Chu Tước cũng nhẹ nhàng ôm hắn, ánh mắt lạnh lùng càng ngày càng nhu hòa, vì sao ôm tiểu hồ ly mềm mại này, sẽ có một loại sung sướng kỳ diệu? Đột nhiên nghĩ tới một sự kiện,“Đóa Đóa, ngươi có nghĩ mẫu thân ngươi là người của bộ tộc nào hay không?”
“Di, không phải hồ tộc sao?” Đóa Đóa lắp bắp kinh hãi.
“Có lẽ, chưa chắc đã là hồ tộc,” Ngày ấy giúp tiểu hồ ly chữa thương, việc nó tiếp nhận linh lực đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, đã nhiều ngày Chu Tước nghĩ, càng thêm xác định một việc.
“Vậy sẽ là người tộc nào chứ?” Cho tới bây giờ đều không có quá, Đóa Đóa không biết mình nên làm thế nào, nhất thời phương hướng có chút rối loạn, chuyện Chu Tước nói cho tới bây giờ nó đều không có nghĩ qua.
“Cha ngươi chưa từng nói cho ngươi nương ngươi là tộc nào sao?”
“Không có a, phụ thân chỉ nói câu nói kia, chính là nếu là gặp được, nương hội nhận ra ta…… Đúng rồi, phụ thân nói, phải có duyên mới có thể nhìn thấy, nhưng duyên phận nếu vẫn không đến thì làm sao bây giờ, rốt cuộc làm như thế nào mới tìm được mẫu thân chứ?” Tiểu hồ ly mở mắt tiệp, đáng thương nhìn Chu Tước, sương mù buồn rầu đau thương dần dần lan tràn, nơi khóe mắt lưu lại một giọt trong suốt.
Chu Tước trầm ngâm một chút, hỏi:“Ngươi, muốn theo ta tới Vũ tộc không?”
Mấy ngày đi cùng Đóa Đóa, làm cho hắn nhớ tới một người, mà linh lực của người nọ cùng với linh lực Đóa Đóa có ngũ thành tương tự.
Rất không thể tưởng tượng, nếu không phải tận nhìn thấy, vô luận thế nào Chu Tước cũng không tin tưởng, trên người tiểu hồ ly lại có linh lực thượng đẳng cường đại của Vũ tộc. Hắn muốn đem nó mang về, để người nọ hảo hảo nhìn một cái, nhưng xem bộ dáng người nọ, như thế nào cũng sẽ không giống “mẫu thân” tiểu hồ ly a. Còn có, người nọ làm sao có thể cùng cha Đóa Đóa, đại hồ ly kia có quan hệ? Hết thảy đều rất vô lý.
“Muốn hay không theo ta trở về? Có lẽ, sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.. …. Đang đợi ngươi.”
Đóa Đóa nháy mắt mấy cái, trong lúc nhất thời mơ màng hoang mang không rõ, Chu Tước mời, làm cho hắn lâng lâng, cảm giác như đang ở giữa không trung, giống như đang mơ.
Hắn là mời nó nha.
“Muốn, đương nhiên muốn.” Đóa Đóa cảm thấy ấm áp, đây là biêu thị trong lòng Chu Tước, mình đã có vị trí a. (Bé ơi~ bay cao quá rồi đó~~)
Tim, lại đập nhanh.
Nhìn dung nhan gần trong gang tấc kia, thanh thoát cao ngạo, tâm Đóa Đóa không khỏi rung động. Chu thần như ngọc kia, lời mời vừa rồi lại không nhiễm chút lạnh lùng ca ngạo nào.
Chu Tước cúi đầu, thấy đôi mắt như hắc thủy tinh của tiểu hồ ly lóe sáng lóe sáng, không hề chớp mắt nhìn chính mình,“Thần Quân, ngươi thật tốt, ở bên cạnh ngươi thật tốt a.” Thanh âm mềm mại ngân dài.
Môi Chu Tước khẽ cong lên, nói:“Này…… Ta không phải cha ngươi nha.”
“Ngươi sao có thể là phụ thân,” Nhắc tới hồ phụ thân, Đóa Đóa nghĩ tới,“Phụ thân còn có thể……” Ôm ta hôn ta, vế sau của câu nói nó không thể không biết xấu hổ mà nói ra được.
Không biết sao, Đóa Đóa hy vọng Chu Tước cũng có thể như vậy, thậm chí hy vọng đến mức tim của mình cũng đập cuồng loạn, Chu Tước hôn môi…… Chỉ là tưởng tượng, Đóa Đóa đều cảm thấy hô hấp gian nan. (Oạch, bé hồ ly mới là sắc lang nha~)
Chu Tước không biết suy nghĩ trong lòng nó, chỉ sờ sờ thân thể tròn xoe đáng yêu của Đóa Đóa đang ở trong lòng hắn, tiểu hồ ly giống như yếu đuối lạnh run, hai mắt hạ xuống, Chu Tước kỳ quái liền ôm an ủi giống như hôn một cái nơi trán.
Đóa Đóa trong đầu nhất thời “Ông –” một tiếng, hai mắt mở to, trừng trừng nhìn Chu Tước, hóa đá!
Bộ dáng đáng yêu làm cho người ta buồn cười, Chu Tước vỗ nhẹ nhẹ đầu hắn, ý vị thâm trường nói:“Đi thôi, Vũ tộc tiên trồng thánh quả, đối với ngươi tu hành có lợi rất lớn, có lẽ, còn có thể có thu hoạch ngoài tưởng tượng.”
Đóa Đóa giật giật cái đuôi, đầu vẫn mơ mơ hồ hồ, hạ mắt thầm thì nở nụ cười, ý tứ của Chu Tước là gì, thu hoạch ngoài tưởng tượng, kia là cái gì a? Có phải hay không có thể mỗi ngày danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ ni? ( tiểu hồ ly ơi là tiểu hồ ly~~)
Không được, không thể còn muốn, trên mặt yếu hơi nước.
Đóa Đóa dùng móng vuốt che khuất hai má nho nhỏ, nhưng nó tựa hồ đã quên, mình hiện tại là hồ ly bộ dáng, làm sao có thể nhìn ra được mặt đỏ.
“Nhắm mắt.”
Trước mắt cảnh vật bỗng nhiên đại biến, thân hình Chu Tước quá nhanh, cảnh vật chưa thấy rõ, liền cảm thấy mình đang lao đi, Đóa Đóa có chút choáng váng đầu, chính mình bị chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Thân mình tiếp xúc thực nhanh, Đóa Đóa toàn thân nóng lên, tim đột ngột càng nhảy càng nhanh.
Đóa Đóa mở he hé một mắt, rình coi bộ dáng Chu Tước, sau đó vươn tiểu móng vuốt lặng lẽ đặt tại ngực Chu Tước, cảm thụ vững vàng trái tim đang đập kia. Mà một tiểu móng vuốt khác đặt tại chính ngực mình, áp chế cuồng loạn tim đập.
“Đến.”
Thân mình Chu Tước dừng ở giữa không trung, ống tay áo quấn lấy tiểu hồ ly, chậm rãi thả xuống.
Đóa Đóa ngồi trong lòng Chu Tước, tò mò trợn tròn mắt, nhanh như chớp đánh giá bốn phía.
Nghiễm nhiên là đỉnh núi, nguy nga giống như thẳng thượng cửu tiêu, cao ngất độc lập.
Dãy núi phát ra hào quang màu vàng, lông vũ bay đầy trời, nháy mắt hóa thành khổng tước, bạch hạc, đại bàng cùng trăm điểu, vờn quanh mấy cái rồi biến hình người, thấy Chu Tước liền hành lễ.
“Tham kiến vương thượng –”
Chu Tước phía nam, thế gian cũng có người xưng phượng hoàng, tứ linh chi nhất, trăm cầm chi vương. (đứng đầu tứ linh, vua của trăm loài)
Y phục hoàng kim, thiển sắc xích quang oánh oánh lưu chuyển, Chu Tước vững vàng đứng ở đỉnh núi, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua mọi người, ánh nắng sáng lạn phủ trên bộ dáng tuấn mỹ.
“Các ngươi đều là các tộc tộc trưởng, ngày thường sự vụ cũng nhiều, trở về đi.”
“Tuân lệnh.” Các vị tộc trưởng của Vũ tộc đều đứng dậy, ánh mắt thoáng nhìn qua Đóa Đóa, sau đó liền cung kính thi lễ hóa thân bay đi.
Đóa Đóa nhìn không chuyển mắt, hắn chưa từng gặp qua nhiều người Vũ tộc xinh đẹp như vậy, huống chi các tộc trường đều là tộc đàn trung tư, dung mạo xuất chúng.
Bỗng nhiên lại nghe trên đỉnh đầu có tiếng gió động, một khổng tước tuyết trắng bay đến giữa không trung, đuôi dài mĩ lệ vô cùng, biến thành hình người, phiêu nhiên dừng trước mặt bọn họ.
Đó là một nam tử mĩ lệ, dáng người như ngọc, vận ti bào mặc tuyết trắng, mái tóc dài cuốn lên phía sau đầu, được giữu bởi một cây tram ngọc bích, vô cùng hoa lệ.
Đóa Đóa nhận ra đó là tộc trưởng tộc khổng tước.
Nhan sắc hoa lệ tất nhiên là không cần phải nói, một đôi mắt ma mị, tuy là nam tử, lại cử chỉ phong lưu, nhưng lại có một tia quyến rũ, hắn cẩn thận đánh giá Đóa Đóa, đôi mi dài khẽ động, ánh mắt chớp vài cái, sau đó đối Chu Tước thi lễ nói:“Vương thượng, xin hỏi một chút, tiểu hồ này là từ đâu đến?”
Chu Tước ngô một tiếng, nhìn hắn một cái, tựa hồ thực vừa lòng
phản ứng của hắn, sau đó ý vị thâm trường nói:“Trên đường gặp, Tuyên Tước, hắn chịu ảnh hưởng thần lực của ta, ngươi dẫn hắn đi ăn chút thánh quả, bổ sung linh lực.”
Nói xong đem Đóa Đóa bỏ ra, nào biết tiểu hồ ly không chịu, móng vuốt vẫn gắt gao ôm tay áo Chu Tước, ánh mắt đăm đăm xem xét, dùng sức xem xét, vết thương đã tốt như thế, sao hắn lại nói như vậy chứ. (iu quá~)
“Thần Quân……”
Gặp Đóa Đóa một bộ dáng muốn khóc, Chu Tước sờ sờ lưng nó, hòa nhã nói:“Đóa Đóa, đi cùng Tuyên Tước đi, sau đó hắn sẽ đem ngươi mang về.”
Đóa Đóa ngẩng đầu, thân mình khắc chế không được kích động run rẩy một chút. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Chu Tước cùng hắn nói chuyện, lại cũng có thời điểm ôn nhu như vậy.
Tim đập mạnh và loạn nhịp, tiểu móng vuốt không khỏi buông lỏng ra, chờ khi Đóa Đóa phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang bị khổng tước hoa lệ ôm vào trong ngực, tò mò rà qua rà lại.
“Ân, cái kia……” Đóa Đóa không biết nên xưng hô với hắn như thế nào, nhất thời do dự, thì cái bụng của mình đã hướng lên trời.
Mấy ngón tay mĩ ngọc chậm rãi xoa xoa lông bóng loáng của nó, thủ thế không nhẹ không nặng, thuần thục tự nhiên, Đóa Đóa trực giác tư thế này bất nhã, nhưng cái bụng được nhu rất là thoải mái, sau khi khổng tước nhu hoàn bên phải lại nhu hoàn bên trái, hắn miễn cưỡng vòng vo cái thân, nhấc bên trái sang.
Khổng tước liền bật cười, Đóa Đóa cảm thấy thế này không đúng, lập tức đứng dậy lui thân thể, đuôi to lông xù đem chính mình cuộn lại, chỉ chừa một mắt đen to, thẹn thùng cảnh giác nhìn hắn, chớp chớp.
“Tiểu hồ ly, ngực có còn đau hay không?”
Nhìn hắn là đôi mắt đẹp sắc bén lại quyến rũ, Đóa Đóa nhìn cũng không thấy cảnh giác, ngược lại có chút thân thiết.
Đóa Đóa chậm rãi buông đuôi ra, hai tiểu móng vuốt thật cẩn thận cào cào trong lòng bàn tay khổng tước, ngẩng đầu nhìn hắn.
“…… Không đau, Thần Quân đã chữa trị cho ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT