- Hàn Phong mau bỏ em ra.- Tôi ngượng ngùng nói, hai tay không ngừng đánh vào cánh tay đang vòng ngang eo tôi.
- Không - Hàn Phong dựa đầu vào tóc tôi tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào từ mái tóc đang lan tỏa, vòng tay càng siết càng trở nên chặt.
- Ngoan đi nào. - Tôi dỗ ngọt hắn ngượng ngùng, hai tai đã đỏ lên bừng bừng.
- Á, nhột. - Tôi tránh đầu sang một bên khi Hàn Phong không ngừng vùi mặt vào mái tóc, cảm giác này...có chút khó diễn tả nha.
- Ừm, Uyển Nhi. - Hàn Phong lặp đi lặp lại câu này, nói như đang mê sảng, hai cánh tay đã thôi siết chặt tôi mà bất ngờ nắm lấy đôi bàn tay cùng nhau đan mười ngón.
- Sao thế, Phong? Tôi mỉm cười ngọt ngào.
Phong, Uyển Nhi kệu thật ngọt giọng nói ấm áp không trầm không bổng cứ vờn quanh lỗ tai của Hàn Phong khiến hắn như sa chân vào ngữ điệu ấy. Vào lúc này đây hắn muốn nuốt đi tiếng nói làm say lòng người của cô muốn chôn tiếng nói cô vào trong miệng hắn.
Hàn Phong xoay tôi lại, ánh mắt thăng trầm trở nên đục ngầu khiến tôi cảm thấy như nghẹt thở đến nơi. Hàn Phong dùng bờ môi của mình bao phủ lấy môi tôi, siết tôi vào lòng tưởng chừng như muốn đem tôi cùng hắn hòa nhập làm một. Cái lưởi hồng hào hư hỏng của hắn không ngừng lục lọi khoang miệng của tôi, tựa như con rắn tự do uốn lượn truyền cho tôi hương vị mật ngọt,. Tôi dùng cái kĩ thuật có hạn của mình mà đáp trả lại cho hắn. Thân người của hắn khẽ run nhẹ lên, tôi mềm nhũn ngã vào hắn như mất đi khả năng đứng vững toàn thân dựa sát vào, áp hai tay lên tấm lưng săn chắc của hắn.
E hèm. A Luân dựa người vào cửa khoanh hai tay trước ngực nhìn chúng tôi cười gian tà.
Hừ. Hàn Phong hừ lạnh ngồi xuống chiếc giường bên cạnh thuận tiện kéo luôn tôi ngồi xuống.
- Á Phong, anh... đang làm gì vậy? - Tội ngượng chín mặt hiện giờ tôi đang ngồi trÊn đùi hắn còn tay của hắn thì đang vòng ngang eo tôi. Tôi nhìn Anh Luân tỏ vẻ ái ngại còn gương mặt hắn thì lạnh tanh hỏi Anh Luân:
- Có chuyện gì?
Anh Luân ho khan vài tiếng rồi cười một cách đểu giả.
- Xin lỗi vì đã phá hỏng bầu không khí của hai người.
Hàn Phong nhếch môi nói:
- Qủa thật là không đúng lúc nhưng không sao vẫn còn nhiều thời gian.
Anh Luân cười lớn, xua tay nói:
- Phải Phải.
Hàn Phong im lặng không nói gì chỉ khẽ nhếch môi tạo thành mội nụ cười nửa miệng.
- Anh nói gì vậy. - Tôi thẹn quá hóa giận gỡ vòng tay Hàn phong ra rồi đứng lên.
- Ngồi yên. - Ngữ khí lạnh lùng lẫn bá đạo khôn gcho tôi đi mà kéo tôi xuống trở về chổ cũ. Gương mặt đỏ gay gắt nhìn Anh Luân đang mỉm cười vui vẻ xem tôi là môt con hề.
- Cậu tìm tôi có việc gì? - Hàn Phong nói.
- Vào thư phòng đi, ở đây...
Anh Luân bỏ lửng câu nói, ánh mắt hướng về phía tôi tỏ vẻ áy náy. Tôi nhìn Anh Luân lập tức hiểu ra ẩn ý trong câu nói của anh , gạt tay Hàn Phong ra rồi nhìn hắn tươi cười nói:
- Anh Luân nói phải , anh mau đến thư phòng đi.
Hàn Phong nhíu mày dùng tay phải nắm lấy cánh tay tôi đang cố kéo tay hắn đứng lên. Nhếch môi nói:
- Em ngồi yên cho anh,
Hàn Phong quay sang Anh Luân khẽ nhếch môi:
- Cậu nói ở đây luôn đi cô ấy không phải người ngoài.
Tôi nhìn sang phía Anh LUân liền nhận ra nét lưỡng lự trên khuôn mặt anh, vội vàng nói:
- Anh ra ngoài đi em phải thay đồ đi có chút việc. Anh ra ngoài đi.
Hàn Phong lúc này mới chịu đứng lên, hắn hỏi tôi:
- Em đi đâu?
- Em đi mua ít đồ.
- Vậy thì để anh kêu người đưa em đi.
- Không cần đâu Anh Luân đang đợi anh đ mau đi đi.
Trươc khi đi Hàn phong còn hôn lên trán tôi nháy mắt nói:
- Về sớm đó. Nụ hôn lúc này còn chưa xong đâu.
Tôi thoáng đỏ mặt vội vàng đẩy hắn ra cửa mặt cà chua tim đập thình thịch.
- Vũ đâu? - Hàn Phong lấy từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc, hắn rút ra một điếu rồi bật lửa lên. Làn khói từ điếu thuốc nhanh chóng lan tỏa ra khắp gian phòng không bao lâu đã tràn ngập mùi thuốc lá.
Anh Luân rút từ trong chiếc cặp mà anh đem theo ra một quyển tập nhỏ rồi đặt lên bàn.
- Cậu ấy có việc nhờ tôi đưa cho cậu cái này.
Hàn Phong cầm cuốn tập lên, trước mặt hắn là hình ảnh một cậu bé cỡ tuổi thiếu niên đang nắm tay một cô bé gái xinh đẹp mỉm cười rạng rở, đôi mắt ưng trở nên lạnh hơn bao giờ hết. Nhã ra một làn thuốc mờ mờ ảo ảo che phủ mi tâm cất tiếng hỏi:
- Ở đâu có cái này?
- Tìm thấy trong nhà của Đông Âu.
Hàn Phong nhếch môi, ánh mắt ẩn hiện vẻ khó hiểu khiến Anh Luân cảm thấy tò mò. Bàn tay thon dài mở cuốn tập ra, hắn có cảm tưởng sẽ xuyên vào thế giới cua Đông Âu - chủ nhân quyển nhật kí này.
Ngày 1- 4 - 1974 trời trong xanh.
Hôm nay mình đến một cô nhi viên cùng với bạn , ở đó khá to nằm ở ngoại thành. Mấy đứa trẻ ở đây rất dễ thương cứ cười luôn miệng làm mình cũng thấy vui theo. Mình đi dạo vài vòng rồi đi đến cánh đồng bồ công anh rất đẹp nằm phái sau cô nhi viện thật không ngờ ở cô nhi viện này lại có cánh đồng đẹp đến thế. Ngồi được một lúc mình thấy bóng dáng một cô bé gái gái rất xinh vừa đi ngang qua định hỏi chuyện nhưng cô bé đã đi đâu mất. Về đến nhà mình cứ cảm thấy có gỉ đó là lạ thôi thúc mình đến cô nhi viện đó thêm một lần nữa. Còn cảm giác gì thi mình không thể hình dung.
Đọc hết trang này, Hàn Phong khẽ nhíu mày, cô bé gái này có lẽ là Thiên Băng. Không vội vàng hắn lật qua trang tiếp theo.
Ngày 10-4 - 1974
Tuy nói là sẽ đến cô nhi viện nhưng việc học khiến mình bận quá nên cho đến hôm nay mới đến được cô nhi viện đó. Mình đến cánh đồng bồ côn ganh ngồi chờ không hiểu sao ình lại có cảm giác gặp được cô bé ngày hôm qua. Thật lạ lùng. Ngồi một lúc khiến mình phát chán, đứng dậy đi về nhưng đến một góc khuất mình nghe tiếng khóc của một cô bé. Mình đi đến hỏi thăm thì biết tên cô bé là Thiên Băng năm nay 10 tuổi. Cô bé bảo họ không chơi với cô, không ai yêu thương cô nên cô mới khóc ở đây. Mình thấy tội nghiệp cô bé nên đã an ủi và nói rằng khi rảnh rỗi mình sẽ đến thăm cô bé này.
...................
Ngày 11 -4 - 1974 .
Hôm nay mình đến thăm Thiên Băng, cô bé vừa thấy mình đã chạy ào đến. Mình cảm thấy cô bé rất dễ thương có nét đẹp thuần khiết hiền lạnh. Cô bé thấy mình mang kẹo đến thì nhãy cẫng lên sung sướng thì ra cô bé rất cô độc.
..................
Ngày 13- 4 - 1974
Mình lại đến chơi với Thiên Băng, cô bé có vẻ rất mến mình luôn miệng gọi anh Đông Âu, mình còn chơi oẳn tù tì củng cô bé ấy nữa, không chỉ một trò chơi đó mà còn chơi trốn tìm thả diều... Tự dưng mình thấy trong lòng vui vẻ hẳn lên. Mình hỏi về gia đình cô bé, hỏi tại sao cô bé lại ở đây thì ra cô bị bố mẹ bỏ rơi từ lúc mới sinh ra thật tội nghiệp. Mình thấy cô bé ấy khóc không hiểu sao tim mình lại quặng đau có lẽ vì thấy thương cho thân thế của Thiên băng.
Hàn Phong cảm thấy hơi khó chịu hắn không ngờ Thiên Băng lại cô đơn đến thế đáng thương đến vậy chỉ một vài viên kẹo, một vài trò chơi đã khiến cô vui như thế quả thật cô chưa kể cho hắn nghe về bản thân mình . Ngón tay khẽ run lên vài nhịp hắn nhẫn nại lật qua trang tiếp theo.
....................
Ngày 20- 4 - 1974
Hôm nay Thiên Băng khóc, cô ấy nói là đã gặp bố mẹ mình họ không quan tâm cô không thương cô nữa. Mình hỏi là tại sao cô ấy biết thì Thiên Băng nói viện trưởng đã từng gặp bố mẹ cô khi họ để cô ở đây. Thiên Băng đã khóc rất nhiều. Cô bé bảo không còn ai thương cô hết.
Cứ cách vài ngày thì mới viết, Đông Âu viết không thường xuyên, chủ yếu là viết về Thiên Băng. Thì ra họ đã quen biết nhau từ nhỏ không phải chỉ mới đây. Tại sao mình lại không nghe Thiên Băng nhắc đến? - Hàn Phong tự hỏi.
Ngày 1-5
Hôm nay mình đến thăm Thiên Băng cô bé bị thương đầy người, không hiểu sao vết thương lại nghiên trọng đến thế. Mình hỏi nhưng cô bé không trả lời chỉ cho mình bôi thuốc vào vết thương mình sao lại đau lòng đến thế? Cô bé không tin tưởng mình sao? Trong lòng mình đột nhiên trong lòng mình nổi lên một cảm giác bất an xen vào đó một dự tính không tốt lành.
Ngày 2 -5
Mình không thể ngờ được Thiên Băng lại được một gia đình khác nhận nuôi vào chiều ngày hôm qua. Mình như suy sụp hoàn toàn khi biết được tin tức này, mình biết được là Hàn Gia đã nhận nuôi Thiên băng không biết đến khi nào mới gặp lại được cô bé.
Ngày 15 - 4 - 2004.
Hôm nay trên đường về mình gặp một cô gái trên người quấn đầy vải trắng của bệnh viện ngất xỉu gần nhà tôi. Thấy cô gái mặt mày trắng bệch nên mình đem cô gái này về nhà chăm sóc, cô ấy ngủ li bì đến tối mà vẫn không tỉnh lại.
Ngày 20 - 4 .
Hôm nay cô ấy đã tỉnh lại sau nhiều ngày hôn mê bất tỉnh, tôi hỏi cô ấy tên gì cô ấy nói mình tên là Thiên Băng. Tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy có phải lúc nhỏ cô ấy sống trong cô nhi viện rồi được Hàn Gia nhận về nuôi không thì cô ấy bảo phải. Tôi định hỏi tại sao cô ấy lại quấn băng trắng đấy người thì cô ấy bỗng lên cơn đau đầu đau dữ dội nhưng nhất định không chịu nhập viện.
Thì ra hôm đó hắn cứ tưởng Thiên Băng đã chết, xác ô ấy đã được đem xuống mà hắn nào có để ý. Thì ra cô ấy lạc đến nhà Đông Âu. Quan hệ hai người này quả thật không đơn giản
Ngày 21- 4.
Cuối cùng cô ấy cũng nhận ra mình, mình vui lắm cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại được cô ấy chứ. Thiên Băng càng lớn càng trở nên xinh đẹp dịu dàng, nhu mì nho nhã. Ngày nào cũng được cô ấy đàn bài " Thần Thoại " cho mình mình thật cảm thấy hạnh phúc. ( Hôm trước JenRee nhầm bài Thần thoại thành thần thoại trăng sao nha hjhj ) Mình có hỏi cô ấy tại sao lại quấn băng trắng bị bệnh như vậy mà không chịu đến bệnh viện thì cô ấy cười khổ nói rằng không muốn làm cho người đó lo lăng, mình hòi người đó là ai thì THiên Băng chỉ cười khổ kể lại toàn bộ câu chuyện của cô ấy Làm lòng mình quặng lên.
Đọc đến đây, mặt Hàn Phong bắt đầu chuyển biến, ngón tay khẽ run lên.
Ngày 30-5
Cũng đã ở nhà mình lâu rồi Thiên Băng nói là có chuyện phải đi có gì thì cứ đến nơi đó tìm cô ấy. Trước khi đi cô ấy còn đưa cho mình lời bài hát thần thoại nhắn rằng mình hãy đưa bài hát này đến một người có thể toàn tâm toàn ý cảm nhận và hát bài này một cách trọn vẹn cho cô ấy, thực hiện dùm ước mơ mà cô ấy chưa làm được.
Hàn Phong chỉ đọc được đến đây. Đông Âu đã không còn viết nhật kí nữa. Nơi đó mà Đông Âu nhắc đến trong nhật kí là nơi nào? Có lẽ chỉ Đông Âu và Thiên Băng biết bây giờ muốn biết Thiên Băng đang ở đâu thì chỉ còn duy nhất một cách ..... Đó là tìm đến Đông Âu để hỏi chuyện này.
Hàn Phong ngước mặt lên, đôi mắt thăng trầm nhìn vào Anh Luân rồi lạnh lùng nói:
- Bây giờ chỉ Đông Âu biết được nơi ẩn náu của Thiên Băng mà thôi. Câu bảo Vũ bắt hắn đến tầng hầm cho tôi.
Anh Luân nhìn Hàn Phong lạnh lùng, nhíu mày nói:
- cậu nhờ vả tôi hay là sai bảo?
- Haizz. Là tôi nhờ vả cậu.
Anh Luân cười hì hì nói:
- Phải vậy chứ.
Tôi đang đi dạo thì đột nhiên Anie gọi tới:
- Alô chuyện gì vậy Anie?
- Uyển Nhi à, chủ nhật này cô có rảnh không? - Anie ái ngại hỏi.
- Rảnh, có chuyện gì không? - Tôi vừa đi vừa hỏi.
- Tôi muốn nhờ cô kí tên cho em tôi, nó là fan hâm mộ cô đó.
- Được mà. Cô không cần khách sáo.
- Vậy hẹn cô mười gờ tại Hoàng Nhật nha.
- Ok.
Tôi đang định cất điện thoại vào túi thì có một nhóm người mặc đồ đen va phải tôi, cái điện thoại bị họ làm cho rớt xuống đât. Tôi cúi xuống nhặt thì từ phái sau môt chiếc khăn chụp vào mặt tôi Hoảng sợ tôi đạp đá lùng tung, cào vào tay người đó. Chiếc khăn bịt kín vào mũi và miệng tôi khiến tôi không thở nỗi, một mùi hăng hắc xộc vào mũi tôi. là...là thuốc gây mê, còn tôi...tôi bị bắt cóc sao. Sau khi hiểu ra sự tình đầu óc tôi bắt đầu trở nên mụ mị chếnh choáng hai mắt từ từ thiếp lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT