___ "Tỷ tỷ là ngườiđa phúc, hà tất phải tự làm khổ mình như vậy?" ___
Chương thứ một trăm bốn mươi chín: Thăm bệnh
Khang phi ngồi trong thư phòng, đang đánh đàn. Nàng rất hiếm khi đánh đàn, làm như vậy, cũng chỉ là khi trong lòng không thể an tĩnh được, nhưng đối với người giỏi kiềm chế cảm xúc của mình như Khang phi mà nói, thì chuyện này là rất khó xảy ra.
Đàn hết một khúc, Như Quyên đưa khăn tay tới cho Khang phi lau tay, "Nương nương, sự tình đã tìm ra manh mối rồi, sao người lại vẫn lo lắng cau mày như vậy?"
Khang phi đứng lên, ngồi trở lại án thư, phất tay ý bảo cất đàn cổ đi.
"Như Quyên, ngươi không cảm thấy chuyện này còn rất nhiều vấn đề sao?"
"Nô tì ngu dốt, xin nương nương chỉ bảo."
Khang phi thở dài, "Trịnh Quý phi giấu tài, mưu kế nhiều năm, cũng không phải chỉ để diệt trừ bổn cung. Nói cách khác, người cản đường nàng không phải là bổn cung."
Khang phi nói chuyện này Như Quyên liền hiểu, "Người Quý phi nương nương muốn diệt trừ chính là Hoàng hậu nương nương."
"Không sai. Tuy rằng phía trước Hoàng hậu có bổn cung chống đỡ, nhưng nếu nói Trịnh Quý phi vì muốn diệt trừ Hoàng hậu mà đối phó với bổn cung, lại vì bổn cung mà đối phó với Thanh Diệp, quanh co lòng vòng như vậy, không phải là quá chậm rồi sao?" Trước kia Khang phi không nghĩ tới, bây lại muốn nghĩ lại không tìm ra được nguyên nhân.
Như Quyên nghe xong cũng gật đầu nói, "Nương nương nói đúng, nhưng sự việc lại phát sinh như vậy, lẽ nào Quý phi nương nương còn có hậu chiêu sao?"
Khang phi vẫn lắc đầu, "Bổn cung xem cách hành động của nàng, không hề giống như có hậu chiêu. Có điều... bổn cung cảm thấy nàng có chút quá dựa vào Khánh ma ma rồi. Trịnh Quý phi không phải là người không có chủ kiến, nếu vậy thì tại sao lại đối với một nô tài nói gì nghe nấy? Chuyện này cũng không giống với cách làm việc xưa nay của nàng."
Như Quyên nghe Khang phi nói vậy, cũng cau mày suy tư. Có điều không bao lâu sau, nàng liền sầu não nói, "Nương nương, đầu óc của người nhất định không giống với đầu óc của nô tì, nô tì hoàn toàn không nghĩ ra được chuyện này. Không chỉ có chuyện này, mà còn có cả việc muội muội của Thiên Linh rốt cuộc là ai? Chuyện của Thu Vân và Yên Liễu, chuyện của Chu Tiệp dư và Đỗ Sung viện đều rối hết cả lên. Nô tì nghĩ mà đầu cũng to lên rồi."
Khang phi gật đầu, "Đúng vậy, tuy ngươi không nghĩ ra nhưng trí nhớ lại tốt. Những chuyện này quả thực vẫn là một câu đố. Dường như có liên quan đến chuyện của Trịnh Quý phi, nhưng dường như lại không liên quan. Xem ra lần này chỉ dựa vào sức của một mình bổn cung là không hiểu rõ rồi."
"Nương nương muốn đi hỏi người khác sao?" Vậy sẽ hỏi ai đây?
Khang phi đứng dậy, thở dài, "Hiện giờ chỉ có thể hỏi trời xanh thôi."
Khang phi còn chưa suy nghĩ cẩn thận việc này thì lại nghe được tin, Khánh ma ma trốn ra rồi!
Từ khi Cục Cung Chính được xây dựng, đến khi Cục Cung Chính được thiết lập tới nay, thì chuyện này là lần đầu tiên xảy ra.
Dương Quỳnh ngồi trên đống rơm rạ lót trong phòng giam, nhìn người trong người ngoài của Cục Cung Chính bận rộn, không khỏi lắc đầu. Những người này dù sao cũng đều là cung nữ thái giam trong nội cung, mặc dù có khỏe mạnh hơn so với người bên ngoài, điểm khác là cũng biết chút võ công, nhưng điều không khác lại chính là ánh mắt. Xung quanh phòng giam của Cục Cung Chính có ít nhất ba lối thoát để có thể đào tẩu, nhiều năm như vậy mà dĩ nhiên lại không có ai đề cập tới.
Doãn Cung chính tự mình tra xét phòng giam Khánh ma ma, phát hiện Khánh ma ma chạy trốn từ cửa sổ thông gió phía trên. Cửa thông gió cung cấp không khí cho phạm nhân, vốn dĩ cũng không lớn, nhưng một người trưởng thành thì không thể chui qua được. Có điều bởi lâu năm không tu sửa mà xung quanh cửa thông gió đã bị hư hại khá nhiều, hiện giờ xem ra, rõ ràng là có dấu vết bị phá. Từ mặt đất lên tới cửa thông gió là hơn hai trượng, nếu như không có người trợ giúp, thì căn bản không có khả năng leo lên được, trừ phi... Khánh ma ma biết võ công.
Nghĩ đến võ công, trong đầu của Doãn Cung chính lập tức xuất hiện một người cũng biết võ công khác. Nàng quay đầu, nhanh chóng đi tới phòng giam của Dương Quỳnh, thấy Dương Quỳnh vẫn an vị trên đống rơm nhàm chán nhìn nàng, như vậy nàng mới yên tâm, chỉ là ánh mắt theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa thông gió.
"Yên tâm, nếu ta muốn chạy thì đã sớm chạy rồi, sẽ không đợi đến bây giờ." Dương Quỳnh vừa thấy Doãn Cung chính ngẩng đầu liền hiểu ý của nàng.
Doãn Cung chính cau mày nói, "Ngươi đã sớm biết?"
"Đương nhiên, sơ hở rõ ràng như vậy, ngay từ khi bước vào ta đã phát hiện ra rồi." Dương Quỳnh đứng lên, đi tới cạnh song gỗ, "Có điều, Khánh ma ma biết võ công thật sự khiến ta bất ngờ."
"Vậy sao ngươi không trốn?" Doãn Cung chính hỏi.
Dương Quỳnh bật cười, "Thứ nhất, ta không giết người, nếu như ta trốn thì khác nào tự thừa nhận tội danh giết người, cả đời cũng không cách nào rửa oan được. Thứ hai, ta là người của Cung Lung Hoa, nếu ta trốn rồi, thì sẽ liên lụy đến Khang phi nương nương và những người khác. Lúc trước có người nói với ta, "Sống, không thể chỉ vì mình." Cho nên coi như cửa phòng giam của Cục Cung Chính có mở ra thì ta cũng sẽ không chạy."
Doãn Cung chính gật đầu, "Thanh Diệp, lời của ngươi trái lại nhắc nhở ta, nói như vậy, Khánh ma ma lại hoàn toàn không suy nghĩ đến tình cảnh của Trịnh Quý phi."
"Chuyện đó quả thật rất kì lạ. Nếu Doãn Cung chính không ngại thì lại đến Cung Hưng Hòa một chuyến nữa xem, biết đâu có thể hỏi được một vài tin tức hữu dụng." Dương Quỳnh đề nghị.
Cung Hưng Hòa.
Trịnh Quý phi nghe nói Khánh ma ma trốn thoát, kinh hãi nửa ngày cũng không nói nên lời, một lúc sau nàng mới nói, "Chuyện này sao có thể? Bổn cung chưa bao giờ biết nàng có võ công?"
Doãn Cung chính hỏi, "Nương nương, Khánh ma ma rốt cuộc có lai lịch gì?"
Trịnh Quý phi nói, "Nàng là người của mẫu gia bổn cung đưa vào cung chăm sóc bổn cung. Khi ở Trịnh gia, nàng cũng chỉ là một lão ma ma bình thường mà thôi."
Doãn Cung chính cười cười, "Nương nương, kiếm Ánh Nguyệt của nữ quan Thanh Diệp là ai lấy trộm?"
Ánh mắt của Trịnh Quý phi rõ ràng lóe lên, "Là Khánh ma ma tìm người sắp xếp, bổn cung cũng không biết."
"Nương nương, người là người hiểu rõ nhất, lợi và hại trong chuyện này cũng không cần nô tì nhiều lời! Nô tì đã điều tra qua sổ danh của cung nhân, Khánh ma ma vào cung mới được hơn nửa năm, thì sao nàng có thể tìm được một cao thủ như vậy, có thể trộm được kiếm Ánh Nguyệt ở bên cạnh nữ quan Thanh Diệp?"
Trịnh Quý phi không nói lại được, không thể làm gì khác là cả giận nói, "Doãn Cung chính, chú ý lời nói của ngươi, ngươi đang chất vấn bổn cung sao?"
Doãn Cung chính khom người nói, "Nô tì không dám. Chỉ là trong cung xảy ra chuyện đại sự này, nô tì nhất định phải báo lên Hoàng thượng, đến lúc đó chỉ sợ ở trước mặt Hoàng thượng, nương nương khai báo cũng không tốt lắm."
"Đó là chuyện của bổn cung, không phiền Doãn Cung chính hao tâm." Lúc này Trịnh Quý phi cũng cần thời gian làm rõ xem rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, vì vậy nói, "Thân mình của bổn cung không khỏe, muốn nghỉ ngơi. Người đâu, tiễn Cung chính đại nhân."
Lý do này của Trịnh Quý phi quả nhiên dùng rất tốt, đừng nói Doãn Cung chính, coi như là Hoàng hậu cũng không dám không cho nàng nghỉ ngơi. Doãn Cung chính đi rồi. Trịnh Quý phi suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy tất cả mấu chốt đều xuất hiện trên người Khánh ma ma, là thời điểm nàng chôn kiếm bị Triêu Vân phát hiện, là thời điểm lục soát cung nàng bị phát hiện độc trùng, lẽ nào... nàng cố ý? Nhưng làm như vậy thì có ích lợi gì cho nàng?
Doãn Cung chính viết chuyện Khánh ma ma đào tẩu mà những điều tra sau đó thành tấu chương, vừa vặn đưa tới. Hoàng thượng bận việc chiến sự biên qua, chưa kịp phê duyệt, lúc này lại truyền đến tin, thân mình Hoàng hậu bị bệnh nhẹ.
Khang phi nghe xong nói, "Hoàng hậu muốn gặp chúng ta rồi."
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu ở tẩm điện nhìn thấy Khang phi. Khang phi thấy Hoàng hậu năm trên giường, thuận tiện nói, "Thân thể nương nương không khỏe sao?"
Hoàng hậu cười nói, "Khí trời chuyển sang ấm áp liền cảm thấy trong người không thoái mái, nhưng cũng không phải bệnh xấu gì lớn."
Có cung nữ kê ghế gấm, Khang phi ngồi xuống bên giường Hoàng hậu, "Nếu phượng thể của nương nương không khỏe, thần thiếp tới lại làm phiền người rồi."
Hoàng hậu khoát tay áo, ý bảo bọn họ đều lui ra, lúc này mới nói, "Tâm bệnh của bổn cung, ngươi cũng biết. Bây giờ mọi chuyện còn chưa được giải quyết, thì bệnh này của bổn cung, cũng chưa khỏi được."
Khang phi nghe xong cười nói, "Phượng thể nương nương an khang, mới là phúc của lục cung. Nghe nói Trịnh Quý phi cũng bị động huyết, thần thiếp nghe được mà cũng kinh hãi ra mồ hôi lạnh."
Hoàng hậu hiểu ý mục đích lần này Khang phi tới. Dù Khang phi có được sủng ái thế nào, thì vị phân của Trịnh Quý phi cũng không phải là thứ nàng có thể dễ dàng động được, "Chỗ Quý phi muội muội, đúng là sơ suất của bổn cung. Nếu Khang phi đã có lòng, vậy hãy thay mặt bổn cung đến thăm nàng một lúc."
Ánh mắt của Khang phi và Hoàng hậu cùng nhìn nhau, đều là ngầm hiểu đối phương.
Hai nữ nhân thông minh chính là như vậy, nửa kín nửa lộ, sâu xa khó hiểu.
Sau giờ ngọ, Khang phi phụng mệnh Hoàng hậu đến Cung Hưng Hòa. Chúng cung nữ thái giám không dám ngăn cản, vội vàng bẩm báo với Trịnh Quý phi còn đang nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Khang phi bước vào tẩm điện, ngửi được mùi hương khí nồng đậm, không khỏi dùng khăn tay che mũi, nói: "Tỷ tỷ có thai, sao lại ngửi hương nồng như vậy?"
Trịnh Quý phi cũng là cao thủ diễn kịch, nghe vậy cười nói, "Muội muội mau ngồi đi. Nãy bị động ngã, trong phòng có khí huyết, nên ta mới cho các nàng huân hương. Thu Lan, ngươi đi đậy hương lại, rồi mở cửa sổ ra thoáng khí."
Khang phi vội vàng ngăn cản nói, "Đợi đã, thân mình tỷ tỷ không tốt, khí trời dễ lạnh. Ta thấy mở cửa phòng ra là được rồi, như vậy vừa thoáng, cũng sẽ không có gió lớn thổi vào."
Trịnh Quý phi gật đầu, cung nữ mở cửa phòng ra, hương khí trong phòng dần phai nhạt.
"Muội muội có lời gì muốn hỏi, cứ nói thẳng." Trịnh Quý phi bày tư thế giống như muốn ngả bài.
"Sau cùng tỷ tỷ có tính toán gì không?"
Trịnh Quý phi ngẩng đầu, không hiểu nhìn nàng, "Dự định của bổn cung? Muội muội biết rõ cần gì phải hỏi? Bây giờ bổn cung thất bại thảm hại, là mệnh cũng tốt, mà là vận cũng tốt. Bổn cung đều chấp nhận. Những chuyện khác, muội muội cũng không cần bỏ đá xuống giếng."
Khang phi nhìn gương mặt của Trịnh Quý phi có hơi lộ nét tiều tụy, nhớ lại trong Ngự Hoa Viên, lúc đó nàng còn ưu nhã mời mình ngắm hoa thưởng trà.
Trong nháy mặt, cả người lẫn cảnh đều đã không còn.
"Tỷ tỷ, từ khi ta vào cung nhận được sủng ái đến nay, cũng liên tiếp nhận sự hãm hại. Ngấm ngầm đả kích hay công khai đả kích cũng nhiều vô kể, ta cũng đã thành quen. Thế nhưng lần này lại khác, bởi vì thứ tỷ tỷ mưu đồ không phải là vị trí của Khang phi ta, mà là Phượng vị ở phía trên. Chuyện này nhìn như là Hậu cung tranh đấu, thế nhưng Phượng vị bất ổn, sẽ tai ương đến nền tảng lập quốc. Tỷ tỷ, vị trí kia không phải cứ diệt trừ Hoàng hậu là có thể ngồi lên. Nói nghe không xuôi tai thì chính là tỷ tỷ không có tư cách này. Đương nhiên, ta cũng không có. Ở trong lòng Hoàng thượng, vị trí kia vĩnh viễn chỉ để lại cho đương kim Hoàng hậu nương nương. Cho dù Hoàng hậu mất, thì vị trí đó cũng chỉ thuộc về nàng." Khang phi thở dài, tiếp tục nói, "Ta nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn nói cho tỷ tỷ biết, vị trí kia không phải của ngươi, trước kia không phải, bây giờ không phải, và sau này cũng sẽ không phải. Cho nên thứ tỷ tỷ mưu cầu nhiều năm, nhất định sẽ không đạt được. Thay vì cố chấp không buông, chi bằng quay đầu còn kịp. Chuyện ngươi làm với ta, mặc dù ta sẽ không tha thứ, thế nhưng tỷ tỷ là Quý phi đứng đầu tứ phi, muội muội ta có thể ép ngươi như thế nào đây? Huống chi... tỷ tỷ còn có hài tử kề bên? Tỷ tỷ vốn là người đa phúc, hà tất phải tự làm khổ mình như vậy?"
*B|K
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT