Lý Tư Nguyên ở trước giường ho khan một tiếng mà nói: “Tam đệ, đệ hãy tịnh dưỡng thật tốt, nhị ca và đại ca ngày mai lại đến thăm đệ.” Rồi quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho Lý Tư Hiền, Lý Tư Hiền vội vàng nói: “Đúng đúng, tam đệ bị thương không nhẹ, vừa nãy mới uống thuốc ở đại sảnh, cần phải được tịnh dưỡng. Phụ thân cũng về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Lại quay đầu nói với tiểu tư và nha hoàng: “Người không phận sự thì lui ra hết, những người còn lại thì đứng canh giữ ngoài cửa, đợi thuốc đến thì hầu hạ tam thiếu gia uống.”

Đông quận Vương nghiêng mắt thoáng nhìn trên giường, thở dài một tiếng, phất tay áo ra khỏi cửa, những người còn lại cũng nhanh chóng rời khỏi. Lý Tư Nguyên thì cứ dây dưa dùng dằn, rồi xoay người bước đến bên giường, chắp tay nói với Mộ Nhược Ngôn: “Gia phụ trời sinh tính khí cương trực lại ương ngạnh, tam đệ đây lại khiến cho lão nhân gia của hắn phải lao tâm khổ trí, hôm nay cơn giận lại lên đến đỉnh đầu, đã cư xử không phải với công tử, mong công tử lượng giải.” Nói xong mới đi ra khỏi phòng.

Cửa phòng khép lại, trong phòng chỉ còn lại Thiên Xu cùng Lý Tư Minh. Ta cười làm lành nói với Hoành Văn: “Sao không đợi ta ở dưới đó, gỡ tay Thiên Xu ra đã, ngươi lại kéo ta lên trên đây rồi?”

Hoành Văn nhướng đôi mày sắc sảo lên mà nói với ta: “Ngươi gấp cái gì, khó khăn lắm mới nắm được tay Thiên Xu, sao không để đó nắm thêm chút nữa, dù gì bây giờ cũng không có ai, để xem Thiên Xu sẽ đối xử với Lý tam công tử ngươi như thế nào.”

Bản tiên quân đành phải ê ô hai tiếng, nhìn Mộ Nhược Ngôn đang đứng ở trước giường, hai hàng lông mày mảnh mai có chút chau lại, nhìn vào tấm lưng của người trên giường, Lý Tư Minh vẫn không nhúc nhích, lại khom lưng xuống nhẹ nhàng mà gỡ từng ngón tay Lý Tư Minh, rút tay ra khỏi. Rồi kéo lấy tấm chăn bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên trên người Lý Tư Minh.

Hoành Văn nhìn ta mà cười hì hì, “Hành động đắp chăn cho người đang nằm trên giường, xem ra việc này tương lai đúng là khó có thể lường trước được.” Bản tiên quân vừa bị hắn thấy sự việc này, không thể không xấu hổ mà vội ho một tiếng, cười ha ha, “Thiên Xu Tinh Quân ở thiên đình luôn luôn có tấm lòng thương xót cho những người ốm yếu, giờ làm phàm nhân cũng không có gì thay đổi.”

Một lát sau, tiểu nha hoàn gõ cửa bước vội vào đưa chén thuốc an thần tĩnh tâm đến cho tam thiếu gia uống, tình huống lúc này đương nhiên phải đưa đến tay của Mộ Nhược Ngôn, cảm phiền Ngôn công tử giúp thiếu gia uống thuốc, nô tỳ xin phép cáo lui trước. Rồi cúi chào trở ra.

Mộ Nhược Ngôn đang cầm chén thuốc đứng đó, bản tiên quân nhịn không được nền ghé đầu ra xem xét, mới vừa rồi Thiên Xu động thủ giúp ta đắp chăn, bản tiên quân trong lòng có chút vui sướng. Lúc này Lý Tư Minh lại giống như hoạt tử nhân (*người vô dụng, không thể làm gì) nằm ở trên giường, không biết Thiên Xu sẽ dùng cách gì để giúp ta uống thuốc đây?

Hoành Văn ở sau lưng bản tiên quân mà xót xa nói: “Ngươi dài cổ ra như vậy, chắc là đang đợi Thiên Xu dùng miệng “đút” thuốc cho ngươi chứ gì?”

Ơhh? Bản tiên quân nhớ rõ là Hoành Văn Thanh Quân chưa từng tập qua thuật đọc tâm mà.

Hoành Văn kéo dài hơi mà nói: “Mơ đi.” Rồi một tay đẩy bản tiên quân té ngã, nhập vào thân thể của Lý Tư Minh, “Thành thành thật thật mà xuống đó uống thuốc.”

Bản tiên quân đành phải hé mở mí mắt, ngọ nguậy giả làm bộ dáng của một người vừa tỉnh lại. Ở trong cơ thể này của Lý Tư Minh, lập tức cảm giác được những vết thương vừa rồi quả rất đau đớn, hữu khí vô lực gọi một tiếng Nhược Ngôn. Nghe thấy Mộ Nhược Ngôn đáp lại với một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Thuốc đến rồi, uống trước đi.”

Ihh, bản tiên quân xuống đây chính là để uống thuốc. Bất quá trước khi uống thuốc, ta còn muốn vờ vịt một tí đã. Ta gắng gượng nửa thân người dậy mà đứt quãng nói: “Nhược Ngôn ~~ Nhược Ngôn ~ ngươi còn ở đây ~~ phụ thân ta, người không ~ người không gây khó dễ cho ngươi chứ......”

Mộ Nhược Ngôn không nói gì cầm chén thuốc bưng lại đây, ta vận động nửa thân mình, dùng miệng tiếp lấy chén thuốc mà uống, rồi Nhược Ngôn lại đưa tay đến đón lấy chén thuốc, để lại xuống bàn, mở cửa phòng ra, tiểu nha hoàn lập tức tiến vào thu dọn chén. Ta hấp hối mà căn dặn: “Mộ công tử đang bệnh, hãy đưa công tử về Đông Sương tĩnh dưỡng trước, chờ thương tích của bản công tử lành lại rồi mới tính sau.” Tiểu nha hoàng vội cúi đầu tuân mệnh.

Ta lại bị Hoành Văn kéo ra giữa không trung. Khiến cho Lý Tư Minh giờ nằm úp sấp trên giường, bản tiên quân tranh thủ mấy ngày rảnh rỗi này. Buổi tối ở trong phòng Hoành Văn ngủ, ban ngày thì ẩn thân ở trong Vương phủ đi tới đi lui, hoặc không thì hóa thành một hình dạng khác ở trên phố mà đi dạo mấy vòng. Mỗi ngày nhập vào thân thể của Lý Tư Minh vài lần, thanh tỉnh một lát, uống thuốc ăn cơm, giải quyết mấy chuyện “cấp bách” trong người.

Hoành Văn mấy ngày nay thì lại rất bận bịu, Đông quận Vương đối với vị mạc trọng – Triệu tiên sinh này cực kỳ coi trọng, mỗi ngày mời hắn với hai đứa con cùng ở thư phòng để thương nghị đại sự. Lấy tình thế thiên hạ mà luận mưu lược. Bản tiên quân ẩn thân ở bên cạnh Hoành Văn nghe qua một hồi, cảm thấy thật vô vị. Đành không nghĩa khí mà bỏ lại Hoành Văn để ra phố mà nghe mấy tiểu khúc. Hoành Văn đối với sự tình này có phần canh cánh trong lòng, vào lúc ban đêm thì không cho bản tiên quân ngủ ở trên giường của hắn.

Ta chỉ biết đứng ở đầu giường mà cười làm lành với hắn: “Đêm khuya gió sương lạnh lẽo, Hoành Văn Thanh Quân nỡ lòng nào để cho tiên hữu ngủ bờ ngủ bụi ngoài kia?”

Hoành Văn nghiêm mặt nói: “Đông quận Vương phủ sương phòng trống rất nhiều, sao lại không tìm thấy một gian để mà ngủ.”

Ta lắc đầu: “Sương phòng trống thì có nhiều, nhưng chăn giường thì lại rất ít.”

Hoành Văn nói: “Vậy thì cứ nhập vào Lý Tư Minh, trong phòng ngủ của hắn có cái giường rất lớn. Không thì qua giường của Thiên Xu ở bên Đông sương mà nằm, chỗ đó cũng rất thoải mái áh.”

Gương mặt ta làm ra vẻ khổ sở, “Nhập vào Lý Tư Minh khiến lưng ta đau lắm, còn ngủ cùng Thiên Xu thì lại thấy đau đầu.” Ta cười trừ ôm lấy bả vai Hoành Văn, “Dù trong thiên hạ này có ngàn vạn nơi để ngủ, tại hạ chỉ khao khát cái giường này của Thanh Quân mà thôi.”

Hoành Văn cười khúc khích nói: “Ngươi nói ra mấy lời này thật không sợ bị đem đến tiên bàn để xử quyết àh.” Bản tiên quân thuận lợi chui vào trong chăn ấm.

Lý Tư Minh không hổ là hóa thân của bản tiên quân, thương tích sớm hồi phục. Bốn năm ngày là đã tan máu bầm, đóng vảy kết.

Hắn thật đã hồi phục, mấy ngày nhàn nhã của bản tiên quân cũng qua rồi. Việc quan trọng trước mắt là phải quay về thân thể của Lý Tư Minh, quay về chiếc giường lớn trong phòng ngủ kia, một lần nữa lại đem Thiên Xu giữ chặt bên người.

Mấy ngày nay chân thân ta phiêu lãng bên ngoài, cũng từng đi thăm qua Thiên Xu mấy lần. Thấy hắn mỗi ngày ăn không hết hai khẩu cơm, xem mấy cuốn kinh thư sử sách, ở trong viện bên cạnh cây hạnh nhỏ gần cái ao mà nhìn về phía chân trời, nhớ nhung Đan Thành Lăng, rồi tự đánh với chính mình hai ván cờ vây. Hắn như vậy không sinh bệnh cũng uổng. Mỗi ngày đều trải qua cuộc sống vô vị thế này, kìm nén riết rồi cũng thành bệnh.

Sau khi ta đưa Thiên Xu quay về phòng ngủ, hắn hàng đêm vẫn cứ ho khan. Nhưng lại không dám ho thành tiếng, đem cơn ho mà kìm chặt ở trong lòng. Thân hình mỏng manh tự mình chịu đựng ấy lại khiến lòng trắc ẩn của bản tiên quân nổi lên, nâng hắn dậy vỗ nhẹ vào sau lưng, mở cửa ra căn dặn kẻ dưới chuẩn bị nước nóng pha trà cho Mộ Nhược Ngôn uống, chân thành mà nói: “Muốn ho thì cứ ho, đừng cố chịu đựng, ta ngủ không sợ bị kinh động đâu.” Mộ Nhược Ngôn thuận theo uống hết chum trà rồi nằm xuống, ta thở dài, cũng nằm xuống.

Vừa nằm xuống thì bên đầu lại văng vẳng tiếng gì như tiếng ruồi kêu: “Tống Dao Nguyên Quân, Tống Dao Nguyên Quân ——”

Mệnh Cách lão nhân này mấy ngày nay không thấy bóng dáng đâu, giờ tự dưng lại mò đến đây.

Lão lần này đến đây, nhất định là lại có chuyện thất đức giao cho bản tiên quân làm rồi.

Quả nhiên, ở trên nóc nhà, Mệnh Cách Tinh Quân liền giả mù sa mưa hỏi thăm thương thế của bản tiên quân đã lành hẳn chưa, ta lại cười nói: “Mấy nhát gậy này đều do người an bày lên lưng ta, thương tích có khỏi hay không trong lòng Tinh Quân đây nắm rõ, việc gì còn phải hỏi nhiều như vậy.”

Mệnh Cách Tinh Quân cười trừ, giờ mới chịu nói thẳng vấn đề chính.”Giờ hợi nửa đêm vào năm ngày sau, Đan Thành Lăng sẽ đến Đông quận Vương phủ cướp Mộ Nhược Ngôn, thay Mộ Nhược Ngôn chịu một kiếm của Lý Tư Minh, mang thương thế một mình đào thoát.”

Êhh? Lý Tư Minh ta không phải là yêu thương Mộ Nhược Ngôn sao. Cớ gì lại có thể lấy kiếm mà đâm hắn? Muốn đâm thì cũng phải đâm Đan Thành Lăng chứ.

Mệnh Cách lão nhân vuốt vuốt sợi râu mà nói: “Nguyên Quân àh, tình cảm của người phàm là một thứ rất khó mà lý giải, không thể tự chủ được. Mấy loại tình cảm này quả thật rất phức tạp, ngay cả tình cảm của chính bản thân mình mình còn không khống chế được nữa là, chỉ là do cố gắng hết sức mà vẫn không thề có được thì đành phải hủy diệt nó đi mà thôi.”

Bản tiên quân hiểu được điều này, nhát kiếm này chính là vì thứ tình cảm ác nghiệt của bản tiên quân ta khiến cho Nam Minh đế Quân thấy rõ được tình này thiên động thế nào. Một kiếm xuất ra, chẳng phải là tình cảm của Thiên Xu đối với Nam Minh ngày càng sâu nặng, Thiên Xu sẽ càng căm hận ta hơn sao.

Độc ác thật là độc ác, hận thì cứ hận. Dù sao việc bản tiên quân làm cũng chả phải chuyện tốt đẹp gì, cũng chưa từng mong chờ điều tốt đẹp gì sẽ đến.

Ngọc Đế thật không sai, khiến cho ta có thể có được cơ hội đâm Nam Minh Đế Quân một kiếm. Khi ở trên thiên đình, trong lúc tức giận mà bản tiên quân từng nói ra mấy lời ác độc rằng hận không thể đâm Nam Minh Đế Quân một đao, lời nói ấy nhất định đã bị Ngọc Đế nghe qua. Ngọc đế thật anh minh.

Ta nghe xong Mệnh Cách lão nhân trần thuật, vui sướng mà trở xuống dưới, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Thiên Xu hàng đêm ở trên giường đều ho khan khiến ta không được yên giấc, có thể giúp hắn trị chứng bệnh lao này không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play