___ "Nàng g ần như đã thành công." ___

Chương thứ một trăm năm mươi chính: Cấm túc

Nguyên Hương không còn chưa rõ là có chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Như Quyên, nàng cũng biết là sắp có chuyện xảy ra, vì vậy lặng im gật đầu.

Như Quyên lấy cam đoan, ít nhiều cũng yên tâm. Nàng tin tưởng Nguyên Hương.

Nguyên Hương bước vào tẩm điện của Khang phi. Khang phi nói, "Như Quyên nói cái gì với ngươi vậy?! Ngươi không cần lo lắng, bổn cung đi gặp Hoàng thượng, không phải đi liều mạng."

Nguyên Hương luôn không nói nhiều, đối với mệnh lệnh của Khang phi, vẫn luôn chấp hành vô điều kiện.

Khang phi dẫn theo Nguyên Hương đến ngự thư phòng. Trước khi bước vào, Khang phi căn dặn, "Bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không được động thủ."

"Nương nương, nô tì đã hiểu."

Trong ngự thư phòng, nét mặt Hoàng thượng vô cùng uể oải. Khang phi bước tới trước án long thư, thi lễ nói, "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."

Hoàng thượng nói, "Ái phi bình thân."

"Tạ ơn Hoàng thượng." Khang phi đứng dậy, thấy lông mày Hoàng thượng vẫn nhíu chặt, liền đi tới phía sau, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương giúp Hoàng thượng thư giãn đầu óc.

Hoàng thượng ngửa đầu về sau, hưởng thụ Khang phi hầu hạ. Ngón tay của Khang phi mềm nhẹ, thoang thoảng một chút hương thơm, vô cùng thư thái, "Hôm nay ái phi tới gặp trẫm, là có chuyện gì?"

Khang phi nói, "Hoàng thượng nhiều ngày không vào Hậu cung, thần thiếp lo lắng cho long thể của người, nên cố ý đến đây."

Hoàng thượng bất đắc dĩ nói, "Chiến sự biên quan căng thẳng, các nơi thu thuế không thuận. Trẫm ở đây trăm công nghìn việc, vắng vẻ ái phi rồi."

"Hoàng thượng, thần thiếp hầu hạ người đã nhiều năm, đâu còn để ý đến những thứ này?" Khang phi dừng một chút, tiếp tục nói: "Các nơi thu thuế không thuận, có ảnh hưởng gì tới chiến sự biên quan hay không?"

Hoàng thượng thở dài nói, "Tất nhiên sẽ có ảnh hưởng. Trẫm đã phái thêm viên chức, thu thêm thuế rồi."

"Hoàng thượng, không biết tại sao thu thuế lại không thuận?"

"Hừ!" Hoàng thượng cả giận nói, "Đều là điêu dân! Biên quan đánh giặc, mấy trăm ngàn nam nhi máu huyết sục sôi, bảo vệ bách tính an vui. Vậy mà những người này còn không chịu nộp thuế, nghĩ đến mà thật sự khiến trẫm thất vọng."

Khang phi dịu dàng nói, "Đúng vậy. Nếu như biên quan thất thủ, Man tộc xâm chiếm, thì sẽ khiến vô số bách tính trôi giạt khắp nơi."

Hoàng thượng nói, "Chính xác. Đáng tiếc đạo lý đơn giản như vậy, nhưng bọn họ lại không hiểu được."

"Hoàng thượng, không phải dân chúng không hiểu những đạo lý này, chỉ là bọn họ đã tự thân khó bảo toàn, nơi đâu dư thừa lương thực đi nộp thuế?"

Hoàng thượng nghe đến đây, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Hôm nay ái phi tới là lại muốn trẫm ngừng tăng thuế?"

Khang phi đi tới trước mặt Hoàng thượng quỳ xuống đất nói, "Mấy năm nay thiên tai liên tiếp, bách tình bụng ăn không no. Thần thiếp nghe nói có rất nhiều nơi thu thuế ngay cả khẩu phần lương thực của cả nhà bọn họ cũng lấy đi. Ngang tàn như vậy, cũng đâu khác gì Man tộc?"

"Hỗn xược!" Hoàng thượng tức giận nói.

"Hoàng thượng!" Khang phi không hề bởi vì Hoàng thượng tức giận mà sợ hãi, tiếp tục nói, "Từ khi tăng thuế tới nay đã khiến cho dân chúng oán than khắp trời. Nếu cứ mãi như vậy, nhất định sẽ gây nên dân bi ến (nhân dân n ổi d ậy ). Hoàng thượng, Man tộc xâm chiếm là họa ngoài, dân biến chính là loạn trong. Nếu chỉ diệt họa ngoài mà không bình loạn trong, thì chẳng phải là hành động bỏ gốc lấy ngọn hay sao? Hoàng thượng là quân chủ thánh minh, nếu không thể đảm bảo cho bách tính cơm áo không lo, thì dựa vào cái gì để xưng Thánh đức? Dựa vào cái gì để truyền đời sau?"

"Ngươi câm miệng!" Hoàng thượng nghe Khang phi nói những lời này xong lại càng phẫn nộ, "Khang phi, trẫm thật là chiều ngươi hư rồi! Ngông luận triều chính, ngươi còn biết cung quy luật pháp là gì không?"

"Nếu có thể làm cho Hoàng thượng ngừng tăng thuế, thần thiếp nguyện ý chịu phạt." Ánh mắt Khang phi kiên định, dường như muốn nói cho Hoàng thượng biết, nàng không phải hạng người chỉ biết mua danh chuộc tiếng, nói năng không biết suy nghĩ.

"Hừ!" Hoàng thượng tức giận nắm chặt hai tay, "Những lời này, là ý của phụ thân ngươi?"

Khang phi rùng mình, Thẩm gia là cái gai trong lòng Hoàng thượng, không thể không nhổ, nhưng lại không động vào được, "Gia phụ đã rời triều nhiều năm, sẽ không can thiệp vào triều chính nữa, điều này Hoàng thượng hẳn là biết rõ nhất."

Thẩm lão gia tử mặc dù đã rời triều, thế nhưng Hoàng thượng sao có thể yên tâm để một nhân vật như vậy ẩn cư núi rừng, cho nên đối với việc giám sát Thẩm gia chưa bao giờ buông lỏng.

Hoàng thượng nói, "Như vậy, những lời này hoàn toàn là ý của ngươi?"

"Đúng vậy. Thần thiếp là phu nhân thâm cung, vốn không nên nói những lời này. Thế nhưng nếu thần thiếp không nói, thì còn ai bằng lòng nói sao?"

Hoàng thượng nhìn chằm chằm Khang phi hỏi, "Ngươi có biết Hoàng hậu cũng chỉ nói một câu, thấy trẫm không vui, liền không khuyên nữa không."

Khang phi cúi đầu, lông mi thật dài che khuất con ngươi rung động, "Thần thiếp biết."

"Trong Hậu cung, nhưng lại còn có nữ tử ngu xuẩn như ngươi? Biết rõ vấn đề này khiến trẫm tức giận, nhưng vẫn tới khuyên nhủ? Khang phi, ngươi không phải người ngu, chẳng lẽ là do trẫm quá sủng ngươi, nên khiến cho ngươi cảm giác mình không giống người khác sao?" Hoàng thượng nói để lộ sự nguy hiểm.

Khang phi nói, "Hoàng thượng, thần thiếp vào cung nhiều năm vẫn luôn nhớ rõ thân phận của mình, cũng không dám được sủng mà kiêu. Nếu như là chuyện khác, thần thiếp sẽ không dám khiến long nhan đại nộ, nhưng việc tăng thuế lần này, liên quan đến sự sống của trăm vạn con dân, khẩn cầu Hoàng thượng nghĩ lại."

"Nghĩ lại? Ngươi bảo trẫm nghĩ lại thế nào? Biên quan cần gấp tiền bạc, quốc khố cũng đã trống không. Nếu không thu thuế, việc biên quan giải quyết thế nào?"

Khang phi đối mặt với chất vấn của Hoàng thượng, Khang phi chỉ mím chặt môi không nói lời nào.

Hoàng thượng thấy Khang phi như vậy càng tức giận hơn, "Ngươi cho rằng trẫm không biết tăng thuế sẽ có tác hại như thế nào sao? Nhưng biên quan tiêu hao rất lớn, nếu không nhanh chóng thu thuế tiếp viện cho biên quan thì trận chiến này bất cứ lúc nào cũng có thể thua."

"Hoàng thượng, thần thiếp biết điều khó xử của người. Nhưng người có từng nghĩ, vì sao mới đại chiến hơn một tháng mà đã tiêu hao đến như vậy không? Trong triều phần đông là các đại thần lão thành mưu quốc, vì sao không hiểu được sự quan trọng của việc chuẩn bị chiến sự? Trận chiến này bắt đầu quá vội vàng, chẳng lẽ không phải là điều tối kỵ của nhà binh hay sao?" Khang phi cũng không muốn nói ra lời này, nhưng giờ tình thế bức bách, nàng không thể không nói.

Hoàng thượng nhìn Khang phi, nửa ngày cũng không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, Hoàng thượng nói, "Khang phi, ngươi có biết tội của mình không?"

Khang phi vội vàng quỳ rạp xuống đất nói, "Thần thiếp biết tội."

"Khang phi ngông luận triều chính, xích mích thị phi, ly gián quần thần, bắt đầu từ hôm nay cấm túc trong Cung Lung Hoa. Trên dưới Cung Lung Hoa không có Thành chỉ cũng không được ra ngoài. Người nào vi phạm, xử tội mưu nghịch, giết không luận tội." Giọng nói của Hoàng thượng quanh quẩn trong ngự thư phòng.

Khang phi dập đầu nói, "Thần thiếp lĩnh chỉ."

Nguyên Hương vẫn canh giữ ở bên ngoài ngự thư phòng, cho đến khi thấy Khang phi đi ra nàng mới yên tâm, nhưng lại thấy có mấy thái giám đi theo sau Khang phi, nàng nhỏ giọng hỏi, "Nương nương, đây là..."

Khang phi lắc đầu, ý bảo nàng không nên hỏi. Đoàn người trở lại Cung Lung Hoa, thái giám đứng đầu tuyên khẩu dụ Hoàng thượng cấm túc Khang phi, nhân tiện sai người gọi tất cả người của Cung Lung Hoa trở về.

Như Quyên và Dương Quỳnh nhận được tin tức đều nhanh chóng quay về Cung Lung Hoa. Thái giám thấy nhân số đã đủ liền đóng cửa lớn của Cung Lung Hoa, trực tiếp khóa lại.

Vẻ mặt của Khang phi rất bình tĩnh, nàng để cho Nguyên Hương đi trấn an các cung nữ thái giám. Như Quyên và Dương Quỳnh theo nàng vào tẩm điện, hỏi, "Nương nương, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Khang phi đơn giản thuật lại chuyện trong ngự thư phòng, Như Quyên nói, "Nương nương, Hoàng thượng đã quyết ý tăng thuế, người tội gì phải đụng vào cái đinh này nữa?"

Khang phi cười cười, "Có một số việc vẫn phải có người làm, có một số lời vẫn phải có người nói cho Hoàng thượng nghe. Bổn cung làm chuyện này mặc dù là châu chấu đá xe, thế nhưng hẳn là sẽ có chút tác dụng." Khang phi quay đầu kéo tay Như Quyên, "Chỉ là khổ các ngươi rồi."

Như Quyên vội vàng nói, "Lời này của nương nương khiến nô tì không còn mặt mũi nào nữa rồi. Nô tì đi theo nương nương, nương nương còn không sợ thì nô tì sợ cái gì?"

Khang phi hỏi, "Đều nói lại cho Hoàng hậu rồi?"

Như Quyên gật đầu, "Nô tì đã chuyển không sót một chữ nào của nương nương đến cho Hoàng hậu nương nương rồi. Hoàng hậu nương nương nói xin nương nương cứ yên tâm, nàng biết nên làm thế nào."

Khang phi ít nhiều cũng đã an lòng, lại nhìn Dương Quỳnh hỏi, "Bên Khánh ma ma thế nào?"

Dương Quỳnh nói, "Ta đưa khối ngọc bội kia cho nàng xem, nàng cứ như sắp điên rồi. Nói mê rất nhiều, cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả. Ta nghe thật lâu, đại khái nắm bắt được vài manh mối." Dương Quỳnh thuật lại những điều mình nghe được cộng thêm suy đoán của bản thân cho Khang phi nghe.

Cả nhà Khánh ma ma đều là đạo tặc giết người cướp của. Trượng phu Dư Khánh của nàng có vvõ công rất cao, võ công của hai nhi tử cũng rất tốt. Võ công của Khánh ma ma tuy không tính là xuất chúng, nhưng lại tinh thông hạ cổ, vì vậy mà nhà họ ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng. Một năm trước phạm án ở ngoại thành, lọt vào vong vây bắt của quan phủ, mới đầu bọn họ cũng không hề quan tâm, bởi vì người của quan phủ căn bản không phải là đối thủ của bọn họ. Ai ngờ lần này trong quan phủ lại có một người lợi hại đến giúp, Dư Khánh đánh với hắn chưa đến ba mươi hiệp thì đã bị đá nát xương đùi, trực tiếp bị bắt sống. Hai huynh đệ Dư Văn, Dư Võ định cướp Dư Khánh về, nhưng cũng đều bị thua bắt lại. Khánh ma ma vừa thấy tình thế không ổn, lập tức hạ cổ chạy trốn. Đáng tiếc tuy đối phương khiếp sợ cổ độc không dám đuổi theo nhưng lại phóng ám khí đánh trúng lưng nàng. Nàng bị thương rất nặng lăn xuống sườn núi, sau đó được người cứu giúp, mới có thể nhặt về một mạng.

Trong quá trình dưỡng thương, nàng biết được người cứu nàng là người của Trịnh gia. Thì ra vùng ngoại thành chính là nơi đóng quân của Cấm vệ quân. Lúc quân binh đi tuần phát hiện nàng nên mới đưa nàng về cứu chữa.

Người Trịnh gia rất quan tâm chăm sóc nàng. Qua một thời gian thăm dò tìm hiểu, nàng và Trịnh gia đạt đến thỏa thuận, nàng vào cung giúp Trịnh Quý phi diệt trừ Hoàng hậu và Khang phi, để Trịnh Quý phi leo lên Hậu vị. Còn Trịnh gia giúp nàng cứu trượng phu và nhi tử ra ngoài. Đáng tiếc còn chưa bắt đầu hành động thì tin dữ truyền đến, trượng phu và nhi tử của nàng đều đã bị xử trảm, người phụ trách thẩm án chính là Hình bộ tả thị lang Thẩm Minh Hoa. Khánh ma ma vì muốn báo thù mà vẫn lựa chọn vào cung. Người Trịnh gia muốn nàng hỗ trợ Trịnh Quý phi đoạt vị, nhưng nàng lại có tính toán riêng của mình.

Khánh ma ma vốn định trực tiếp giết chết Khang phi, khiến cho Thẩm Minh Hoa nếm trải cảm giác lòng đau như cắt. Nhưng có điều sau khi ở trong cung một thời gian, nàng lại thay đổi ý định. Một Khang phi thì đối với nàng mà nói còn chưa đủ để trút hận, nàng muốn diệt trừ cả gốc rễ của Thẩm gia. Mặt khác nàng không chỉ hận Thẩm Minh Hoa, mà còn hận triều đình, cho nên nàng còn muốn tiện tay đảo lộn toàn bộ Hậu cung.

Khang phi nghe Dương Quỳnh nói xong, hỏi, "Nàng gần như đã thành công. Nhưng tại sao lại xảy ra sơ suất kiếm Ánh Nguyệt?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play