Mười tám tháng tám, đã qua Trung Thu ba ngày, đúng lúc là thứ bảy, chính là ngày xuất hành, cầu phúc, khai trương, Nạp Cát là ngày tốt. Vì thế Ngô Song quyết định khai trương Song Nhiên Đường vào ngày này.

Sáng hôm đó khi Ngô Song vừa mở mắt đã thấy mẹ cô khoa tay múa chân với mấy bộ quần áo…

Khi nhìn thấy con gái đã tỉnh, Lưu Hướng Tuyết vội vàng nhờ con gái nhỏ cố vấn: “Hựu Hựu, con xem mẹ nên mặc bộ này thì đẹp? Hôm nay chính là ngày tiệm thuốc của con khai trương, mẹ muốn cấp cho con tinh thần tốt, cho con một chút mặt mũi.”

Hôm nay, Lưu Hướng Tuyết đặc biệt vui vẻ, nàng không ngờ con gái còn nhỏ tuổi như vậy lại có thể mở được tiệm thuốc.

Mặc dù lần đó kiếm 35 vạn từ Trần gia, sau khi mua xong nhà vẫn còn hơn 20 vạn, nhưng nàng luôn không biết nên dùng số tiền đó làm gì, hơn nữa con gái nhỏ còn có hai vị cổ đông lợi hại như vậy…

Nghĩ tới chuyện con gái nhỏ không tốn một phân tiền lại có thể mở được tiệm thuốc lớn như vậy, Lưu Hướng Tuyết thật sự cảm thấy rất tự hào, lại càng vui vẻ hơn.

Ngô Song thấy mẹ tươi cười, tâm tình cũng bay lên.

Mẹ nhìn mấy bộ quần áo kia liền nói: “Mẹ, mẹ xinh đẹp như vậy mặc gì cũng đẹp! Nhưng hôm nay là ngày tốt nên mặc bộ màu tím đỏ, vui mà!”

“Được, vậy thì lấy cái này !” Lưu Hướng Tuyết cười híp mắt thơm con gái một cái, sau đó đi thay bộ quần áo đó.

Mấy năm nay ở trong thôn, nàng chưa mặc đẹp như vậy bao giờ. Bởi vì nàng là cô gái chưa lập gia đình đã sinh “con hoang”, lại có bộ dáng xinh đẹp, nàng sợ bị người đàm tiếu nên chưa bao giờ dám ăn diện cho bản thân mình.

Bây giờ đã chuyển đến thị trấn cùng con gái, nàng mới phát hiện thì ra trong trấn cũng có rất nhiều người mẹ đơn thân, người ta vẫn như thường ăn mặc rất đẹp, vì sao nàng lại phải ủy khuất chính bản thân mình chứ?

Hai mẹ con vừa mới rửa mặt xong, đang chuẩn bị ra cửa thì Cát Trường Phong cùng với Đào Nhiên đến..

Bọn họ hiển nhiên cũng cố ý ăn diện, Cát Trường Phong một thân Đường trang màu đen, vải kia nhìn một cái cũng biết chính là tơ lụa thượng đẳng.

Hôm nay Đào Nhiên cũng không mặc quần áo thể thao mà thay vào đó là một bộ quần áo trắng, tiểu tử này vốn có bộ dáng rất soái, nhưng lần này lại càng lộ ra vẻ anh tư hiên ngang.

Ngô Song thấy Đào Nhiên nhịn không được cũng phải khen: “Đào Nhiên, hôm nay rất được! Về sau ngươi nên thường xuyên mặc như vậy đi, như vậy thì mới xứng là Đại chưởng quầy của Song Nhiên Đường!”

Đào Nhiên nghe thấy Ngô Song nói như vậy không khỏi liếc mắt nhìn cô: “Tiểu dư thúc hôm nay cũng rất được, nhưng vẫn kém xa so với Lưu a di nga! Xem ra tiểu sư thúc thật sự là còn quá nhỏ, muốn phát quang vẫn là chờ lớn rồi mới nói a!”

Ngô Song nghe hắn trêu chọc cũng không tức giận, ai bảo hiện tại cô vẫn là một tiểu loli chứ? Muốn so sắc với mẹ, tấc nhiên là so không được rồi.

Nhưng trẻ con cũng có cái lợi của trẻ con, bởi vì hôm nay khai trương Song Nhiên Đường phải cắt băng, hắc hắc, cô muốn đẩy Đào Nhiên ra làm tiêu điểm cho mọi người hướng tới! Về phần bản thân cô, đương nhiên là trốn ở sau màn tiếp đãi mấy người quen là được rồi.

Đào Nhiên còn chưa quyết định chuyện này đâu, khi đi tới cửa Song Nhiên Đường, khi bị mọi người bao vây hắn mới phát hiện, bản thân mình lại bị tiểu sư đùa giỡn rồi!

Bất quá Song Nhiên Đường là sự nghiệp của hai người, Ngô Song trốn rồi thì hắn đành phải ở lại ứng phó tràng diện này thôi. 

Cũng may có hai người Trần Viễn Kiều và Diệp Tử Hy ở đó nếu không hắn nhất định sẽ luống cuống tay chân.

Chín giờ ở sảnh chính, giờ lành đã tới, bảng hiệu Song Nhiên Đường được treo lên, trước cửa lập tức đốt pháo tưng bừng.

Mọi người ào ào đến chúc mừng Trần Viễn Kiều với Diệp Tử Hy, đồng thời còn muốn đến xem vị “Đào lão bản” rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Hai người Trần Diệp tấc nhiên sẽ không giới thiệu chi tiết, chỉ nói Đào Nhiên sư xuất danh môn, mong mọi người về sau nhất định phải chiếu cố sinh ý của Song Nhiên Đường.

Bọn họ không hỏi thăm được cũng có chút thất vọng. Chỉ có Từ lão đại là biết nội tình bên trong, hắn đã sớm chạy đi làm thân với Ngô Song rồi…

Lần này Từ lão đại thật sự rất hối hận, hắn không ngờ Ngô Song tuổi nhỏ như vậy đã mở được cửa tiệm.

Sớm biết Ngô Song muốn mở tiệm, hắn nhất định sẽ góp phần. Đáng tiếc hắn đến chậm, hiện tại thì không thể góp nữa rồi.

Dựa vào nhãn lực của Từ lão đại, hắn biết tương lai của Ngô Song nhất định sẽ rất sáng lạn. Không nói chuyện Ngô Song có linh nhãn, thì chỉ cần có Cát Trường Phong, Trần Viễn Kiều cùng Diệp Tử Hy chống lưng thì cô có thể không phát đạt sao?

Nghĩ tới chuyện bản thân bỏ lỡ cơ hội hợp tác với Ngô Song, Từ lão đại rất hối tiếc, cho nên hiện tại hắn đang dụ dỗ Ngô Song đây: “Hựu Hựu, gần đây bác muốn làm một chút sinh ý, không biết cháu có hứng thú làm cùng bác không?”

Ngô Song cười nói: “Bác Từ, bác muốn làm sinh ý gì? Cháu nhỏ như vậy có thể mở một tiệm thuốc cùng với Đào Nhiên đã cố lắm rồi, những cái khác cháu không biết gì đâu.”

Từ lão đại lắc đầu liên tục: “Hựu Hựu cháu sai rồi , tiệm thuốc này cháu căn bản không cần quan tâm, cháu hợp tác với bác mới thật sự kiếm được nhiều tiền! Gần đây bác có một người bạn chuẩn bị đến Myanmar đào nguyên thạch, bác cũng muốn đi xem. Đến lúc đó cháu đi cùng bác, bác bỏ tiền, cháu chỉ cần ngồi chọn thạch, lợi nhuận thì bác nhường cháu nhiều hơn, thế nào?”

Ngô Song sửng sốt, cô không nghĩ tới chuyện Từ lão đại muốn đi đổ thạch!

Trò đổ thạch này, kiếp trước cô cũng đã nghe nói qua một chút. Có người có thể trở tỷ phú, cũng có người phá sản chỉ sau một đêm, trò chơi này quá tàn khốc, kinh nghiệm cùng với kỹ xảo đều không có tác dụng bằng vận khí, cho nên mới gọi là "cược".

Ngô Song có thể nhìn được linh khí thưởng cổ nhưng cô cũng không biết bản thân mình có thể nhìn ra được bí mật của nguyên thạch hay không thì không chắc. Nếu cô có thể nhìn được thì cái này đúng là sinh ý cực lớn, nhưng hiện tại cô không muốn hợp tác với Từ lão đại.

Thứ nhất, hiện tại cô vẫn còn quá nhỏ, cô không muốn xa mẹ quá sớm.

Thứ hai, linh nhãn đã khiến cô bị chỉ trích nhiều rồi nên cô cũng không muốn lặp lại nữa.

Hơn nữa cô cũng không muốn khiến cho Từ lão đại quá hy vọng ở cô.

Cho nên Ngô Song lắc đầu, giả bộ ngây thơ nói: “Bác Từ , bác đang nói cái gì vậy? Cháu không hiểu, hiện tại cháu chỉ muốn tiệm thuốc này kinh doanh đàng hoàng là được rồi. Tiệm thuốc này cháu chỉ theo chân chơi đùa thôi, ông chủ thực sự chính là Đào Nhiên, bác không thấy giấy phép kinh doanh đều ghi tên hắn sao?”

Từ lão đại còn muốn khuyên nhưng Ngô Song lại nghe không hiểu.

Hai người đang nói thì Trần Viễn Kiều tiến vào.

Nghe thấy Từ lão đại muốn đi đổ thạch, Trần Viễn Kiều khuyên nhủ: “Tiểu Từ, chuyện kia tốt nhất ngươi đừng làm, ngươi không hiểu gì, một mình xông vào nhất định sẽ ngã bễ đầu chảy máu, cho nên không cần phải hao tâm phí của.”

Từ lão đại vốn còn muốn trông cậy vào “Linh nhãn” của Ngô Song nhưng hiện tại Ngô Song không đi, hắn cũng không dám đi "cược". Hơn nữa Trần Viễn Kiều đã lên tiếng, Từ lão đại cũng không dám nghĩ đến chuyện này nữa, đành phải thôi.

Song Nhiên Đường cứ như vậy oanh liệt treo bảng hiệu ở Phượng Vĩ huyện.

Mới đầu mọi người đi Song Nhiên Đường mua thuốc, đều là muốn đến mua linh dược tổ truyền Diệp thị. Nhưng dần dần, mọi người đến mua thuốc do Song Nhiên Đường tự chế, thuốc cho Đào lão bản chế dùng còn tốt hơn so với Diệp thị. Chính vì thế mà Song Nhiên Đường ở Phượng Vĩ huyện có danh khí vang dội.

Mới đầu khách trong tiệm còn thưa thớt, không đến nửa năm thì khách ngày càng đông, thậm chí còn có người ở nơi khác đến tận nơi để mua thuốc.

Ở tình huống nóng bỏng như vậy, sau một năm, Song Nhiên Đường đã có chi nhánh ở tỉnh thành. Đương nhiên hoạt động trong tỉnh thành đều do Trần Viễn Kiều quản lí.

Hiện tại chỉ bằng một người Đào Nhiên thì tuyệt đối không thể chế được nhiều thuốc như vậy, cho nên Song Nhiên Đường đã chiêu một một ít sinh viên tốt nghiệp Học Viên Trung Y tới. Ngô Song đem tất cả bọn họ viết thành đệ tử ngoại môn của Vọng Tiên Môn. Nếu bọn họ thể hiện tốt thì có thể trở thành đệ tử thân truyền của Ngô Song hoặc Đào Nhiên.

Cát Trường Phong mỗi khi thấy bọn họ còn nhỏ tuổi mà đã có một dàn đệ tử thì ông không khỏi muốn bật cười không ngừng.

Mặc dù Ngô Song nháo một trận lớn như vậy nhưng số đệ tử ngoại môn của Vọng Tiên Môn càng ngày càng nhiều, thế nhưng lại ẩn chứa dấu hiệu sự hưng vượng của sư môn nên ông cũng không quản nhiều.

Kỳ thật năm đó sau khi Ngô Song kêu ông câu “sư phụ” kia, ông liền tính mệnh lý của Ngô Song. Bởi vì ông thấy được hy vọng chấn hưng sư môn từ cô bé nên ông mới sảng khoái nhận tiểu đồ nhi này.

Đảo mắt đã qua tám năm, Song Nhiên Đường trong toàn tỉnh đã mở được 18 chi nhánh, hơn nữa ở các tỉnh thành toàn quốc đều có một quán, Luyện Dược Sư trong Song Nhiên Đường cũng đã tăng đến hơn 500 người.

Nhiều người như vậy, tấc nhiên là không thể ở hết trong tiệm được nên bốn cổ đông đã mở một xưởng chế thuốc, những Luyện Dược Sư kia liền biến thành nhân viên công xưởng, cho nên từ đó vấn đề thiếu thuốc đã được giải quyết.

Đương nhiên khi ở trong Dược xưởng, bọn họ bị theo dõi vô cùng nghiêm khắc, Ngô Song tuyệt đối không cho phép người nào làm bẩn bảng hiệu của Song Nhiên Đường.

Nói tới chuyện Song Nhiên Đường thì tuy Ngô Song là người đề nghị thành lập, nhưng trong quá trình phát triển mấy năm nay, Ngô Song lại chính là người xuất lực ít nhất.

Cô chỉ cần đem phương thuốc nói cho Đào Nhiên nghe là được, còn lại phần chế dược do Đào Nhiên phụ trách, kinh doanh do Trần gia đảm nhiệm, dược liệu thì do Diệp Tử Hy cung cấp. Cô quả thực giống người đi theo ăn ké lại còn là người có cổ đông lớn nhất nữa…

Nhưng lại không ai thầm oán cô, cũng không ai đỏ mắt đòi lợi nhuận của cô, tất cả mọi người đều quan tâm tới cô.

Mà hai người Trần, Diệp đều không để ý đến chút tiền ấy, chỉ vì muốn có quan hệ tốt với sư môn của cô. Còn Đào Nhiên, hắn nhìn Ngô Song từ từ lớn lên, đối xử với Ngô Song giống như em gái, huống chi thân phận của Ngô Song vẫn là sư thúc, nhiều khi hiếu kính một chút thì có cái gì là không tốt chứ?

Bởi vì ba người bọn họ rất yêu thương Ngô Song, thanh danh của Song Nhiên Đường tuy càng ngày càng thịnh nhưng cũng rất ít người biết ông chủ thực sự của Song Nhiên Đường là Ngô Song. Ngay cả lão sư, bạn học cô gặp hàng ngày cũng ít ai biết được bí mật này.

Tây Nguyên năm 2000, nghỉ hè, sau khi tốt nghiệp Sơ Trung, lại sắp chuẩn bị khai giảng lên cao trung!

Nếu không phải do mỗi lần nhảy lớp Lưu Hướng Tuyết đều rất lo lắng nếu không cô đã lên Đại Học lâu rồi!

Trong tám năm nay, cô không chỉ kinh doanh tốt tiệm thuốc kia mà còn học được hết tri thức trong bí giấu kia. Tuy không dám nói là đã học được tất cả nhưng ít ra hiện tại cô không cần triệu hồi bí giấu cũng có thể tính mệnh, bói toán, chữa bệnh, chữa thương cho người khác.

Thậm chí, cô đã học hết nội dung trong chữ “Nghệ” kia, dù sao chương trình học trong trường kia cô cũng không cần phí thời gian nên hầu hết cô đều dùng thời gian học cái này.

Mấy năm nay, Cát Trường Phong vẫn không rời đi. Vốn ông tính sẽ ở lại Hoàn Tỉnh tầm ba năm rưỡi nhưng vì có Ngô Song ở đây nên ông mới dừng chân ở lại đây.

Tiểu đồ nhi này đã học hết bản lĩnh của ông, thậm chí có một số thứ lĩnh ngộ còn hoàn hảo hơn bản thân ông, Cát Trường Phong cảm thấy rất vui mừng, đối với đồ nhi này càng ngày càng yêu thích, giống như bảo vật trong lòng vậy.

Nghỉ hè hôm sau, Ngô Song trực tiếp vác hành lý chạy đến ở với sư phụ.

Hai năm qua cứ đến kỳ nghỉ là cô lại ngốc ở bên cạnh sư phụ, bởi vì ở đây cô có thể yên tâm tu luyện, còn có thể tranh luận cùng sư phụ cùng Đào Nhiên. Nếu là ở nhà cô rất sợ mẹ sẽ nhìn thấy cái gì đó, còn có cả nhóm người nào đó phiền chết.

Cái nhóm người nào đó tên là Trần Hồng Vũ.

Mấy năm nay mỗi khi đến ngày nghỉ, Trần Hồng Vũ đều đến nhà cô chơi, tấc nhiên là kèm theo quà…

Như vậy thì cũng không phải nói nhưng tên tiểu tử này đối xử với cô càng ngày càng ân cần, cái loại quan tâm này quả thực khiến cô gia tăng áp lực lớn như núi!

Kỳ thật Ngô Song hiểu tấm lòng của hắn, thiếu niên mà ai mà chả có mối tình đầu. Nhưng mà…Ngô Song từ nhỏ đến lớn chỉ coi hắn là em trai mà đối đãi, hiện tại hắn chẳng qua mới 17 tuổi thì biết cái gì chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play