Buổi tối cô cùng Phùng Tô Xuyên đi ra khỏi văn phòng lúc trời đã tối hẳn, đứng ở dưới chân cao ốc khí phả lạnh, bọc lấy một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn trên đường phố ngựa xe như nước, trong lòng của cô một mảnh cảm khái.

“Chúng ta thật sự không cần xe đi à?” Cô quay đầu vẻ mặt rối rắm nhìn người bên cạnh.

Phùng Tô Xuyên hai tay bỏ vào trong túi áo khoác ngoài, nghiêng đầu nhìn cô, khẽ gật đầu một cái.

“Tan tầm giờ cao điểm đấy! Rất khó bắt xe tới.” cô gãi gãi đầu nói ra.

“Vậy thì chờ, dù sao cũng không thiếu thời gian.” Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng mang cười.

Cô nhéo nhéo túi xách, dùng giầy cao gót đá đá chân của hắn, sau đó gật đầu.

Lúc ăn cơm, hắn nói: “Đêm nay theo giúp anh thống thống khoái khoái uống một lần.”

Cô cười hì hì gật đầu, “Em hôm nay nhất định liều mình cùng quân tử!”

Phùng Tô Xuyên cười nhẹ, mắng cô một câu: “Ngu ngốc!”

Sau khi ăn xong, 2 người trực tiếp thuê xe đi quán bar, đi vào mới phát hiện chính là nơi lần trước cô uống rượu, hóa ra hắn tại đây là khách quen, trách không được ngày đó sẽ trùng hợp gặp được cô.

Lần này cô trực tiếp uống một chút rượu cốc-tai, ngoan ngoãn cùng hắn cạn.

Phùng Tô Xuyên trên mặt như cũ là nhàn nhạt dáng tươi cười, cũng không nói chuyện, ngoại trừ ngẫu nhiên quay đầu theo cô đụng ly, vẫn cúi đầu, có lẽ là ở bên ngoài gió lớn, tóc của hắn bị thổi rối loạn một ít, đã không còn vẻ nghiêm cẩn ngày thường, có vẻ có chút bừa bộn cùng chán chường.

Cô ghé vào trên bàn, một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ uống vào, nghiêng đầu lẳng lặng chăm chú nhìn hắn.

“Em như vậy nhìn chằm chằm anh sẽ rất nguy hiểm.” Khóe miệng của hắn nhíu lại rồi hạ xuống, chống lại tầm mắt của cô nhẹ giọng cười nói.

Cô bĩu môi, thu hồi ánh mắt nhấp một ít chất lỏng màu cam trong ly rượu, “Nói cho em một chút đi, em biết rõ trong lòng anh khó chịu, em hiện tại không khác gì đã say, anh nói cái gì em cũng không nhớ được .”

“Lại còn biết mình say vậy khẳng định không say.” Hắn cười nhạo nói.

Cô níu lại cánh tay của hắn quơ quơ, “Thật sự say, em nhìn anh thành hai cái đầu rồi, chốc lát em trực tiếp gục xuống không thể đem em thành đối tượng để thổ lộ, nhanh lên một chút!”

Phùng Tô Xuyên cúi đầu nở nụ cười hai tiếng, giương mắt đồng thời nhẹ nhàng cầm tay của cô, “Thật sự say?”

Cô cắn môi nhìn nhìn mu bàn tay hắn, bốn ngón tay tại lòng bàn tay của hắn gãi gãi, gật đầu, “Say, anh xem bị chấm mút em cũng không phản kháng.”

Phùng Tô Xuyên cười to, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, cầm tay cô lại không có ý niệm buông lỏng.

Cô đem mặt gối trên cánh tay trơ mắt nhìn hắn nói: “Em đều hy sinh lớn như vậy rồi, anh ngoan ngoãn cũng tỏ vẻ một chút đi.”

Phùng Tô Xuyên cũng không nhìn cô, một tay cầm ly rượu, một tay nhẹ nhàng vuốt vuốt ngón tay của cô, đáy mắt mang ý cười nhìn về phía trước.

Chất lỏng trong suốt trong ly theo cổ tay hắn lắc lư, tại lúc dưới đèn neon u ám lờ mờ có vẻ phá lệ trong trẻo, cô uống đến hoàn toàn chính xác có chút nhiều hơn, đầu choáng váng nặng nề nhìn chằm chằm ly rượu của hắn ngẩn người.

“Lão Trương nói để cho em nuốt xuống cơn tức này, tới cuối năm hắn sẽ cho em lời giải thích.”

Thình lình bên người nói một câu như vậy, cô híp mắt rồi trừng mắt ngồi dậy, bởi vì tay cô như cũ bị hắn nắm chặt, cho nên liên quan chính hắn cũng bị cô lôi kéo thoáng một cái.

Cô có chút phẫn nộ nói: “Sao nói nhảm vậy, anh vì công ty bán mạng nhiều năm như vậy, liền đổi lấy một câu trấn an như vậy, lão Trương cũng hơi quá đáng!”

Phùng Tô Xuyên lạnh nhạt cười cười, quay mặt gọi tới nhân viên phục vụ, lại chọn hai ly rượu, sau đó nghịch ngón tay của cô, vẻ mặt thích ý.

Cô quất một cái, không rút ra, “Đừng chơi.”

“Chơi lát nữa lập tức trả lại em.”

Nét mặt của hắn cực kỳ vô hại, khó thấy được điểm đáng yêu này của hắn, để cô không biết nên như thế nào cự tuyệt, chỉ có thể tiếp tục ghé vào trên mặt bàn đếm lấy trước mắt càng ngày càng nhiều tiểu tinh tinh* vòng quanh cô xoay quanh.

(*ngôi sao nhỏ)

“Thật sự say?” thời điểm bồi bàn đem hai ly rượu cốc-tai đưa tới, Phùng Tô Xuyên đẩy cô nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói có được ý cười không che dấu.

Cô gật đầu, đầu càng choáng luôn, trực tiếp đem mặt chôn ở cánh tay rên hừ hừ.

“Uống một ly nữa.” Hắn cúi người tại bên cạnh tai cô thổi hơi khí.

Cô lắc đầu, sau đó lại khoát tay, buồn buồn nói: “Không thể uống nữa, chóng mặt gay gắt.”

“Nói chuyện lại còn như vậy lưu loát, uống nữa một ly không thành vấn đề, em nói không say không về!” Phùng Tô Xuyên như một tên vô lại dựa lên bờ vai của cô, nhìn cô cười đến như con đại hôi lang ( sói a~).

Cô cố gắng mở trừng hai mắt, sau đó gật đầu, ly rượu đã nắm trong tay ngửa đầu uống một hớp lớn, lập tức cũng cảm giác được một cỗ chất lỏng cay cay theo yết hầu chảy đến trong dạ dày, kích thich cô mạnh mà sợ run cả người, nước mắt trực tiếp chảy ra.

“Đây là rượu gì? Thái Xung rồi!” cô hai tay bắt lấy cánh tay của hắn ổn định thân hình la hét.

Phùng Tô Xuyên lắc đầu cười cười, vịn bà mẹ nó tại trên người của hắn, chậm rãi nâng lên càm của cô, đem sợi tóc trên gương mặt cô vén ra sau tai, nhẹ nói: “Không có điều chế rượu bran-đi, hương vị là có chút xông, nhưng vị rất không tồi, chỉ có điều em uống không đúng phương pháp.”

Thanh âm của hắn là chưa bao giờ có ôn nhu như vậy, khàn khàn tiếng nói mang theo làm cho người ta say mê gợi cảm, cô vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, bên mặt người ở trước mắt anh tuấn hình dáng mơ hồ mà mỹ hảo, hắn cầm lên ly rượu cô vừa mới uống, ngậm một ngụm nhỏ, cổ của hắn kết hầu không hề động, cũng không có động tác nuốt, tại lúc cô hoang mang, khóe miệng của hắn cong cong, sau đó quay đầu nhìn về cô nghiêng thân đè ép.

Môi của hắn trực tiếp che ở trên mặt của cô, không có cho cô có thời gian phản ứng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc xông vào, một loại chất lỏng theo đầu lưỡi hắn thúc đẩy một chút chảy vào trong miệng của cô, cô bản năng muốn nuốt lấy lưỡi, nhưng lại bị hắn cuốn lấy, nhẹ nhàng vòng quanh, thẳng đến trong miệng mùi rượu triệt để phóng thích, cuối cùng đầu lưỡi của hắn tại trên mặt của cô liếm liếm, rồi có chút lưu luyến lui đi ra ngoài.

Cô đã hoàn toàn mộng mị, bản năng đem rượu ngậm trong miệng nuốt xuống, ngơ ngác nhìn hắn, thẳng đến cảm giác được cái lưỡi tê dại, mới phản ứng được cả 2 mới vừa phạm phải, sau đó đầu óc của cô “Oanh” một tiếng liền nổ tung!

Cô nhìn sợ hãi đứng dậy, sau một hồi trong mê muội lùi về sau mấy bước, chứng kiến hắn đưa qua tới cánh tay, trực tiếp né tránh, có chút bối rối nhìn hắn một cái, lảo đảo bước tới buồng vệ sinh.

Cô hai tay chống trên bồn rửa mặt, gương mặt đầy nước, nhìn trong gương hai gò má ửng hồng, vẻ mặt kinh ngạc chính mình, cảm nhận được chính là thật sâu ủy khuất cùng thất bại!

Phùng Tô Xuyên không ngờ thừa dịp cô uống rượu hôn cô!

Đầu rất đau, trong đầu một mảnh hỗn loạn, trong miệng lại còn có lưu lại mùi rượu của nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, mùi rượu đã muốn tản đi hơn phân nửa, cô dựa trên thành bồn nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh ngẩn người, không dám ra đi, không biết nên dùng biểu lộ gì đối mặt Phùng Tô Xuyên.

Một lát sau, bên ngoài truyền đến vài câu nói chuyện với nhau, sau đó cửa liền bị đẩy ra, nhìn thấy, vào phục vụ viên rõ ràng sững sờ, nuốt nước miếng một cái mới nói: “Ngài là Hạ Thiên tiểu thư sao?”

Cô cắn môi gật đầu.

“Phía ngoài tiên sinh nói tôi đi nhìn xem ngài có nôn cái gì ra không.” Nói xong cô ấy nhìn qua thân thể mọi nơi, hẳn là đang tìm có hay không nhổ ra dơ bẩn.

Cô nhìn cô ấy đang nhìn chằm chằm vào cô xem ra không có ý tứ rời đi, đành phải nhảy xuống, quay người đi ra ngoài.

Mở cửa đi ra, Phùng Tô Xuyên nghiêng người tựa ở trên vách tường, giữa ngón tay là điếu thuốc, nhìn thấy cô, hắn mím môi đem tàn thuốc dập tắt ném vào thùng rác, cầm lấy cổ tay của cô liền hướng bên ngoài đi.

Cô một bên giãy một bên hướng hắn gầm nhẹ: “Thả tôi ra, anh không phải đàn ông!”

Phùng Tô Xuyên quay đầu lại nhìn cô liếc mắt một cái, sau đó liền nở nụ cười, như là thở ra một hơi về sau, buông tay ra đem túi của cô đưa tới, “Còn đuổi theo nói chuyện với anh, đã nói lên không tính quá nghiêm trọng, đúng không?”

Cô tiếp nhận túi, hung hăng ôm túi vào lòng, quay mặt hừ lạnh một tiếng không nhìn hắn.

Hắn kéo tay áo của cô nói: “Đừng tức giận, chúng ta đi ra ngoài hóng gió, vừa đi vừa nói được không nào?”

Cô quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái đi về hướng cửa ra vào, Phùng Tô Xuyên có chút dừng lại, cười khẽ hai cái đi theo.

Từ quán bar đi ra, cả 2 vẫn dọc theo đường lớn đi tới, cô đi phía trước, Phùng Tô Xuyên đi theo sau cách xa vài mét, rốt cục tại thời điểm đèn xanh đèn đỏ thứ 2 liền bắt được cổ tay của cô.

Cô quay đầu căm tức hắn, “Còn muốn động thủ động cước với tôi ah!”

Phùng Tô Xuyên mím môi cười buông tay ra cổ tay đổi thành chế trụ bờ vai của cô, “Anh nói xin lỗi, phi thường thành khẩn xin lỗi, mới vừa anh cũng có chút say, em phải biết rằng anh là đàn ông trưởng thành bình thường, tại trong hoàn cảnh, em lại là người anh thích, rất khó cầm giữ, thật không có ý khinh bạc em.”

Cô bối rối liên tục dùng tay chải tóc không có nhìn hắn, tâm một chút không được tự nhiên lại tản mát một ít.

Phùng Tô Xuyên thở dài một hơi, “Hôn cũng hôn qua, vậy em nói làm sao bây giờ đây?”

Cô nhấc chân hung hăng đạp tới, trực tiếp ở trong bắp chân của hắn, theo một thân kêu rên, Phùng Tô Xuyên mím chặt bờ môi, sắc mặt lập tức tái đi, cúi đầu trong chốc lát, cắn răng hơi thở có chút không yên nói: “Đá hay!”

Cô rốt cuộc kéo căng không ngừng, PHỤT cứ vui vẻ đã, mở ra tay của hắn nắm thật chặt áo khoác ôm hai tay nhìn hắn, nghĩa chính ngôn từ nói: “Lần này coi như xong, về sau em muốn với anh giữ một khoảng cách, anh viện cớ gì đụng vào em, kể cả văn vê tóc của em, nắn cái mũi của em, đánh ót em, hết thảy cũng không cho phép!”

Phùng Tô Xuyên trên mặt có nhàn nhạt đau đớn, đáy mắt lại mang theo ý cười, hắn xoay người xoa bắp chân ngửa đầu nhìn cô cũng không nói chuyện.

Cô trừng mắt hắn, “Cười cái gì cười! Có nghe không?”

“Nghe rồi, nghe rồi!” Hắn nín nghẹn cười không ngừng gật đầu, ngồi thẳng lên thời điểm thuận tay văn vê tóc của cô, chống lại ánh mắt cảnh cáo của cô, ngượng ngùng thu tay lại sờ lên cái mũi của mình, vẻ mặt đáng yêu ủy khuất khiến cô cười ha hả.

Ban đêm ánh trăng tự nhiên, 2 người song song đi ở nửa đêm yên tĩnh trên đường phố, mới vừa xấu hổ đã muốn quét qua cạn sạch, cô cũng không cách nào giải thích vì cái gì có thể nhanh như vậy liền đem nụ hôn nồng nhiệt quỷ dị kia tiêu hóa hết, có lẽ tựa như hắn nói, đều là người trưởng thành rồi, tại lúc trong quán rượu tất cả mọi người dưới tình huống uống nhiều, một nụ hôn cũng không thể nói ra cái gì, chỉ cần lẫn nhau không có ngăn cách coi như không có cái gì phát sinh.

Có đôi khi cô cũng suy nghĩ mình đối với Phùng Tô Xuyên tín nhiệm có thể có chút quá đáng không, thời điểm hắn giúp cô, đều không thương hại cô, một loại cảm tình quá phức tạp như vậy, quá rắc rối, cô nghĩ nếu có một ngày Phùng Tô Xuyên phản bội tình cảm giữa 2 người, đối với cô nhất định là đả kích sẽ không thua kém tâm tình từng bị Ôn Hi Thừa vứt bỏ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play