Tôi về Thiên Băng thành vào lúc trời còn chưa sáng hẳn. Tôi không nói cho Gia Khang biết vì không muốn cậu ấy lo cho đôi mắt sưng đỏ của tôi. Thành phố vào thu thật đẹp, có chút lành lạnh lại có chút gì đó âm ấm làm tôi cảm thấy thật thích thú và dễ chịu. Gió dịu dàng xoa nhẹ trên mái tóc tôi khiến nó khẽ bay bay, còn nắng thì âu yếm mà hôn lên đôi má tôi cảm giác ấm áp đang lan tỏa khắp toàn cơ thể. Chỉ một lúc sau, con phố đã đông nghịt người, xe cộ tấp nập qua lại không ngớt. Tôi khập khiễng bưới đi trên con phố đông người, không ai quan tâm tôi cũng chẳng ai muốn biết bây giờ tôi ra sao, bỗng dưng tôi nhớ mẹ quá, nhớ vô cùng.
Tôi bước từng bước nặng trĩu về tòa thành, vừa thấy tôi bước vào bác Lương Điền đã sốt ruột ói:
- Cô chủ, sao bây giờ cô mới về, thiếu gia lo cho cô lắm.
Cái gì, hắn lo cho tôi sao? Thật nực cười, chắc bác Lương Điền chỉ đừa thôi. Tôi mỉm cười nhìn bác rồi khẽ nói:
- Dạ. Cháu mệt quá nên cháu lên phòng nghĩ một chút nha bác.
Chợt có tiếng nói vang lên ở phía sau tôi, tôi quay lại nhìn thấy hắn. Dáng đi của Hàn Phong cao ngạo như vua chúa, quý phái lại sang trong. Hắn khoác trên mình bộ vest đen lịch lãm bước về phía tôi. Khóe môi hắn nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ quyệt.
- Cô đi đâu mà đến bây giờ mới về?
Tôi im lặng không nói gì tiến bước lên phòng. Hắn kéo tay tôi nắm chặt lại làm tôi đau quá. Tôi tức giận quay sang nhìn hắn, giọng nói không kiềm được mà lớn hơn:
- Bỏ ra.
Hắn nhếch môi mỉm cười bỏ tôi ra. Tôi giật mạnh tay về phía mình bước khập khiễng khó nhọc lên phòng. Tôi đột nhiên ngã xuống nhưng Hàn Phong đã nhanh chóng vòng tay sang eo tôi kéo tôi đứng lên thuận đà ôm tôi lên phòng. Trên mặt hắn không để lộ một chút cảm xúc nào đặc biệt chỉ lẳng lặng bước đi. Mái tóc đen của hắn khẽ bay bay lướt nhẹ qua mũi tôi mang theo hương vị nam tính. Đôi đồng tử mở to chăm chú nhìn về phía trước, con ngươi đen láy có gì đó khiến tôi khó lòng mà diễn tả. Cái mũi cao vút thẳng đứng làm tôn thêm đường nét cương nghị trên gương mặt màu đồng.
Hắn xoay nắm cửa rồi đặt tôi nằm trên chiếc giường. Kéo ngăn tủ và mở ra chiếc hộp y tế. Hàn Phong kéo cao ống quần tôi rồi từ từ xoa thuốc.
Tôi nhăn nhúm khuôn mặt lại khi hắn chạm đúng vào điểm đang sưng tấy lên. Khẽ nhíu mày, hắn xoa nhẹ lại, đôi mắt nhìn tôi vẩn không có cảm xúc gì. Hắn nhếch một bên môi tay vẫn xoa đều đều. Nụ cười của hắn tạo ra vẻ bất cần vô cảm, hắn nói với tôi:
- Đã đỡ hơn chưa?
Tôi gật đầu. Hắn ngước lên nhìn thấy cái gật đầu của tôi thì đưa tay luồng vào mái tóc tôi, xoa xoa nói:
- Không biết trượt mà còn cố làm gì. Sau này đừng để tôi thấy em không ngoan nữa.
Không biết trươt? Cũng tại vì hắn nên tôi mới bị ngã thôi. Hừm còn nói thế. Tôi gạt tay hắn ra, kéo chăn lên và xoay vào tường không nhìn mặt hắn. Thấy thái độ của tôi, Hàn Phong nói:
- Em mệt rồi à? Vậy thì ngủ một chút. Đừng để tôi phải lo cho em nữa.
Tôi im lặng không nói tiếng nào. Hắn vỗ nhẹ vào đầu tôi rồi ra ngoài. Rõ ràng là hắn đã sai mà sao tôi lại có cảm giác là tôi sai khi để hắn lo cơ chứ. Hắn lo cho tôi sao? Tôi không tin đâu, hắn đã bỏ mặc tôi cơ mà, hắn đã chẳng thèm đến đỡ tôi mặc cho tôi khóc lóc. Hắn chẳng bận tâm mà ngăn cản khi Gia Khang đưa tôi về, hắn đã lạnh lùng mà không đi tìm tôi vào đêm khuya bỏ mặc tôi , hắn có biết sự lạnh lùng đó làm tôi đau đớn hay không? Hắn là một người độc tài khi nhìn thấy đôi mặt tôi sưng tấy lên nhưng chẳng hỏi đến một câu. Tôi không hiểu. thực sự tôi không hiểu, loại người máu lạnh như hắn cho dù có nhiều lần vứt bỏ tôi đi chăng nữa thì chỉ cần một câu nói cũng khiến tôi nguyện tâm mà nhớ hắn cả đời,
Cũng như chính lúc này đây, tôi cảm thấy thật mâu thuẫn không biết tôi là người sai hay hắn mới là kẻ sai phạm. Tôi sai vì đã làm hắn bận tâm như lời hắn nói sao hay là hắn sai do không hiểu tôi cần gì? Tôi không biết, quả thật tôi không biết bản thân mình đang làm gì. Rõ ràng là tôi muốn quên hắn đi nhưng bản thân lại không ngừng nhớ. Tôi cam tâm để hắn ngược đãi để hắn đối xử lạnh lùng với tôi thì tôi đã không đau đớn thế này rồi nhưng tuy nói thế nhưng để làm thì sao mà khó quá.
But if you wanna cry
cry on my shoulder
If you need someone
Who cares for you
If you're feeling sad
Your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
Tôi quệt đi dòng nước mắt đang không ngừng chảy, hắng giọng:
- Alô. Có chuyện gì thế Anie?
Anie cười mãi không thôi, đợi tôi nhắc đến hai lần thì cô ấy mới vào vấn đề chính.
- Haha Uyển Nhi haha
-Anie làm ơn đừng cười nữa và nói cho tôi ngyhe có chuyện gì.
-Uyển Nhi haha cô...cô...hiệu ứng từ MV kia quá tốt nên John đã mở cuộc họp báo để ra mắt Album mới cho cô rồi.
- Thật sao Anie Oh yeah. Nhưng khi nào thì ra mắt vậy?
bước vào thấy tôi đang nhảy như con choai choai thì liền nói:
- Ăn cơm thôi.
Tôi không nói gì, lập tức lấy lại vẻ mặt vô hồn không cảm xúc lẳng lặng bước đi. Suốt bửa cơm tôi không nói tiếng nào còn Hàn Phong thì cứ cố mà bắt chuyện.
Cạch, hắn đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, bầu khộng khí trở nên thật nặng nề, hắn nhướn mày nói:
- Bây giờ em muốn thế nào?
Tôi im lặng không nói gì, xem như tôi chưa nghe thấy, cứ ăn cơm như bình thường mặc dù trong lòng có chút run sợ. Hắn đột nhiên cười quỷ dị, hai tay đan vào nahu, đôi mắt đen thăng trầm xoáy vào mắt tôi.
- Em đã không nói chuyện được thì dù sao cuộc họp báo đó em cũng không cần phải đi nữa tránh làm mất mặt công ty.
Đến lúc này tôi mới ngước mặt lên không kiêng dè mà nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Tôi sẽ nói chuyện với bất kì ai nhưng ngoại trừ anh.
Hàn Phong ngước mặt lên trời cười thành tiếng. hắn vào lúc này trông như con tên ác quỷ đang hả hê về một việc gì đó. Hắn đi qua phái tôi, nâng cằm tôi lên ngang tầm mắt hắn gằn từng chữ:
- Tôi sẽ làm cho em nói chuyện với tôi, không những thế còn phải cầu xin tôi.
Hắn buông mạnh tôi ra làm tôi mất thăng bằng mà ngã xuống đất. Tôi ngước lên nhìn hắn, bộ dạng đáng sợ ấy khiến tôi khiếp hại, hắn buông lời cảnh cáo:
- Người đâu đưa cô chủ lên phòng. Từ nay ai mà không có lệnh của tôi tự ý mở cửa cho cô chủ thì giết không cần hỏi. Mọi người nghe chưa.
Đám thuộc hạ của hắn đồng thanh:
- Dạ rõ.
Đám thuộc hạ của hắn tiến lại phía tôi kéo tôi lên phòng. Tôi vùng vẫy nhưng không có cách nào thoát ra được. Tôi la lên kinh hãi:
-Hàn Phong, ai cho anh giam cầm tôi, mau thả tôi ra.
- Dừng lại.
Hàn Phong đi đến chỗ tôi gằn lên từng chữ:
- Không nghe lời tôi thì hậu quả sẽ không tốt đâu!
Hắn buông mạnh tôi ra rồi hét lên với đám thuộc hạ:
- Lôi cô ta đi, khóa kín cửa lại.
Mọi người nhìn tôi đầy thương cảm nhưng không ai dám trái lệnh của hắn 5ta.Tôi bị họ quăng lên giường rồi khóa chặt cửa lại. Tôi nhanh chóng chạy đến đệp mạnh cửa:
- Mờ ra ,mở ra. Thả tôi ra.
tôi ngồi bệt xuống sàn khóc nức nở, rồi đột nhiên tôi nhớ ra Điện thoại. Hàn Phong chưa lấy đt của tôi. Tôi trèo lên giường, lấy đt rồi gọi cho Gia Khang:
- Alô Gia Khang hả? Uyển Nhi đây!
- Chuyện gì vậy?
Tôi nhanh chóng nói trong cơn sợ hãi:
- Mau đến cứu tôi, tôi đang ở...
Bộp. Chiếc điện thoại bị quăng mạnh xuống sàn không thương tiếc. Tôi vội chạy đến nhặt nó lên nhưng Hàn Phong đã xô tôi ngã ra chiếc giường.. Hắn tiến đến, tôi ngồi co ro trong một góc, hắn cười to nụ cười ghê rợn:
- Cô muốn gọi cho ai? Thằng đó à?
tôi nhìn Hàn Phong hoảng sỡ, nước mắt ứa ra. Chưa bao giờ tôi thấy hắn ta đáng sợ đến thế, hắn ta cười quỷ dị, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi. Tôi kinh hãi nói lắp bắp:
- Anh...Tôi...Anh mau...thả tôi ra
Hắn ta nhìn tôi không chớp mắt, bây giờ tôi như một con thỏ trắng bị con sói chơi đùa, lúc nào cũng có thể bị giết chết. Hắn tiến gần lại tôi, nói:
- Thả em? Không bao giờ, em định rời khỏi tôi à? Tôi nói cho em biết Trần Uyển Nhi em mãi mãi là của tôi, là của Hàn Phong, em biết chưa.
Hắn tuyên bố chủ quyền rồi thô bạo mà ép sát tôi vào góc tường, tay hắn chống vào tường, ép một chân vào người tôi làm điểm tựa rồi từ từ cúi xuống. Tôi kinh hoàng đẩy hắn ra dường như hắn không còn là Hàn Phong nữa là một người hoàn toàn khác. Tôi càng chống cự, hắn càng muốn chiếm hữu. Đôi mắt hắn nhìn tôi như đang đùa cợt ánh lên tia mị hoặc, bàn tay theo nhiệt độ lạnh tanh sờ vào mặt tôi khiến toàn thân tôi đột nhiên giật bắn lên. Hắn mỉm cười thích thú từ từ áp môi vào,hắn khép mắt lại, tôi tránh né thế nào thì hắn cũng có thể bắt được mà vớn lấy tôi. Cái lưỡi xấu xa của hắn như con rắn không yên phận mà trườn khắp khoang miệng tôi. Tay của hắn đã bắt lấy hai cánh tay đang buông thõng của tôi mà choàng qua cổ hắn. Tôi nhúc nhích khắp người, tôi không biết tai sao hắn lại buông tôi ra rồi nói với giọng khàn đục:
- Tiểu yêu tinh.
Hắn hôn tôi mãnh liệt hơn trước như muốn rút hết toàn bộ không khí trong cơ thể tôi, đến lúc tôi không trụ nỗi mà buông thỏng mình dựa hoàn toàn vào hắn thì bàn tay rắn chắc đó vòng ra sau ôm lấy eo tôi, đôi mắt thăng trầm, nở một nụ cười ma quỷ:
- Từ bây giờ đừng có ý định chống đối tôi. Phản bội tôi em không bao giờ có kết cục tốt đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT