Thái Quyên ở bên cạnh nói: "Nương nương, người là... có ý gì?"
Hoàng hậu cười nói, "Vậy phải xem nàng có ý gì."
Ánh mắt Thái Quyên khẽ động, "Nhưng Quý phi nương nương vẫn chưa nhận lời của người."
"Nếu vừa rồi nàng nhận lời, thì nàng cũng không phải Trịnh Dung rồi." Hoàng hậu nói, "Ngày mai thả tin ra ngoài, nói thân mình bổn cung không tốt, không thể quản lý Hậu cung, để các nàng có chuyện gì tự mình cân nhắc, không cần tới Cung Phượng Từ bẩm báo."
"Vâng."
Cung Hưng Hòa.
Lúc Trịnh Quý phi trở về, Đỗ Sung viện đã đợi được một lúc.
"Ngồi đi." Trịnh Quý phi ngồi xuống ghế được lót một lớp đệm rất dày, hỏi: "Sự tình làm xong rồi?"
Đỗ Sung viện gật đầu, "Chẳng mấy chốc sẽ có tin tức truyền ra."
Trịnh Quý phi cười cười, "Làm xong chuyện này, ngươi cũng coi như có công lớn, bổn cung sẽ không quên ngươi đâu."
Đỗ Sung viện rủ mắt, "Đa tạ nương nương."
Trịnh Quý phi nhìn móng tay của mình, móng tay rất dài vừa mới được tô sơn, cực kì xinh đẹp, "Ngươi muốn vị trí của Cốc Chiêu dung?!"
Tay Đỗ Sung viện run lên một cái, ngẩng đầu cười nói, "Nương nương nói đùa."
"Dám nghĩ mới có thể dám làm. Nếu như ngay cả nghĩ mà cũng không dám thì cho dù bổn cung có trải đường cho ngươi, ngươi cũng sẽ không dám đặt chân." Trịnh Quý phi thu lại tầm nhìn trên móng tay, nhìn sang Đỗ Sung viện, vẻ mặt nhẹ nhàng nói, "Muội muội yên tâm, ngươi làm việc cho bổn cung, bổn cung tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi."
Sau giờ ngọ, Doãn Cung chính tới Cung Phượng Từ cầu kiến Hoàng hậu. Thái Quyên thấy vẻ mặt nghiêm túc của Doãn Cung chính, phá lệ vào thông báo với Hoàng hậu. Hoàng hậu ở tẩm điện gặp Doãn Cung chính.
Doãn Cung chính đi thẳng vào vấn đề, vừa đến liền thỉnh tội, "Là nô tì trông giữ không nghiêm, Khánh ma ma đã uống thuốc độc tự sát rồi."
Vẻ mặt Hoàng hậu nhàn nhạt, không có thay đổi gì. Điều này khiến cho Doãn Cung chính càng bất an hơn. Nàng quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu.
"Doãn Cung chính, gần đây ngươi sơ suất có phải hơi nhiều rồi hay không?"
"Vâng! Là nô tì thất trách, khẩn cần Hoàng hậu nương nương trách phạt!" Doãn Cung chính càng cúi thấp đầu hơn.
"Ngươi là người của Hoàng thượng, bổn cung sẽ không trách phạt ngươi. Bây giờ Hoàng thượng đang bận chính sự tiền triều, tốt nhất ngươi cùng tới quấy rầy hắn. Dù sao Khánh ma ma cũng vẫn phải chết, chẳng qua chỉ là chết sớm hơn thôi. Ngươi kết thúc lại vụ án này, bổn cung coi như không nghe thấy gì." Hoàng hậu nói rất chậm, giống như đang tận lực hành hạ Doãn Cung chính, cho đến câu cuối cùng, Doãn Cung chính mới có thể thả lỏng.
"Nô tì tạ nương nương ân điển!"
"Đừng vội tạ ân, dùng sao Khánh ma ma cũng không phải ma ma bình thường, nàng là người của Trịnh Quý phi. Chuyện này ngươi phải khai báo một tiếng với Trịnh Quý phi." Hoàng hậu nói đến đây dừng một chút, giống như đang suy tính, "Như vậy đi, bổn cung có bệnh trong người, trong cung lại nhiều sự việc, vẫn sẽ phải có một người trông coi, vậy giao cho Trịnh Quý phi quản đi! Nàng mang thai, không tiện lắm, nhưng hiện giờ cũng không ai có thể đảm đương được. Thái Quyên, truyền ý chỉ của bổn cung, bắt đầy từ hôm nay Trịnh Quý phi tạm thời thay mặt bổn cung quản lý lục cung, Chu Cẩm phi ở bên cạnh phụ tá."
Thái Quyên đáp, "Vâng."
Hoàng hậu quay sang nói với Doãn Cung chính, "Vụ án này không thích hợp kéo dài thêm nữa, ngươi tự cân nhắc mà làm! Có chuyện gì thì báo với Trịnh Quý phi, không cần phải báo với bổn cung nữa."
Doãn Cung chính đối với sự sắp xếp này của Hoàng hậu vô vùng khó hiểu, có điều nàng cũng không có tư cách để hỏi, chỉ nói, "Nô tì tuân chỉ."
Doãn Cung chính đi rồi, Thái Quyên không hiểu nói: "Nương nương cứ như vậy giao đại quyền quản lý lục cung cho Trịnh Quý phi, nàng sẽ không nghi ngờ sao?"
"Tất nhiên sẽ nghi ngờ. Nhưng có điều đó là đại quyền thực sự, có ai mà không động tâm đâu? Nếu như nàng đủ thông minh, thì nên quân tử phòng thân. Nhận hay không nhận, phải nhìn xem nàng lựa chọn thế nào."
Ý chỉ công bố lục cung, mọi người không tránh được lại nghị luận ầm ĩ một trận. Gần đây gió trong Hoàng cung đổi hướng có hơi nhanh, rất nhiều người vẫn không thể thích ứng. Khang phi vừa mới bị cấm túc, Hoàng hậu liền sinh bệnh, sau đó chưa tới một ngày mà đại quyền quản lý Hậu cung liền rơi xuống tay của Trịnh Quý phi, mọi chuyện đều giống như giấc mơ, rất không chân thật.
Chu Cẩm phi cũng nhận được ý chỉ phụ tá Trịnh Quý phi quản lý Hậu cung. Nàng ngồi trên ghế đá trong viện tử, nhìn các cung nữ đang chơi đùa dưới hành lang. Đối với cung nữ, Chu Cẩm phi luôn rất khoan dung, dù có chơi đùa ở trước mặt nàng cũng sẽ không bị trách tội, cho nên cung nữ của Cung Hồng Huy luôn khiến người khác hâm mộ.
"Nương nương, Hoàng hậu nương nương biết rõ người và Trịnh Quý phi không cùng thuyền, vì sao lại còn làm như vậy, đây không phải là làm khó người sao?" Phù Dung nói.
"Nếu là trước đây, bổn cung sẽ nghĩ như vậy. Nhưng có điều bây giờ nếu Khang phi đã liên thủ với Hoàng hậu, thì chuyện này cũng có thể là chủ ý của nàng." Chu Cẩm phi cười cười, "Chẳng qua cũng chỉ là phụ tá, không phải chuyện gì ghê gớm. Ngược lại bổn cung muốn xem xem, trong Hậu cung này còn có thể xảy ra chuyện lớn gì được nữa."
Cung Lung Hoa.
Khang phi đã viết chữ cả một buổi chiều. Chúng cung nữ thái giám thủ hạ chỉ nói tâm tình nàng không tốt, làm chuyện gì nói cái gì cũng phải đều rất cẩn thận.
Dương Quỳnh vẫn như cũ đứng phía sau Khang phi. Khang phi không nói lời nào, nàng cũng liền đứng cả một buổi chiều không nói một câu.
Cũng sắp tới giờ đăng đèn, cả phòng tối đi. Khang phi ngừng bút, ngồi xuống ghế, quay đầu lại nói, "Ngươi đúng là chịu được, cả một buổi chiều không nói câu nào."
Dương Quỳnh nói, "Đây đều là thói quen lúc trước. Có đôi khi, cả ngày ta cũng không nói gì."
"Lúc trước ngươi chịu rất nhiều khổ cực?!" Khang phi đột nhiên hiếu kì. Đối với quá khứ của Dương Quỳnh, Khang phi rất ít khi hỏi tới, thậm chí cũng rất ít khi nghĩ đến. Bởi vì nàng cảm thấy Dương Quỳnh đến từ một thế giới mà nàng không biết, nên cho dù có hỏi, cũng không có ý nghĩa gì. Quý trọng người trước mắt, mới là điều nên làm.
"Vẫn còn tốt. Bây giờ ngẫm lại thì cũng không cảm thấy đó là khổ." Đối với những chuyện đã qua, Dương Quỳnh đều rất lạnh nhạt. Dù sao hiện tại mình sống cũng không tệ, không có kinh nghiệm quá khứ nọ kia, chỉ có Dương Quỳnh của ngày hôm nay.
"Có một vấn đề bổn cung vẫn muốn hỏi ngươi, thường ngày cũng không thấy ngươi luyện kiếm, nhưng mấy lần xuất thủ, bổn cung dù không biết võ công cũng nhìn ra được kiếm pháp của ngươi càng ngày càng tốt. Đường kiếm kia, cũng không phải người thường là có thể vẽ được. Rốt cuộc ngươi luyện kiếm vào lúc nào?"
Dương Quỳnh đi tới cạnh Khang phi, xòe tay phải ra cho Khang phi xem. Khang phi cẩn thận nhìn tay nàng, còn sờ một cái.
"Những vết chai mỏng này... là do luyện kiếm?"
"Từ khi ta theo Âu Dương Đình học kiếm pháp, buổi tối nào ta cũng sẽ ở bên ngoài luyện kiếm, khi ở trong phòng thì ta sẽ cầm kiếm Ánh Nguyệt thưởng thức. Trước đây có một vị tiền bối nói cho ta biết, bất kỳ vũ khí nào cũng không linh hoạt bằng tay mình, nếu muốn phát huy tác dụng lớn nhất của vũ khí, thì nhất định phải quen thuộc nó, quen thuộc đến mức nó giống như tay của mình, như vậy mới có thể tùy ý sử dụng." Tiền bối mà Dương Quỳnh nói chính là huấn luyện viên trong quân đội của nàng. Khi đó vũ khí của nàng là súng, mà bây giờ là kiếm.
Khang phi vuốt ve những vết chai trên tay Dương Quỳnh, dường như ý thức được chuyện gì, ngẩng đầu hỏi, "Sao lúc trước bổn cung không phát hiện ra những nốt chai mỏng này trên tay ngươi?" Nàng và Dương Quỳnh tiếp tục thân mật cũng không phải lần một lần hai, trước khi cũng không để ý thấy.
Dương Quỳnh nói, "Luyện kiếm cả ngày, những vết chai này sẽ dần dày thêm. Thiên Linh nói ta là nữ tử, để nốt chai dày như vậy thì rất khó coi, cho nên cố ý xin thuốc nước. Ngâm tay vào thuốc nước thì có thể làm cho nốt chai từ từ bị tiêu biến. Chẳng qua là ta tương đối qua loa, nàng mất rồi, ta cũng quên mất."
Nhắc đến Thiên Linh, trong lòng hai người đều cảm thấy khó chịu.
"Khánh ma ma đã chết. Ngươi cũng coi như báo thù cho nàng rồi." Tuy Khang phi bị cấm túc, nhưng mấy tin tức này vẫn có thể nghe được.
Dương Quỳnh trầm giọng nói, "Còn có Trịnh Quý phi."
Khang phi lắc đầu nói, "Sẽ không phải chờ lâu nữa đâu."
Dùng xong bữa tối, Như Quyên, Nguyên Hương và Dương Quỳnh đều tập trung đến thư phòng. Khang phi cười nói, "Các ngươi làm gì vậy?"
Như Quyên làm nũng nói, "Nương nương, chuyện mà mấy ngày nay người làm chúng nô tì đều không hiểu, người thương xót, giảng cho chúng nô tì nghe, để chúng nô tì hiểu một chút đi."
Khang phi quay đầu nói với Dương Quỳnh, "Ngươi xem, làm nũng cũng tới chỗ của bổn cung. Nguyên Hương, chẳng lẽ ngươi lạnh nhạt nàng sao?"
Ba người đều không ngờ rằng Khang phi cũng sẽ đùa giỡn như vậy. Dương Quỳnh buồn cười, Nguyên Hương luôn ít nói lúc này lại đỏ mặt, mặt của Như Quyên cũng đỏ, không thuận theo nói, "Nương nương, sao người lại chê cười nô tì rồi?"
Khang phi dùng khăn tay che miệng, cười rất gian xảo.
"Nương nương..." Như Quyên cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục làm nũng.
"Được rồi được rồi, bổn cung cũng không chịu được nữa." Khang phi ngưng cười, "Nếu các ngươi đều đã tới, thì chính là muốn biết chuyện gì xảy ra đúng không?"
Mọi người vội vàng gật đầu.
Khang phi nói, "Kỳ thực rất đơn giản. Bây giờ triều cục hỗn loạn, lòng dân bất ổn. Bổn cung nghi ngờ bên trong còn ẩn giấu một âm mưu lớn hơn. Có điều chuyện này đại sự, bổn cung không thể đoán bừa, bằng không chỉ cần sơ ý một chút thì không chỉ bổn cung có chuyện, mà ngay cả Thẩm gia cũng sẽ bị liên lụy. Bổn cung vốn định chậm rãi đợi đối phương lộ ra sơ hở, nhưng hiện giờ thời gian cấp bách, không thể chờ đợi thêm nữa, cho nên bổn cung và Hoàng hậu liên thủ diễn màn khổ nhục kế này. Bổn cung đi chọc giận Hoàng thượng, chịu trách phạt. Hoàng hậu giả vờ bệnh, giao đại quyền, cơ hội đều cho Trịnh Quý phi, để xem nàng sẽ lợi dụng làm gì."
Như Quyên không hiểu nói, "Ý của nương nương là... Trịnh Quý phi còn có âm mưu lớn hơn?"
Khang phi lắc đầu, "Bổn cung muốn là người âm mưu thật sự, không phải Trịnh Quý phi, mà là Trịnh gia sau lưng nàng. E rằng... Trịnh Quý phi cũng không biết rõ nội tình."
"..." Như Quyên vẫn không hiểu, tất cả kế hoạch đều nhằm vào Trịnh Quý phi, nghĩ cả nửa ngày nhưng Trịnh Quý phi vẫn không phải chính chủ, vậy các nàng đang chơi trò gì đây?
"Ý của nương nương là mượn Trịnh Quý phi đắc thế, để dụ dỗ Trịnh gia hành động." Dương Quỳnh nói.
Khang phi tán thưởng nhìn nàng một cái, gật đầu.
Như Quyên mờ mịt nhìn Nguyên Hương, nhìn một lúc, hai mắt sáng lên, rốt cuộc cũng hiểu thông suốt. Nguyên Hương bất đắc dĩ lắc đầu. Kỳ thật lúc trước nàng cũng nghĩ không hiểu, thế nhưng nàng sẽ không giống Như Quyên trực tiếp hỏi ra miệng như vậy. Có điều cũng may có Như Quyên, hỏi ra vấn đề trong lòng nàng, cũng coi như là giúp nàng giải thích nghi vấn. Như Quyên nhạy bén nhìn thấy sự bất đắc dĩ chợt lóe lên trong mắt Nguyên Hương, nói nhỏ: "Làm sao? Ta hỏi giúp ngươi, ngươi còn không cảm ơn?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT