Khang phi cười nói: "Nếu thần thiếp đã thay mặt Hoàng hậu quản lý Hậu cung thì đây đương nhiên là chức trách của thần thiếp. Thần thiếp chỉ làm việc trong phận sự của mình mà thôi."
"Nếu có thể vượt qua lần nguy nan này, bổn cung nguyện ý đề nghị với Hoàng thượng, tấn phong ngươi là Quý phi, đồng quyền chấp chưởng lục cung, vị như phó Hậu." Hoàng hậu xúc động nói.
Khang phi cười rất ôn hòa, "Nương nương, đồng quyền chấp chưởng lục cung, nếu thần thiếp muốn, thì đã sớm nắm trong tay. Thần thiếp không muốn vị như phó Hậu, mà chỉ muốn sống an tĩnh yên bình là đã đủ thỏa mãn rồi."
"Bổn cung hiểu ý của ngươi, nhất định sẽ không để ngươi thất vọng." Hoàng hậu cam kết.
"Thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương." Khang phi đứng lên nói, "Nương nương vẫn nên nghỉ ngơi nhiều. Chuyện trước mắt, thần thiếp sẽ xử lý tốt."
Hoàng hậu gật đầu.
Khang phi trở lại phía trước, đốc thúc mọi người làm việc khẩn trương, sau đó lại sắp xếp mọi người thay nhau nghỉ ngơi.
Dương Quỳnh ngăn Khang phi lại, "Nương nương, chính người cũng cần phải nghỉ ngơi."
Khang phi nhìn nàng, trong con ngươi đã hiện đầy tơ máu, "Theo bổn cung đi ăn một chút." Khang phi gọi Chu Cẩm phi đi cùng, tạm thời giao việc cho Phùng Tu viện xử lý.
Ăn cơm xong, Dương Quỳnh gần như là ép buộc Khang phi đi nghỉ ngơi một lúc. Khang phi ngủ rất không yên ổn, Dương Quỳnh đơn giản cầm tay nàng, vẫn luôn nhìn nàng.
Một canh giờ sau, Cấm Long Vệ báo lại, có thêm một nhóm viện binh vào kinh xả thân vì triều đình. Nhân số của Cấm Vệ quân đã rơi vào tình thế xấu, sắp bị tiêu diệt. Hoàng thượng sợ Hậu cung lo lắng, cho nên cố ý tới báo một tiếng.
Nhóm người Hoàng hậu nghe xong vui mừng khôn xiết. Qua gần một ngày bận rộn, các công việc cũng đã đều có vẻ ngay ngắn trật tự, mọi người cuối cùng cũng có thời gian tạm nghỉ.
Sáng sớm ngày thứ hai, tin thắng lợi truyền đến. Toàn bộ Cấm Vệ quân trong thành đã bị khống chế, bất kì ai chống cự đều giết ngay tại chỗ, số còn lại đều chấp nhận đầu hàng. Vòng vây kinh thành đã được phá bỏ, Hoàng thượng công bố cáo thị an dân, phái người dọn dẹp đường phố, mai táng thi thể, duy trì trật tự.
Trong nội cung cũng bắt đầu khôi phục lại bình thường. Phi tần các cung trở về cung điện của mình, kiểm kê công chức tài vật bị thiệt hại rồi đăng báo. Cung nữ thái giám quay về làm việc, Phủ Nội Vụ phân phó thêm các cung nhân thừa đi các cung.
Bởi vì tâm trạng thông thuận, cho nên thân thể Hoàng hậu chuyển biến tốt. Khang phi chủ động trả lại phượng ấn, thánh chỉ cũng tự mình đặt trên long án thư.
Hoàng thượng nhìn Khang phi một lúc lâu, cảm khái một câu, "Ái phi đúng là trụ cột nước nhà!"
Khang phi nói, "Quốc loạn lộ trung thần, Hoàng thượng, trải qua chuyện này, người nên nhìn thấy rõ ai là trung thần, ai là nịnh thần kẻ gian. Thần thiếp là nữ gia, chỉ mong triều ta quốc thái dân an, tứ hải thái bình."
Hoàng thượng gật đầu, "Ái phi yên tâm, nếu có thể bình Dật Vương phản loạn, biên quan đại thắng, trẫm nhất định sẽ chấn chỉnh l ại tr ị (tác phong và uy tín c ủa quan lại thời xưa ), để triều đình chính trị thanh minh, thiên hạ thái bình."
Khang phi nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Thanh trừ phản loạn Trịnh gia chỉ là bước đầu, hơn mười vạn đại quân của Dật Vương còn đang tới gần kinh thành. Bởi vì Trịnh gia làm phản, châu huyện ven đường lòng người bàng hoàng, vô tâm thủ thành, đại quân của Dật Vương lại càng tiến quân thần tốc, vô cùng nguy cấp.
Hoàng thượng vội vàng triệu tập triều thần thương lượng đối sách. Quân đội tận trung chưa kịp nghỉ ngơi dưỡng sức thì tất cả đã phải lên thủ thành.
Khang phi trở lại Cung Lung Hoa, nghỉ ngơi một ngày, mới bình phục tinh thần.
Lúc này, Dương Quỳnh thấy Khang phi giống như đang trầm tư, trực tiếp quơ quơ tay trước mặt nàng.
Khang phi hoàn hồn, hỏi: "Ngươi làm cái gì?"
Dương Quỳnh bất mãn, "Nương nương, chuyện của triều đình đã có người của triều đình lo. Cái đó gọi là ăn lộc vua, gánh quân ưu. Người cũng không cần hao tổn tinh thần nữa."
"Chỉ là bổn cung cảm thấy phản quân của Dật Vương tới quá nhanh. Nếu như không phải kịp lúc tiêu diệt được phản loạn Cấm Vệ quân thì trong ứng ngoài hợp như vậy, chẳng phải là có thể dễ dàng đắc thủ sao?"
Dương Quỳnh nghe xong cũng đầy cảm xúc, "Đúng vậy, trước sau chênh nhau không quá hai ngày, giống như được tính toán rất kỹ càng."
Như Quyên ở một bên bưng tổ yến vào, nói tiếp, "Không phải sao? Nếu không nhờ có Doãn Cung chính nhanh nhạy, phát hiện ra thị vệ có vấn đề, báo cho Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương hạ ý chỉ để nương nương xuất cung, thì chuyện này cũng sẽ không bị lộ ra ngoài."
Khang phi nghe xong, nhớ lại nói, "Tính ra, hình như bọn họ chuẩn bị đêm hôm ấy mới động thủ, như vậy thì thời gian cũng không chênh nhau nhiều lắm."
"Thật sự là dự định trong ứng ngoài hợp?" Dương Quỳnh bị khả năng này dọa sợ. Lời của Âu Dương Đình nói lúc trước cũng không phải không có lý, nhưng Âu Dương Đình nói là chiến sự biên quan. Nghĩ đến biên quan...
"Nương nương, ta nhớ người từng nói, trưởng tử của Trịnh gia phục vụ trong Chu gia quân."
Khang phi thông minh cỡ nào, nghe Dương Quỳnh nói như vậy, nháy mắt liền hiểu ý của nàng. Nếu như trưởng tử của Trịnh gia cũng tham gia mưu phản, thì trong Chu gia quân chẳng phải là đang chứa một nội gián hay sao?
Nghĩ đến đây, Khang phi không ngồi yên nữa, lập tức dẫn theo Dương Quỳnh, Như Quyên đến Cung Hồng Huy. Lần này Cung Hồng Huy bị ảnh hưởng không nhỏ, hai tòa thiên điện đều bị sụp đổ, chỉ còn chính điện là có thể ở.
Hai ngày nay Chu Cẩm phi cũng rất mệt mỏi, vẫn luôn nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe nói Khang phi tới, vội vàng mời nàng đến tẩm điện.
"Sao ngươi không nghỉ ngơi thêm mấy ngày, vội vàng chạy tới như vậy là có chuyện gì xảy ra sao?"
Khang phi nói, "Tỷ tỷ có biết trưởng tử của Trịnh gia giữ chức vị gì trong Chu gia quân không?"
Chu Cẩm phi nhớ lại, lắc đầu nói, "Ta rời biên quan đã hơn mười năm, không rõ lắm. Sao muội muội lại hỏi chuyện này?" Bởi vì có liên quan đến phụ thân và ca ca, cho nên Chu Cẩm phi đặc biệt quan tâm.
Khang phi nói lo lắng của mình cho Chu Cẩm phi nghe. Chu Cẩm phi nghe xong lập tức muốn đứng dậy đi gặp Hoàng thượng. Khang phi ngăn nàng lại.
"Chuyện hai ngày trước tỷ muội chúng ta tuy đồng tâm hiệp lực, bảo vệ Hoàng cung không loạn, nhưng cũng không tránh khỏi gây náo động. Khi đó Hoàng hậu còn bệnh, bây giờ nàng khỏe rồi, Hậu phi nghị luận tiền triều, suy cho cùng vẫn là một chuyện phạm kỵ húy."
Chu Cẩm phi cũng hiểu điều này. Thời kỳ đặc biệt, mọi việc tất nhiên dễ nói, nhưng bây giờ không phải là lúc sống chết trước mắt, có một số việc vẫn cần phải chú ý một chút.
"Muội muội có đối sách gì không?"
Khang phi suy nghĩ một lúc, nói: "Trịnh gia mưu phản, ngoại trừ những người đã đền tội thì còn có hơn mười người đang bị nhốt ở Hình bộ. Ta sẽ để đại ca tấu chương lên cho Hoàng thượng, nhắc nhở Hoàng thượng chuyện biên quan."
Những chuyện này vốn nằm trong phạm vi chức trách của Thẩm Minh Hoa, để hắn làm đương nhiên càng thỏa đáng.
Tin tức được chuyển ra ngoài, ngày thứ hai, Thẩm Minh Hoa liền tấu chương lên nhắc nhở Hoàng thượng ở biên quan còn có dư đảng của Trịnh gia.
Quả nhiên Hoàng thượng nghe xong lập tức hạ chỉ khẩn cấp gửi đến biên quan tám trăm dặm, gấp gáp lệnh cho Chu lão tướng quân lập tức bắt giam trưởng tử Trịnh gia, phái người áp giải đến kinh thành.
Thánh chỉ được gửi đi, nhưng so với Thánh chỉ, nhận được nhanh hơn lại là chiến báo biên quan.
Trong lúc Dật Vương tiến quân vào thành, trưởng tử Trịnh gia chỉ huy quân binh dưới quyền phản chiến, mưu đồ mở rộng cửa thành, nghênh đón ngoại tộc xông vào. May mà có phó tướng thủ hạ tốt, thừa dịp ban đêm mật báo, Chu lão tướng quân sắp xếp ngay trong đêm, mới trừ khử được một mối binh họa vô hình.
Hoàng thượng nhận được chiến báo thì giận tím mặt, hạ chỉ tịch thu tài sản chín đời của Trịnh gia và Vạn gia, phàm là người có quan hệ họ hàng thân thích còn đang ở tại kinh thành thì đều bị bắt giam, không hỏi nguyên do.
Thánh chỉ hạ xuống, trong kinh thành một trận mưa máu, Trịnh gia và Vạn gia đều là danh gia vọng tộc, con cháu trong tộc có rất nhiều chi nhiều nhánh, lần này hai nhà bị tịch thu tài sản và bị bắt giữ hơn trăm người, ngay cả nhà giam của Hình bộ cũng đều chật kín chỗ.
Thẩm Minh Hoa phụng chỉ suốt đêm thẩm vấn, liên tiếp mấy lần, Trịnh gia và Vạn gia đều thừa nhận chuyện mưu phản, cũng thừa nhận có cấu kết với Dật Vương, liên lạc với Man tộc. Ba phương liên thủ bố trí, trước tiên Man tộc xâm chiếm biên quan để kìm chân Chu gia quân, sau đó sẽ lấy chuyện vì không đủ tiền bạc lương thực chuẩn bị cho chiến sự kiến nghị Hoàng thượng tăng thuế. Như vậy, dân gian nhất định sẽ bất mãn, không vừa lòng. Dật Vương chỉ cần dùng số tiền lớn, thêm chút xúi giục, thì sẽ chiêu mộ được rất nhiều người đi theo nổi dậy. Trịnh gia và Vạn gia lợi dụng chức vị của Trịnh Quý phi, lại phối hợp với phản quân của Dật Vương đánh vào Hoàng cung, bắt giết Hoàng đế, đây vốn dĩ là một kế hoạch vô vùng hoàn mỹ.
Sau khi chuyện này thành công, Dật Vương lên Đế, phong Trịnh gia và Vạn gia là Vương tước, đất phong nghìn dặm, đồng thời cắt bốn trấn biên quan giàu có đông đúc cho Man tộc.
Kế hoạch bắt đầu, chính là từ lúc Khánh ma ma vào cung. Trịnh Quý phi có thai kỳ thật chỉ là một biểu hiện giả dối, là Khánh ma ma trồng cổ vào trong cơ thể của Trịnh Quý phi. Sau khi sinh hoạt vợ chồng, chắc chắn sẽ có thai, nhưng đứa bé này chỉ có thể giữ được sáu tháng, sau đó nhất định sẽ rơi thai. Phương thuốc này cũng không khác phương thuốc trước kia Hoắc Tiệp dư dùng để mang thai. Chỉ là Trịnh Quý phi tất nhiên sẽ không dùng thuốc mang thai kia, Khánh ma ma lại hạ độc bí mật, Trịnh Quý phi không hề hay biết. Sau khi mang thai, Khánh ma ma bắt đầu thuyết phục nhiều lần, trước tiên nói đó là một nam thai để Trịnh Quý phi nổi tâm tranh vị, sao đó bằng mọi cách bày mưu tính kế để Trịnh Quý phi dần dần hoàn toàn ỷ lại nàng.
Nếu nói tranh đoạt Phượng vị, thì đó chẳng qua cũng chỉ là một lý do thoái thác để Khánh ma ma đối phó với Khang phi mà thôi. Nếu không như thế, thì dựa vào thân phận và địa vị của Trịnh Quý phi, tuyệt đối không chịu đồng ý chống lại Khang phi.
Sở dĩ Trịnh gia chịu hy sinh một đứa con gái là vì muốn Khánh ma ma làm nội ứng, ngầm vận chuyển một số lượng lớn hỏa dược vào cung, hơn nữa chuyện này phải giấu Trịnh Quý phi. Nữ nhi đã gả ra ngoài, trong mắt trong lòng đều là phu gia, nếu như Trịnh Quý phi biết được thì ắt sẽ đi nói với Hoàng thượng.
Sau đó tra xét Hậu cung, Khánh ma ma sợ người của Doãn Cung chính phát hiện ra hỏa dược trong Cung Hưng Hòa, cho nên lúc này mới tự để lộ thân phận, dời đi tầm mắt của mọi người, sau đó lại đào tẩu, là vì đến Cung Ngọc Thần bố trí hỏa dược.
Nàng bị giết, là bởi vì Trịnh Quý phi muốn diệt khẩu. Trịnh Quý phi bị giết, là bởi vì nàng phát hiện ra số hỏa dược bí mật, bị người của Trịnh gia vẫn luôn giám sát nàng giết chết. Tuy sự tình xảy ra ngoài ý muốn, nhưng Trịnh gia vẫn lợi dụng thành công chuyện này để điều Cấm Vệ quân từ ngoài thành vào trong thành. Vốn định phối hợp với Dật Vương trong ứng ngoài hợp, nhưng không ngờ thị vệ trong cung xảy ra vấn đề, ép buộc bọn họ động thủ sớm, khiến không có ngoại viện, chuyện sắp thành lại bại.
Xem xong khẩu cung rất dài, Hoàng thượng nghĩ mà trong lòng vẫn còn thấy sợ, liền hạ một thánh chỉ tàn khốc nhất trong hơn mười mấy năm đăng cơ.
Trịnh gia, Vạn gia tụ hợp mưu phản, tội không ân xá, diệt cửu tộc. Trong nhà có hạ nhân nam thì lên thành phòng thủ, hạ nhân nữ sung vào quân kỹ.
Phàm là kẻ nào bị chặt đầu, đầu chặt xuống treo lên tường thành th ị chúng (tr ị tội trước c ông chúng).
Một nhóm tiếp một nhóm người bị chặt đầu, đường to ngõ nhỏ của kinh thành bị máu tươi nhuộm đỏ. Bách tính không dám ra đường, trẻ con không dám ra cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT