___ "Thảo nào nàng nhất định muốn giết ngươi." ___
Chương thứ một trăm bảy mươi hai: Hành hung
Hoàng thượng kích động từ trên ghế đứng lên, những người cũng đều phấn khởi vây quanh.
"Có điều..." Cấm Long Vệ kia thấy mọi người đều phấn khởi, có hơi do dự nói: "Có điều bởi vì nhân số cũng không nhiều, đang giao chiến với Cấm Vệ quân trong thành, cho nên muốn đánh vào Hoàng cung thì vẫn phải cần một ít thời gian."
Mọi người nghe xong thì hy vọng vừa mới được bùng lên trong nháy mắt lại bị dập tắt. Dương Quỳnh ở trong lòng suy tính tình hình trước mắt, viện quân và Cấm Vệ quân giao chiến thì trong cung cần phải chống đỡ một thời gian rất dài. Nhưng bọn họ lấy cái gì mới có thể chống đỡ được lâu như vậy? Tuy Cấm Long Vệ đều là cao thủ, lấy một chọi mười, thế nhưng đó đều là năng lực tác chiến của từng người, gặp phải kiểu đoàn thể hợp tác chiến đấu này thì cũng rất khó khăn.
Lúc này, Âu Dương Đình nói: "Hoàng thượng, vi thần xin đi giết giặc, nguyện ý ám sát thủ lĩnh của đối phương."
Bắt người trước hết phải bắt ngựa, diệt giặc trước tiên phải diệt vua.
Dương Quỳnh thầm tán thưởng, nói: "Ta đi với ngươi."
"Ta cũng đi."
Âu Dương Đình quay đầu nhìn Dương Quỳnh, trong ánh mắt là một trăm hai mươi phần trăm xem thường.
Dương Quỳnh âm thầm uất ức, mặc dù võ công của mình ở trong mắt hắn chỉ mới là trình độ vỡ lòng, nhưng tốt xấu gì cũng đã đánh thắng được rất nhiều người rồi.
"Ngươi đi chỉ thêm phiền, vẫn nên ở lại đây bảo vệ nương nương đi!" Âu Dương Đình không khách khí nói.
Lúc này Ngô Đồng vẫn không nói gì đột nhiên lại gần nói, "Âu Dương đại nhân, nói chuyện một lát." Nói xong liền kéo Âu Dương Đình đi tới chỗ không người, cũng không biết nói cái gì, chỉ thấy Âu Dương Đình dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn, sau đó trầm tư một chút, lúc này mới gật đầu.
Hoàng thượng cũng biết đây là biện pháp tốt nhất hiện nay, vì vậy phái thêm hai Cấm Long Vệ khác hiệp trợ cho Âu Dương Đình. Ba người Âu Dương Đình đi rồi, Dương Quỳnh hỏi Ngô Đồng, "Ngươi nói cái gì với Âu Dương Đình vậy?"
Ngô Đồng cười thần bí, "Ta đưa cho hắn một bao thuốc bột."
"Thuốc bột gì?"
"Là một loại kịch độc chỉ cần ngửi vào là sẽ mất mạng."
Dương Quỳnh trợn to hai mắt, vừa muốn lớn tiếng nói chuyện liền bị Ngô Đồng nhanh tay nhanh mắt bịt miệng, "Biết ngay là ngươi sẽ phản ứng như vậy mà."
Dương Quỳnh ổn định lại tinh thần, thấp giọng hỏi, "Ngươi điên à? Bên ngoài còn rất nhiều cung nữ thái giám, như vậy không phải là bọn họ cũng sẽ chết sao? Hơn nữa ba người Âu Dương Đình bọn hắn cũng cần phải hô hấp!"
Ngô Đồng than thở, "Nếu không phải vậy thì ta đã lấy ra dùng từ lâu rồi, tội gì phải chờ đến khi bị địch vây tứ phía như bây giờ, còn nhóm người Âu Dương Đình, ngươi yên tâm, ta đã cho bọn họ giải dược rồi."
"Ngươi thật chẳng khác gì vũ khí sinh học! Như vậy liên lụy quá rộng rồi!" Hạ độc trong không khí, chuyện này quá khó khống chế!
"Ngươi đừng vội, loại bột phấn này tương đối nặng, sẽ không bay lâu trong không khí, chỉ cần sau khi rơi xuống đất không chạm phải thì sẽ không có chuyện gì. Đương nhiên, nhất định cũng sẽ có ngộ sát (giết lầm). Lẽ nào ngươi có biện pháp khác tốt hơn sao?" Ngô Đồng xưa nay cũng không phải người lương thiện gì, trên giang hồ hắn chính là "Độc y".
Dương Quỳnh không nói, nàng lặng lẽ nhìn Ngô Đồng, trong lòng suy tính, dùng thuốc mình tự chế đi giết người, đối với người như Ngô Đồng mà nói thì đây là một chuyện rất đáng vui mừng, nhưng nó cũng lại là một chuyện khiến người khác vô cùng đau đớn?
Nàng trở lại bên cạnh Khang phi, Khang phi đang chăm sóc Hoàng hậu. Hoàng hậu vốn đang sục sôi tức giận, một đêm này vừa bị chấn động lại vừa bị dọa sợ, bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng hơn. Ngô Đồng tới rất đúng lúc, chẩn mạch cho Hoàng hậu. Sau khi Hoàng hậu uống xong viên thuốc do hắn phối chế thì hiện giờ tinh thần đã khá hơn nhiều.
Điều Hoàng hậu nhớ mãi không quên, vẫn là an nguy của Hoàng thượng.
Khang phi đi tới trước mặt Hoàng thượng nói, "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương mời người qua."
Hoàng thượng lập tức đi tới cạnh Hoàng hậu, kéo tay nàng nói chuyện.
Khang phi nhìn cảnh tượng kia nói, "Xem đi! Đây mới chính là phu thê tình thâm. Đáng tiếc, bổn cung là thiếp, cả đời cũng sẽ không nhận được cảm tình như vậy."
Dương Quỳnh nói, "Lẽ nào đối với Hoàng thượng, nương nương vẫn còn..."
Khang phi lắc đầu, "Bổn cung tự nhận mình luôn là người lý trí, thứ không có được chưa bao giờ vọng tưởng. Hoàng thượng đã không phải phu quân của bổn cung, thì bổn cung đương nhiên cũng sẽ không u mê trong đó. Điều bổn cung thật sự hâm mộ, chỉ là sự hỗ trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn mà thôi."
Dương Quỳnh cầm tay Khang phi, "Nương nương còn có ta mà."
Khang phi cúi đầu nhìn hai bàn tay đang chồng lên nhau, mỉm cười.
"Nếu như ta chết, ngươi sẽ thế nào?" Khang phi hỏi.
"Cùng chết với ngươi." Đáp án của Dương Quỳnh cứ như vậy không hề nghĩ ngợi mà thốt ra.
Khang phi mỉm cười tuyệt mỹ, "Được, nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ không sống một mình."
Nếu nói tới thề nguyền sống chết, thì chính là được quyết định trong hoàn cảnh không hề lãng mạn như thế này.
Tiếng chém giết phía xa nhỏ dần. Trong lòng mọi người hiểu rõ, bên phía Âu Dương Đình chắc hẳn đã đắc thủ. Nhưng Dương Quỳnh biết, chết cũng không chỉ có phản tặc, mà còn có rất nhiều sinh mệnh vô tội, chết trong trò chơi tranh chấp của các bậc bề trên. Vô cùng đáng buồn, cũng vô cùng không đáng.
Chu Cẩm phi kiểm kê lại thân phận của mọi người, phân biệt từng người một, cuối cùng chốt định.
Chân trời dần dần sáng tỏ, hoả hoạn phía xa cũng đang tắt dần. Toàn bộ Hậu cung đều yên tĩnh trở lại. Một đám phi tần ngày thường sống trong sự sung sướng an nhàn, bị dày vò suốt một đêm, đều không chịu nổi nữa, tới tấp dựa vào cung nữ bên cạnh, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Tinh thần của Hoàng thượng cũng bắt đầu không tỉnh táo, hắn để cho Hoàng hậu dựa vào bả vai mình, cùng nhau nghỉ ngơi. Dương Quỳnh sợ thân mình của Khang phi không chịu được, cũng kéo nàng ngồi xuống ghế, để cho nàng nghỉ ngơi một lúc. Tất cả mọi người đều thiêm thiếp đi, một đêm này, quả thật vô cùng gian nan.
Ngay lúc trời mờ mờ sáng, cũng là thời điểm mọi người mệt mỏi buồn ngủ nhất, lại có người lặng lẽ rời khỏi chỗ của mình, đi tới bên kia.
Tố Tranh cũng vô cùng mệt nhọc, đang dựa vào cột nhà, đầu gật gà gật ngù. Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, nàng mở mắt ra nhìn liền thấy một tảng đá đang đập về phía mình. Nàng sợ hãi nghiêng đầu đi, tảng đá đập lệch hướng, ngay sau đó lại có bàn tay cầm cục đá đập về phía nàng.
"Cứu mạng!" Tố Tranh đột nhiên hô một tiếng, khiến tất cả mọi người đều đang nửa mê nửa tỉnh thức dậy.
Mọi người nhìn kỹ, liền thấy người đang đuổi theo Tố Tranh, cầm đá đập người cư nhiên lại là Đỗ Sung viện. Tố Tranh tránh né mấy lần, nhắm ngay cơ hội đẩy ngã Đỗ Sung viện.
Sau khi Đỗ Sung viện ngã xuống đất liền vứt tảng đá đi, hét lớn, "Cứu mạng!"
Hả? Mọi người choáng váng. Chuyện gì đây?
Đỗ Sung viện chỉ vào Tố Tranh nói, "Ngươi... ngươi muốn hại ta!"
Lúc này Tố Tranh chạy trốn tới bên cạnh Khang phi và Dương Quỳnh. Khang phi đứng dậy, sửa sang lại dung nhan một chút, sau đó nói: "Trước khi Đỗ Sung viện nói thì phải nghĩ rõ ràng mới đúng. Mọi người ở đây đều thấy là ngươi cầm đá muốn đả thương Tố Tranh, đổi trắng thay đen cũng không thể nói như vậy được."
Sắc mặt của Đỗ Sung viện lúc xanh lúc trắng. Nàng và Khang phi đã từng nói chuyện với nhau, biết Khang phi có tài ăn nói, vì vậy không dây dưa với Khang phi nữa, trực tiếp nhìn sang Hoàng thượng, "Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp!"
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn chuyện xảy ra, cũng không nói lời nào. Khang phi hiểu ý Hoàng thượng, chuyện này trước khi Hoàng thượng nhìn rõ, chắc chắn sẽ không nhúng tay vào.
"Đỗ Sung viện, mọi người ở đây đều thấy rõ, lòng người tự có công luận (mọi người nhìn rõ). Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, bổn cung sẽ không tranh biện những chuyện này với ngươi, thế nhưng nếu bổn cung lại nhìn thấy ngươi tiếp tục muốn làm hại Tố Tranh thì sẽ không khoan dung như vậy nữa đâu!" Khang phi lấy ra khí thế cai quản Hậu cung, không thể khinh thường.
Đỗ Sung viện được cung nữ đỡ dậy, "Khang phi nương nương quả là tự đại! Hoàng thượng, Hoàng hậu còn ở đây, đâu đến lượt người xử trí thần thiếp?" Khang phi vượt quá chức phận, là đã phạm vào kỵ húy.
Khang phi cười lạnh một tiếng, không thèm nói nữa, lại nghe thấy Hoàng hậu nói, "Bổn cung đã giao phượng ấn cho Khang phi tạm quản, Đỗ Sung viện không biết sao?"
Hoàng thượng cũng nói: "Trẫm cũng đã hạ chỉ cho Khang phi quyền quản lý Hậu cung, Đỗ Sung viện lại dám phạm thượng, vả miệng hai mươi cái!"
Cung nữ thái giám chạy đến được Cung Phượng Từ có hạn, hiện giờ cũng không biết nên do ai chấp hành. Hoàng hậu nhìn thoáng qua Thái Quyên, Thái Quyên gật đầu, đi tới trước mặt Đỗ Sung viện thi lễ nói: "Đỗ Sung viện, nô tì đắc tội."
Đỗ Sung viện còn chưa kịp phản ứng thì trên mặt đã lần lượt nhận hai cái tát.
Ý chỉ của Hoàng thượng, không ai dám xen vào. Lực tay của Thái Quyên khá lớn, đánh hai mươi cái ngay cả tay của nàng cũng còn đau thì huống chi là mặt của Đỗ Sung viện.
Máu tươi chảy ra từ khóe miệng của Đỗ Sung viện, mặt của nàng sưng lên như cái bánh bao. Hoàng thượng càng nhìn càng thấy phiền lòng, khoát khoát tay để cho nàng cách xa ra một chút.
Đỗ Sung viện căm hận nhìn Tố Tranh. Tố Tranh co rúm người trốn ở bên cạnh Dương Quỳnh.
Khang phi nháy mắt với Dương Quỳnh. Dương Quỳnh ngầm hiểu, kéo Tố Tranh tới nơi vắng vẻ, ngồi xuống, "Tại sao Đỗ Sung viện lại muốn giết ngươi?"
Tố Tranh lắc đầu.
Dương Quỳnh nói, "Nếu ngươi không nói thật thì ta và nương nương cũng đều không giúp được ngươi."
Tố Tranh ngước mắt nhìn Dương Quỳnh, lại quay đầu nhìn về phía Đỗ Sung viện, cắn môi một lúc lâu mới nói, "Thanh Diệp tỷ tỷ, nếu như ta nói, nàng sẽ chết."
Dương Quỳnh liếc mắt, làm người tốt cũng không phải như vậy, "Nếu như ngươi không nói, nàng giết ngươi, ngươi có thể còn mạng sao? Khác biệt giữa hai người, chính là ngươi sống hoặc chết. Ngươi không nghĩ cho mình, chẳng lẽ cũng không nghĩ đến Thiên Linh chút nào sao?"
Câu nói sau cùng liền có tác dụng, Tố Tranh gật đầu, "Trước khi Đỗ Sung viện gặp Hoàng thượng, đã không còn hoàn bích (còn trinh) nữa."
Dương Quỳnh cảm giác tin tức hôm nay mình nghe được đều có tính nổ, "Ngươi khẳng định?"
Tố Tranh nói, "Ta ở với nàng từ nhỏ, khi nàng học hát thì gả cho một nhạc sư trong gánh hát, sau đó nàng nổi danh rồi thì muốn cắt đứt với nhạc sư kia. Nhạc sư kia ầm ĩ một trận liền bị chủ gánh đuổi đi."
"Thảo nào nàng nhất định muốn giết ngươi." Dương Quỳnh trở về nhỏ giọng nói lại chuyện này với Khang phi. Vẻ mặt Khang phi cũng là khiếp sợ. Chuyện này tuy cũng là chuyện lớn, nhưng so với thế cục trước mắt thì cũng không được coi là gì.
Khang phi để cho Như Quyên và Tố Tranh ở một chỗ, Nguyên Hương phụ trách bảo hộ, lại phân phó Dương Quỳnh tùy thời chú ý đến Đỗ Sung viện, phòng ngừa nàng lại nhân cơ hội hành hung.
Hoàng thượng đối với những chuyện lộn xộn trong Hậu cung luôn không thường quản lý, lúc này đang nhỏ giọng nói chuyện với Hoàng hậu.
>#4[M_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT