Ngày 23 tháng 8, chiều hôm đó, Ngô Song mới từ chỗ sư phụ trở về, còn chưa vào đến nhà thì cô thấy trong nhà rất náo nhiệt, có rất nhiều người ở trong nhà nói chuyện.
Ngô Song cảm thấy có chút kỳ lạ, bình thường trong nhà chỉ có mẹ với bà, sao hôm nay lại có nhiều người như vậy? Tính một chút, hình như sắp đến ngày mợ cả sinh, chẳng lẽ nhóm bác bá đến?
Sau khi Ngô Song gia nhập vào Vọng Tiên Môn thì sau mấy ngày cô liền lấy cớ mang bà ngoại đến đây ở, lúc đấy nhóm bác bá không ai dám nói câu gì. Cho nên hiện tại Lưu thái thải ở cùng với mẹ con hai người các cô.
Ngô Song có nhiều nghi hoặc đi đến đẩy cửa vào nhà, đi vào cô liền nghe thấy tiếng cười của Văn Tĩnh: “Hựu Hựu về rồi!”
“Ừ.” Ngô Song gật đầu với Từ Văn Tĩnh, lúc này mới phát hiện trong nhà không chỉ có nhà Văn Tĩnh, mà còn có cả Trần Viễn Kiều với Trần Hồng Vũ, khó trách trong nhà lại náo nhiệt như vậy!
Hơn nửa năm qua, Trần Hồng Vũ cao hơn rất nhiều, cũng thành thục hơn trước rất nhiều. Trước kia hán chính là một tiểu shota hoạt bát, hiện tại tiểu shota này khiến cho người ta cảm thấy giống một thiếu niên ổn trọng.
Có lé, áp lực sẽ khiên người ta trưởng thành nhanh hơn…
Ngô Song nghe nói Âu Dương Hải vẫn chưa bắt được, nửa năm nay người Trần gia cũng không dám lơ là cảnh giác. Chỉ tiếc tên kia che giấu quá sâu, dù là cảnh sát hay người Trần gia vẫn không không tìm thấy hắn.
Thấy Ngô Song về, Trần Hồng Vũ cười sáng lạn nhìn cô: “Ngô Song, ngươi trở lại? Ta đã sớm muốn đến tìm ngươi, chỉ là vừa nghỉ hè ta phải cùng mẹ đi ra nước ngoài, mới trở về không lâu. Ta có mua quà cho ngươi không biết ngươi có thích không?”
Nói xong, Trần Hồng Vũ lấy ra một hộp quà đưa cho Ngô Song.
Ngô Song mở ra liền nhìn thấy đó là một đôi búp bê Barbie đáng yêu.
Nếu như Ngô Song là một đứa trẻ con chân chính, nhất định sẽ thích món quà này. Nhưng cô không phải nên chỉ có thể mỉm cười cảm ơn, khách khí nhận lấy.
Trần Hồng Vũ thấy bộ dạng không thích lắm, nụ cười trên mặt chợt tắt.
Cậu vừa định hỏi cô thích gì, lần sau mua nữa, thì Từ Văn Tĩnh đã cướp lời cậu, hét lớn: “Hựu Hựu, đây là đồ mà Tiểu Vũ mua từ nước ngoài a, ta rất hâm mộ, ngươi không vui sao? Nếu như ngươi không thích thì không bằng cho ta đi? Ta lấy gì đó đổi với ngươi, được không?”
Ngô Song không quan trọng, cô chẳng qua ngại chuyện tặng quà của Trần Hồng Vũ cho người khác trước mặt hắn, nên cô mới hỏi ý kiến Trần Hồng Vũ: “Tiểu Vũ, ta có thể tặng cái này cho chị Tiểu Tĩnh có được không?”
Sắc mặt Trần Hồng Vũ nhất thời thay đổi, cậu nổi giận đùng đùng: “Tùy ngươi, dù sao nó cũng là đồ của ngươi.”
Ngô Song đang bị Từ Văn Tĩnh quấn nên cũng không nhìn thấy sắc mặt của cậu, nghe cậu nói vậy, Ngô Song liền tặng cho Từ Văn Tĩnh.
Từ Văn Tĩnh hoan hô một tiếng nhận lấy: “Oa, tốt quá, Barbie về nhà ta rồi!”
Tuy mọi người nghe ra được giọng điệu của Trần Hồng Vũ không vui nhưng cũng ngượng ngùng nói chuyện, dù sao chuyện này cũng chỉ là một chuyện cỏn con thôi!
Cơm chiều do Từ lão đại mời khách, nhà Ngô Song với ông cháu Trần gia cũng tới.
Hiện tại, Từ lão đại với Trần Viễn Kiều rất quen thuộc, dựa vào quan hệ với Trần gia, nửa năm nay hắn buôn bán không thiếu tiền Vì vậy, hắn mời khách, mọi người không ai khách khí.
Trong bữa cơm, Trần Hồng Vũ muốn nói chuyện với Ngô Song thì đều bị Văn Tĩnh đoạt đi.
Đối với chuyện nước ngoài,Từ Văn Tĩnh rất tò mò, cho nên có đặc biệt nhiều vấn đề muốn hỏi nên cậu không có cơ hội nói chuyện với Ngô Song, tâm tình không khỏi càng thêm buồn bực.
Nếu là lúc trước, cậu nhất định không thèm nhìn Văn Tĩnh, nhưng nửa năm nay cậu trải qua rất nhiều chuyện, tâm lý càng ổn trọng cho nên cậu mới có thể chịu đựng sự tò mò của Văn Tĩnh. Hơn nữa Từ Văn Tĩnh là bạn tốt Ngô Song, cậu cũng không muốn lưu lại ấn tượng vô lễ trước mặt Ngô Song.
Đến khi bữa ăn kết thúc thì Trần Hồng Vũ mới tìm được cơ hội nói chuyện cùng với Ngô Song, cậu nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình: “Ngô Song, tháng chín chắc ngươi đi học rồi nhỉ? Đến tỉnh thành học thế nào? Ngươi có thể ở nhà chúng ta, ăn, mặc, ở, đi lại do nhà chúng ta lo, coi như là báo đáp ân cứu mạng của ngươi.”
Ngô Song còn không muốn đi học đâu, đến tỉnh thành? Càng không hứng thú! Cô chỉ muốn học hỏi sư phụ nhiều một chút, sau đó học hết kiến thức trong bí giấu. Về phần sách tiểu học, đối với cô mà nói, còn cần sao?
Cô lắc đầu cười nói: “Tiểu Vũ, cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta muốn ở bên cạnh mẹ với bà ngoại, cháu học ở đây là được rồi!”
Bị cự tuyệt, sắc mặt Trần Hồng Vũ tối sầm. Hắn muốn nói nữa nhưng bị ông nội kéo lại.
Trần Viễn Kiều cười nói: “Tiểu Vũ, Tiểu Ngô tiên sinh còn muốn học hỏi cùng với Cát tiền bối, sao có thể đến tỉnh thành được? Con đừng nói lung tung.”
Trần Hồng Vũ rũ mắt, tâm tình càng ngày càng hỏng bét.
Nếu đã nói đến đây đề tài, Ngô Song dứt khoát hướng Từ lão đại hỏi: “Bác Từ, Trần lão nói đúng, cháu còn cần học hỏi sư phụ nhiều nhiều. Chuyện đi học, cháu muốn vượt 3 lớp, cháu muốn học cùng một ban với chị Tiểu Tĩnh, bác có thể giúp cháu không?”
Từ Văn Tĩnh vừa nghe thấy cô nói như vậy, nhất thời bị giật mình nhưng lại cao hứng, liên tục thúc giục ba ba hỗn trợ.
Từ lão đại kinh ngạc một chút liền gật đầu : “Chuyện nhỏ, bác có quen với một phó hiệu trưởng. Nhưng Hựu Hựu lợi hại như vậy, nửa năm đã có thể học xong chương trình 2 năm rồi sao?”
Ngô Song nhĩ, chuyện này thì có cái gì lợi hại chứ? Cô có thể học luôn đại học cũng được! Chỉ là không muốn dọa mọi người nên cô mới học cùng Văn Tĩnh trước.
Chờ cô tới trường học thể hiện “Thông minh tài trí” đi, cô còn muốn nhảy lớp liên tục cơ!
Chuyện đi học cứ quyết định như vậy đi, sau khi ăn cơm chiều xong, Ngô Song mới nhớ đến chuyện của mợ cả, cô muốn nói chuyện này với mẹ và bà ngoại. Nhưng cô chưa nói thì bà ngoại đã nói trước.
Lưu thái thaisnois với Lưu Hướng Tuyết: “Tam nha, ta tính chị dâu con cũng sắp sinh rồi, ta muốn đem nó đến nhà ở vài ngày, sau đó mới đi bệnh viện, con thấy có được không?”
Lưu Hướng Tuyết sửng sốt, nàng cảm thấy một khi đại tẩu tới ở thì các chị kia nhất định cũng sẽ tới, đến lúc đó chỉ sợ ai cũng muốn đến, vậy trong nhà chỉ sợ không biết loạn thành cái thể loại gì?
Nhưng thấy lão nương để ý như vậy, nàng cũng không dám nói không.
Ngô Song thấy thái độ của mẹ, vội vàng nói: “Bà ngoại, kỳ thật con cũng định nói với mọi người chuyện này, hôm nay con mời sư phụ tính một quẻ cho mợ cả, tính ra mợ ấy sẽ sinh non cho nên con thấy bà vẫn nên khuyên họ đến viện luôn đi.”
Lưu Hướng Tuyết với Lưu thái thái biết, vị Cát tiền bối kia không chỉ có y thuật cao minh, lại tinh thông học lễ cho nên người Trần gia mới coi trọng như vậy!
Nghe Ngô Song nói, Lưu thái thái hoảng sợ: “Hựu Hựu, sư phụ con nói mợ con sẽ sinh non thật sao?”
“Vâng, đúng như vậy!” Ngô Song ngiêm túc gật đầu.
Kỳ thật quẻ này là do chính cô bấm ngón tay biết, nửa năm qua cô thường bắt chước cử chỉ Lôi Phong, giúp người làm niềm vui, sáu chữ trong bí giấu tất cả đã được cô thắp sáng, chữ “Bặc” kia là đại biểu cho bói toán hỏi quẻ cho nên cô đã học xong bói toán.
Mà chữ “Nghệ” cuối cùng kia là các loại cầm kỳ thi họa đầy đủ, còn bao gồm tri thức giám định đồ cổ, ngọc thạch, trân bảo.
Cho nên bây giờ, đừng nhìn Ngô Song cô nhỏ tuổi, cô học cái gì cũng toàn diện, chỉ sợ tri thức của Cát Trường Phong cũng không bằng cô.
Lưu thái thái nghe Ngô Song nói như vậy làm sao có thể yên tâm được? Vội vàng thúc dục Lưu Hướng Tuyết nói: “Tam nha, nhanh gọi điện thoại cho đại ca ngươi đi, kêu hắn mau đưa Đông Mai đến bệnh viện đi!”
Hiện tại nhà Ngô Song đã có điện thoại, vì muốn liên hệ cùng với họ nên hai anh em Lưu Hướng Quốc cũng lắp điện thoại.
Vừa gọi điện thoại xong hôm trước, sáng hôm sau, Trang Đông Mai đã được đưa vào bệnh viện huyện.
Ngô Song nhìn dáng vẻ khẩn trương của bác cả, cô cũng không nói nhiều, ăn điểm tâm xong cô lại tiếp tục đến nhà sư phụ.
Kỳ thật ngày hôm qua cô tính ra quái tượng là hữu kinh vô hiểm, nói cách khác, Trang Đông Mai mặc dù sẽ sinh non cũng sẽ không gặp chuyện không may. Cô sở dĩ không nói chuyện này, chính là cố ý muốn bác cả khẩn trương một chút.
Nếu là bọn họ không khẩn trương, sau này làm sao mà cảm kích nhắc nhở của cô nữa chứ?
Tuy chuyện tháng riêng đã qua lâu rồi nhưng mỗi khi nhớ tới lúc đó bác cả cũng có mặt nên Ngô Song vẫn khó chịu, cho nên lần này cô muốn cho họ một chút khiển trách.
Chạng vạng ngày hôm sau, Ngô Song vừa từ chỗ sư phụ trở về thì đã nghe được tin tức, mặc dù sinh non nhưng mợ cả sinh em bé rất thuận lợi.
Tuy nói sinh non một tháng nhưng mẹ con Trang Đông Mai đều bình an khỏe mạnh. Nhìn thấy con trai bình an, Lưu Hướng Quốc kích động đến hai mắt đỏ hoe.
Ngô Song đền thăm thì Lưu Hướng Quốc nhìn con trai nhỏ rồi nói với cô: “Hựu Hựu, lần này may là có cháu nhắc nhở. Bác cả cũng không biết nên tạ ơn như thế nào, cháu có thể đặt cho em họ một cái tên không?
Ở nông thôn, đặt tên là chuyện lớn, ngoại trừ trưởng bối với người có đức cao vọng trọng thì những người khác không có tư cách đặt tên cho trẻ con.
Ngô Song vừa nghe những lời này thì biết bác cả thật sự cảm thấy áy náy đối với cô.
Cô cũng không muốn gây khó dễ cho bác cả nên liền lắc đầu: “Bác cả, cháu làm sao có thể đặt tên cho em họ được? Vẫn là bác tự đặt cho em họ thôi.”
“Không, cái này cháu đặt đi, bác tin tưởng cháu.” Lưu Hướng Quốc kiên trì nói.
Nửa năm qua nay, ông cảm thấy rất áy náy đối với em gái và cháu gái nhỏ. Hiện tại vì có cháu gái giúp đỡ nên con trai ông mới có thể bình an sinh ra, lần này đối mặt với cháu gái ông không được tự nhiên lắm.
Trang Đông Mai nằm trên giường cũng nói: “Hựu Hựu, cháu mau nói một cái đi, không thì đặt nhũ danh cũng được.”
Ngô Song biết được ý tứ này của hai người bọn họ, mà bà ngoại đứng một bên cũng không phản đối, cô nghĩ ngợi một chút mới lên tiếng: “Nếu mọi người đều nói như vậy thì cháu đặt cho em trai một nhũ danh vậy. Em trai Ngũ Hành thiếu thủy thiếu mộc, gọi là Lâm Lâm đi, lưu vân song mộc.”
“Lâm Lâm, tên này thật là hay!” Trang Đông Mai tán thưởng đứng lên đầu tiên.
Lưu Hướng Quốc cũng gật đầu liên tiếp: “Hay lắm, cám ơn Hựu Hựu.”
Tiểu tử trên giường còn chưa mở mắt nhưng thằng bé hình như cũng cảm nhận được gì đó, thế nhưng khi Ngô Song nói ra cái tên Lâm Lâm thì tay nhỏ động động.
Ngô Song nhìn thằng bé như vậy, oán khí trong lòng nhà Lưu Hướng Quốc đột nhiên biến mất hết.
Kỳ thật chuyện này có cái gì to tát đâu? Đối với chuyện kiếp trước cực khổ mà nói, đời này cô sống rất tốt, cô không cần phải so đo với bác cả đâu.
Chỉ là cô có thể dễ dàng tha thứ cho nhà bác cả nhưng tuyệt đối không dễ tha thứ cho nhà bác hai!
Hôm Trang Đông Mai xuất viện, vào đúng này 31 tháng 8, đúng ngày Ngô Song cần đến trường nên mẹ con cô đều không đến tiễn nàng.
Sáng sớm hôm sau Ngô Song vừa mới dậy liền thấy Lưu Hướng Tuyết rất khẩn trương.
Nàng chốc lát hỏi: “Hựu Hựu, com có muốn mang cặp sách không?”
Chốc lát lại hỏi: “Hựu Hựu, con thuộc lòng tính toán chưa?”
…
Thấy mẹ khẩn trương như vậy, Ngô Song thật sự rất muốn cười. Từ lão đại đã giúp cô tạo quan hệ nên hôm nay cô chỉ cần đến trường làm bài thi là được. Nhưng bằng kiến thức của mình, cô còn sợ khảo hạch nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT