*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thu Trường Thiên bị Bạch Qùy quát to liền thanh tỉnh được một chút, vội vàng ôm Huỳnh vào phòng dược chuyên dụng của Bạch Qùy.

Nơi đó có một cái giường để Bạch Qùy có thể nghỉ ngơi, mới vừa đặt Huỳnh lên, chỉ thấy Huỳnh khó chịu mà túm lấy cánh tay của Thu Trường Thiên không chịu buông.

“Đừng để y nằm, để y tựa vào người của ngươi, giữ thật chắc!” Trước kia gặp qua không ít tình huống nguy cấp nhưng bộ dáng vẫn đều *vân đạm phong khinh, Bạch Qùy không nghĩ sẽ có một ngày mình lại thành ra nôn nóng như vậy.

*vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi

Thu Trường Thiên cũng rất sốt ruột, gấp rút đến nỗi hai mắt phiếm hồng, mũi cảm thấy chua xót, Thu gia đại đương gia không biết đến tư vị khóc lóc là gì nay đã sớm muốn rơi nước mắt.

Bạch Qùy không rảnh để cười hắn, tách hai chân của Huỳnh ra, trừ bỏ máu tươi cái gì cũng đều không nhìn thấy.

Bạch Qùy dùng chính tay áo của mình mà lau máu trên bắp đùi Huỳnh, “Đừng nóng vội, máu kia không phải của Huỳnh.”

Qủa thực không phải của Huỳnh, đều là máu của bọn hắc y nhân vừa chiến đấu với Huỳnh ban nãy.

Thế nhưng so với chảy máu, còn khiến Bạch Qùy đau đầu hơn chính là từ trong hậu huyệt của Huỳnh đang tiết ra rất nhiều dịch chất lỏng, tuy nhiên chất lỏng này không vàng không xanh giống như nước ối bình thường, lại còn dinh dính đến dọa người.

Mà thứ được bao bọc ở bên trong dịch chất lỏng kia, rõ ràng là đuôi của một con rắn nhỏ!

Thực sự việc này Bạch Qùy chưa từng thấy qua, Thu Trường Thiên thấy sắc mặt hắn trắng bệch, thiếu chút nữa đã bị cơn tuyệt vọng áp đảo, thuận theo ánh mắt của Bạch Qùy nhìn lại, cũng nhìn thấy từ trong hậu huyệt phấn nộn của Huỳnh thò ra một đuôi rắn dài khoảng một ngón tay.

Khả năng thích ứng của Thu Trường Thiên đã muốn không thuộc về mình, hắn chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, rồi mới nghiến răng nhìn Bạch Qùy mà nói, “Vô luận là sinh ra cái gì, nhất định phải bảo trụ Huỳnh!”

Bạch Qùy bị ngữ khí hết sức đau lòng của Thu Trường Thiên làm cho thanh tỉnh, vì mình thất thố nên thấy rất hổ thẹn, hắn là thầy thuốc, cư nhiên chỉ vì một chút kinh ngạc mà ngẩn người, thật sự là sỉ nhục mà.

“Trước hết cứ sinh ra đã! Ngươi đỡ hắn cẩn thận một chút!”

Thu Trường Thiên gật đầu.

Bạch Qùy đưa tay nắm lấy đuôi rắn nhỏ kia, thế nhưng bao quanh nó toàn là chất lỏng vừa dính vừa trơn, Bạch Qùy nắm thế nào cũng đều không được, càng không cần phải nói đến chuyện kéo nó ra bên ngoài.

Bạch Qùy dùng chính tay áo mình lau hạ thể của Huỳnh, nghĩ muốn lau bớt dịch chất lỏng kia đi, thế nhưng càng lau lại chảy ra càng nhiều, cùng lúc đó đuôi rắn lập tức rút về bên trong.

“A!” Huỳnh đột nhiên kêu lên, túm chặt cánh tay của Thu Trường Thiên, hung hăng cào cấu liên hồi.

Bạch Qùy cũng không để ý chất lỏng kia, nghĩ muốn tiếp tục túm lấy đuôi con rắn nhỏ, nhưng vừa mới nắm được một chút con rắn kia liền rút về trong hậu huyệt của Huỳnh.

“A!!” Huỳnh kêu to, hiển nhiên lần này so với trước còn thống khổ hơn, cánh tay của Thu Trường Thiên bị cào cấu đã muốn chảy máu, nhưng Huỳnh lại nhắm hai mắt hôn mê bất tỉnh.

“Qùy!”

Bạch Qùy thực không có thói quen đối mặt với tình trạng kéo dài triền miên này, cũng sinh ra cáu gắt “Phải làm y tỉnh lại trước đã.”

“Nhưng mà…”

“Làm gì có chuyện người mang thai đang bất tỉnh nhân sự mà có thể sinh được, y không tỉnh táo mà sinh đứa nhỏ, chẳng lẽ còn bắt ta thò tay vào trong lấy ra chắc, chuyện đó là không thể!”

Thu Trường Thiên làm sao có thời gian tranh cãi với Bạch Qùy, hiện tại hắn còn đang gào thét to hơn nữa.

“Sinh không được cũng đừng nghĩ tới việc y có thể sống sót!”

Thu Trường Thiên vội vàng lay Huỳnh “Huỳnh, Huỳnh, tỉnh tỉnh, Huỳnh…”

Vừa rồi con rắn nhỏ thụt về rõ ràng làm cho Huỳnh rất đau đớn, nhưng cho dù như vậy y vẫn không tỉnh lại, huống chi chỉ là tiếng gọi của Thu Trường Thiên.

Bạch Qùy đứng dậy, đi đến bên cạnh giá treo, tiếp theo lấy một chiếc bình nhỏ, mở nắp đổ ra tay một ít bột trắng, xoa xoa ngón tay vài cái mới quay trở lại.

Bạch Qùy vừa mới đặt tay ở dưới mũi Huỳnh, Huỳnh liền có phản ứng, hắn liều mạng quay đầu nghĩ muốn tránh xa cái mùi khó chịu này, chỉ trong chốc lát liền mở mắt.

“Huỳnh!” Thu Trường Thiên kinh hỉ nói “ Y tỉnh rồi.”

“ Ta biết.” Bạch Qùy dứt khoát xé toạc tay áo màu trắng của chính mình, sau đó lau hạ thể cho Huỳnh “Huỳnh, ngươi nghe kỹ đây, ngươi muốn sinh, ta bảo ngươi làm gì ngươi phải làm cái đó.”

Huỳnh còn muốn dựa vào trong lòng ngực Thu Trường Thiên, chân thì lại không nghe lời mà đạp Bạch Qùy mấy cái.

Bạch Qùy phát hỏa, nhưng hắn mới vừa hé miệng chợt nghe thấy Thu Trường Thiên rống to “ Mau nghe lời!”

Huỳnh bị Thu Trường Thiên quát mà ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Huỳnh, ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm, cũng không muốn đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, nghe lời Qùy đi được không? Làm theo lời hắn thì con của chúng ta sẽ được sinh ra khỏe mạnh!”

Cũng không biết Huỳnh có hiểu hay không, dù sao chân cũng đã thôi giẫy giụa.

Bạch Qùy lại tách chân Huỳnh ra, sau đó toàn tâm toàn ý giữ chặt bụng y, “Có thể sẽ hơi đau, chịu đựng một chút.”

Bạch Quỳ nói xong liền chậm rãi dùng sức ấn lên trên bụng của Huỳnh.

“A!!!” Huỳnh đột nhiên kêu lên thảm thiết, cùng lúc không ngừng giãy dụa.

“Giữ hắn lại, mau giữ lấy hắn!”

Thu Trường Thiên liều mạng ôm lấy Huỳnh, chặn ngang hai chân của y, “Xin ngươi…đừng cử động…”

“A a a!!” Tiếng kêu của Huỳnh đã không còn là thanh âm con người, tiếng gào thét *tê tâm liệt phế này giống như phát ra từ sâu bên trong yết hầu truyền đến đã khiến cho Bạch Qùy cũng không nhịn được một trận kinh hãi.

*Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng

Huống chi là Thu Trường Thiên.

Thu Trường Thiên ôm chặt lấy Huỳnh, cúi thấp mặt nép vào cổ của Huỳnh mà khóc tại chỗ, hắn không dám mở mắt ra xem, hắn sợ…

“Dùng sức! Dùng sức!…Ta… Ta nhìn thấy…”

Thu Trường Thiên nghiến chặt răng không ngẩng đầu lên, cho dù trong tiếng gọi của Bạch Qùy là sự vui mừng, thế nhưng tiếng kêu thảm thiết của Huỳnh vẫn chưa chấm dứt.

Một tiếng kêu đứt quãng vô cùng thảm thiết vang lên.

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” Hắn không bao giờ… muốn đứa nhỏ nữa, không bao giờ muốn…

“Ta nhìn thấy đầu của đứa nhỏ rồi!!” Hậu huyệt của Huỳnh lại giãn nở, nhưng lộ ra không phải là đuôi rắn, trong lòng Bạch Qùy chợt hiện lên một chút nghi hoặc “Dùng sức!!”

Đứa nhỏ men theo dịch chất lỏng cuối cùng cũng được sinh ra , thai nhi chưa đến sáu tháng tuổi nên còn rất nhỏ, nhưng vẫn khiến cho Huỳnh vạn phần đau đớn.

Thần y đệ nhất thiên hạ Bạch Qùy tay chân còn đang luống cuống, bảo chủ của Thu gia bảo lại đang im lặng rơi lệ, trong thâm tâm thực hối hận, mà rất có thể làm cho đứa bé này không thể bình thường là do “Mẫu thân” của hắn ── là một xà yêu.

“Oa…Oa…”

Bạch Qùy dùng chính vạt áo của mình bao bọc đứa nhỏ, cuối cùng thần kinh có thể thả lỏng khiến cho Bạch Qùy bật cười “Bảo bảo sinh non cư nhiên còn có khí lực khóc như vậy, thực sự là không tầm thường nha.”

Thu Trường Thiên vẫn gắt gao ôm lấy Huỳnh, chưa từng ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ một cái, mà Huỳnh lại hoảng hốt gắng gượng mở to hai mắt nhìn vào hư không.”

“Uy, ta nói lão bà cùng đứa nhỏ của ngươi không có chuyện gì hết.”

Thu Trường Thiên vẫn không nhúc nhích, Bạch Qùy thở dài “ Mau đi đun nước!”

Thu Trường Thiên vẫn bất động, Bạch Qùy đành phải nhận phần công việc này, hắn ghét nhất phải làm đến mệt gần chết như vậy, bất quá theo tình hình hiện tại hắn cũng liền nhẫn nhịn.

“Ngươi ôm đứa nhỏ này, ta đi đun nước.”

Thu Trường Thiên vẫn bất động giống như tượng đá.

Ta không tin, cứ đặt đứa nhỏ ở đây xem ngươi có thể mặc kệ được nữa hay không!

Bạch Qùy cẩn thận đem đứa nhỏ đặt bên cạnh Huỳnh, hừ một tiếng liền bước nhanh ra ngoài.

Huỳnh đã sớm không còn tỉnh táo, thế nhưng dược thủy mà Bạch Qùy xông hơi làm y không thể ngủ được, chỉ có thể mở nửa con mắt nhìn ngây dại.

Cuối cùng Thu Trường Thiên cũng cử động, theo động tác của hắn, Huỳnh chậm rãi ngã vào trong lòng ngực Thu Trường Thiên.

Đứa nhỏ còn đang khóc, cuối cùng Thu Trường Thiên cũng nhìn thoáng qua, được vây trong vải bọc là tiểu gia khỏa vẫn còn run rẩy, không thể nói rõ hiện tại trong lòng là tư vị gì.

Nhìn từ chỗ này trông đứa nhỏ thật giống tiểu hầu tử đang khóc lóc om sòm không ngừng .

Bạch Qùy nhanh chóng trở lại, lúc bọn họ vừa mới đỡ đẻ cho Huỳnh thì người của Thu gia đã đến, thương tích của Lý Thi Thi cũng được xử lý ổn thỏa, bất quá vẫn còn đang hôn mê, cho nên đã được đưa đến phòng trọ gần đó dưỡng thương.

Đã có người nấu nước đương nhiên Bạch Qùy sẽ quay về, nhưng hắn vừa mới bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng Thu Trường Thiên ôm lão bà của mình, thờ ơ nhìn đứa con của chính mình khóc đến nỗi thở cũng khó khăn.

“Ngươi có bệnh a!” Bạch Qùy vội vàng đi tới ôm lấy đứa nhỏ, không được tự nhiên mà dỗ dành, vừa dỗ đứa nhỏ vừa mắng Thu Trường Thiên, “Hắn không phải thân sinh (con ruột) của ngươi a, hơn nữa đứa bé này là sinh non, vì thế rất nhiều nguy hiểm có thể xảy ra, ngay cả dỗ dành hắn ngươi cũng không biết! Hắn khóc đáng thương như vậy ngươi cũng không trông nom, ngươi có còn là người hay không!”

“Ôm hắn đi ra ngoài.”

Thu Trường Thiên lạnh nhạt nói, Bạch Qùy nghe xong cùng lúc hỏa trong lòng cũng dâng lên một bậc, nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Thu Trường Thiên thì cái gì cũng đều không nói ra được.

“Ta không muốn nhìn thấy hắn…”

Bạch Qùy nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn cảm thấy chính mình không có tư cách mở miệng giáo huấn tên này, liền ôm đứa nhỏ bước ra ngoài.

Một lát sau người hầu mang lên một thùng gỗ lớn, kế tiếp là đổ nước ấm vào trong.

“Bảo chủ, Bạch tiên sinh nói Huỳnh công tử…cơ hồ, không có ngoại thương, có thể tắm rửa, nhưng xin bảo chủ hãy thứ lỗi cho thuộc hạ.”

Thu Trường Thiên chỉ vào áo lót của mình, ngoại sam của hắn lúc này đang ở trên người Huỳnh.

Người hầu thấy Thu Trường Thiên không nói lời nào, căng thẳng mà nuốt nước miếng một cái, “Bạch tiên sinh nói, nơi này có mùi dược, Huỳnh công tử nghỉ ngơi ở đây sẽ không tốt, sau khi tắm rửa thay đổi quần áo sạch sẽ nên rời khỏi phòng này sẽ tốt hơn…, tiểu nhân đã chuẩn bị xe ngựa êm ái, Bạch tiên sinh nói, sau khi Huỳnh công tử tắm rửa xong thừa lúc lên xe quay về bảo…, Bạch tiên sinh nói, phòng ở nơi này đều đã bị hủy, Huỳnh công tử cũng không thể ở trong phòng dược được…Bạch tiên sinh còn nói…”

Cuối cùng Thu Trường Thiên cũng mở miệng “Đặt quần áo xuống, lui ra ngoài đi.”

“Vâng.” Người hầu vội vàng cúi đầu lui ra, vừa lúc đóng cửa lại nhịn không được liền thở ra một hơi.

Bạch tiên sinh căn dặn hắn phải nói thật nhiều, thẳng đến khi bảo chủ có phản ứng mới thôi.

Bộ dáng vừa rồi của bảo chủ cũng thật đáng sợ…Cư nhiên, lại có thể khóc a…

___________________________________________________________________

Tiêu : Tội nghiệp Huỳnh tội nghiệp bảo bảo quá  Nhưng cũng không thể trách Thiên được a. Mà nhóc này đáng yêu lắm đó nha càng nường

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play