“Ai, ai mà dám làm càn sử dụng pháp thuật trong cung như vậy” Không đợi những thị vệ có phản ứng, trong hư không vô thanh vô tức nổ tung, tựa như đột nhiên xuất hiện thêm một mặt trời, sáng rọi sặc sỡ, giờ khắc này không ai có thể mở to mắt, cho dù là vận dụng pháp lực bảo hộ cũng không có tác dụng gì. Lúc này giữa thiên địa chỉ có ngũ thải quang hoa phô thiên cái địa.
“Là thái tử Khổng Tuyên”
Có người phục hồi tinh thần lại sau khi thấy đạo pháp của Khổng Tuyên thấp giọng hô, trong lòng tất cả, Khổng Tuyên luôn mỉm cười ôn hoà, thanh âm thân thiện, tiếu dung ân cần... Nhưng giờ này khắc này, tất cả đều cảm thấy pháp lực khủng bố trong quang hoa phô thiên cái địa kia.
“Thái tử Khổng Tuyên lại có được thần thông như vậy sao”
Trong lúc mọi người còn đang thất thần chấn kinh thì trong không trung truyền tới tiếng thét lớn: “Khổng Tuyên, ngươi dám làm càn như vậy chớ trách Kim Bằng ta không nể mặt”
Là Kim Bằng Thái Tử
“Ta và ngươi đã bao giờ nể mặt nhau sao” Khổng Tuyên lạnh lùng nói
Lúc này ngũ sắc quang hoa phô thiên cái địa đã đã tiêu thất, không ai biết Khổng Tuyên ở đâu nhưng thanh âm lạnh lẽo của y lại truyền khắp hư không.
Đó là thái tử Khổng Tuyên ư, mọi người cơ hồ không thể tin nổi.
“Thái Tử Khổng Tuyên tựa như có thâm cừu đại hận với Thái Tử Kim Bằng vậy”
Lúc này có người biết Nam Lạc bị thương nặng bỏ chạy từ Kim Sí Đại Bằng Điện, trong lòng mơ hồ đoán được vì sao Thái Tử Khổng Tuyên lại như vậy.
“Khổng Tuyên, ngươi muốn chết à...” thanh âm của Kim Bằng quanh quẩn trong hư không, khiến xung quanh tựa như đang run rẩy. Sau khi dứt lời, Kim Quang loé lên, Kim Bằng xuất hiện trên bầu trời Kim Sí Đại Bằng điện.
Kim Bằng nổi giận, gã tuyệt không nghĩ tới việc Khổng Tuyên lại đột nhiên khiêu khích mình, mình còn chưa tìm đến y mà y lại dám gây sự với mình. Gã lúc này đã sớm quên việc tiện tay đánh đồng tử của Khổng Tước Điện.
“Hôm nay xem ngươi đến cùng là vì cái gì, quả nếu như không có giải thích hợp lý thì nhất định sẽ bắt giữ ngươi, phong ấn trăm năm, đến lúc đó cho dù là Cung Chủ cũng không thể nói gì được...” Kim Bằng thầm nghĩ. Chính lúc này trong hư không xuất hiện một sợu ánh sáng mảnh nhưng chói mắt, phảng phất ở nơi xa xôi mà phảng phất như lại xuất hiện trước mắt, không có người nào dám rời ánh mắt khỏi sợi ánh sáng đó.
Đột nhiên sợi ánh sáng mảnh như tơ nhện kia đột nhiên bành trướng, tựa như mặt trời ló khỏi mây.
“Đó là Tiên Thiên Ngũ Hành đại đạo” Kim Bằng kinh hãi phất tay, một đạo kim quang ngăn cản trước mặt, bản thân thì hoá thành một con Kim Sắc Đại Bàng, toàn thân loé lên ánh vàng nhàn nhạt, che khuất bầu trời, hai cánh chấn động, dường như muốn bay khỏi vùng bao phủ của ngũ thải quang hoa...
Kim Sí Đại Bằng Điểu là một trong những loài chim bay nhanh nhất trong thiên địa, sinh ra đã hiểu được phong độn thuật, động hai cánh có thể bay xa vạn dặm. Chỉ là gã đã chậm một bước, ngay khi mới hoá thành chim đại bằng thì gã cũng đã bị ngũ thải quang hoa bao phủ, chỉ thấy năm luồng ánh sáng lưu chuyển, phảng phất như năm loại dây thừng khác nhau quấn chặt lấy Kim Bằng.
Kim Bằng biến thành chim đại bàng, ở phần rìa mỗi cánh có một chiếc lông vũ có màu sắc đậm hơn tất cả những chiếc lông khác. Hai chiếc lông vũ này tuôn ra một cơn gió tựa như nước, tạo thành những gợn sóng vô hình trong không gian.
Nhưng vẫn bị ngũ thải quang hoa áp chế, hai cánh Kim Sí Đại Bằng khẽ động, mây trên bầu trời đã sớm bị Kim Sí Đại Bằng quạt ra ngàn dặm, Bất Tử Cung đột nhiên xuất hiện một đạo hoả diễm, người trong nội cung ngẩng đầu quan sát, trong lòng chấn kinh. Bọn họ biết đây là cấm pháp của Bất Tử Cung, cấm pháp này đã từng khởi động khi Phượng Hoàng đại chiến tu sĩ trong thiên hạ, thế mà bây giờ cấm chế lại tự động mở ra vì chấn động từ cuộc chiến của Khổng Tuyên và Kim Bằng.
Pháp lực cao cỡ nào đây, tất cả thầm nghĩ.
Cuối cùng ánh sáng từ Kim Sí Đại Bằng phát ra càng lúc càng yếu, còn quang hoa thì lại càng thêm mạnh mẽ, càng thêm chói mắt. Mọi người không kìm được khép mắt lại, đến khi mở ra thì bầu trời cũng đã trở nên yên tĩnh.
“Kim Bằng, hôm nay ta sẽ lấy hai chiếc Phong Linh Kim Vũ này, nếu như đồng tử ta không may mất mạng thì ta sẽ tới lấy tính mệnh của ngươi...” Khổng Tuyên vừa dứt lời, Kim Bằng đã từ trong không trung rơi xuống, phịch một tiếng rớt trên Kim Sí Đại Bằng điện, rất lâu sau cũng không nói được một câu cũng không thể động đậy được. Thị Vệ của Bất Tử cung vội vã tới gần.
Cuộc chiến vừa rồi, không ai có thể cản được nhưng bây giờ phải lập tức hành động, nếu không khi Cung Chủ giận dữ nhất định họ sẽ gặp xui xẻo.
Không ai ngờ Khổng Tuyên vốn ôn hoà lại tàn nhẫn tới vậy, tất cả đều biết Phong Linh Kim Vũ là thuộc tính tiên thiên của Kim Bằng, có chứa năng lực Phong Độn... thế mà bây giờ lại bị cướp đoạt.
Đúng lúc này trong hư không đột nhiên xuất hiện một đạo hoả diễm, to như lửa đèn thế nhưng lại có khí tức huỷ thiên diệt địa. Sau đó hoả diễm tựa như tìm được vật để thiêu đốt, đột nhiên phóng lớn, đến khi cao cỡ một người thì hoá thành một thân ảnh hư ảo.
“Đó là công chúa Chu Tước” Có người thấp giọng kinh hô, vừa nãy Thái Tử Kim Bằng vừa đánh với Thái Tử Khổng Tuyên chẳng lẽ bây giờ Công Chú Chu Tước cũng muốn đánh với y sao?
Trong ba người Chu Tước được công nhận là đệ nhất, Kim Bằng đệ nhị, Khổng Tuyên đệ tam, nhưng đệ nhị Kim Bằng lại không có sức hoàn thủ trước mặt Khổng Tuyên, với “Tiên Thiên Ngũ Hành đại đạo” mà Kim Bằng hô lên, cũng không có ai biết là loại thần thông nào...
“Khổng Tuyên, Phong Linh Kim Vũ là căn cơ của Kim Bằng, ngươi lại có thể vì ngoại nhân mà phá huỷ thần thông của huynh đệ sao” thanh âm của Chu Tước thanh thuỷ. Hoả diễm đỏ tươi tạo thành thân người trông rất sống động.
“Ngoại nhân, huynh đệ, trong lòng ta chia ra rất rõ ràng” Trong hư không vang lên tiếng Khổng Tuyên, không đợi Chu Tước nói, quang hoa đã loé lên, chui vào trong Khổng Tước điện sau đó một đạo ngũ thải quang hoa và một đạo hoả quang từ trong Khổng Tước điện bay ra biến mất trên bầu trời.
Một màn hôm nay đủ để cho tất cả người trong Bất Tử Cung đàm luận hồi lâu, Khổng Tuyên bỏ đi hẳn là vì để giữ thể diện cho Chu Tước, điều này khiến cho mọi người cảm nhận được khí thế lãnh ngạo của y.
Người kinh hãi nhất, khó hiểu nhất đương nhiên là Thiên Diêp, gã không nghĩ rằng để tránh hoạ cho mình, kéo Nam Lạc tới để rồi dẫn đến một tai hoạ như vậy. Nam Lạc bị Kim Bằng đánh một chưởng trọng thương sắp chết, tuy khiến cho gã cảm thấy có chút băn khoăn nhưng đây chỉ là chuyện trong giây lát, chưa thèm để ý tới, nào có ngờ lại có kết quả như ngày hôm nay.
Từ đầu tới cuối, Thiên Diệp vẫn chưa hề nghĩ tới lý do vì sao Kim Bằng lại giận dữ như vậy, trong tiềm thức của gã, Kim Bằng vốn là như vậy, tính tình táo bạo, hỉ nộ vô thường.
Lúc này trong lòng của gã chỉ quanh quẩn một câu: “Vì sao Khổng Tuyên lại có thần thông như thế, tại sao lại bá đạo như vậy...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT