Thật ra Cảnh Triệt cảm thấy Gay cũng chẳng có gì đáng sợ, vì cậu là người có hành vi hơi bảo thủ nhưng tư tưởng lại khá thoáng, yêu ai cũng đều không sai, đồng tính cũng thế. Nhưng vì đối phương là Triệu Gia Đồng khiến cho Cảnh Triệt cảm thấy khó mà tin được.

Tuy rằng Triệu Gia Đồng được mấy nữ sinh đánh giá khá cao, nhưng quan hệ với đám nam sinh thì chẳng được tốt lắm. Bởi vì ở chung phòng nên Cảnh Triệt cũng biết thực ra Triệu Gia Đồng còn là một người đi theo chủ nghĩa quan liêu nặng.

Cậu ta tham gia Hội học sinh, giành học bổng, tích cực gia nhập Đảng, mỗi một bước đi đều có sắp xếp có mục đích, một người thoạt nhìn có tư tưởng chính thống như vậy, Cảnh Triệt đoán chừng trong lòng Triệu Gia Đồng còn rối rắm hơn cả mình.

Cậu ta chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ và mâu thuẫn vì thích phải một nam sinh.

Sau đó Cảnh Triệt theo bản năng mà để ý hơn, lúc trước mỗi lần cậu vắng mặt mà gặp ngay lúc điểm danh thì Triệu Gia Đồng đều vi vu cho mình, lúc đó cũng chỉ cho là chỗ anh em chung phòng nên không nghĩ gì nhiều, bây giờ nhớ lại thì hình như ngoại trừ mình, Triệu Gia Đồng chưa từng bao che cho mấy người khác trong phòng. Hình như Dương Nghĩa cũng từng lôi chuyện này ra mà đùa giỡn, chẳng qua là Cảnh Triệt đều tự động xem nhẹ.

Vài lần sau đó Cảnh Triệt để ý thấy Triệu Gia Đồng giúp cậu từ chối tham gia chạy cự li dài 1000 mét trong Đại hội Thể dục thể thao, Triệu Gia Đồng giúp cậu tranh thủ có tên trong danh sách đến lớp học về Đảng, Cảnh Triệt bắt đầu cảm thấy cần phải tỏ thái độ, cậu không muốn trong lúc không hay biết lại mắc nợ Triệu Gia Đồng, bởi vì cậu không có cách nào trả lại cho cậu ta.

Vì thế lúc học kỳ hai bắt đầu, Cảnh Triệt bèn cùng Cố Tự Do dọn ra thuê một phòng ở ngoài trường, lý do là để yên tĩnh thuận lợi cho sáng tác.

Bạn chung phòng cũng biết cậu thích viết tiểu thuyết trinh thám, cho nên đối với việc cậu dọn đi đều tỏ vẻ thấu hiểu, còn ầm ĩ bảo nếu có cơ hội sẽ đến chỗ của cậu làm một chầu lẩu.

Hành lý của Cảnh Triệt không nhiều lắm, ngày đó Triệu Gia Đồng còn cố ý giúp cậu xách đồ này nọ, Cảnh Triệt cũng không nói gì.

Triệu Gia Đồng mang hộ cậu mấy thứ xong, đần mặt nhìn Cảnh Triệt một lúc lâu, cuối cùng lại khó khăn hỏi Cảnh Triệt một câu: “Cậu biết rồi?”

Cảnh Triệt không nói gì.

“Hai cậu muốn ở bên nhau à?” Triệu Gia Đồng lại hỏi. Cảnh Triệt biết cậu ta hiểu lầm mình và Cố Tự Do, nhưng vẫn gật đầu không nói rõ.

“Tớ sẽ không từ bỏ đâu!” Triệu Gia Đồng đột nhiên nói, sau đó xoay người bước đi.

Cảnh Triệt sững sờ tại chỗ, cười khổ không biết việc mình làm rốt cuộc là đúng hay là sai. Nhưng từ đó trở đi ngoại trừ thời gian đi học thì hai người rất ít khi chạm mặt nhau, Triệu Gia Đồng cũng sẽ không tìm Cảnh Triệt, hơn nữa sau đó lại đi làm ở “Vân Luyến”, chuyện về Triệu Gia Đồng cũng phai dần.

Còn một năm nữa là tốt nghiệp, đến lúc đó mấy chuyện này cũng sẽ kết thúc, Cảnh Triệt cảm thấy như vậy cũng rất tốt, ít nhất thì bây giờ cậu đã có Chu Diệc Trạm.

Triệu Gia Đồng đứng trên bục giảng nhìn Cảnh Triệt đang ngồi ở góc sáng sủa cạnh cửa sổ yên lặng nghịch di động, trong lòng cứ rối như tơ vò đến mức hoảng hốt.

Cậu ấy có một đôi mắt rất đẹp luôn sáng lấp lánh, cậu ấy có mái tóc mềm mại, tóc mái thật dày che kín trán, bình thường trông cậu ấy có chút ngốc nghếch thiếu tập trung, nhưng tiểu thuyết cậu ấy viết ra thì đều có lập luận, phân tích vô cùng kín kẽ, cậu ấy lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng, tuy có chút lạnh nhạt nhưng đối xử với người khác thì luôn ôn hoà, có đôi khi cậu ấy cũng sẽ lớn tiếng cười nói bằng cảm xúc chân thực tận đáy lòng, những lúc đó cậu ấy giống hệt một khối ngọc thô đột nhiên toả ra ánh sáng dịu dàng khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy đều không nỡ dời mắt.

Nhưng cậu ấy sẽ không thuộc về mình, ngay từ đầu Triệu Gia Đồng đã biết. Kỳ thực sau này không lâu Triệu Gia Đồng đã biết Cảnh Triệt và Cố Tự Do chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, nhưng đối diện với một Cảnh Triệt luôn mang theo vẻ mặt hờ hững như không ấy, cậu thật sự không biết nên làm gì mới phải. Thổ lộ? Không, điều này sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, có khi còn huỷ cả tiền đồ của mình. Không thổ lộ, cứ lặng lẽ đứng nhìn cậu ấy từ phía sau, nhìn cậu ấy sau khi tốt nghiệp sẽ đi về phía người khác sao?

Mỗi lần nghĩ tới đây, Triệu Gia Đồng đều cảm thấy tim mình tan nát.

Cảnh Triệt đang ngây người nhìn một cái tin nhắn, biên tập của cậu hẹn cậu ra ngoài ăn cơm.Lúc này Cảnh Triệt không biết rằng ánh mắt của Triệu Gia Đồng nhìn mình mang theo tình ý dạt dào đến mức mọi người đều có thể nhận ra. Cũng may là học sinh trong lớp hiện giờ đang làm mấy chuyện khác, không ai chú ý tới vẻ mặt thơ thẩn như đi vào cõi thần tiên của lớp trưởng đại nhân trên bục giảng.

Ầy, cái tên này, lại gặp phải chuyện khó khăn gì sao?

Nghĩ đến vị biên tập nhỏ tính cách không quả quyết nhưng lòng dạ lương thiện có thể so với Bồ Tát luôn phụ trách mình kia, Cảnh Triệt hiểu bây giờ mình lại phải sắm vai nhân vật chị gái tri âm rồi. Cảnh Triệt không thích kể cho người khác chuyện của mình, cậu bẩm sinh là một người biết lắng nghe, có khả năng an ủi, cổ vũ hoặc trêu chọc vào thời điểm thích hợp khi người ta đã kể xong, thế nên bạn bè đều thích tìm cậu để tâm sự.

May mà số bạn bè mình không nhiều lắm. Mỗi lần Cảnh Triệt làm người lắng nghe xong đều yên lặng cảm thán ở trong lòng.

“Được, vậy giữa trưa 12 giờ gặp ở quán cà phê gần tòa soạn.” Cảnh Triệt vừa mới gửi lại tin nhắn đã nghe thấy giọng nói của chủ nhiệm “Các em, mùa hè này có một cơ hội rất tốt cho mọi người…”

Cảnh Triệt ngẩng đầu đã thấy Lâm Thiên Sơn đang mỉm cười đứng bên cạnh chủ nhiệm.

“Các em, nghỉ hè năm ba đối với những người học về quảng cáo như chúng ta mà nói là một kỳ thực tập vô cùng tốt, nếu như trong khoảng thời gian này có thể tham gia vào một công ty quảng cáo chính quy mà học tập, gặt hái được những kinh nghiệm thực tiễn quý giá, vậy thì việc sau khi tốt nghiệp tìm việc làm sẽ có ưu thế lớn hơn so với người khác…” Vẻ mặt chủ nhiệm lớp hưng phấn nước miếng tung bay, đại khái muốn nói rằng Lâm Thiên Sơn là bạn học cũ kiêm bạn thân của mình, vị tổng giám đốc của công ty quảng cáo nổi tiếng, rất coi trọng người trẻ tuổi tài năng, cho nên chuẩn bị lấy từ lớp bọn họ một nhóm năm sinh viên, cho bọn họ cơ hội thực tập ở MARS, mỗi tháng còn có thể trợ cấp một ngàn tệ tiền đi lại.

Các sinh viên ở bên dưới đã bắt đầu rỉ tai thì thầm với nhau.

MARS tuy rằng không phải loại công ty quốc tế 4A (*), nhưng ở trong nước cũng coi như là công ty có tiếng tăm, nhất là bộ phận quảng cáo, coi như số một số hai trong nước. Vả lại còn có trợ cấp thực tập, chỉ bằng điều kiện này đã khiến nhóm sinh viên vốn không đủ thu nhập bắt đầu hưng phấn.

“Phiền mọi người yên lặng một chút.” Lâm Thiên Sơn bỗng nhiên mở miệng. Tuy rằng giọng nói của hắn không lớn, nhưng chất giọng lại đầy từ tính và có khí chất của người lãnh đạo, trong nháy mắt phòng học đã yên tĩnh hẳn, hơn ba mươi đôi mắt nhìn thẳng về phía vị tổng giám đốc tuổi trẻ đầy hứa hẹn của giới quảng cáo tinh anh trong truyền thuyết này.

“Công ty của chúng tôi quyết định cho mọi người cơ hội này, một mặt là bởi vì hiểu rằng chuyên ngành quảng cáo của trường các bạn rất ưu việt, mặt khác khác, là bởi vì chúng tôi muốn có sự mới mẻ. Chúng tôi không cần thành tích thi cử của bạn, hay là chức vị của bạn trong xã đoàn của trường, điều chúng tôi muốn, là có thêm các sinh viên với đầu óc tuổi trẻ sáng tạo, thể hiện sự năng động trẻ trung vốn có của sinh viên, những suy nghĩ táo bạo không e dè sợ hãi, bay bổng mơ mộng của các bạn,  đều có thể.”

Lâm Thiên Sơn nhìn một vòng quanh phòng học, tầm mắt đảo qua vị trí của Cảnh Triệt, mỉm cười: “Tiếp theo tôi sẽ để các bạn làm một bản kế hoạch ngắn gọn, các bạn tự do lập một nhóm gồm năm người cùng nhau tự làm một dự án bằng PPT, đến lúc đó giám đốc phòng kế hoạch sẽ cùng với tôi bắt đầu bình chọn,  chọn ra tổ có ý tưởng hay nhất để vào thực tập ở công ty.”

Trong phòng học đã bắt đầu có người lặng lẽ hỏi lập tổ đội, Lâm Thiên Sơn nhìn Cảnh Triệt nơi góc sáng sủa kia, vẫn là một vẻ dửng dưng không liên quan đến mình, trong lòng thầm suy đoán: Không biết trình độ chuyên nghiệp của cậu nhóc này như thế nào đây?

Lúc Lâm Thiên Sơn đến phòng học đã thấy Cảnh Triệt. Khắp phòng đều ồn ào, náo nhiệt, chỉ có một người lẳng lặng ngồi bên cạnh cửa sổ, tạo nên cảm giác tách biệt với thế giới bên ngoài.

Lâm Thiên Sơn không ngờ lại nhìn thấy Cảnh Triệt ở nơi này, hắn cũng thấy lúc Cảnh Triệt nhận ra mình rõ ràng là có hơi kinh ngạc, nhưng lại lập tức trở bình thường. Không biết cậu nhóc này có thể mang lại kinh hỉ gì cho mình không đây, Lâm Thiên Sơn bắt đầu cảm thấy có chút chờ mong vào cuộc xét tuyển thực tập sinh lần này.

Sau đó chủ nhiệm lớp còn nói một chút về chuyện làm bản kế hoạch kia, Lâm Thiên Sơn cổ động tinh thần mọi người, họp lớp xem như đã kết thúc.

Vừa nghe thấy có thể đi rồi, Cảnh Triệt vội vàng chạy ra từ cửa sau, nếu còn không đi sẽ muộn mất, từ trường đi xe buýt đến tòa tạp chí ít nhất cũng phải một tiếng.

Cảnh Triệt mới ra từ cửa sau, chợt nghe thấy một giọng thản nhiên từ phía sau: “Chúng ta cũng xem như là người quen, không chào hỏi đã đi sao?”

Cảnh Triệt xoay người mỉm cười: “Chào Lâm tiên sinh, tôi nghĩ chắc anh phải tán gẫu với chủ nhiệm lớp chúng tôi một lát chứ… Ầy ha ha, tôi có hẹn với một người, hơi vội chút, tôi đi trước!” nói xong vẫy tay bước đi.

“Hẹn Chu tiên sinh hả?” Lâm Thiên Sơn nghiêng người dựa vào hành lang, vẫn nhàn nhạt cười nhìn Cảnh Triệt.

“Là một người bạn tốt của tôi… Thật sự là tôi đã muộn lắm rồi, lần sau nói chuyện nhé Lâm tiên sinh!”

“Tôi đưa cậu đi!”

“Không cần đâu…” Cảnh Triệt còn chưa nói xong câu, Lâm Thiên Sơn đã lướt qua cậu đi về phía trước.

“Đi thôi, không phải cậu đã muộn lắm rồi sao?” Lâm Thiên Sơn đang đi cũng quay đầu lại. Cảnh Triệt chỉ biết đi theo sau, thầm nghĩ anh ta là anh hai của bạn mình, hưởng ké xe người ta cũng không tính là thất lễ ha. Vả lại, là anh ta muốn đưa mình đi.

Trên đường không nói gì, Cảnh Triệt thật sự không có sở trường nói chuyện với người khác, hơn nữa còn là anh hai không tính là thân quen gì của bạn mình, là trưởng bối. Hơn nữa Lâm Thiên Sơn còn có thân phận là tổng giám đốc, Cảnh Triệt chỉ thuận miệng trả lời lấy lệ với những câu hỏi của Lâm Thiên Sơn.

Như là “Là con một thật sao?” “Quê ở đâu?” “Sao lại học về quảng cáo?” Mấy câu hỏi dạng này hoàn toàn không có nội dung chuẩn bị gì. Thật ra Lâm Thiên Sơn cũng căng thẳng, đối mặt với tên nhóc với tâm lí phòng bị hắn nghiêm trọng thế này, hắn cũng không biết vì sao mình lại quyết định muốn chở cậu đi, chỉ là theo bản năng muốn ở bên cậu một lúc, sau đó có thể thoải mái nói chuyện với nhau.

Đến trước cửa tiệm cà phê, Cảnh Triệt liên tục nói lời cảm ơn, đang chuẩn bị mở cửa xuống xe thì điện thoại của Lâm Thiên Sơn đột nhiên vang lên.

“A lô, sao thế? Bây giờ hả? Em đến rồi sao… Có chuyện quan trọng gì không thể để hôm khác… Được rồi… Được, anh biết rồi…” Lâm Thiên Sơn cúp điện thoại, áy náy cười, ngay lập tức hỏi Cảnh Triệt: “Cậu có biết có một tiệm cà phê tên là “Đợi chờ” ở gần đây không? Có người hẹn tôi đến chỗ đó gặp mặt.”

“A?” Cảnh Triệt mở to mắt, “Chuyện này, tôi cũng đến nơi đó, vậy… đi cùng nhau đi…”

Cảnh Triệt vào tiệm cà phê cùng Lâm Thiên Sơn, Cảnh Triệt liếc mắt một cái đã nhìn thấy biên tập nhỏ của mình đang ngồi ở trong góc ỉu xìu.

“Lâm tiên sinh, tôi đi trước đây…” Cảnh Triệt quay đầu nói với Lâm Thiên Sơn, sau đó quay lại vẫy tay về hướng góc kia, cậu chàng biên tập kinh ngạc hô lên: “Anh, Tiểu Triệt, sao hai người lại đến cùng nhau thế!”

Chú thích:

(*) 4A: Viết tắt của The American Association of Advertising Agencies – Hiệp hội các cơ quan quảng cáo Mỹ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play