Phòng bệnh của Trần Hồng Vũ là phòng bệnh tốt nhất trong bệnh viện, phòng bệnh không chỉ có những thiết bị y tế hiện đại cao cấp mà mỗi ngày các bác sĩ y tá đều phải đến kiểm tra rất nhiều lần.
Theo lý thuyết thì quản lý nghiêm ngặt như thế, Trần Hồng Vũ căn bản không có khả năng bị người khác hạ độc. Nhưng hiện tại cậu nhóc lại phun ra máu, hơn nữa lại là máu đen.
Trần Cao Phong biết được tin tức rất tức giận nhưng sau khi kiểm tra lại còn khiến hắn bi thương hơn.
Thì ra máu Trần Hồng Vũ phun ra không phải máu độc mà là máu ở ngăn trái tim bị tắc nghẽn lâu ngày nên dần dần biến sắc. Điều này chứng minh trong cơ thể của Trần Hồng Vũ còn có tụ huyết chưa tan. Nhưng hai ngày trước khi kiểm tra toàn thân lại không phát hiện cơ thể Tiểu Vũ có khối máu này.
Khám lại lần này khiến người ta xúc mục kinh tâm, trên màn hình có thể thấy rõ ràng trong lồng ngực Trần Hồng Vũ có từng điểm từng điểm máu tụ lại.
Khi bọn họ tới chính là gặp tình huống này.
Tổ chuyên gia Tây y đối với mấy khối máu tụ này đều bó tay vô sách, một là bọn họ không dám phẫu thuật vì nó nằm ở tim, hai là tình hình của bệnh nhân như thế bọn họ cũng không dám làm.
Trần Viễn Kiều nghe thấy bệnh tình có biến, vội vàng dẫn Cát Trường Phong vào phòng bệnh lại khóc lóc không ngừng, mấy bác sĩ đang vây quanh an ủi họ.
Cát Trường Phong thấy trước giường bệnh bị chặn, nhíu mày nói Trần Viễn Kiều: “Kêu bọn họ ra ngoài trước, ở trong này khóc lóc sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Đứa nhỏ tuy hôn mê nhưng nó vẫn có thể nghe được mọi thứ xung quanh.”
“Vâng.” Trần Viễn Kiều chỉ mong hắn có thể cứu cháu trai nên tất cả đều nghe Cát Trường Phong nói.
Người trong phòng bệnh đều bị đuổi hết ra ngoài, ngay cả Trần Cao, Diệp Tử Hy cũng đi ra ngoài, chỉ còn lại Trần Viễn Kiều, Cát Trường Phong, Đào Nhiên cùng Ngô Song.
Kỳ thật Ngô Song nhìn Trần Hồng Vũ xong cũng muốn đi ra ngoài, chung quy cô cũng không có quan hệ thân thiết với Trần gia nhưng Cát Trường Phong lại muốn cô ở lại.
Cát Trường Phong nói: “Nha đầu, là cháu thấy Hồi Dương Châm có thể cứu người thì hôm nay ta sẽ cho cháu thấy cái gì gọi là Hồi Dương Châm. Nếu như cháu không có ngộ tính thì cũng không sao. Coi như là ta cảm ơn về đan phương, cháu cần phải nhìn kỹ.”
Nói xong, Cát Trường Phong kêu Đào Nhiên đem một bộ kim châm lấy ra khử độc.
Kim châm kia dài chừng hơn một thước, nhỏ như tóc, mỗi cây đều sáng óng ánh bắt mắt.
Ngô Song cảm thấy mấy cái kim châm kia không giống như làm bằng hoàng kim mà là hoàng kim chất nhuyễn. Nếu là kim châm như vậy thì rất dễ biến hình mới đúng. Kim châm trong tay Đào Nhiên lại sáng bóng, hiển nhiên là độ cứng cao.
Cô đang suy đoán chất liệu của kim châm thì thình lình nghe thấy Cát Trường Phong nổi giận đùng đùng: “Hồ nháo! Quả thực là phát rồ mất trí, dám đánh cắp tính mạng của tiểu hài!”
Ngô Song hoảng sợ, không biết là có chuyện gì xảy ra, vội vàng nhìn về phía
Cát Trường Phong đến bên giường bệnh, đang bắt mạch cho Trần Hồng Vũ. Không biết ông ấy nhìn ra cái gì mà khuôn mặt từ ôn hòa nháy mắt đã trở nên sắc bén như thế!
Trần Viễn Kiều cũng hoảng sợ, ông thấy Cát Trường Phong có vẻ rất tức giận, không khỏi kinh hãi hỏi: “Cát tiền bối, Tiểu Vũ thương… Còn có thể trị không? Van cầu ngươi nhất định phải cứu cứu nó, thằng bé năm nay mới 9 tuổi a!”
Nói xong nước mắt Trần Viễn Kiều lại tuôn rơi.
Cát Trường Phong sắc mặt thật không đẹp mắt, nghe thấyTrần Viễn Kiều khóc, ông chậm rãi lắc đầu nói: “Đứa nhỏ này căn bản không phải do tai nạn giao thông mà bị trọng thương, mà là bị người ta âm thầm ám sát. Hiện tại sát khí đã đánh vào ngũ tạng lục phổi của thằng bé, may là các ngươi tìm được ta, cũng may là có cái tiểu nha đầu này ở đây, chỉ là…”
Trần Viễn Kiều không khỏi nghe được sợ ngây người, cháu trai thế nhưng bị ám sát?
Bởi vì ông là làm đồ cổ sinh ý nên có tiếp xúc khá nhiều với người Mạc Kim đổ đấu, cho nên loại ám sát này ông đã nghe qua nhiều lần nhưng chưa gặp qua bao giờ.
Chính vì ông nghe nhiều nên mấy hôm trước ông mới muốn tìm Ngô Song làm người phá kiếp. Nhưng khi đó, ông cũng không cho rằng nhà mình thật sự có kiếp nạn, chỉ là muốn tìm lý do an ủi tâm lí của mọi người, chỉ muốn tìm Ngô Song hỏi một chút chuyện trong tương lai mà thôi. Ai biết cháu trai ông lại thực sự gặp kiếp nạn này?
Trần Viễn Kiều kinh hãi hỏi: “Cát tiền bối, người nói là cái gì sát? Bây giờ phải làm như thế nào? Nếu cần chuẩn bị cái gì ngài cứ nói với ta, ta sẽ đi làm luôn!”
“Chuẩn bị? Ngươi không làm được đâu.”
Cát Trường Phong lắc đầu nói: “Nhìn tình hình của đứa nhỏ, hẳn ngũ sát quỷ đoạt mệnh, dân gian cũng gọi là trộm dương chuyển thọ. Đứa nhỏ này vốn là người có phúc lộc thọ, nếu là bị ngũ quỷ trộm mệnh số, thì Phúc Thọ của đứa nhỏ cũng sẽ bị chuyển dời đến người bày sát này, do đó người kia có thể kéo dài được Phúc thọ.”
Ngô Song ở một bên nghe được cả người rét run, cái gì âm sát, cái gì ngũ quỷ đoạt mệnh, nghe vào tai đều âm trầm làm cho người ta khó chịu.
Cô nghĩ chỉ là một tai nạn giao thông nhỏ thôi, không ngờ lại có thể biến thành cái loại chuyện này?
Cô có chút không tin vào lời nói của Cát Trường Phong, nhưng Cát TRường Phong đã giải thích được nguyên nhân trọng thương của Trần Hồng Vũ, bằng không Trần Hồng Vũ chỉ là đụng đầu bị thương, làm sao có thể có máu tụ ở tim?
Chỉ là cô có chút không hiểu, chẳng lẽ Cát Trường Phong bắt quỷ từ trên người như Trần Hồng Vũ?
Cô đang kinhngạc thì Cát Trường Phong đột nhiên nhìn về phía cô nói: “Muốn cứu đứa nhỏ này thì phải cần nha đầu ra tay mới được.Hiện tại sát khí đã đánh vào phổi hắn, nếu muốn đem sát khí bức ra ngoài thì nhất định phải có Thuần Dương Chính Khí. Tuy bản mạng chân khí của ta cũng có thể bức sát khi ra ngoài nhưng lại không thể tránh khỏi việc khiến thằng bé bị thương. Mà thiên địa nguyên khí trên người nha đầu này có thể bảo dưỡng vạn vật.”
Ngô Song nghe xong mở to hai mắt, thiên địa nguyên khí là cái gì vậy? Ở trên người cô? Sao cô chưa từng cảm giác được a?
“Cát tiền bối, ông không nhìn nhầm chứ? Cháu có thể cứu Tiểu Vũ? Cháu căn bản không có nguyên khí gì cả.”
Trần Viễn Kiều cũng hoài nghi, Ngô Song vẫn còn quá nhỏ, nếu tính chuyện cô bé có thể biết trước tương lai trong mơ nhưng chuyện cứu người cô lại không làm được?
Ngay cả Đào Nhiên cũng có chút nghi hoặc, bởi vì hắn không cảm nhận được một tia nội lực trên người Ngô Song, người không có nội lực liền không có hộ thân cương khí, không có cương khí thì nguyên khí ở đâu ra?
Cát Trường Phong thấy bọn họ không hiểu, giận dữ nói: “Không cần hoài nghi, ta không có nhìn lầm, nha đầu này trên người đích xác có thiên địa nguyên khí bảo dưỡng. Chỉ là nó quá mỏng manh, nếu như muốn chữa trị hoàn toàn cho bệnh nhân thì hai người chúng ta hợp lực mới được. Nhưng cô bé không biết dẫn nguyên khí vào trong cơ thể nên có chút phiền toái, ta muốn dạy cô bé một chút làm thế nào để vận khí. Có thể cứu người nhanh hay không thì xem cô bé học như thế nào?”
Nghe thấy Cát Trường Phong nói như thế, Trần Viễn Kiều vội vàng nhìn Ngô Song cầu: “Hựu Hựu, Tiểu Vũ liền nhờ cháu, cháu nhất định phải cứu hắn, có được không?”
“Nếu có thể giúp cháu sẽ cố gắng hết sức…” Ngô Song còn đang mơ màng, cô hoàn toàn không biết trên người mình có nguyên khí.
Nhưng khi nghe Cát Trường Phong nói muốn dạy cô cách dẫn khí vào cơ thể, cô lại có chút hưng phấn.
Tuy cô không hiểu tu hành môn đạo nhưng trụ cột này cô cũng từng nghe nói. Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ từ nay mình cũng được tính là bước chân vào tu hành đạo sao? Chẳng lẽ cô cũng có thể trở thành những đại nhân vật trong truyền thuyết kia?
Lúc này Đào Nhiên đã khử độc kim châm xong, hắn tiến lê xin chỉ thị: “Sư tổ, có cần hành châm không?”
“Ừ, hiện tại cần hành châm để ngăn chặn sát khí khuếch tán trước, sau đó lấy chân khí của ta duy trì tâm mạch của thằng bé để không bị vỡ. Bằng không nha đầu này chưa luyện thành thì đứa nhỏ đã chết rồi!”
Cát Trường Phong nhận lấy kim châm, thi châm thật nhanh ở trên người Trần Hồng Vũ.
Ngô Song chỉ thấy tay Cát Trường Phong nhanh đến mức cô không nhìn rõ được động tác như thế nào, một bộ 49 kim toàn bộ đã ở trên người Trần Hồng Vũ.
Vốn kim châm dài hơn thước, lúc này chỉ còn lộ ra bên ngoài cơ thể ba tấc, quả nhiên khi dùng Hồi Dương Châm phát là hành châm thất tấc.
Ngô Song âm thầm bội phục, Cát Trường Phong đột nhiên quay đầu hỏi: “Nha đầu, cháu xem có hiểu không? Nếu cháu không nhớ, lần sau cũng không có cơ hội học đâu.”
“…”
Ngô Song ám quẫn, vừa rồi thủ pháp nhanh như vậy, cô làm sao nhà nhớ rõ được? Cô căn bản là không thấy rõ có được hay không?
Cát Trường Phong thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở của cô, không khỏi cười nói: “Ngươi, nha đầu ngốc, không thấy rõ có phải không? Cháu không phải có linh nhãn sao? Sao không biết lấy linh nhãn ra mà nhìn? Xem ra cháu không có nhiều hiểu biết về linh nhãn rồi, quả thực phí của dời mà.”
Ngô Song trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ mắt của cô còn có thể mở ra ký lục công năng? Cô không biết a!
Thấy Cát Trường Phong cười tủm tỉm, Ngô Song hận không thể nhào lên hỏi hắn những nghi vấn này, nhưng cô cũng ngại làm nũng, huống chi đây còn là phòng bệnh của Trần Hồng Vũ nha?
Cát Trường Phong vốn dĩ không hề đùa Ngô Song, ông quay sang phân phó với Trần Viễn Kiều: “Kim châm này không nên động vào, không được truyền nước, tiêm thuốc. Buổi tối ta sẽ kêu Nhiên Nhi cho hắn một Định Nguyên Đan, viên thuốc này cùng với kim châm sẽ khiến sát khi không thể công kích hắn. Trong vòng ba ngày, ta sẽ dạy nha đầu này cách dẫn khí vào cơ thể, sau đó có thể lập tức cứu cháu ông rồi.”
Lúc Cát Trường Phong nói chuyện, Đào Nhiên đột nhiên đến gần đưa một tấm khăn cho ông.
Ngô Song lúc này mới thấy rõ, thì ra ông Cát đã lấm tấm mồ hôi chảy ra. Điều này có thể thấy được, vừa rồi ông hành châm đã hao tốn nhiều tâm lực rồi!
Trần Viễn Kiều cũng hiểu rõ được, Cát tiền bối đã mệt, ông vội vàng đáp ứng muốn đỡ Cát Trường Phong đi nghỉ ngơi nhưng lại bị Cát Trường Phong từ chối.
Cát Trường Phong khoát tay một cái nói: “Tiêu hao chân khí sẽ không gây ảnh hưởng nhiều đến ta, ngươi mau ra an ủi người nhà của ngươi đi, kêu tiểu nha đầu này đi theo ta là được rồi.”
Nói xong, Cát Trường Phong chuyển hướng ngoắc Ngô Song nói: “Nha đầu, đi theo ta. Ta muốn dạy cháu vận khí, cháu nhất định phải học nghiêm túc bằng không đứa bé kia sẽ không tỉnh lại nữa, sẽ trở thành người thực vật. Tất cả chuyện này đều phụ thuộc vào cháu.”
“Có thể trông cậy hết vào nguyên khí của cháu sao?” Ngô Song vẫn không tin nổi, cái này áp lực cũng quá lớn đi?
Cô luôn cảm thấy Cát Trường Phong căn bản chưa xuất hết lực, nếu như cô không ở đây thì chẳng lẽ Cát Trường Phong sẽ không có biện pháp sao?
Tiên môn không phải là rất lợi hại sao? Ít nhất bí giấu của cô rất lợi hại nha!
“Kỳ thật không nguyên khí của cháu thì cũng có thể dùng linh vật khác bảo dưỡng thằng bé. Nhưng muốn tìm kiếm thiên địa linh vật thì rất phiền phức, tốn rất nhiều thời gian, không bằng dùng thiên địa nguyên khí trên người cháu còn nhanh hơn.”
Cát Trường Phong cười tủm tỉm nhìn Ngô Song nói: “Tiểu nha đầu, cháu không nghĩ sẽ báo thù tiểu bằng hữu kia sao? Nếu chỉ có thể lấy linh trừ sát, phản phệ cũng rất nguy hiểm, người hạ sát nhất định sẽ trốn trước, chúng ta sẽ khó bắt được hắn. Nhưng nếu lấy thiên địa nguyên khí trừ sát thì người hạ sát sẽ bị phản phệ công tâm, đến lúc đó hắn muốn chạy cũng không xong.”
“A, thì ra là như vậy?” Ngô Song bừng tỉnh.
Cô đoán nhất định lão đầu này sẽ có biện pháp nha, vì cô có chỗ tiện lợi nên dùng cô làm “nô dịch” a!
Nhưng chuyện cứu người này cô rất có hứng thú. Nói không trừng qua chuyện này bí giấu của cô biết đâu có thể thăng cấp nha?
Vì thế Ngô Song nghiêm thúc học luyện khí từ Cát Trường Phong!
Tuy nhiên cô phải báo cho mẹ biết mình đang ở đâu để mẹ không phải lo lắng khi cô chưa về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT