Edit: Bilundethuong

Mấy ngày nay, Quý vân tranh cố gắng xua đi bất an, tuy rằng hạnh phúc đang nắm giữ trong tay, nhưng nàng lại có một chút cảm thấy không chắc chắn. Rốt cục, nên đến một khắc vẫn là đến đây, khi Long điền nhã tử gọi điện thoại đến. Nói thực ra, nàng vẫn không biết nên làm thế nào cho đúng. Bất quá, nàng lại vạn lần không nghĩ tới chính mình nghe những thông tin từ miệng đối phương nói ra mà sửng sốt.

“Cái gì?” Quý vân tranh nghe Long điền nhã tử nói trong điện thoại, di động thiếu chút nữa rơi xuống đất, đầu óc giống như có một đoàn hỗn loạn bên trong.

“không thể nào có điều đó, ba sẽ không bán đứng tôi, tôi không tin”

“Sự thật chính là như thế, 57% cổ phần của cha cô vẫn ở trong tay, cho dù con ta có mua được toàn bộ cổ phần còn lại, cũng không có khả năng thâu tóm Cát dã, cho nên, ngoại trừ việc cha cô cùng Lôi lạc cấu kết lừa cô, hoàn toàn không có khả năng khác.” Long điền nhã tử luận sự nói “Mặt khác cũng chính cha cô vì lợi ích lớn mà đem bán đứng con gái.”

“Không thể nào…” Quý vân tranh cắn môi, tuy rằng bây giờ khả năng đó là rất lớn, nhưng nàng thật sự không muốn nghĩ đến ba nàng đã bán đứng nàng.

Nhưng mà, nếu là như vậy, vì sao ngày đó ba nàng đột nhiên nói với nàng, nếu nàng không muốn gả cho Lôi lạc, cùng lắm đem Cát dã tặng cho Lôi lạc.

Bởi vì lòng ông có áy náy, bởi vì ông biết Lôi lạc sẽ không động vào Cát dã, cho nên ba mới có thể tự nhiên nói như vậy?

“Quý tiểu thư, cô không cần vội vã phủ nhận, chuyện này chỉ cần đến hỏi cha cô, cô sẽ biết ta nói thật hay không, quan trọng là, bây giờ cô có thể công khai hủy bỏ hôn ước, không cần lo sợ, không phải sao?”

Nàng, trầm mặc hồi lâu, lâu đến nỗi Long điền nhã tử không kiên nhẫn cất tiếng.

“Còn có vấn đề gì sao, Quý tiểu thư?”

“là…chính là chuyện…tôi đã cùng Lôi lạc kí kết một bản hợp đồng hôn nhân”. Theo hợp đồng nàng phải ngoan ngoãn nghe lời lập gia đình, để bảo vệ Cát dã, thật là đáng buồn cười! Long điền nhã tử chợt nhíu mày, lúc trước Quý vân tranh có đề cập qua hợp đồng kia, cho nên đương nhiên, bà cũng biết nội dung là gì.

“Hợp đồng hôn nhân kia, nay căn bản không uy hiếp được cô, không phải sao?” Giọng nói hơi lạnh, Long điền nhã tử có dự cảm, sự việc tiến triển không được thuận lợi.

Nghe vậy, quý vân tranh lại trầm mặc hồi lâu.

Đúng vậy, là không uy hiếp được nàng, bởi vì Lôi lạc không động đến Cát dã, cho dù nàng hủy hợp đồng, cũng không sảy ra chuyện gì quan trọng. Nàng hẳn phải là thấy vui vẻ, bởi vì không bị ai ép buộc, nhưng lại không có một chút, ngược lại lòng nàng càng tới gần Lôi lạc.

Biết anh cũng không vì vậy phá hư, biết anh làm như vậy động cơ đơn thuần là vì muốn nàng đáp ứng gả cho anh, kiên trì khiến cho lòng nàng trở nên mềm mại.

Nàng yêu anh, từ sau đêm hôm đó, nàng sẽ rất khó mà thản nhiên rời đi? “Bà muốn tôi làm như thế nào?” Quý vân tranh trong lòng thở dài, giãy dụa không thôi.

“Tổ chức họp báo nói cô bị lừa dối!”

“Không thể nào, tôi sẽ không bán đứng ba tôi!” cho dù ba nàng sai từ đầu, nhưng đây là việc riêng của nhà nàng, không thể để mất thể diện cho gia đình được.

Long điền nhã tử có vẻ cũng biết nàng sẽ không đồng ý làm như vậy, lại nói: “Vậy lấy hợp đồng hôn nhân ra tố cáo lôi lạc, tố cáo anh ta đã dùng thủ đoạn bất chính bức hôn cô.”

Quý vân tranh nhíu mày: “Làm như vậy, không phải sẽ tổn hại đến danh tiếng của tập đoàn Nhật bản á thái sao?”

Không chỉ như vậy, địa vị của Lôi lạc ở tập đoàn Á thái sẽ tuột dốc không phanh, kết quả này nàng hoàn toàn không muốn.

“Bất đồng đó, khi chúng tôi tổ chức đại hổi chọn vợ, Lôi lạc dù chọn cô cũng sẽ không đồng ý cho cô bươc vào cửa, là chúng tôi đã mất đi uy tín, nhưng nếu cô cản bản không muốn gả cho Lôi lạc, mà lại bị Lôi lạc bắt buộc không thể không đáp ứng hôn sự này, đó là do đạo đức cá nhân của Lôi lạc có vấn đề, tập đoàn Nhật bản á thái sẽ xử lí hành vi phóng đãng của hắn, đồng thời cũng sẽ bồi thường tổn thất cho cô.”

“Ý của phu nhân là….trước sau gì Lôi lạc cũng có tội, chỉ cần hôn ước này không thành lập?” Nàng không có nghe nhầm chư?

“Đúng vậy, nó nên trả giá một chút cho hành động của nó.” Nói xong, long điền nhã tử trầm mặc trong chốc lát, mới nói “Cô luyến tiếc làm như vậy ư? Cô yêu Lôi lạc? Không, ta nên nói là cô yêu tiền của Lôi lạc, có đúng không? cho nên cô muốn đổi ý?”

“Tôi…”

“Nói cả nửa ngày, thì ra cô với cha cô cũng thuộc một dạng người, ham muốn tiền tài của tập đoàn Á thái, chậc, Quý vân tranh tiểu thư, ta thực sự đánh giá rất cao đức hạnh của cô đó, còn tưởng cô có bao nhiêu thanh cao chứ”

“Phu nhân…” Nàng muốn từ chối, một chút cũng không sai.

Nhưng là, đó là bởi vì nàng yêu Lôi lạc, mà Lôi lạc cũng nói yêu nàng, cũng không phải bởi vì ham hố danh vọng của tập đoàn á thái.

Quý vân tranh muốn thanh minh cho chính mình một chút, nhưng lời nói đến đầu môi lại trở về.

Là lỗi của nàng, là nàng đồng ý rời xa lôi lạc, lại chỉ trong vài ngày ngắn ngủi liền đổi ý, giải thích gì cũng không có nghĩa, không phải sao? Coi như nàng yêu hư vinh cũng được…chỉ cần nàng có thể tiếp tục ở lại bên Lôi lạc, dù có bị chửi cũng không sao cả.

“Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, người Lôi lạc yêu là Phúc sơn lị tử, tình cảm hai người bọn họ từ nhỏ đã như keo sơn, nếu cô chịu gả cho một người đàn ông cả đời không yêu thương cô, đó là chuyện của cô, chỉ có điều, trăm ngàn không được hối hận, phải biết rằng cố hái trái non sẽ không ngọt, cố ý phá hại môi nhân duyên tốt đẹp của người khác sẽ bị đầy xuống địa ngục….”

Trong đại sảnh Quý gia không khí có chút u ám, Quý phong thỉnh thoảng chộm nhìn con gái mình. Rõ ràng là mình làm sai, lại không nghĩ làm mất mặt thân là trưởng bối, đành phải gắng gượng, ổn định trong lòng, lựa chọn lời thông minh để nói.

“Tiểu quý, Lôi lạc kia quả thực là một nam nhân hoàn hảo nhất, cho nên ba mới có thể….”

Quý vân tranh đang tức giận đi qua đi lại ngắt lời ông, hung hăng trừng mắt nhìn cha mình.

“Con quả thật không thể tin được ba lại có thể bán đứng con gái mình, thật quá đáng!”

“Nhưng mà…”

“không có mà, đã thế ba còn lấy cớ lừa gạt con, buồn cười là con lại còn tin ba, giúp mong ước của ba và mẹ hoàn thành, thật sự quá đáng!”

“Ta làm vậy cũng vì tốt cho con, con chẳng qua chỉ là một cô gái, muốn phát triển sự nghiệp của ba chắc chắn sẽ rất vất vả, có một người vừa có tiền lại anh tuấn hứa hẹn làm chồng không tốt sao? Hắn không những giúp con giải quyết gánh nặng, lại còn có thể làm cho Cát dã vang danh quốc tế, tính như thế nào cũng là người ta chịu thiệt không phải chúng ta. Nói thật ra, người ta chọn con làm vợ thì con thật là có phúc…không biết vì sao con lại không đồng ý? ta nói như vậy…nam nhân nào con đều chướng mắt, tương lai thế nào trả phải gả đi? đúng không?”

Quý phong càng nói thanh âm càng nhỏ, hơn nữa nhìn hốc mắt con gái rưng rưng, làm cho ông cảm thấy đau lòng, rốt cuộc nói không nổi nữa.

“Quên đi, ba lúc trước đã nói, nếu con thật không muốn gả, thì cũng đừng gả, ba đi tìm tiểu tử kia nói chuyện nhé? cho dù hắn tức chết cũng không làm gì ta, con đừng khóc nữa.”

Ông bảo nàng đừng khóc, Quý vân tranh ngược lại khóc càng lớn, nước mắt ròng ròng.

“Ai nha, con gái ngoan, đừng khóc nữa….”

Quý phong cũng không chịu nổi, liền đi qua vỗ vỗ vai nàng “Bây giờ, ba sẽ đi gọi điện thoại. Con đừng khóc, con đã không thích hắn, không muốn lấy hắn, ba cũng sẽ không bắt ép con, ngoan, đừng khóc, con khóc như vậy xấu lắm, mẹ con trên trời cũng không vui đâu. Biết không? Bây giờ ba sẽ đi gọi điện thoại cho Lôi lạc, thông báo là sẽ hủy bỏ hôn ước này.”

Quý phong xoay người định đi, một bàn tay từ đằng sau giữ chặt ông lại “Đừng đi”

“Vì sao, con không cần lo lắng cho ba, trên thương trường còn nhiều chuyện lớn hơn, ba có thể giải quyết được”

“không phải”. Quý vân tranh cắn môi, muốn nói lại thôi, lôi kéo tay áo ba không buông.

“Có chuyện gì thế?” Quý phong khó hiểu nhìn con gái, nhìn thấy con gái mặc dù khóc, mặt mày không phải là khóc vì giận mà là có chút thẹn thùng, thật kì lạ.

“Con lấy”

“Cái gì?” Quý phong nhất thời ngây ngốc “lỗ tai của ba không hỏng chứ?”

“không hỏng, nó tốt”. hai tay lau đi nước mắt, lại trừng mắt liếc ba mình một cái.

“Đều là ba làm hại! Người ta vốn đánh chết không lấy chồng, ba lại bày ra kế bắt phải lấy, bây giờ đã như ý ba…đều đã đúng ý….sau đó lại phát hiện chính mình không cần gả cho….ai, dù sao, ba không cần gọi, coi như con không biết đây là một âm mưu, tất cả mọi việc tốt nhất nên tiến hành theo đúng kế hoạch thì nên.”

Nghe nửa ngày, có nghe nhưng không hiểu lắm.

Quý phong nhíu mày, đem lời nói của con gái nghiền ngẫm lại một lần nữa, đột nhiên hét to lên một tiếng: “A! con gái! Không phải là con đã lên giường với tên kia chứ? Ngươi đem lần đầu tiên cho hắn, cho nên không thê không gả cho hắn, chuyện là như vậy sao? Không đúng a, cho dù có ngủ rồi cũng không nhất định phải lấy hắn…cho nên, con không phải là có em bé rồi chứ?”

Quý vân tranh trừng lớn mắt, ba nàng cũng trừng lớn mắt.

“Đương nhiên không phải! Thối lão ba!” làm thế nào mà vừa lên giường đã có em bé! Làm ơn đi!

“Nếu không phải như vậy, tại sao con lại đồng ý gả cho hắn?”

“Con…”

“Con cái gì? Ngoại trừ điều đó, con còn lý do gì không thể không gả cho hắn?” nghĩ đến con gái mình bị tên kia xơi tái rồi, trong lòng liền vạn phần không thoải mái.

“Đương nhiên là có!”

“là gì? nói mau”

“Thì….ba à, ba thật phiền quá, chỉ cần biết con đồng ý gả cho Lôi lạc là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao không phải là ba muốn con gả cho hắn sao? Tất cả đều như ba mong muốn, ba cũng đừng hỏi đông hỏi tây nữa.”

“nhưng mà…”

“Không cần là không cần, tất cả đều như cũ, ba coi như con không biết kế hoạch của ba và Lôi lạc, biết không? Tuyệt đối không được chạy đến nói với lôi lạc, nghe thấy không? Nếu lần này ba lại bán đứng con gái, con sẽ cả đời không tha thứ cho ba!” Nói xong, quý vân tranh mắc cỡ đến đỏ cả mặt chạy lên lầu, không hề để ý đến vẻ mặt ba nàng đầy nghi ngờ.

Thật đúng là lão ba rắc rối.

Nàng yêu Lôi lạc. Cái này không phải là một lý do rất tốt sao?

Bởi vì yêu hắn, đành phải hi sinh cho tình yêu của nàng.

Còn anh….anh có thật sự yêu cô hay không….

Thời khắc giao mùa giữa mùa xuân và hạ ở Nhật bản, ban ngày nóng, ban đêm lạnh, khí hậu được cho là thoải mái hợp lòng người, do có hoa anh đào đang nở rộ, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.

Quý vân tranh ở Đài loan làm qua lễ đính hôn sau đó liền theo Lôi lạc đến kinh đô Nhật bản chờ tháng sáu trở thành tân nương, bởi vì chưa chính thức bước vào cửa, hôn lễ đều tổ chức ở khách sạn Á thái Nhật bản.

Nơi này so với khách sạn ở Đài loan, Hongkong tương đối khác nhau, chính là ở kiến trúc, rường cột chạm trổ, cổ kính, sắc thái dung hợp với địa điểm, ở đây, suốt ngày làm bạn với núi rừng, tiếng côn trùng kêu không dứt bên tai, ban đêm, đường phố đầy sắc đèn lồng đỏ trải dài khắp kinh đô hoa lệ.

Lôi lạc vẫn bề bộn bới công việc, suốt ngày từ Đông kinh chạy qua chạy lại với Tokyo, cũng không bởi nửa tháng sau là đám cưới mà làm cho anh rảnh rỗi hơn. Có điều anh nhiều việc thế, không thể đến gặp nàng, chỉ có buổi tối mơi nói chuyện qua điện thoại với nàng, tuy rằng nàng không vừa lòng, nhưng là miễn cưỡng phải chấp nhận.

Nói thực ra, nàng rất thích nói qua điện thoại với anh, bởi vì nói chuyện như vậy chỉ cần nói, ngược lại nếu gặp mặt nam nhân này lập tức sẽ đem nàng lên giường, không mệt hết sức sẽ không ngủ, nói chuyện với anh lúc đó so với lên trời còn khó hơn.

“…Kết hôn sau, em vẫn muốn làm việc” Nàng nằm ở trên giường lớn mềm mại, vừa nói vừa nhìn thẳng trần nhà màu trắng.

“Nhất định thế, em không muốn suốt ngày ở nhà chờ anh tan làm, cho nên, em muốn ở Đài loan giúp ba kinh doanh Cát dã”

Không biết có phải hay không sắp kết hôn làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi, gần đây nàng đều có vẻ lười biếng, không ngồi thì đứng, không đứng thì nằm, mỗi ngày không phải ăn thì ngủ, quả thực sắp biến thành một thiếu phu nhân thực sự.

“Quý vân tranh tiểu thư”

“Gì?”

“Em muốn giúp ba vỡ kinh doanh Cát dã, vậy còn việc khách sạn của chồng em thì làm sao? còn nữa, em tính ở Đài loàn sao? Vậy anh bao lâu mới gặp em một lần?”

Như vậy thuyết giáo, nghĩ đến dáng vẻ của anh, khóe môi của nàng gợi lên một chút tươi cười ngọt ngào.

“Anh có thể thường xuyên bay qua Đài loan gặp em a”

“Cũng không thể mỗi ngày đều đi?” Lôi lạc một bên vừa lật xem tạp chí kinh tế, một bên nói chuyện với nàng, đối với đề nghị của nàng không chỉ hỏi lại nàng mà còn tự hỏi.

“Vậy cứ một ngày anh bay qua, rồi một ngày em bay đến a” Chậc, nữ nhân lãng mạn thật đúng là bất trị a.

“Không được, em phải ở bên anh mỗi ngày 24 giờ.” Như vậy anh làm việc hiệu suất có vẻ tốt hơn một chút, ít nhất, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian để nhớ cô gái này.

“Vậy thì anh ba ngày sẽ chán em, muốn vứt em đi”

“Không thể nào” Anh mỉm cười phủ định ý tưởng của nàng.

Anh biết, anh có bao nhiêu nhớ thương nàng. Người nhớ, tâm cũng nhớ, đó là cảm giác xưa nay chưa từng có, không thể nghĩ rằng chính mình lại có thể thương nhớ một nữ nhân lâu như vậy, hơn nữa, giống như sự tồn tại của nàng đã trở thành một thói quen, thói quen đó khiến anh không thể hiểu được tại sao mình lại đối với nàng dịu dàng ân cần săn sóc rốt cục là vì cái gì?

Chính là đơn thuần hi vọng nàng, cam tâm tình nguyện gả cho anh?

Không…anh biết không hoàn toàn là như vậy, cũng không muốn đi sâu tìm hiểu.

“Vậy thì thử xem, bắt đầu từ ngày mai, anh đi đến đâu em liền đi tới đó” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh lanh lảnh của tiếng cười.

“Anh đây nhất định cố gắng đến hơi thở cuối cùng mà tiến đến bệnh viện nam nhân.” Lôi lạc một câu hai nghĩa, chọc Quý vân tranh vừa thẹn vừa giận.

“Đều là tại anh nói, em mới nói, chỉ sợ em quấn quýt lấy anh đi?”

Lôi lạc xả môi cười.

“Em thật sao?”

Anh vẫn chưa quên, đôi mắt kiêu ngạo kia lần đầu nhìn thấy đã thu hút anh, một nữ nhân kiêu ngạo như vậy, lại đồng ý suốt ngày dính lấy một nam nhân không rời sao.

“Đúng, em sẽ suốt ngày quấn quýt xung quanh anh, nếu anh hối hận có thể rút lại lời nói vừa nãy.”

“Đánh chết không rút” Anh ôn nhu nói, tràn đầy nhu tình mật ý.

“Vậy anh cứ chờ đến ngày tốt đẹp đó đi.”

“hôm nay em có định đi đâu không?”

“Không em đều ở đây ngủ lười thây”

“Tiếng Nhật của em cũng không tệ lắm, hẳn là sẽ không lạc đường, thành phố rất được, em có thể đi thăm quan.” Đang nói, tiếng di động vang lên.

Nàng quan tâm nói “Anh nghe điện thoại đi, em tắt máy đây”

“Ừ…ngủ ngon”

“Ngủ ngon” Quý vân tranh mỉm cười gác điện thoại, đúng lúc, chuông cửa lúc này lại vang lên.

Nàng ở Nhật bản này không quen ai, xác định chắc chắn là nhầm phòng. Mở khóa cửa ra, nhìn thấy một nữ tử mặc áo kimono trắng.

“Xin hỏi, cô là Quý tiểu thư?” Nữ nhân Nhật bản dùng tiếng Nhật nhẹ giọng hỏi.

“Vâng” Quý vân tranh trả lời bằng tiếng Nhật, thì ra đúng là đến tìm nàng.

“Xin hỏi cô là?”

“Tôi là Phúc sơn lị tử, mạo muội tới thăm, xin hỏi, tôi có thể cùng cô nói chuyện không?”

Quý vân tranh ngạc nhiên, cả nữa ngày không nói ra lời.

Nàng không muốn nói chuyện với cô, một điểm cũng không muốn, nhưng là đối phương thoạt nhìn có vẻ ôn nhu cùng lễ nghĩa, nàng nếu trực tiếp từ chối có điểm thất lễ.

Nghĩ vậy, Quý vân tranh mở rộng cánh cửa, nghiêng người cho đối phương vào phòng.

“Phúc sơn tiểu thư, dùng trà chứ?”

“không cần phiền toái, cũng đã muộn rồi, tôi nghĩ nên nói thẳng ý định của mình khi đến đây là được.”

Phúc sơn lị tử hít sâu một hơi nâng mắt lên, đem ánh mắt nhìn thẳng mặt Quý vân tranh, cô lấy dúng khí nói: “Lôi lạc ca ca là người yêu của tôi, anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, cho nên, xin cô rời khỏi anh ấy, rời khỏi Nhật bản, nơi này không chào đón cô, nhất là cô tương lai là thiếu phu nhân, dì của tôi, còn tất cả người trong gia đình, cô, tuyệt đối sẽ không hạnh phúc…”

“…..Ban giám đốc đã thương thảo lựa chọn người nối nghiệp cho tập đoàn Á thái, Long điền gia tộc kia địa vị củng cố vốn có, gần nhất mấy vị tổng giám đốc có qua lại thường xuyên, theo tin tức tin cậy phát ra, mấy vị tổng giám đốc đều hi vọng ngài đến nhận. Có điều phu nhân bên kia vì là đại cổ đông duy trì cho nhị thiếu gia Lôi Dương, tác động vào thật nghiêm trọng…”

Lôi lạc nghe cấp dưới Uông cửu vẻ mặt nghiêm trọng báo cáo, lần đầu có chút hoảng thần.

Anh có đang nghe, nhưng là suy nghĩ rất không tập trung, bởi vì không hiểu duyên cớ tại sao, làm cho hiệu suất công việc của anh gần đây rất không tốt, như vậy không quan trọng, anh đấu tranh cùng với gia tộc có chút không hứng thú nữa, cảm thấy suốt ngày hao tổn tâm trí đối đầu với Long điền nhã tử khiêu chiến, chi bằng đem vị hôn thê ôm vào trong lòng còn thú vị thoải mái hơn.

Mặc dù Uông cửu thấy anh rất không chuyên tâm nghe hắn báo cáo, chỉ có điều hắn vẫn làm hết phận sự báo cáo tình trạng gần đây cho đại thiếu gia biết.

“Tiếp đi”

“Vâng, họ nói nhị thiếu gia vốn dĩ bệnh tật, nếu muốn giải tai ách, thay hắn lấy một tân nương xung hỉ, có lẽ còn có thể giúp đỡ.”

Lôi lạc nhíu mày, giương mắt nhìn Uông cửu.

“Sức khỏe em trai tôi, thật sự tệ như vậy?”

Tuy rằng từ trước đến giờ vẫn hay hỏi thăm sức khỏe cha mẹ, có điều việc đó đã trở thành hình thức, từ một tháng về thăm một lần rồi hai, ba tháng mới về một lần, phần lớn ăn một bữa cơm rồi đi luôn, ít chạm mặt cùng Lôi dương, lại chẳng nói được mấy câu, càng không nói đến bệnh tình của hắn, anh với người em trai cùng cha khác mẹ này không tình cảm lắm, không nói rõ là ghét nhau, cũng chẳng phải là thích nhau. Lôi dương vốn là địch thủ lớn nhất trong việc kế thừa tập đoàn Á thái với anh, nhưng Lôi dương từ sau khi tốt nghiệp phổ thông, không biết vì sao thể trạng càng ngày càng kém; học đại học kiến trúc, nghiên cứu nghệ thuật tạo hình, ngày thường ngoài việc đánh đàn, vẽ tranh, ngắm hoa, thì chỉ nằm trên giường, nửa điểm cho rằng hắn là địch thủ cũng không có, từ khi tốt nghiệp đến nay, ngay cả công ty cũng chưa từng bước vào dù chỉ một bước.

Tuy rằng như thế, anh vẫn không mất cảnh giác, dù sao Lôi dương cũng là huyết thống thuần khiết. Là huyết mạch thực sự của Long điền gia tộc, cũng là người con duy nhất của Long điền nhã tử, nói gì thì sự tồn tại của Lôi dương cũng là rất uy hiếp đến anh.

“Nhị thiếu gia gần đây xác thực là không ra khỏi nhà, chỉ phơi nắng một chút cũng đã kêu váng đầu.” Uông cửu báo cáo chi tiết.

“Vẫn là bệnh thiếu máu cấp tính sao?” Là bệnh năm 18 tuổi bắt đầu phát sinh. Không hiểu vì sao thường choáng váng đầu óc, tim đập nhanh, đã chữa nhiều danh y nhưng vẫn không hết.

“Chỉ sợ là như vậy.”

“Cho nên, em trai tôi cũng đã chuẩn bị hôn lễ từ lâu?” Nhưng thật ra không có nghe thấy Long điền nhã tử đề cập qua với anh, là sợ anh biết thể trạng Lôi dương không tốt sao?

“Nhị thiếu gia hình như cũng không đồng ý, có điều, chính là phu nhân tự cho người thay hắn tìm một thê tử phù hợp với bát tự của hắn.”

“Thật chứ? Tốt lắm, song hỉ lâm môn, niềm vui nhân đôi.”

Lôi lạc khóe miệng nhếch lên một ý cười “Kẻ nhiều tiền sợ nhất là chết” Những lời này quả nhiên đúng vậy, thế nhưng cái tập tục lấy vợ xung hỉ cũng còn tin, chậc, anh phải nói cái gì đây?

“Mặt khác, phu nhân đã gọi điện, nói đại thiếu gia tối nay về nhà một chuyến, nói tiểu thư Phúc sơn lị tử đã học ở Mĩ về, người một nhà muốn cùng nhau dùng bữa tối”

“lị tử đã về?” nói tới cô gái anh có cảm tình đặc biệt, Lôi lạc hiện lên một chút ôn nhu.

“Cô ấy vì tham gia hôn lễ của tôi mà trở về sao? giúp tôi gọi điện thoại, tôi sẽ sớm trở về.”

“Vâng, đại thiếu gia” Uông cửu nhận lệnh rời đi, Lôi lạc liền lập tức gọi điện thoại cho Quý vân tranh ở khách sạn Á thái.

“Alo, là anh, tối nay về nhà với anh một chuyến, cũng là nên cho em gặp bố mẹ chồng tương lai, chốc nữa anh qua đón em…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play