Vội vàng khống chế suy nghĩ vớ vẩn của chính mình, quay đầu phát hiện vẻ mặt Huỳnh vẫn ngây ngốc như trước.
Tuyết cười đến nỗi hai mắt híp lại, trong ánh mắt lộ ra một tia uy hiếp.
“Cư nhiên không nhớ , thật nhẫn tâm a.”
Nam tử áo lam vươn tay nâng cầm của Tuyết.
“Rốt cuộc ngươi từng có bao nhiêu người?”
“Ngươi là người đầu tiên, còn hỏi gì chứ”
Tuyết một chút cũng không có bộ dạng yếu thế, lông mi thật dài được ánh nến của phòng tân hôn chiếu lên in lại trên khuôn mặt trắng nõn một vệt bóng đen mờ mờ.
“Hiện tại ngươi là của ta.”
Tuyết hất cằm, né tránh ngón tay người nọ, nhìn ánh mắt người nọ mơ hồ phát ra một màu xanh biếc quang mang.
Nam tử đang chờ Tuyết trả lời, Tuyết cũng không để hắn thất vọng, nói rõ ràng:
“ Ta là của ngươi, cho nên trước kia từng có ai cũng đâu còn quan trọng.”
“Không giống nhau, ngươi để ta đi cùng ngươi đến xem hôn lễ của tình nhân cũ, sao có thể giống nhau được.”
Thu Trường Thiên bị câu “ tình nhân cũ” của nam tử kia khiến gương mặt hắn lập tức biến sắc, Huỳnh vẫn ngây ngốc như trước, nhìn qua Tuyết, nhìn qua Thu Trường Thiên lại nhìn nam tử kia.
Tuyết khẽ cười ra tiếng, đột nhiên đứng dậy.
“Thu bảo chủ, sau khi Huỳnh sinh xong, các ngươi đã từng làm chuyện phòng the?”
Thu Trường Thiên một chút cũng không ngượng ngùng liền trả lời.
“Đương nhiên.”
Da mặt của hắn dày như vậy khiến Tuyết thực vừa lòng.
“Ta nghĩ thay Huỳnh kiểm tra một chút, không biết có thể không?”
“Ngay bây giờ?”
“Sáng sớm ngày mai chúng ta phải rời đi, có thời gian cũng chỉ ngay lúc này, tại hạ cũng không bắt buộc, dù sao Huỳnh cũng không phải lão bà của ta.”
Nam tử mặt vẫn không đổi sắc, nghe Tuyết nói sáng sớm liền rời đi, cuối cùng cũng có chút thả lỏng.
Thu Trường Thiên liếc nhìn Huỳnh một cái.
“Không biết Tuyết tiên sinh muốn kiểm tra cái gì?”
Tuyết mỉm cười nhìn Thu Trường Thiên.
“Một sự tình.”
Rõ ràng Tuyết không muốn nhiều lời, Thu Trường Thiên lại không biết sự tình trong đó là gì, tuy rằng bạch hồ ly này làm cho người ta cảm thấy rất chán ghét, bất quá thực sự quan tâm đến Huỳnh, hơn nữa…
Thu Trường Thiên nhìn nam tử áo lam đứng bên cạnh, có hắn ở đây, hồ ly tinh kia sẽ không dám giở gì quá phận đi.
“Làm phiền Tuyết tiên sinh.”
“Vậy thỉnh đi ra ngoài một lát.”
“Ta không thể ở đây sao?”
Tuyết mỉm cười lắc lắc ngón tay.
“Vậy còn hắn?”
Nam tử áo lam đối với Thu Trường Thiên có phần bất mãn, thoáng cái mặt liền trầm xuống.
Tuyết cũng không đáp, quay đầu hỏi nam tử:
“Ngươi muốn ở lại?”
Giọng điệu đặt câu hỏi rõ ràng dè dặt như vậy, nhưng trong mắt Tuyết lại truyền đạt nội dung là ── không được ở lại!
Nam tử áo lam đứng lên, không nói lời nào liền bước ra ngoài.
Thấy nam tử đi ra, Thu Trường Thiên cũng tạm thời rời đi.
“ Ta ở ngay bên cạnh, có việc cứ gọi ta.”
Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, Huỳnh ngẩng đầu hỏi Tuyết.
“Tuyết muốn làm gì?”
Tuyết đến bên cạnh dắt tay Huỳnh.
“Huỳnh vui vẻ chứ?”
“Vui a! Tuyết đến Huỳnh rất vui!”
Bộ dáng của Tuyết cùng với lúc trước hoàn toàn bất đồng, dáng vẻ tươi cười luôn tràn ngập khiêu khích cùng ánh mắt quyến rũ cũng thay đổi trở nên nhu hòa hơn.
“Ngốc, ta hỏi ngươi thành thân cùng hắn có vui hay không?”
“A, rất vui nha!”
Huỳnh cười hồn nhiên, tiếp theo lại bị Tuyết kéo đến gần cái giường bên trong.
“Vậy là tốt rồi”
Tuyết nhìn cái giường lớn quá mức này cũng không kinh ngạc lắm.
“Ngồi lên đi.”
Huỳnh nghe lời liền ngồi lên giường.
“ Ta muốn hỏi ngươi một số chuyện.”
“Nga~”
Sau đó Tuyết cũng trèo lên giường
“Lúc Huỳnh sinh có đau không?”
Huỳnh suy nghĩ một chút, cái mũi run lên.
“Đau, nhưng hết đau rất nhanh.”
Thời điểm Huỳnh còn đang suy nghĩ Tuyết đã lấy ra cây trâm cài trên đầu Huỳnh , ngay lập tức mái tóc đen dài xõa tung xuống.
“Tóc của Huỳnh vẫn rất mềm mại, trơn bóng.”
“Tuyết, ngươi làm sao vậy?”
Tuyết lắc đầu:
“Huỳnh, cởi quần áo ra được không?”
Trong lòng Huỳnh có chút không muốn cùng cảm giác thực khó hiểu.
“Tại sao chứ?”
“Ta muốn nhìn nơi Huỳnh sinh bảo bối một chút.”
Lúc còn ở linh sơn Tuyết đều không nói muốn xem y, tại sao bây giờ lại muốn xem?
Tuyết mất hứng bĩu môi trước sự do dự của Huỳnh.
“Huỳnh đã thay đổi rồi.”
“Thay đổi cái gì?”
“Huỳnh không nhớ rõ lúc hóa hình người như thế nào sao?”
Loại sự tình này cho dù không nhớ rõ cũng không có biện pháp quên.
Huỳnh mỉm cười, ánh mắt long lanh giống như hai quả nho xinh đẹp mê người. (?)
“Khi đó người ta đang ngủ trưa, lại có con đại mãng xà màu đen đang đói bụng, thừa dịp người ta không chú ý mà cuốn lấy người ta, người ta tức chết đi a, nhưng mà thân thể lại bị quấn chặt không biến hóa được, lúc đó a…”
Dường như là Tuyết đang tự lẩm bẩm, còn lộ ra chút bi thương:
“ Đại xà hư hỏng kia một hơi cắn người ta, còn muốn nuốt người ta nữa chứ.”
Tuy rằng khi đó Huỳnh đã sống đến trăm năm, nhưng không tính là yêu, làm sao có thể trở thành đối thủ của Tuyết.
Khi đó Tuyết vì tránh né trưởng lão lắm mồm, cố ý che giấu yêu lực của mình mà tranh thủ thời gian xuống núi.
Cư nhiên phát hiện có một con mãng xà không sợ chết lại dám cuốn lấy hắn, vừa xấu hổ, vừa không kịp thi triển phép thuật đã bị cắn một phát, tuy rằng cuối cùng Tuyết vẫn thoát được mãng xà, nhưng lại bị cắn rách một miếng thịt.
Hắc mãng xà phát hiện năng lực của Tuyết, lập tức chui vào bụi cây lẩn trốn.
Tuyết bị thương, lập tức hóa thành hình người để tiện bề chữa trị.
Chờ vết thương được chữa trị ổn thỏa, đã sớm không tìm thấy mãng xà kia.
Tuyết thân là tộc trưởng lại bị coi thường, làm sao còn mặt mũi nào đối diện với mọi người trong tộc, mà xà kia cắn một mảng da thịt của hắn, cũng đủ tăng thêm trăm năm tu hành.
Tuyết càng nghĩ càng tức, chính mình ngày nào cũng chạy xuống chân núi tìm hắc mãng xà kia.
Mà Huỳnh khi đó, bởi vì quá đói lại không tiêu hóa được máu thịt mang chướng khí quá nặng của Tuyết đã trở nên suy yếu, đến nỗi bị thợ săn bắt được.
Đó cũng chính là lúc hắn gặp Thu Trường Thiên.
Huỳnh bị bắt nằm ở đó mấy ngày nhưng cũng được chăm sóc chu đáo, tuy rằng bị nhốt, nhưng không cần lo lắng đến *thiên địch, còn được ăn thực vật màu mỡ.
*Thiên địch: kẻ thù thiên nhiên
Máu thịt của Tuyết đã dần dần được hấp thụ , yêu lực cũng đã phân tán khắp nơi, mà lúc này Huỳnh được giải thoát.
Đêm hôm đó, Tuyết vẫn đang truy tìm hắc xà kia nhưng không có kết quả, đang định quay về núi, bỗng nhiên lại cảm thấy có một trận yêu khí không thể tiêu trừ đang phân tán khắp nơi, đó là khí tức của yêu quái đã phá tan gông cùm xiềng xích hóa thân hình người mới có được.
Tuyết lập tức hướng về nơi ngọn nguồn phát ra yêu lực, tiếp theo đứng ở trong khe núi gần đó liền trông thấy, dưới ánh trăng xuất hiện một thân thể khiến hắn không thể dời đi tầm mắt.
Làn da trắng nõn tựa bạch ngọc, cặp mắt to tròn giống như trân châu đen đang nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, dáng vẻ thực giống như đứa trẻ mới sinh ham thích những điều mới lạ.
Mái tóc đen dài xõa xuống, nếu nói đó là bộ dáng của thần thánh mới có được cũng không sai, quả thực vẻ đẹp đó giống như Nữ Oa thần nữ khiến cho người ta không dám tới gần, nhưng lại không muốn rời xa.
Sau khi Huỳnh hóa hình người liền nhìn thấy Tuyết đầu tiên, đêm đó Tuyết một thân áo trắng, phảng phất khí khái thần tiên hạ phàm, tuấn mỹ dị thường, lại tỏa ra phong tình quyến rũ, thật sự rất đẹp a…
Tuyết thấy Huỳnh quả nhiên chìm trong hồi ức, thừa dịp liền nhẹ nhàng đưa tay cởi bỏ hỉ phục của Huỳnh, cư nhiên Huỳnh còn ngây ngốc không phản kháng cũng không phối hợp.
Quần áo bị cởi hết, thân mình Huỳnh tựa như bạch ngọc đang được ánh nến đỏ chiếu vào, nhưng cảm giác không giống với đêm hôm đó.
Tuyết hơi nhíu mày, tiếp theo khẽ cười ra tiếng.
Cuối cùng Huỳnh cũng lấy lại tinh thần.
“Tuyết?”
Trời đất như đang quay cuồng, Huỳnh không đề phòng liền bị đẩy ngã.
“Tuyết?”
Ngón tay ấm áp thon dài chạm lên da thịt trần trụi của Huỳnh.
“Trên người Huỳnh có nhiều dấu hôn a.”
Huỳnh nhớ tới lúc Thu Trường Thiên mặc hỉ phục cho mình, mặt liền đỏ ửng không được tự nhiên.
“Đó là, đó là Thiên, trước ngày chuẩn bị hôn lễ, lúc đó Thiên rất vội, nhưng chưa có làm a…”
“Thật đáng giận, sao dám làm chuyện như vậy với Huỳnh của ta”
Tuyết ngẩng đầu, dùng sức giữ lấy tay Huỳnh.
“Tính sao đây, ta cũng muốn lưu lại dấu vết như vậy trên người Huỳnh”
Nói xong cũng không chờ Huỳnh phản ứng, lập tức cúi đầu xuống.
“A…”
Đầu lưỡi ẩm ướt liếm xuống, Huỳnh cảm thấy có chút tê dại cùng đau đớn, cảm giác quen thuộc lại xa lạ kia khiến Huỳnh không kiềm được mà thở nhẹ một tiếng.
Tác giả ps : cuối cùng đã tới, lão gia khỏa chờ mong cảnh tượng này đã lâu !!