Núi Phượng Vĩ nằm ở phía bắc huyện Phượng Vĩ, dài 30km, trung tâm bơi lội kia được xây ngay dưới chân núi Phượng Vĩ nhưng lại ở phía Tây.
Ngô Song, Trần Hồng Vũ sau khi chia tay hai người kia thì bò lên núi Phượng Vĩ luôn.
Nếu như cô nhớ không nhầm thì đi từ Phía Tây chân núi đi ngang qua một chút là tới phạm vi khai quật Cổ Thành.
Trần Hồng Vũ vốn muốn toàn tâm tùy ý đi theo Ngô Song nhưng hắn đi không nổi a…
Dù sao hiện tại cũng là mùa hè tháng bảy, lại giữa trời nắng trang trang bò lên núi, hắn lại chưa tu luyện bao giờ nên thể chất không thể so được với Ngô Song, hắn làm sao mà chịu được?
Bởi vậy khi mới leo được một đoạn, Trần Hồng Vũ phải dừng lại lau mồ hôi nói: “Ngô Song, ngươi muốn tìm cái gì vậy? Trời nóng quá, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút có được không?”
“Ai…” Ngô Song quay đầu nhìn thấy hắn mệt như vậy, không khỏi thở dài.
Cô nghĩ Trần hồng Vũ là con trai nên không lo bị cảm nắng nhưng lại quên tố chất cơ thể hắn không tốt lắm!
Ngô Song nhíu mày đưa khăn giấy cho hắn: “Tiểu Vũ, ta muốn sang phía bên kia tìm đồ. Hay là ngươi trở lại tìm Tiểu Tĩnh, Mạt Mạt chơi đi? Dù sao ta cũng không mệt, ngươi ở lại cùng ta chỉ sợ ngươi không chịu được đâu.”
Trần Hồng Vũ nhận khăn tay lau mồ hôi, không cam lòng cứ thế đi về, cắn răng kiên trì nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta có thể đi tiếp! Vừa rồi ta chưa thích ứng được, bây giờ đã đỡ hơn rồi. Đi thôi, ta cùng ngươi đi sang bên kia núi, mặc kệ ngươi muốn tìm cái gì ta cũng đi cùng ngươi.”
Ngô Song khuyên hắn vài câu nhưng hắn cứ kiên trì muốn đi theo. Ngô Song lắc đầu bất đắc dĩ lại phải mang hắn đi cùng.
Trên núi cây cối rậm rạp, bóng cây che khuất ánh mặt trời, trong rừng cây nhiệt độ cũng giảm đi chút ít. Nhưng vì leo núi nên thể lực tiêu hao khá nhiều. Nhưng loại thiếu gia Trần Hồng Vũ thì khác, hàng ngày không rèn luyện nhiều nên mới cảm thấy vô cùng mệt nhọc.
Nhưng hắn còn trẻ tuổi, thể lực không bằng Ngô Song nhưng sau một thời gian thích ứng được rồi nên cũng tốt hơn ban đầu nhiều.
Hai người đi được hơn một giờ đồng hồ thì cũng đi qua được núi Phượng Vĩ.
Lúc xuống núi thì thoải mái hơn nhiều, Trần Hồng Vũ đứng đón gió rừng nhẹ nhàng, nói với Ngô Song: “Ngươi xem, ta vẫn có thể đi cùng ngươi sang tận bên này đây? Về sau đừng có mà khinh thường ta, chỉ cần ngươi muốn làm gì ta cũng có thể làm cùng, dù có mệt, có khó ta cũng có thể làm được.”
“Ngươi đừng có mạnh miệng như vậy, đợi đến lúc trở về ngươi còn bò nổi nứa không? Đến lúc đó đừng có than mệt.” Ngô Song cười, không trả lời lại câu nói của hắn.
Tiểu tử này càng ngày càng khó ứng phó rồi, không lúc nào là không thể hiện tâm ý của mình, Ngô Song biết rất rõ nhưng luôn làm bộ nghe không hiểu.
Hai người đi xuống sườn núi, sắp đi tới phía trước Ngô Song đột nhiên dừng lại.
“Ngô Song, sao lại không đi tiếp thế? Tìm được rồi sao?” Trần Hồng Vũ tò mò đi đến bên cạnh Ngô Song nhìn trái nhìn phải: “Ngô Song, đến cùng llà ngươi muốn tìm cái gì vậy? Trong núi này ngoài cây thì là cỏ, ngươi không phải đến đây hái thuốc chứ?”
Ngô Song lắc đầu, ra hiệu im lặng: “Không được nói, ta mới nghe thấy một chút động tĩnh, để ta tập trung nghe một chút.”
Trần Hồng Vũ biết Ngô Song học Cát Trường Phong rất nhiều thứ về bản lĩnh Huyền Học, lập tức nín thở không lên tiếng.
Ngô Song cúi đầu lắng nghe, vừa rồi cô đột nhiên nghe thấy được âm thanh một dòng khí phá không boong boong.
Thứ âm thanh này đối với người thường mà nói là rất khó nghe, mà dù họ có nghe được cũng không biết đây là tiếng gì. Nhưng đối với Ngô Song mà nói, cô biết đây chính là âm thanh do người tu luyện nội gia đang công kích cái gì đấy…
Chỉ có công phu kết hợp với nội lực mới có thể ngưng tụ chân khí đi công kích.
Ví dụ như Đào Nhiên hiện tại, hắn không thể dùng chân khí công kích nhưng có thể dùng chân khí để bảo vệ cơ thể mà thôi. Đào Nhiên khổ luyện hơn hai mươi mấy năm mới được như vậy thì cũng có thể hiểu chân khí công kích này khó luyện như thế nào. Mà vừa rồi người kia lại phóng chân khí ra ngoài, hình thành mũi tên kêu boong boong.
Ngô Song tự nghĩ, lỡ như cô gặp được người này thì chỉ sợ cũng không thể thắng được hắn.
Tuy khởi điểm của cô cao hơn so với Đào Nhiên, thành tựu cũng nhiều hơn nhưng chung quy cô vẫn còn nông cận phần này, dù cô có thể phóng chân khí ra ngoài thành công, nhưng cô lại không thể làm được giống như người kia.
Nghĩ đến đây, Ngô Song càng im lặng lắng nghe.
Đáng tiếc đợi một hồi lâu âm thanh kia cũng không vang lên nữa, khi cô ngắt lời Trần Hồng Vũ thì đã không thể phân biệt được vị trí của người kia.
Ngô Song nhíu mày nhìn về phía Trần Hồng Vũ, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra, hôm nay không thể đồng hành cùng hắn rồi! Không phân biệt được vị trí của người kia thì cô cũng không thể làm gì được, cô chỉ lo lắng lỡ như lát nữa gặp người kia, nếu là địch nhân, cô còn có thể tự bảo vệ bản thân nhưng cô không thể bảo vệ Trần Hồng Vũ được.
Trần Hồng Vũ thấy cô sắc mặt không tốt vội hỏi: “Ngô Song, làm sao vậy? Ngươi nghe được cái gì thế?”
Ngô Song không thể giải thích cho hắn chuyện chân khí nội gia kia, đành lắc đầu nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi, có lẽ là ta nghe nhầm.”
“Vậy ngươi đến đây là tìm cái gì? Ngươi nói mau đi, như vậy ta mới có thể giúp ngươi tìm a1” Trần Hồng Vũ hỏi.
Ngô Song cũng không biết mình tới tìm cái gì, cô chỉ đến thử vận may một chút thôi, vì thế thuận miệng đáp: “Ta tính ở núi bên này sắp có bảo bối ngàn năm xuất thế cho nên mới đến nhìn một cái. Về phần bảo bối này là cái gì ta cũng không biết.”
“Thật sao? Bảo bối ngàn năm xuất thế? Vậy nhất định là đồ cổ Đời Đường.” Trần Hồng Vũ mở to hai mắt, mặt hưng phấn.
Trần gia chính là làm đồ cổ nên hắn lâu dần cũng thấm , do vậy cũng rất hứng thú với đồ cổ. Vừa nghe Ngô Song nói muốn tìm đồ cổ, tinh thần của hắn lập tức tăng lên gấp bội.
Ngô Song cười: “Quẻ này, ta cũng không biết là có đúng không nữa, đi tìm rồi mới biết.”
Trần Hồng Vũ mấy năm nay đã lĩnh giáo được bản lĩnh của Ngô Song, bởi vậy hắn rất tin tưởng quẻ này của Ngô Song, liên tục gật đầu khẳng định: “Quẻ này nhất định là thật! chúng ta mau đi tìm thôi!”
Hai người cười nói đi về phía trước, vừa bước một bước thì đột nhiên một cơn gió thổi tới, bụi cát nhắm thẳng hai người bay tới.
Trần Hồng Vũ không biết là có chuyện gì, chỉ nghĩ là gió nhẹ thổi lên, vội vàng phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại. Còn Ngô Song thì trầm xuống, lập tức bước lên chắn cho Trần Hồng Vũ.
Cô vội phóng chân khí ra ngoài, ngăn trở tất cả cát bụi ở bên ngoài, ôm quyền cất cao giọng nói: “Xin hỏi cao nhân phương nào? Vì sao muốn làm khó chúng tôi?”
Trần Hồng Vũ nghe thấy cô nói như vậy cũng kinh ngạc, đang muốn hỏi là có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi đến nhanh như gió.
Người trẻ tuổi này, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan như đao khắc, thâm thúy lãnh ngạo, đôi mắt dài hẹp, đen lãnh không một chút độ ấm, phảng phất như u linh xuất hiện trước mắt hai người.
Hiện tại rõ ràng là giữa ban ngày, hắn cũng rõ ràng đứng ở trước mặt nhưng toàn thân lại phát ra khí tức lạnh lùng khiến cho người ta cảm thấy hắn đang đứng trong bóng tối âm trầm…
Ngô Song chỉ quét mắt nhìn hắn một cái liền nhận ra, người này tuyệt đối là cao thủ! Bởi vì quanh người hắn có nguyên khí cực kì hùng hậu, Cát khí bao quanh người hắn rất nồng hậu, dĩ nhiên là hắn cũng tu luyện Thiên địa nguyên khí chính tông!
Đây là lần đầu tiên Ngô Song gặp người giống cô, cũng tu luyện Thiên địa nguyên khí , nhưng biểu tình người này đích thực quá lạnh lùng, đến cô cũng không thể đoán được đây là địch hay bạn nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT