Thật sự có giọng nói, có người sao, cháu đang ở nơi
nào, có thể kêu lớn lên không, nếu kêu lớn lên thì tôi lập tức có thể
xác định vị trí của cháu?"
Tần Trác Luân nghiêng tai lắng nghe, mặc dù gió biển đang thổi nhưng anh vẫn nghe được tiếng kêu cứu của một đứa bé.
Nhất định là bị nhốt ở một chỗ nào đó, anh lớn tiếng nói hi vọng đứa bé có
thể kêu lớn lên để cho anh xác nhận vị trí chính xác tìm đến chỗ đứa bé
kia.
"Chú ơi, con ở trong này, nơi này a..., con bị người xấu bắt cóc, chú ơi, ở trong này."
Tô Nghị Phi nghe được giọng nói của Tần Trác Luân thì trong lòng cậu lập
tức dấy lên hi vọng, tiếp đó cậu cố gắng giãy dụa thân thể nhỏ bé của
mình đụng mạnh vào tấm ngăn.
"Được, chú biết rõ, con đừng giãy dụa nữa, chú sẽ lập tức đến cứu con ra ngoài, đừng sợ."
Nghe rõ ràng được giọng nói của đứa trẻ làm cho Tần Trác Luân lập tức nhớ
tới đứa bé của mình và Tô Thiển Hạ, nếu lúc trước Thiển Hạ không bị sinh non thì bây giờ đứa bé cũng đã bốn tuổi rồi.
Trong lòng anh vậy mà lại dâng lên một cảm xúc rất cảm động.
Anh cầm tấm ngăn mở ra, tìm được bao tải chứa Tô Nghị Phi, đồng thời cởi bỏ luôn sợi dây thừng buộc bao tải.
Sau đó anh ôm Tô Nghị Phi từ trong bao tải ra, khi thấy rõ ràng khuôn mặt
của đứa bé thì nhất thời anh có một cảm giác giống như chính mình đang
soi gương vậy, mà đứa bé này so với anh trước đây quả thực quá giống.
Đây là, trên đời này làm sao lại có thể có một đứa bé giống mình như vậy.
"Chú ơi, cám ơn chú đã cứu con, con tên là Tô Nghị Phi, trên có Thiên đường
dưới có Tô Hàng a..., Nghị có nghĩa là kiên nghị, Phi là tự do bay lượn, chú ơi, sao hình dáng của chú lại giống như cháu a...."
Tô
Nghị Phi cực kỳ thích được chú này ôm, cảm giác giống như được papa ôm
ấp một dạng, cậu nhìn mặt của chú này, không hiểu vì gì mà cậu lại cảm
thấy bộ dáng của chú này so với chính cậu rất giống nhau, không biết có
phải là bởi vì cậu quá muốn tìm được cha mình nên mới có thể nhìn lầm
rồi không?
Đôi mắt to đen bóng mở to tò mò nghi hoặc?
"Con nói con tên là Tô Nghị Phi, con họ Tô, vậy mẹ con có phải tên là Tô Thiển Hạ, phải không?"
Bộ dáng giống như chính mình, lại họ Tô, tuổi tác không sai biệt lắm cũng bốn tuổi, chẳng lẽ năm năm trước Thiển Hạ
không có sinh non, là do Hứa Mộng Phỉ lừa gạt chính mình?
Vậy rốt cuộc là năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Khi Tô Thiển Hạ rời đi thì ánh mắt tràn đầy thương tâm tuyệt vọng kia vẫn
gắt gao chiếm lấy tâm của anh, đã vô số đêm khuya anh tỉnh dậy từ trong
giác mộng thì anh đều nhớ tới khuôn mặt buồn bả khi đó của cô.
"Đúng rồi, chú làm sao lại biết tên của mẹ cháu, chú ơi, chú rất lợi hại
nha..., con cũng chưa có nói mà chú đã biết tên của mẹ rồi, nhưng chú
ơi, con đói bụng, chú có thể dẫn con đi ăn ngon không ạ?"
Tô Nghị Phi sùng bái nhìn Tần Trác Luân, cậu có cảm giác chú này thực sự rất thông minh nha.
Không ngốc giống như mẹ cậu vậy, nhưng tuy mẹ cậu có ngốc thì cậu vẫn yêu nhất là mẹ cậu nha.
Ngay lúc này bao tử của cậu cũng càu nhàu kêu lên kháng nghị.
Tô Nghị Phi có chút đỏ mặt nhìn Tần Trác Luân nói.
"Con vừa mới nói, nói, chú không có nói sai, mẹ con tên là Tô Thiển Hạ, vậy
hình dáng mẹ con có phải nhìn giống như trên tấm hình này hay không."
Tần Trác Luân khẩn trương lấy ra bức ảnh chụp chung của Tô Thiển Hạ và mình mà anh giấu kỹ ở dưới cùng bóp tiền của mình ra, để cho Tô Nghị Phi
nhìn rõ một phen.
Tuy nhiên hiện tại trong lòng anh lại cực
kỳ kích động, mặc dù anh đã có tám chín phần xác định chắc chắn đứa bé
trai trước mắt này chính là con trai Tô Nghị Phi của mình.
"Thực tài giỏi nha, chú làm sao có thể có ảnh chụp của mẹ con nha? Chú và mẹ
con có quen biết nhau đúng không, vậy chú ơi, con có thể nhờ chú đáp ứng giúp con một chuyện được không?"
Hiện tại Tô Nghị Phi thấy
không còn nguy hiểm nữa thì cái đầu thông minh kia lại bắt đầu một mớ
suy nghĩ tinh quái về chuyện đi tìm cha cậu rồi.
"Đúng,
chúng ta có quen biết, chú và mẹ con còn rất rất quen thuộc là đằng
khác, vậy con nói đi, con muốn chú đáp ứng con chuyện gì, vô luận con
nói cái gì thì chú đều sẽ đáp ứng cho con."
Tần Trác Luân
hiện ở trong lòng đặc biệt cảm kích, cảm kích hôm nay chính mình đã
không từ chối cơ hội đi chơi với Hứa Mộng Phỉ, nếu không anh cũng sẽ bỏ
qua cơ hội gặp gỡ với con trai anh rồi.
Tô Nghị Phi, một đứa bé thông minh lại xinh đẹp đáng yêu như vậy chính là con trai của mình, Thiển Hạ lại sinh cho anh một cậu con trai đáng yêu như vậy, thật tốt
quá, cậu bé chính là con trai của mình, đừng nói cậu chỉ yêu cầu một
chuyện, cho dù cậu có yêu cầu một trăm một vạn chuyện thì anh cũng đều
đáp ứng đi.
Cảm tạ trời đất đã cho anh được gặp con trai anh, trong lòng anh bây giờ chỉ còn biết cảm ơn mà thôi.
"Chú, vậy chú tên là gì? Chú có thể đáp ứng giúp cháu đi tìm cha một ngày
được không? Người khác đều có cha nhưng con lại không có, nên các bạn
nhỏ khác đều cười con.... Con rất muốn có một người cha giống như chú
vậy. Một ngày a..., Phi Phi không tham lam, chỉ cần một ngày đi tìm cha
là tốt rồi...."
Tô Nghị Phi thỉnh cầu như vậy thực ra là muốn nhờ anh giúp cậu đi tìm cha một ngày thôi.
Nghe được lời con trai nói khiến trong lòng Tần Trác Luân cực kỳ chua xót,
nhất định là con trai bị người ta nói thành con riêng, nên sẽ bị rất
nhiều người cười nhạo đi.
"Đương nhiên là được, đi, không
phải con nói đói bụng sao, vậy chú dẫn con đi ăn ngon, sau đó con nói
cho chú nghe chuyện của mẹ con, nói cho chú biết địa chỉ nhà con ở đâu
để chú đưa con trở về."
Tần Trác Luân hoàn toàn quên mất Hứa Mộng Phỉ đang còn ở trên du thuyền, anh lập tức mang theo Tô Nghị Phi
rời khỏi du thuyền, hiện tại trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của con
trai và Tô Thiển Hạ thôi.
Tô Nghị Phi ngồi ở trên vai Tần
Trác Luân, vui vẻ ăn thịt nướng và các món ăn vặt khác, bên cạnh đó còn
nói cho Tần Trác Luân biết rõ mọi chuyện lý thú trong cuộc sống của mình và mẹ nữa.
"Mà cha con, con biết nói sao về cha đây.., con
có mang theo bản đồ, mẹ nói cha đang ở phía đông, một đường đi thẳng về
phía trước, mẹ nói cha đang làm việc trong một toà cao ốc rất lớn rất
lớn, nên con chỉ muốn hướng về phía đông mà đi là có thể tìm được cha
rồi, nhưng mà khổ một nỗi là mẹ lại không có cho con biết ảnh chụp và
tên của cha nha. Nhưng mà hiện tại cũng quá tốt tồi, con có chú giúp con đi tìm cha nha, mà chú có mệt hay không, mệt thì để con xuống rồi đi
tiếp a.... Con chính là một đứa bé ngoan nha."
Tô Nghị Phi
nhìn chú vẫn để cho mình ngồi trên bả vai giống như cậu đang ngồi trên
vai cha khiến cậu cảm thấy có chút xấu hổ....., cậu là một đứa bé ngoan
thì không thể cứ cưỡi trên đầu vai của chú được.
"Được, vậy
đứng xuống đi một chút, nói về mẹ con đi, vài năm nay bên người cô ấy có người đàn ông nào khác không, cô ấy kết hôn chưa?"
Tần Trác Luân nhẹ nhàng bế Tô Nghị Phi xuống đất, sau đó nắm bàn tay nhỏ bé của
cậu đi về phía trước, anh do dự thật lâu mới dám mở miệng hỏi vấn đề
này.
"Có nha, có một chú rất tuấn tú thường xuyên tới nhà
của chúng ta tìm mẹ con, nghe mẹ nói chú đẹp trai kia là học trưởng của
mẹ a..., hiện tại công việc dạy vũ đạo của mẹ đều là do chú đẹp trai kia hỗ trợ giới thiệu a."
Tô Nghị Phi hẳn sẽ không cùng người
khác nói về chuyện của mẹ và mình, nhưng khi cậu đối mặt với chú đã cứu
cậu, lại có bộ dáng đẹp trai 'giống như cha cậu' kia thì cái gì cậu cũng đều nguyện ý nói, bởi cậu cực kỳ thích cùng "chú giống cha mình" ở cùng một chỗ.
"A..., đó chính là còn chưa kết hôn, chẳng qua bên người có một người bạn trai đúng không?"
Tần Trác Luân nghe xong trong lòng lập tức trầm xuống, nhưng mà như vậy
cũng tốt lắm rồi, đây là chứng minh Thiển Hạ còn chưa có tiếp nhận người đàn ông khác.
Vậy anh vẫn còn cơ hội rồi.
Nhà Tô Thiển Hạ,
"Ắt xì, ắt xì, ắt xì... Hôm nay mình làm sao vậy, hôm nay trời không có mưa mà mình cũng không bị cảm mạo, vậy thế nào lại liên tục nhảy mũi? Đúng
rồi, Phi Phi đâu?"
Lúc Tô Thiển Hạ tỉnh lại thì đã là buổi chiều bốn giờ hai mươi tám phút rồi.
Khi cô tỉnh lại thì không thấy con trai đâu cả, trong nhà cũng không có nơi nào có thể trốn được, vậy con trai cô đi đâu rồi, có phải do ham chơi
nên đã đi ra ngoài rồi không?
Lúc bắt đầu nghĩ vậy nên cô cũng không để ý lắm, tiếp đó cô đi vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa tối.
Bình thường từ thứ hai đến thứ sáu đều là con trai cô Phi Phi làm ba bữa cơm, riêng cuối tuần thì do cô làm.
Cô nấu xong bữa tối, nhìn lại thời gian, hiện tại đã là chạng vạng sáu giờ ba mươi hai phút rồi.
Ban đầu không thấy con trai ở nhà thì cô cũng không để ý vì nghĩ có thể con trai đi đâu chơi rồi, nhưng khi cô làm xong cơm tối mà sao con trai cô
vẫn chưa có trở về?
Có thể đã xảy ra chuyện gì hay không?
Trong lòng cô bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không tốt, có lẽ con trai cô đã xảy ra chuyện rồi.
Nghĩ vậy, cô vội vàng chạy về phòng cầm bóp tiền và chìa khóa nhà tức tốc chạy ra cửa tìm con trai.
Nhưng tìm quanh rất nhiều con đường, kể cả tất cả hàng xóm lân cận và cửa
hàng gần đó thì đều hỏi qua, nhưng cũng không có ai nhìn thấy con trai
cô.
"Đứa nhỏ này, làm thế nào lại dám một mình ra cửa, bé
lại còn nhỏ như vậy, nếu như gặp phải người xấu thì phải làm sao bây
giờ?"
Thiển Hạ vừa tìm mà trong lòng cũng rất hốt hoảng,
không tìm được người giúp, mà con trai cũng không thấy nữa, với lại
trong năm năm này đều là con trai bầu bạn bên cạnh cô, cùng cô sống
nương tựa lẫn nhau, bỗng nhiên không thấy con trai nữa khiến cô có cảm
giác như cả thế giới của mình giống như muốn sụp đổ rồi.
Nước mắt không kìm được cứ tràn đầy hốc mắt, chảy xuống đôi gò má...
*
"Cha à, đây là nhà con a.... Cha mau vào đi, oa, thơm quá, chắc mẹ đã làm
xong cơm tối rồi, cha mau ngồi xuống để con đi gọi mẹ."
Tô
Nghị Phi dẫn Tần Trác Luân về tới cửa nhà mình, cậu vừa vào cửa thì đã
ngửi thấy được hương vị thức ăn do mẹ làm, tiếp đó cậu lôi kéo tay Tần
Trác Luân đến ngồi vào sofa trong phòng khách, lại còn đưa cho anh điều
khiển tivi từ xa để anh mở tv xem.
Sau đó cậu đi vào phòng mẹ tìm mẹ để gọi mẹ ra gặp cha nha.
Nhưng, trong phòng lại không có ai?
Cậu lại đi vào phòng của mình tìm, nhưng vẫn không thấy mẹ.
Sau đó cậu chạy tới phòng bếp, phòng tắm, ban công, khắp nơi trong nhà cậu đều tìm kỹ nhưng vẫn không thấy mẹ.
"Cha ơi, mẹ không có ở nhà, không biết đi đâu rồi, có phải mẹ giận vì con
không nghe lời chạy ra ngoài mà không nói với mẹ không, có phải mẹ không cần con nữa đúng không?"
Phi Phi thương tâm ngồi ở bên người Tần Trác Luân, cậu rất lo lắng mẹ không cần cậu nữa rồi.
"Hẳn sẽ không, mẹ tuyệt đối cần con mà, con chính là bảo bối quan trọng nhất của mẹ, con lại thông minh như vậy, đáng yêu như vậy, lại còn có bộ
dáng đẹp trai như vậy nên mẹ chắc chắn sẽ cần con. Có thể là mẹ đã đi ra ngoài tìm con rồi không?"
Tần Trác Luân lựa lời an ủi con
trai mình, nghe con trai gọi mình là cha hết sức tự nhiên, mặc dù anh
cũng không biết Tô Thiển Hạ có chịu cho cha con bọn họ nhận thức lẫn
nhau không nữa.
"Dạ, cha nói rất đúng, mẹ hẳn sẽ cần Phi
Phi, vậy cha ơi, chúng ta trước cứ ăn trái cây vậy, vừa ăn trái cây vừa
xem tivi chờ mẹ trở về được không?"
Tô Nghị Phi nhanh nhẹn
chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh ra lấy hai quả táo hồng hồng bóng loáng,
sau khi rửa sạch sẽ thì đi vào phòng khách đưa một quả cho Tần Trác
Luân, còn một quả thì chính cậu ăn.
"Như vầy đi, con cứ ngồi ở chỗ này chờ, để cha đi ra ngoài nhìn xem có thể tìm thấy mẹ con hay
không, còn con cứ ngoan ngoãn ở trong nhà chờ chúng ta trở về được
không?"
Trái lại, Tần Trác Luân vẫn có chút lo lắng cho
Thiển Hạ, anh lo lắng Thiển Hạ có thể không đi tìm con trai mà là đi gặp chú đẹp trai mà con trai đã nói kia.
"Được ạ, Phi Phi sẽ ngoan ngoãn chờ cha và mẹ trở về, cha phải đi nhanh rồi về nhanh a...."
Sau khi Tô Nghị Phi trả qua chuyện bị bọn buôn người bắt cóc thì đã càng hiểu chuyện hơn rồi.
Vì thế cậu nhu thuận mở miệng để cho Tần Trác Luân yên tâm.
"Ngoan, vậy cha đi tìm mẹ con một chút, chúng ta sẽ nhanh chóng trở lại, nếu về trể thì con có thể tự mình tắm rửa, ăn cơm rồi đi ngủ không? Vừa nãy ở
trên đường con đã nói trước nay đều là chính con tự mình tắm rửa rồi mặc quần áo đi ngủ mà, nên chắc là cha không có nghe sai đúng không, mà con cũng là một đứa bé cực kỳ ngoan cực kỳ hiểu chuyện đúng không."
Tần Trác Luân cũng nghĩ tới rất nhiều khả năng khác nhau, anh sợ có thể lúc trở về thì cũng đã khuya, vì thế anh nói trước để phòng ngừa, nhỡ đâu
Tô Nghị Phi không dám ở một mình.
"Con rất giỏi nha.., cha
cứ yên tâm đi tìm mẹ đi, nhưng mà mẹ rất lợi hại đó..., một mình mẹ cũng có thể đánh ngã vài người đàn ông nha, lúc cha đi tìm mẹ cũng phải cẩn
thận một chút nha..., cũng đừng để bị mẹ đánh ngã, cha hãy cố lên!"
Tô Nghị Phi chợt nhớ tới chuyện mẹ mình biết võ, bởi vậy trước khi Tần
Trác Luân đi ra cửa tìm mẹ thì lập tức nói cho Tần Trác Luân biết
chuyện.
"Ừm, cha đã biết, con trai, con thực ngoan, con phải nhớ kỹ đứng ở phía cha giúp cha nếu như mẹ có đuổi đánh đó."
Tần Trác Luân sờ sờ đầu con trai mình, nhìn thấy con trai lớn lên giống
mình như vậy, đầu óc cũng thông minh, mà anh lại có một cậu con trai như vậy thì trong lòng có cảm giác cực kỳ kiêu ngạo đi.
*
Trường học tư nhân, trong phòng làm việc của hiệu trưởng
Hiệu trưởng là một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi, lại còn rất tuấn mỹ.
Anh hai mươi chín tuổi, thân hình cao lớn, bộ dáng cũng rất nhã nhặn.
Anh mang họ Hạ Hầu, tên một chữ Cô.
Lúc này, nhìn anh có vẻ có chút bối rối, bình thường cho tới bây giờ cũng
chưa từng thấy qua cảnh anh bối rối, nhưng mà đối mặt trước mắt anh
chính xác là một cô gái đang khóc lóc rất thảm thiết, mà cô gái đang
khóc kia lại chính là đối tượng mà anh yêu mến.
"Thiển Hạ,
đừng khổ sở, anh đã phái người ra ngoài tìm, mà Phi Phi cũng cực kỳ
thông minh, có thể cậu bé nhất thời ham chơi nên quên về nhà, hoặc có
thể hiện tại cậu bé đã về nhà rồi, mà em cứ ở trong này khóc lóc thương
tâm như thế này, vậy chẳng phải là sau khi trở về sẽ dọa đến cậu bé sao, nếu không cậu bé còn có thể tưởng là anh khi dễ em đi, vậy không bằng
chúng ta thử trở về nhà em xem một chút đi."
Đối tượng yêu mến của anh chính là Tô Thiển Hạ, cũng là học muội dưới khoá của anh.
Anh lớn hơn Tô Thiển Hạ sáu tuổi, hai người chính là tại một lần kỷ niệm
ngày thành lập trường mới nhận thức lại nhau, khi đó anh được ban giám
hiệu nhà trường mời về đảm nhiệm một khoá phụ đạo giảng dạy.
Ngay tại lúc đó anh đã lập tức chú ý đến cô, sau đó hai người cũng bắt đầu làm bạn bè với nhau.
Chỉ là cô cũng rất ít khi liên hệ với anh, nhưng nhớ lại năm năm trước khi
cô bất ngờ xuất hiện trước mặt anh đã doạ anh nhảy dựng người lên, lúc
đó trên mặt cô dâng lên một sự đau thương rất nồng đậm thậm chí là tuyệt vọng.
Nhưng cô một chữ cũng chưa kịp nói, ngay lúc anh vừa mở cửa xe đã té xỉu ở trên mặt đất.
Sau đó anh đưa cô đi bệnh viện, chính cô cũng đã cho rằng mình đã sinh non, nhưng sự thực thì đứa bé vẫn ngoan cường nằm ở trong bụng cô, trải qua
ba đến bốn tháng điều dưỡng thì anh vẫn làm bạn bên cạnh cô, chăm sóc
cô, cộng với bình thường thân thể của cô cũng được chăm sóc rất tốt cho
nên đứa bé và cô đều được bảo vệ an toàn, khoảng năm tháng sau thì đứa
bé được sinh ra, cũng cực kỳ khỏe mạnh.
Hiện tại cô đang đảm nhiệm vị trí cô giáo dạy vũ đạo ngay trong trường học tư nhân của anh,
mà tất cả mọi người ở đây đều biết trong lòng anh chỉ có cô, biết anh
thích cô, cũng cực kỳ yêu cô.
Nhưng mà cho tới bây giờ anh
cũng không mở miệng thổ lộ với cô, bởi vì anh biết trong lòng cô còn cất giấu một người, là một người đàn ông khiến cô cực kỳ thương tâm, mà
người đó cũng chính là cha của con trai cô.
Nhưng anh vẫn
tin tưởng, anh tin tưởng chỉ cần anh vẫn ở bên cạnh cô, vẫn làm bạn với
cô thì nhất định có một ngày nào đó cô sẽ tiếp nhận anh.
Lúc đó hai mẹ con cô và anh sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc bên nhau,
mà anh tự nhiên cũng sẽ đối đãi với Phi Phi giống như cậu bé chính là
con trai của anh vậy.
"Được, em không khóc, ánh mắt em có
phải hồng hồng rồi không, em không thể dọa đến Phi Phi, hi vọng bé thật
sự đã về nhà, nếu là bé vẫn chưa có về nhà thì em, em thực sự không biết cuộc sống sau này của em sẽ như thế nào nữa."
Tô Thiển Hạ
khóc như hoa lê đái vũ cũng chính là một loại xinh đẹp, nói xong cô cố
gắng lau sạch nước mắt, cố gắng để mình đừng khóc nữa, nhưng mà cứ suy
nghĩ đến chuyện nếu như con trai vẫn chưa về nhà, thì cô cũng không biết làm sao bây giờ, cũng không biết làm thế nào tiếp tục sống...
"Em xem, em lại tự dọa chính mình, em ngẫm xem Phi Phi có bao nhiêu thông
minh hơn những đứa bé khác, lúc những đứa bé khác luôn luôn làm nũng
khóc rống tranh món đồ chơi, thì cậu bé hả, chẳng những tự mình lên
mạng, lại còn biết nấu ăn cho em ăn, một đứa bé thông minh như vậy cũng
là lần đầu tiên anh nhìn thấy, em cũng đừng xem thường con của em, anh
tin tưởng nếu cậu bé gặp phải chuyện xấu gì thì cũng có thể gặp dữ hóa
lành, em cũng đừng khóc nữa, cẩn thận không sẽ dọa cậu bé thật đấy, đi,
đi rửa mặt, cười một cái nào."
Hạ Hầu Cô đỡ Tô Thiển Hạ đi
vào toilet rửa mặt sạch sẽ, tiếp đó đợi cô bình phục lại cảm xúc thì anh lập tức lái xe đưa cô về nhà.
Tô Thiển Hạ và Hạ Hầu Cô cùng nhau xuống xe đi về phía nhà cô.
Tìm Thiển Hạ hơn hai giờ nhưng vẫn không tìm được nên Tần Trác Luân mang
theo tâm tình uể oải trở về, ngay lúc đó anh lại thấy được cảnh Tô Thiển Hạ và Hạ Hầu Cô đứng chung một chỗ.
Hai người nam tuấn nữ mỹ, nhìn thấy có bao nhiêu xứng đôi.
Anh nhìn mà trong mắt trong lòng đều đã muốn bốc hỏa.
Anh bước nhanh tiến lên, kéo tay Thiển Hạ, ôm cô vào trong ngực mình, mười
ngón tay giữ chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, sau đó khiêu khích nhìn
Hạ Hầu Cô.
"Trời ơi, anh, Tần Trác Luân, anh thế nào lại ở
chỗ này? Anh, không phải anh đã, đã kết hôn với Hứa Mộng Phỉ sao? Anh
buông tay ra, dù anh có tìm tới nơi này thì tôi, tôi cũng không muốn
nhìn thấy anh."
Tô Thiển Hạ ngửi thấy một cỗ hương vị quen
thuộc trên cổ anh kia, đó là một loại hương vị thảo mộc nhàn nhạt nhưng
rất sạch sẽ.
Cô cũng thấy rõ mặt của Tần Trác Luân, năm năm, năm năm, rốt cục anh cũng tìm đến đây sao?
Dù năm năm qua giống như cô đã đoạn tuyệt liên hệ với anh, nhưng đúng là
cô vẫn có theo dõi một ít tạp chí để biết được tin tức của anh.
Biết anh sẽ phải kết hôn với Hứa Mộng Phỉ, báo chí đã đưa tin nói Hứa Mộng
Phỉ mang thai, đã mang thai, muốn kết hôn, vậy anh còn tìm tới nơi này
làm cái gì?
Cô đã trốn tránh anh đến một nơi nhỏ bé hẻo lánh như vậy, vì cái gì mà anh lại còn tìm tới, anh có thể tìm tới nơi này,
vậy có phải anh cũng đã biết rõ Phi Phi là con trai anh không?
"Anh không nghe thấy sao, Hạ Hạ không muốn nhìn thấy anh, hiện tại Hạ Hạ
đang sống rất tốt, mà anh chính là người đàn ông vô tình làm cô ấy
thương tâm đúng không? Anh hãy biến đi, nơi này không chào đón anh."
Hạ Hầu Cô cũng lôi kéo bàn tay còn lại của Thiển Hạ, tuy anh chỉ là một
hiệu trưởng của một trường tiểu học nho nhỏ, không như Tần Trác Luân có
tiền có thế nhưng khí thế của anh cũng tuyệt không bị bại dưới tay Tần
Trác Luân.
"Cô ấy sinh con trai cho tôi, chuyện năm đó chỉ
là có một chút hiểu lầm, chúng ta cũng sẽ nói rõ ràng, còn anh là ai? Là chú đẹp trai mà con tôi nói kia sao, anh không biết là anh rất kém sao, theo đuổi Thiển Hạ năm năm mà cũng chưa theo đuổi được, vậy anh nên
biết rõ trong lòng Thiển Hạ chính là không có anh, sẽ không nhận thức
anh, mà trong lòng cô ấy chỉ có tôi, người nên cút chính là anh đó."
Tần Trác Luân càng bá đạo ôm sát Thiển Hạ hơn, mà lời nói của anh cũng rất
đả kích người, đúng vậy, anh đã theo đuổi Thiển Hạ năm năm, năm năm mà
anh cũng chưa mở miệng nhưng Thiển Hạ cũng nên cảm giác được anh đối với cô là có tình ý đi.
"Các anh đừng ầm ĩ nữa, nơi này là nhà
của tôi, các anh đều đi đi, cả hai người tôi đều không muốn gặp, tôi có
con trai là đủ rồi, đàn ông có hay không cũng không quan trọng. Huống
chi đàn ông so với phụ nữ thì càng thích hợp làm kẻ gây tai họa hơn
nhiều."
Thiển Hạ đá mỗi người bọn họ một đá, cô cũng không
phải là thiếu nữ nhỏ tuổi nữa, cô chính là có thân thủ rất tốt nha, một
đá lại một đá tiếp xuống, thế nào cũng có thể làm cho bọn họ bị đau mà
buông tay, cô lập tức thừa cơ hội này khẩn trương mở cửa phòng đi vào,
tiếp đó dùng lực đóng chặt cửa trước mặt bọn họ rồi khóa cửa lại.
Ngoài cửa, hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh,
không nghĩ tới bọn họ tự nhiên lại phá lên cười ha ha, này, hẳn không
phải là bị kích thích quá mức đi?
Thiển Hạ chẳng muốn quản
bọn họ cười vì cái gì, ngay lúc cô xoay người thì nhìn thấy con trai
đứng trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn cô, thật tốt, con trai ở nhà, con
trai không đi mất, hu hu, cô lại muốn khóc rồi...
"Mẹ không khóc, con không có sao."
Phi Phi bị Tô Thiển Hạ ôm chặt vào trong lòng, Tô Thiển Hạ có cảm giác như mất đi giờ lại có được thật là tốt.
Phi Phi vỗ vỗ nhẹ lưng mẹ, bây giờ tuy cậu còn nhỏ, chưa được cao lắm,
nhưng lúc mẹ ngồi xổm xuống thì cũng không tệ, chẳng thế thì cậu có thể
an ủi mẹ cho mẹ ôm bảo bối rồi.
"Tiểu quỷ không nghe lời
này, con có biết con hù chết mẹ hay không, mẹ nghĩ đến chuyện con chưa
về mà bị người xấu bắt đi..."
Tô Thiển Hạ nghĩ đến chuyện có thể mất đi con trai thì cô liền rất tức giận, tức giận vì cậu không
nghe lời mà ra ngoài chạy loạn.
Cô ôm cậu đi đến trên ghế sofa, sau đó không chút khách khí đánh cái mông của cậu.
Nhìn xem cậu còn dám ra ngoài chạy loạn hay không.
"Mẹ, com không dám, về sau con sẽ không chạy loạn nữa, mẹ, quả thực con gặp được rất nhiều người xấu, nhưng mà cha đã cứu con, cha còn dẫn con đi
ăn ngon, còn để cho con ngồi ở trên vai cha a..., cha thật là lợi hại,
con cũng chưa nói tên của mẹ thì cha đã biết nha, mẹ đừng đánh mông con, con bị mấy người xấu kia lấy gậy gộc đánh trên người, bây giờ còn rất
đau, không tin mẹ nhìn trên người con xem."
Phi Phi trước để cho Thiển Hạ đánh cậu vài cái, sau đó mới bắt đầu làm nũng cầu xin tha thứ.
Lại còn mang theo tiếng khóc chỉ vào lưng và người mình, ý là muốn để cho
mẹ đau lòng, như vậy mẹ sẽ không đánh, cũng sẽ không giận cậu nữa, kỳ
thật cậu biết rõ cậu đã sai lầm rồi.
"Hả, sưng to như vậy,
Tần Trác Luân làm cha thế nào không biết, vậy mà cũng không phát hiện
trên người con có thương tích, lại đây, mẹ bôi thuốc cho con."
Thiển hạ ngừng tay không đánh mông con trai nữa, nghe thấy con trai nói bị
người xấu bắt cóc còn bị người xấu đánh thì trong lòng cô miễn bàn cũng
sẽ có khổ sở và đau đớn rồi.
Con trai đau đớn thì tâm cô cũng đau đớn.
Cô nhẹ nhàng cởi quần của Phi Phi ra, kéo áo lên, trời ạ, đều đã sưng đỏ hết rồi.
"Không thể trách cha được, là con không nói cho cha biết, mà cha cũng không
biết con bị người xấu đánh, mẹ, cha hẳn là người tốt, cha rất đau xót
con a, cũng rất lo lắng cho mẹ, cha cũng đã đi tìm mẹ rất lâu rất lâu,
khoảng ba giờ đó, mẹ, mẹ không thấy được cha sao? Cha tên là Tần Trác
Luân, đúng, giống như mẹ nói là giống con như đúc đó."
Phi Phi vừa mới nghe được mẹ nói tên, kỳ quái, mẹ như thế nào lại biết được cậu đã nhận thức với 'cha' rồi?
Phi Phi thông minh lại bắt đầu cố gắng suy nghĩ.
"Trước kia mẹ và anh ta có quen biết, mà con còn nói rất nhiều về cha nên
đương nhiên mẹ biết người con nói chính là anh ta, mẹ có nhìn thấy anh
ta, nhưng anh ta bị mẹ ngăn ở ngoài cửa không cho đi vào."
Thiển Hạ nhịn không được vỗ một cái mạnh xuống mông con trai, xem cậu còn dám kêu Tần Trác Luân là cha lớn tiếng như vậy nữa không.
Quả thực đều đã quăng người mẹ này cho qua một bên rồi.
"Mẹ, vì sao lại đánh mông con, con biết sai rồi, bị người xấu bắt đi thì con đã biết con sai lầm rồi, về sau con sẽ ngoan ngoãn không chạy ra ngoài
nữa, mẹ, có phải trên người con đau thì mẹ cũng đau đúng không, vì sao
con thấy chú Tần và con có nhiều điểm rất giống nhau a, mẹ, có phải mẹ
cũng thấy được chú ấy và con có điểm giống nhau không, có thể chú ấy
chính là cha ruột của con phải không?"
Phi Phi chớp chớp hai mắt, bộ dáng hồn nhiên thập phần vô tội, kỳ thật trong lòng cậu đã nghĩ ra biện pháp khiến cho mẹ nói cho cậu biết cha cậu chính là người nào
rồi.
Cậu đoán cha cậu hết sức có thể là chú Tần, hoặc cũng có thể là anh em trai gì đó của chú Tần thôi, dù sao nhất định cũng có
quan hệ với chú Tần.
Cậu không còn là đứa bé ba tuổi nữa,
nên đương nhiên hiểu được chính mình và chú Tần kia có nhiều điểm giống
nhau, khẳng định tránh không được có quan hệ huyết thống.
"Không phải, lớn lên thì nhiều người giống nhau thôi, anh ta đương nhiên không phải là cha con rồi, là chính con nói anh ta là cha con chứ mẹ cũng
không nói, được rồi, ngoan ngoãn ngậm miệng, mẹ bôi thuốc cho con."
Thiển Hạ không chịu thừa nhận, nhanh như vậy cô đã lập tức phủ nhận khiến sự hoài nghi trong lòng Phi Phi càng sâu sắc hơn.
Cậu cảm thấy được mẹ đang nói dối, không có quan hệ, chính cậu đoán được
chú Tần chính là cha cậu thì tốt rồi, một lúc nào đó cậu sẽ đi hỏi chú
Tần vậy, bởi cậu tin tưởng nhất định chú Tần sẽ nói cho cậu biết.
Ngoài phòng
Tần Trác Luân và Hạ Hầu Cô, hai người vẫn nhìn nhau, vốn là nhìn nhau đều không hợp nhãn nên cũng không ai chịu rời đi.
Về sau hai người bọn họ lại cùng nhau dán tai lên cánh cửa muốn nghe lén
nội dung nói chuyện ở bên trong, chỉ tiếc là dù nghe cũng mơ mơ hồ hồ.
Nhưng mà hai người đều nghe được một câu, đó chính là Thiển Hạ không thừa nhận Tần Trác Luân là cha của Phi Phi.
"Anh không nghe thấy sao, cô ấy không cần anh làm cha của con trai cô ấy, mà có thể tôi sẽ trở thành cha của Phi Phi đi."
Hạ Hầu Cô cố ý nói khiến Tần Trác Luân tức giận, anh nói như vậy vì anh
cảm thấy chắc chắn Tần Trác Luân không thể nào đưa Thiển Hạ về làm vợ
của anh ta được.
"Tôi chấp, trong lòng Thiển Hạ có tôi, còn Phi Phi cũng đã chính thức nhận thức tôi là cha rồi, tôi tin có Phi Phi hỗ trợ, thêm nữa Thiển Hạ cũng yêu mến tôi, vì vậy phần thắng của tôi
so với anh nhất định lớn hơn."
Tần Trác Luân cực kỳ tự tin
trả lời, nhưng lại quên chuyện anh còn phải cưới Hứa Mộng Phỉ, vậy anh
có lập trường gì để nói điều này đây?
"Anh cũng đừng quên,
anh và Hứa Mộng Phỉ muốn kết hôn, tin tức này tôi và một người cũng đều
biết, trong lòng Thiển Hạ cũng rõ ràng, anh vẫn là nên trở về bồi Hứa
Mộng Phỉ của anh đi, trong bụng của cô ta cũng có thể có đứa bé của anh, cho nên đừng ở chỗ này quấy rầy đến cuộc sống của tôi và Thiển Hạ nữa."
Hạ Hầu Cô muốn nhắc nhở Tần Trác Luân, rằng trước hết anh phải đi giải quyết chuyện hôn ước với Hứa Mộng Phỉ rồi mới nói.
Không sai, anh và cô ta vẫn chưa kết hôn, cũng không có đi đăng ký, hiện tại
bọn họ chính là quan hệ vị hôn phu và hôn thê, chỉ là trong bụng của cô
ta còn có đứa bé?
Điều này khiến cho anh có chút khó khăn.
"Thân là đàn ông, anh đã từng phụ Thiển Hạ một lần, vậy cũng không nên lại
phụ một người phụ nữ sắp trở thành vợ của anh nữa, trở về đi, trở lại
bên cạnh Hứa Mộng Phỉ đi, nơi đó mới đúng là nơi anh đến, cũng là nơi có người phụ nữ anh muốn kết hôn, mà anh và Thiển Hạ cũng đã sớm kết thúc, thời gian năm năm còn chưa đủ cho anh tỉnh lại sao?"
Hạ Hầu Cô biết mình đã nói trúng chỗ đau của Tần Trác Luân, chỉ cần trong
người Tần Trác Luân có hôn ước thì Thiển Hạ sẽ càng không nhận thức với
Tần Trác Luân.
Mà tâm ý của anh, hôm nay đã làm rõ, anh nghĩ mình không thể đợi thêm nữa, anh đã nghĩ rằng gần quan được ban lộc,
nhưng mà đã năm năm, mặc dù hằng ngày anh cận kề bên cạnh nhưng vẫn như
cũ không đi vào được trong lòng Thiển Hạ, cũng không chiếm được tấm lòng của cô.
Hiện tại anh đứng trước mặt Tần Trác Luân nói tự
tin và khẳng định như vậy, nhưng trong lòng anh đối với việc theo đuổi
Thiển Hạ thì một điểm nắm chắc cũng không có, Thiển Hạ sẽ đồng ý tiếp
nhận anh sao?
"Vậy thì thử xem xem, hiện tại tôi sẽ đi giải
quyết rõ ràng chuyện của tôi, chuyện này giải quyết xong thì tôi sẽ trở
về đoạt lại Thiển Hạ, nhìn xem anh có đủ sức chiếm được tâm của Thiển Hạ hay không, tôi khuyên anh đừng nên hao phí tâm tư, năm năm qua anh đều
đã thất bại, vậy anh cảm thấy được anh có thể trong thời gian thật ngắn
chiếm được tâm cô ấy sao, điều đó cơ hồ là không thể."
Tần Trác Luân đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, đây cũng là thời điểm nên kết thúc đoạn tình cảm kia rồi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT