Sau một màn to nhỏ ở phòng khám, Ngô Song đã ở nhà được ba ngày .

Về nhà vào buổi chiều hôm đó, trong trí nhớ của mình cô nhớ đó là căn nhà tường đất mái ngói, có cảm giác quen thuộc khó tả, Ngô Song kích động nên buổi tối gần như ngủ không yên.

Làm sao có thể không hưng phấn? Nhìn trên lịch ngày rõ ràng là “Tây Nguyên ngày 5 tháng 1 năm 1993”, Ngô Song nghĩ. Cô biết rõ thế giới này 20 năm sau như thế nào, xã hội phát triển, chỉ cần thuận theo tự nhiên, nắm lấy cơ hội, cô nhất định có thể khiến mẹ cùng bà ngoại thay đổi vận mệnh?

Buổi đầu tiên trở về quá khứ, nhớ lại tất cả phương hướng làm giàu, Ngô Song rất hưng phấn.

Nhưng đã ba ngày trôi qua, cảm giác vui sướng khi được sống lại dần dần tan biến, Ngô Song không khỏi có chút mờ mịt.

Năm này kinh tế đất nước phát triển mạnh. Năm này có rất nhiều người đi xuống, phất lên rất nhanh nhưng đối với Ngô Song mà nói lại không có tác dụng gì.

Cô hiện tại mới là một tiểu loli 6 tuổi, dù cô có được trí nhớ của kiếp trước, dù cô có thể biết trước tương lai, cô lại không thể thay đổi chuyện gì a?

Ngoài trời tuyết lại rơi, Ngô Song tựa đầu vào kệ cửa sổ nhìn bên ngoài phiêu phiêu sái sái bông tuyết, nhịn không được thở dài một hơi.

Khi mới bắt đầu trùng sinh về thơ ấu cô vui vẻ không thôi, nhưng bây giờ, nhìn bản thân mình bé nhỏ không thể hỗn trợ bà ngoại làm việc, Ngô Song không khỏi có chút chán ngán thất vọng.

Lưu thái thái từ đại môn bên ngoài tiến vào, trong tay xách một cái xô nhỏ màu đỏ.

Thấy Ngô Song tựa đầu vào cửa sổ, cửa sổ còn mở một nửa, Lưu thái thái lập tức trợn mắt nói: “Hựu Hựu, sao cháu nằm sấp ở đó? Nhanh đóng cửa sổ lại,vết thương của cháu còn chưa khỏi, trời còn lạnh a ?”

“Bà ngoại, vết thương của cháu không sao, cháu cũng không thấy lạnh. Bà về sau không cần cho nấu ăn cháu, cháu ăn cái gì cũng được.”

Ngô Song không nghĩ muộn thế này mà bà ngoại trở lại, cô vẫn ngoan ngoãn đóng cửa sổ lại.

Hai ngày nay, bà ngoại quả thực xem cô như một bệnh nhân, bắt cô nằm trên giường nghỉ ngơi. Ngoại trừ đánh răng rửa mặt, đi WC ở ngoài, bà ngoại liền không cho cô ra khỏi phòng.

Không chỉ như thế, bà ngoại còn muốn bồi bổ dinh dưỡng cho cô. Trong nhà có hai con gà mái, giết hai con còn ngại không đủ, lại đi hồ cá trong thôn mua cá!

Trong nhà điều kiện kém, bình thường nếu không phải cuối năm, gà và cá căn bản không nỡ tiếc ăn. Hai ngày nay bà ngoại mua cho nàng ăn, mợ hai đã sớm ghen tị mà nói này kia. May mắn là đã phân nhà , bằng không, khẳng định lại có một trận tranh cãi ầm ĩ.

Bất quá mợ hai không ồn ào , liền trực tiếp bảo Lưu Tiểu Bảo sang đó ăn cơm.

Lưu Tiểu Bảo tới, Chiêu Đệ cùng Đến Đệ hai chị họ, tự nhiên cũng muốn qua đấy.Ba người đó ăn như lang báo nếu Ngô Song thực sự là một đứa bé thì cô sẽ cảm thấy có người đang muốn cướp đồ ăn của cô, nhưng hiện tại Ngô Song là một người phụ nữ 25 tuổi đội lốt tiểu loli 6 tuổi a, cô còn lâu mới so đo với lũ tiểu tử này? Cô chỉ đau lòng bà ngoại vì mình vất vả.

Lưu thái thái vào phòng đặt xô nhỏ xuống đất đi tới sờ đầu Ngô Song, cảm thấy ấm ấm mới yên tâm, nhưng vẫn dặn dò cô: “Không lạnh cũng không cần mở cửa sổ, bên ngoài trời lạnh lắm”

“Bà ngoại, cháu biết rồi .” Ngô Song ngoan ngoãn gật đầu, nhìn cái xô nhỏ đựng cá hai ngày trước còn nhiều, nàng không khỏi có chút đau lòng: “Bà ngoại, cháu không sao đâu, bà không cần phải mua nhiều cá nữa đâu? Lần sau đừng mua , cháu không thích ăn cá đâu!”

“Mẹ cháu hôm nay trở về, bà cố ý mua nhiều một chút .” Lưu thái thái sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu gái, bà nở nụ cười hiền lành.

Ngô Song vẫn còn đang đau lòng vì ví tiền của bà ngoại, nghe nói

mẹ cô muốn trở về , nhất thời vui vẻ ánh mắt lóe sáng: “Mẹ muốn trở về ? Thật tốt quá!”.

Lúc còn nhỏ, cô có thể cùng mẹ ở một chỗ kỳ thật rất ít.

Lưu Hướng Tuyết thời trẻ đi làm ở xưởng may trên thị trấn, trong xưởng ba ngày tăng ca, cho nên Lưu Hướng Tuyết bình thường đều ở lại kí túc xá, chỉ có lúc nghỉ ngơi mới có thời gian về nhà thăm con gái.

Lần này lẽ ra Lưu Hướng Tuyết còn muốn ở lại vài ngày nữa mới về, nhưng Lưu thái thái thấy Ngô Song hai ngày nay ỉu xìu , liền gọi điện thoại cho Lưu Hướng Tuyết, Lưu Hướng Tuyết nghe xong vội vàng thay ca người khác rồi về nhà.

Nghe nói mẹ trở về, Ngô Song đứng ngồi không yên.

Trong trí nhớ của cô, hình ảnh của mẹ gần như tất cả đều dừng lại vào khoảng thời gian mẹ sinh bệnh. Mà bây giờ mẹ còn trẻ tuổi, còn khỏe mạnh, ngẫm lại liền làm cho nàng kích động.

Kỳ thật mẹ sinh bệnh cũng đều là bởi vì nàng.

Mẹ cô vốn làm ở xưởng may, cơ thể vẫn rất tốt . Nhưng khi cô học sơ trung mẹ vì muốn cô có cuộc sống tốt hơn liền đi làm ở một nhà máy hóa chất. Nhà máy hóa chất tiền lương rất cao, nhưng do có một lần sự cố bạo tạc, khí độc thoát ra ngoài, toàn xưởng hơn nửa công nhân đều trúng độc , mẹ cô bất hạnh cũng ở trong đó.

Sau này nhà máy hóa chất đóng cửa, tiền bồi thường còn chưa đủ trả tiền trị liệu chữa bệnh cho mẹ cô , lúc ấy trong nhà lại không có tiền cho mẹ trị liệu triệt để, vì thế thân thể của mẹ liền bị sụp đổ.

Nhớ kiếp trước mẹ nằm trên giường bệnh tiều tụy bất lực, Ngô Song đáy mắt ùa lên một tầng hơi nước, cô âm thầm phát thuệ, đời này, cô nhất định không thể để cho mẹ cô vất vả nữa! Cô nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình.

Nhìn thấy Ngô Song dưng dưng nước mắt , Lưu thái thái không khỏi cười : “Ngươi tiểu nha đầu này, hai ngày trước không cho ta nói cho mẹ ngươi biết, nhìn xem, vẫn là nhớ mẹ đi?”

“Đúng a, cháu rất nhớ mẹ …” Ngô Song cúi đầu lau mắt, đáy lòng có vô số hồi ức phiên nhau ùa về.

Bà ngoại không biết cô là trùng sinh , cho nên bà ngoại liền không thể biết cô nhớ mẹ như thế nào.

Không phải là nửa tháng cô chưa gặp mẹ, mà là 10 năm rồi cô chưa được gặp mẹ, dù muốn cũng không thể gặp.

Sống lại ngày đầu tiên, vì không muốn khiến mẹ lo lắng, cô có thể ra vẻ kiên cường chờ đợi . Nhưng bây giờ nghe được mẹ sắp về tới, cô hận không thể mọc cánh đi đón mẹ! Bà ngoại chắc chắn sẽ không cho cô chạy đến , cô chỉ có thể ở trong phòng trông mòn con mắt.

Đúng lúc này thì Lưu Đến Đệ từ bên ngoài chạy vào, một bên chạy một bên kêu: “Hựu Hựu, cô út đã về rồi, cô út mua đường, nhớ chia cho ta một ít nhá!”

Lưu Đến Đệ là con gái thứ hai của bác cả Lưu Hướng Quốc, lớn hơn Ngô Song 3 tuổi, bình thường đối với Ngô Song không tốt lắm nhưng mỗi lần Lưu Hướng Tuyết về nhà thì nàng luôn là ân cần chạy tới cùng Ngô Song tỷ muội tình thâm, bởi vì nàng muốn những món quà ăn vặt mà Lưu Hướng Tuyết mua kia.

Ngô Song không thích người chị họ này nhưng lúc này nàng thực vui vẻ vì tin tức Lưu Đến Đệ đem tới, lập tức lập tức vui vẻ đáp ứng: “Được! mẹ em đến chỗ nào rồi? chị ở nơi nào nhìn thấy mẹ em ?”

“Cô út ở phòng khám đang nói chuyện cùng với bác sĩ Từ , khoảng một lúc nữa sẽ về tới.”

Lưu Đến Đệ vui sướng chạy vào nhà, mặt mày hớn hở hướng Ngô Song tỏ vẻ thân mật: “Hựu Hựu, chị sẽ làm chứng cho ngươi là hôm đó Tiểu Bảo đẩy ngươi. Đợi cô út về nhà sẽ nhờ cô út đánh hắn!”

Lưu Tiểu Bảo là đứa cháu trai duy nhất trong nhà, bình thường cả nhà ai cũng yêu thương. Chỉ cần có thứ tốt Lưu Hướng Quốc cũng đều cho Lưu Tiểu Bảo trước. Cho nên Lưu Đến Đệ đã sớm nhìn không vừa mắt người em họ này, nhân cơ hội phải dìm hắn xuống.

Ngô Song biết rõ tâm tư của người chị họ này nhưng hiện tại nàng chỉ mong có thể sớm một chút được nhìn thấy mẹ, cô không muốn bị những thứ kia lãng phí thòi gian của nàng!

Vì vậy Ngô Song cười có lệ nói: “Chị họ, chuyện ngày đó coi như xong, đợi lát nữa mẹ em đến, đường chị cứ lấy đi, em không thích ăn đồ ngọt.”

“A, thật không?” Lưu Đến Đệ vừa nghe Ngô Song nói hào phóng như vậy, lập tức đem Lưu Tiểu Bảo ném đến sau đầu, kích động đến trên mặt phát quang.

Ngô Song lười nhìn nàng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa chỉ mong một giây sau mẹ liền xuất hiện .

Không đợi mấy phút, đại môn bên ngoài tuyết rơi trắng xóa dần dần hiện ra một cái bóng dáng.

Ngô Song nhìn bóng dáng quen thuộc kia, không thể kiềm được, mặc kệ bà ngoại sẽ mắng cô như thế nào cô một chút không do dự liền xông ra, chạy về hướng của mẹ: “Mẹ ơi!”

Lưu Hướng Tuyết nhìn thấy con gái vội vàng dang tay : “Hựu Hựu, trên đầu còn đau không? Đừng chạy quá nhanh, cẩn thận trượt chân.”

Ngô Song nhìn dung nhan trẻ tuổi của mẹ, nước mắt kìm không được liền tràn ra.

10 năm ...

10 năm, cô rốt cuộc có thể lần nữa nhìn thấy mẹ, cô có rất nhiều lời muốn nói với mẹ, nhưng giờ phút này, cô liền nói không nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy mẹ, tận lực đem kích động trong lòng đè xuống.

Lưu Hướng Tuyết cho rằng con gái làm nũng, cũng cười ôm lấy bé con của nàng: “Hựu Hựu có nhớ mẹ không? Mẹ cũng rất nhớ Hựu Hựu. Đi, chúng ta vào nhà nào.”

Ngô Song quá kích động , nhất thời thất thần, không nghĩ tới mẹ lại ôm cô khiến cô nhất thời mặt mày đỏ rực.

Cô không phải chân chính tiểu loli nha, tâm hồn của cô là một người phụ nữ 25 tuổi đã trưởng thành làm sao có thể để mẹ bế cô a? Nhưng được mẹ ôm rất ấm áp, cô nhịn không được lại muốn tham lam thỏa mãn.

Lưu Hướng Tuyết đem Ngô Song bế vào nhà chính gặp Lưu Đến Đệ ở chỗ này, tùy tay nắm đưa đường cho cô bé: “Đến Đệ, cầm đi ăn đi, để lại cho chị cháu mấy khối đó.”

Lưu Đến Đệ nhận đường, suy nghĩ một chút vẫn là nhịn không được cáo trạng: “Cô út, cháu nói cho cô biết cái tên Tiểu Bảo kia hôm nọ đẩy Hựu Hựu ngã, cô đừng cho hắn quà nha!”

Lưu Hướng Tuyết nghe xong nhíu mày, bước đi dừng một lát: “Việc này cô út biết , ngươi đi chơi đi lát nữa đến nhà bà nội ăn cơm, cô út hôm nay có mua thịt .”

“Vâng!” Lưu Đến Đệ vừa nghe có thịt ăn, cũng lại lấy đường quả , hưng phấn quá mức chạy đi .

Lưu lão thái thái đứng tại bên cạnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, kỳ thật lúc gọi cho con gái bà chỉ nói Ngô Song ngã từ trên núi ngã sấp xuống , cũng không nói nguyên nhân. Bà không phải che chở cháu trai mà vết thương của Ngô Song cũng không nghiêm trọng, bà không nghĩ con gái sẽ vì chuyện này mà đi giáo huấn tiểu tử kia, lại gây mâu thuẫn hai nhà.

Hiện tại thấy con gái biết nhưng cũng không sinh khí, Lưu

thái thái rất vui nhưng nghĩ lại có chút ủy khuất nữ nhi, vội vàng xô cá nói với Lưu Hướng Tuyết : “Tam nha đầu, ngươi nói chuyện cùng Hựu Hựu đi, con bé nhớ ngươi muốn khóc a! Ta đi làm cá, lát nữa kêu đại ca nhị ca ngươi sang ăn cơm!”

Lưu Hướng Tuyết nghe được “Đại ca nhị ca” trên mặt thần sắc lạnh nhạt, “Mẹ, người nhớ chú ý, đừng làm mình bị thương.”

Ngô Song thấy sắc mặt mẹ không tốt, vội vàng lôi ống tay áo Lưu Hướng Tuyết, giả bộ làm nũng: “Mẹ , trừ đường quả, mẹ còn mua cho con cái gì ăn ngon không? May mang ra cho con xem a~”

“Có, mẹ mua rất nhiều đồ ăn có hạt dưa, có ô mai, còn có đậu…” Lưu Hướng Tuyết nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, một lần nữa lại cao hứng, liền lấy đồ trong túi ra.

Ngô Song nhìn động tác nhẹ nhàng của mẹ, trong lòng tràn đầy lớn lao thỏa mãn.

Giờ này khắc này, mẹ khỏe mạnh đối với cô là cô hạnh phúc lớn nhất.

Từ giờ trở đi, cô nhất định phải cố gắng bảo vệ mẹ thật khỏe mạnh, cho mẹ thật nhiều niềm vui.

Ngô Song đang nhìn chằm chằm Lưu Hướng Tuyết nhập thần, bỗng nhiên cảm thấy đầu đau nhói, lập tức nàng liền phát hiện trong đầu mình giống như mạc danh kỳ diệu nhiều ra một thứ!

Đây là vật gì? Ngô Song kinh ngạc mở to hai mắt, người bình thường đều rất khó nhìn thấy tình hình trong đầu của mình, nhưng bây giờ cô rõ ràng nhìn, trong đầu của mình trong có một cái vòng tròn kim quang lóng lánh!

Đồ chơi này vì sao lại ở trong đầu cô? Đúng lúc Ngô Song muốn nhìn rõ cái kia vòng tròn thì vòng tròn lại đột nhiên biến mất , lập tức một hàng chữ kiểu cổ xưa, thể chữ lệ hiện ra trước mắt cô.

“Lưu Hướng Tuyết, là người ở Bắc Phượng Vĩ, sinh ở Tây Nguyên năm 1965… Thuần Âm thể chất, mệnh có tình kiếp, sau 35 tuổi …”

Trước mắt hiện ra số lượng từ không nhiều, đến sau 35 tuổi, Ngô Song liền không nhìn được nữa, mặc dù thời gian ngắn ngủi nhưng nội dung kia cũng khiến cho cô sợ ngây người! Cái này vòng tròn này có thể cho cô thấy cuộc đời của mẹ cô.

Nhưng… vì cái gì mà vòng tròn lại xuất hiện trong đầu cô?

Còn văn ngôn nửa bạch thoại hành văn phương thức, rất giống như là thầy bói trên TV, chẳng lẽ cái vòng tròn kia lại coi bói được?

Nói mẹ cô có tình kiếp cô hiểu được nhưng câu kia “Thuần Âm thể chất” vậy là có ý gì?

Về mặt y học, cô chưa từng nghe nói qua cái gì gọi là “Thuần Âm thể chất “ cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play