Chương thứ một trăm mười bảy: Thuốc bột

Nghe Chu Cẩm phi nói xong, Khang phi cũng rất gật mình: “Trịnh Quý phi có thai?”

Chu Cẩm phi gật đầu, “Có lẽ là thai còn chưa vững nên chưa đăng báo.”

Khang phi nghe xong cười nói: “Xem ra rốt cuộc trong cung cũng có thêm tân đinh, khó trách nàng không trông nom công chúa Triều Vân.”

Chu Cẩm phi cười khổ: “Nghĩ đến phi vị, ngươi ta và nàng ba người, người ta cũng sắp sinh được hai hài tử, mà tỷ muội ta một đứa cũng không có. Năm tháng trong cung này, thật sự là càng ngày càng khó khăn rồi.”

Trong Hậu cung, cái gì cũng không đáng tin, chỉ có hài tử mới là chỗ dựa cuối cùng của phi tần. Do vậy gần như toàn bộ phi tần đều tha thiết mơ ước có một đứa con của mình, cho dù là nữ nhi cũng được.

Khang phi khuyên giải an ủi nói: “Tỷ tỷ, loại chuyện này muốn gấp cũng không được. Huống chi chúng ta còn trẻ, Thánh sủng cũng không suy, sẽ có cơ hội.”

Chu Cẩm phi gật đầu. Đạo lý này, không phải nàng không hiểu, chỉ là khi nghe được tin Trịnh Quý phi có thai, trong lòng không đối mặt được mà thôi. Hai người đều ăn ý chuyển đề tài, nói đến chuyện đại phong Hậu cung.

“Nghe nói Hoàng hậu nương nương đã trình chủ ý của mình lên cho Hoàng thượng, còn chờ xem ý của Hoàng thượng thế nào.” Chu Cẩm phi nói.

Khang phi uống ngụm trà, nói: “Trong cung xưa nay không phải đều như thế sao? Một khóm hoa nở rồi tàn, lại một khóm hoa nở. Tuy rằng tranh kì đấu diễm, nhưng ai có thể chiếm hết cảnh xuân tươi đẹp đây? Chúng ta chờ mà xem, tấn phong xong, mọi người lại nên có động tác.”

“Đúng vậy, lặp đi lặp lại, người ngoài xem cũng đều có chút phiền. Ngươi phải cẩn thận, luôn có vài kẻ mắt không mở, cứ thích cầm gậy chọc trời.” Chu Cẩm phi nói xong, cầm lấy một cái hộp nhỏ từ tay Phù Dung. “Ngươi xem chút đi, đồ mang tới cho ngươi, nói chuyện liền quên mất.”

Khang phi nhận lấy hộp mở ra, thấy bên trong là một cái hầu bao (túi đựng tiền) thêu tay rất tinh xảo.

Chu Cẩm phi giải thích nói: “Hôm qua ta đến Điện Tuệ An xin Sư thái Tĩnh Hiên đấy, nói là có thể phù hộ sinh con.”

Khang phi cười nói: “Tỷ tỷ cũng tin những chuyện đó?”

Chu Cẩm phi đỏ mặt: “Không tin không được, dù sao tin cũng không hại gì. Ta xin hai cái, cái này tặng ngươi, xem chúng ta ai có tin vui trước.”

Xưa nay Khang phi không tin những chuyện này. Nhưng Chu Cẩm phi có ý tốt, nàng vẫn rất cảm kích, để hầu bao vào lại trong hộp, giao cho Như Quyên cất đi.

“Nhớ kỹ, mỗi ngày trước khi đi ngủ để dưới gối, Bồ Tát sẽ phù hộ.” Chu Cẩm phi cẩn thận dặn dò.

Như Quyên cười nói: “Cẩm phi nương nương yên tâm, mỗi ngày nô tỳ nhất định sẽ để dưới gối của nương nương, một ngày cũng sẽ không quên.”

Như Quyên ăn nói lanh lợi, Chu Cẩm phi thấy vậy vui vẻ nói: “Chờ nương nương các ngươi có tin tốt, bổn cung làm chủ, nhất định sẽ bảo nàng thưởng lớn cho các ngươi.” Như Quyên vạn phúc nói: “Vậy nô tỳ thay mặt các nô tài của Cung Lung Hoa tạ ơn Cẩm phi nương nương.”

Khang phi cười nói: “Như Quyên, ngươi nghe cho cẩn thận, nàng nói thế, nhưng đến lúc đó vẫn là bổn cung thưởng các ngươi.”

Như Quyên lại vạn phúc nói: “Nô tỳ đương nhiên cũng phải tạ nương nương ban thưởng.”

“Mấy người một câu hai câu nói giống như chuyện nhỏ vậy.” Khang phi không nhịn được lắc đầu.

Lúc Khang phi lắc đầu Chu Cẩm phi chú ý tới cây trâm trên đầu Khang phi, “Cây ngọc trâm ở trên đầu muội muội...”

Khang phi thấy thế đưa tay lấy cây trâm xuống, “Lúc trước bị ta làm rơi vỡ, sau đó Thiên Linh đi tìm Lý Tư Sức dùng tơ vàng nối lại rất tốt.”

“A?” Chu Cẩm phi cầm lấy tỉ mỉ nhìn qua, “Ta cũng có cây trâm ngọc bị vỡ, cũng muốn tìm Lý Tư Sức để ghép lại, nhưng vài ngày trước bọn nha đầu lại nói tay Lý Tư Sức bị thương, nên chuyện này cũng trì hoãn.”

“Mấy ngày trước?” Khang phi hỏi: “Chuyện khi nào?”

Chu Cẩm phi nhìn về phía Phù Dung ở bên cạnh. Phù Dung vội vàng trả lời, “Thưa Khang phi nương nương, khoảng chừng chính là tháng trước khi người trúng độc. Nô tỳ nhớ lúc ấy nương nương trông người, tinh thần không tốt, nên mới vô ý làm rơi vỡ trâm ngọc. Lúc nô tỳ đến Cục Thượng Phục tìm Lý Tư Sức thì tay nàng quả thật đang bị thương, nói trong vòng một tháng không thể làm những việc tinh xảo như vậy.”

Khang phi cúi đầu nhìn cây trâm ngọc. Tay nghề này, ngoại trừ Lý Tư Sức, còn ai có thể làm được? Hơn nữa chuyện này là Thiên Linh làm, hiện giờ nàng lại đang bị tình nghi là nội gián, thì cây trâm này lại càng có vẻ đặc biệt.

“Có vấn đề gì sao?” Chu Cẩm phi thấy sắc mặt Khang phi không tốt, quan tâm hỏi.

“Ta cũng không chắc có vấn đề hay không, đợi đến khi muội muội tra được kết quả sẽ nói cho tỷ tỷ.” Bây giờ Khang phi không tiện nói chuyện của Thiên Linh cho Chu Cẩm phi nghe.

Chu Cẩm phi biết xưa nay Khang phi đều có tính toán trước. Nàng không nói tự nhiên là chưa tới lúc, coi như mình biết cũng không giúp đỡ được gì, vì thế đứng dậy nói: “Vậy trước hết ngươi tra đi, có việc gì cần tỷ tỷ, nhất định phải nói. Tỷ tỷ ta rảnh rỗi rất nhàm chán nha.”

Khang phi bật cười, “Tính tỷ tỷ như vậy, thật giống trẻ con.”

Tiễn Chu Cẩm phi, Khang phi dẫn theo Như Quyên cùng Dương Quỳnh trở lại tẩm điện. Bởi vì trong Cung Lung Hoa có nội gián, nên bình thường Nguyên Hương không vào tẩm điện, bất kể có chuyện gì hay không đều ở ngoài trấn thủ. Nàng là người tập võ, trong thần thái luôn có một loại khí thế làm các nô tài trong Cung Lung Hoa vô cùng tin phục nàng.

“Nương nương nghi ngờ cây trâm có vấn đề?” Như Quyên hỏi.

Khang phi lắc đầu, “Bây giờ không phải lúc để suy đoán. Như Quyên, ngươi lập tức cầm cây trâm này đến Cục Thượng Phục tìm Lý Tư Sức, hỏi có phải nàng ghép cây trâm này không. Nếu như phải, ngươi liền trở về. Nếu không phải, ngươi xin nàng mở tơ vàng ở cây trâm ra, sau đó mang cây trâm về. Việc này nhớ phải giữ bí mật, không được để lộ giấu vết.” “Vâng, nô tỳ đã hiểu.” Như Quyên lập tức cầm cây trâm ra ngoài.

Dương Quỳnh hiểu được ý của Khang phi. Nàng hoài nghi Thiên Linh động tay chân gì đó ở trong cây trâm. Hiện tại để Thiên Linh ở bên cạnh quả thức chính là đặt một quả bom không hẹn giờ. Ai biết nàng sẽ làm ra chuyện gì, nhưng vẫn chưa tìm ra chủ mưu đằng sau, các nàng cũng không thể động tới Thiên Linh.

Khang phi quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Dương Quỳnh. Khang phi cười nói: “Không cần nhìn bổn cung như vậy, bổn cung không sao.”

“Ta không bảo vệ được ngươi, là ta vô dụng.” Nếu như là đao thật súng thật, Dương Quỳnh cũng sẽ không e ngại. Thế nhưng loại chuyện âm mưu tính kế không thấy mặt này, thật sự không phải sở trường của nàng. Biết rõ Khang phi khổ cực, nhưng vẫn phải dựa vào trí tuệ của Khang phi, từ từ tìm ra chân tướng.

Khang phi lắc đầu nói: “Ngươi đã rất tốt rồi. Ngươi cứu bổn cung rất nhiều lần. Có ngươi ở bên cạnh, bổn cung luôn rất an tâm.”

Phần an tâm này, mới là điều Khang phi muốn có được nhất. Ở trong cung chín năm, cho dù là quan sủng Hậu cung, cũng vẫn cảm thấy trong lòng trống vắng. Cũng may, nàng gặp được Dương Quỳnh. Nữ tử này tâm tư không khéo, cũng không có tài ăn nói lanh lợi, rất nhiều lúc, nàng chỉ biết yên lặng đứng sau mình. Thế nhưng, chính sự chờ đợi không rời đi này lại để cho nàng biết được rằng không phải chỉ có một mình mình, phía sau mình luôn có một đôi mắt, luôn quan tâm đến hỉ nộ ái ố của mình.

Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*.

(Ái tình không biết nảy nở từ đâu lại càng ngày càng sâu, được trích từ lời đề của “Mẫu Đơn đình” của Thang Hiển Tổ)

Phía trước là ngọc đài tiên cảnh cũng được, là a tỳ địa ngục cũng được, nàng Thẩm Thu Hoa đều không sợ hãi.

Như Quyên đi gần nửa canh giờ mới trở về, “Nương nương, Lý Tư Sức nói đây không phải do nàng làm. Có điều tay nghề của người này rất cao siêu, cũng không thấp hơn nàng.” Như Quyên nói xong, lấy cây trâm đã được tách ra làm hai đoạn. Cây trâm được nàng dùng một cái khăn bọc lấy, lúc này đưa cho Khang phi.

Khang phi mở khăn tay ra, nhìn kỹ mặt cắt của cây trâm, quả nhiên thấy bên trong có một cái lỗ rất nhỏ. Khang phi úp mặt cắt xuống, gõ vài cái xuống bàn, liền thấy một loại bột màu xanh lục rơi ra. Khang phi không dám khinh thường, vội vàng dùng khăn che miệng mũi, sợ là độc dược gì đó.

“Như Quyên, đi mời Lý thái y, nói bổn cung không thoải mái.”

Đợi Như Quyên đi rồi, Khang phi nói với Dương Quỳnh, “Thu lại một ít bột phấn này, đưa một nửa cho Ngô Đồng, xem có vấn đề gì.”

Dương Quỳnh ngầm hiểu, tay chân nhanh nhẹn tìm hai mảnh giấy, chia bột phấn trên bàn thành hai phần, dùng giấy gói riêng lại. Dương Quỳnh cầm theo một cái gói giấy, lặng lẽ ra khỏi cửa.

Trong tẩm điện chỉ còn lại một mình Khang phi. Khang phi dựa vào giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Cùng thời gian đó, Thiên Linh ở trong phòng cũng đứng ngồi không yên. Nàng không biết mình nên làm thế nào, làm thế nào mới có thể bảo vệ bản thân, đồng thời cũng bảo vệ được người mà nàng muốn bảo vệ.

Mưa gió sắp tới, nàng đã ngửi được dấu hiệu rồi.

Vừa nhìn thấy Dương Quỳnh rời đi, nàng gần như muốn bất chấp tất cả để ngăn Dương Quỳnh lại. Nhưng nàng không thể, nàng đột nhiên xuất hiện như vậy sẽ khiến mọi người hoài nghi. Tay chân Thiên Linh lạnh như băng, chỉ mới do dự một chút, Dương Quỳnh cũng đã ra khỏi Cung Lung Hoa.

Thiên Linh nhìn cửa cung mở rồi lại đóng, trong lòng đã có quyết định.

Lúc này cửa tẩm điện mở ra, một bóng người rón rén đi tới.

Khang phi mở mắt, là Thiên Linh.

“Có chuyện gì sao?” Khang phi mặt không biến sắc hỏi.

Thiên Linh đóng kỹ cửa sau lưng lại, đi tới trước mặt nhìn Khang phi.

Khang phi đón nhận ánh mắt của nàng, không tránh né.

Ánh mắt Thiên Linh rất phức tạp, nhưng vẫn trong suốt như cũ, không có bất kì một tia cừu hận nào. Nàng đột nhiên quỳ rạp xuống đất nói: “Nương nương, nô tỳ biết người luôn hoài nghi nô tỳ, là nô tỳ dùng châm đâm vào đầu của người, khiến người trúng độc hôn mê, cũng là nô tỳ động thủ trong trâm ngọc của người, thả thuốc bột tuyệt tử (không thể sinh con) vào đó. Nô tỳ làm những việc này, nô tỳ đều nhận hết. Nương nương, nô tỳ biết thật có lỗi với người, nô tỳ chỉ cầu được chết nhanh chóng, mong nương nương thành toàn.”

Nội dung vở kịch thay đổi đột ngột như vậy làm Khang phi cũng có chút phản ứng không kịp. Nàng cẩn thận tiêu hóa ý tứ trong lời của Thiên Linh, lúc này mới nói: “Nếu những chuyện này là do ngươi làm, vậy vì sao ngươi lại nhận tội với bổn cung?”

Thiên Linh nói: “Nương nương, nô tỳ van cầu người đừng hỏi. Nô tỳ chỉ xin lấy cái chết để tạ tội.”

Khang phi nhìn nàng không nói lời nào. Một lúc lâu sau, ngoài cửa có tiếng nói: “Nương nương, Lý thái y tới rồi.” Là giọng của Như Quyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play