Hai người xông tới là hai anh em trong thông, đi đầu là anh cả, tên là Vương Đại Cương, là người kêu muốn đòi mạng.
Từ Thế Huy vừa thấy Vương Đại Cương thì lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra, liền tức giận mắng: “Vương Đại Cương, ta sớm nói vợ ngươi nên đi bệnh viện! Ngươi không đưa đi, hiện tại xảy ra chuyện thì tìm ta. Ngươi nói có đạo lí hay không?”
Chuyện là hai ngày trước vợ Vương Đại Cương đột nhiên ngất, Vương Đại Cương liền đem vợ đến phòng khám nhỏ này.
Sau khi tỉnh dậy liền cảm thấy tức ngực, đau bụng liên tục.
Từ Thế Huy đề nghị họ nên đến bệnh viện kiểm tra, vì bên trong cơ thể người hắn không thể kiểm tra, hơn nữa tức ngực đau bụng không thể xem nhẹ, nếu là bệnh động mạch vành các loại thì rất rắc rồi.
Nhưng Vương Đại Cương với vợ hắn vì muốn tiết kiệm tiền nên không đi khám mà nhịn đau một chút.
Chỉ là cái nhịn này liền nhịn đến mức xảy ra chuyện lớn.
Sáng sớm hôm nay, vợ hắn đột nhiên bị nhồi máu cơ tim!
Vương Đại Cương không nghĩ đây là lỗi của mình mà lại oán hận Từ Thế Huy không chữa cho vợ hắn.
Trong phòng khám còn có người khác đến chữa bệnh, biết được chuyện này đều chỉ trích Vương Đại Cương không nói đạo lý.
Vương Đại Cương mù quáng, cầm lấy đòn gánh liền đánh người thì bị Từ lão đại một cước đạp ngã xuống đất: “Khốn kiếp! Tự mình hại chết vợ lại còn muốn tìm em trai ta gây phiền toái? Muốn chết có phải không?”
Từ lão làm ở trên công trường, dù bình thường hắn đối xử ôn hòa với mọi người nhưng lực chân của hắn rất mạnh a~
Một cước này đạp đi xuống, Vương Đại Cương nhất thời không bò dậy nổi.
Mà đi sau là Vương Tiểu Cương đối với Từ lão đại quyền thế liền sợ hãi, lúc này đã không còn dũng khí quấy rối.
Mọi người nhìn họ yên lặng, ngay cả khuyên tha cho nhà anh em họ Vương cũng không vì anh em họ đi rồi.
Vì thế một trận náo loạn nhờ một cước của Từ lão đại mà kết thúc.
Tuy rằng kết thúc ổn thỏa nhưng anh em Từ gia trong lòng vẫn còn sợ hãi. Từ Thế Huy là một thư sinh văn nhược, hôm nay nếu Từ lão đại không ở đây chỉ sợ Từ Thế Huy đã bị anh em nhà Vương gia đánh cho rồi!
Nghĩ tới nơi này, Từ lão đại đột nhiên hồi phục lại, nhìn Ngô Song hỏi: “Hựu Hựu, nghe nói cháu mơ rất linh, có phải cháu mơ thấy cái gì nên mới giả bệnh mang bác đến đây ?”
“A…không phải!” Ngô Song không ngờ Từ lão đại lại sâu sắc như thế, vội vàng lắc đầu nói: “Bác Từ, cháu mơ thấy nhất định sẽ nói cho bác biết làm gì chờ đến tận bây giờ mới nói.”
Từ thế huy cũng cảm kích “bệnh” kịp thời của Ngô Song, vừa rồi hắn không nhìn kỹ, hiện tại rảnh rỗi vội hỏi: “Hựu Hựu, cháu ngoại trừ không đau đầu thì có thấy chỗ nào không thoải mái không? Đầu có bị choáng không?”
Ngô Song không bị làm sao nên không nói ra cái gì.
Thấy hắn hỏi han cẩn thận, rõ ràng rất quan tâm, Ngô Song đành phải che dấu nói: “Từ thúc, cháu không bị làm sao cả, đầu đã hết đau rồi. Có thể sáng nay cháu đụng đầu vào cửa nên miệng vết thương mới đau. Là do cháu không cẩn thận nên thúc đừng có lo lắng.”
Từ Thế Huy lại hỏi cô một lúc, xác nhận cô không bị làm sao thì lúc này mới yên tâm.
Nhưng đối mặt với Ngô Song, Từ Thế Huy luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, giống như mình không phải đang nói chuyện với trẻ con mà là đang nói chuyện với người lớn.
Vì Ngô Song “cứu” được Từ thúc nên Văn Tĩnh lại đối xử với cô tốt hơn. Tiếp đó nàng không chỉ mời Ngô Song đến nhà nàng hát mà còn muốn Ngô Song ở lại ăn cơm chiều cùng mình.
Mãi cho đến tối cô được cha con Từ gia đưa về nhà, Lưu Hướng Tuyết thấy cô cùng Văn Tĩnh chơi thân như vậy, đối với chuyện chuyển lên thị trấn càng yên tâm hơn. Vì lên đó con gái nhỏ ít nhất cũng có một người bạn chơi cùng.
Tới lúc nằm trên giường đi ngủ, Ngô Song mới nhân cơ hội kiểm tra lại năng lực mới của mắt mình.
Hôm nay “dự báo” đột nhiên xuất hiện, trước đó cô cũng không làm gì chỉ là nghĩ đến bác sĩ Từ mà thôi.
Ngô Song suy nghĩ chẳng lẽ chỉ cần cô nghĩ đến ai thì cũng có thể nhìn được hình ảnh tương lai của người đó sao?
Cô suy nghĩ một chút về mẹ nhưng cái gì cũng không hiện ra, quay sang chỉ thấy mẹ đang nằm ngủ thôi :3.
Ngô Song nhất thời không dám chắc chắn, chẳng lẽ năng lực “dự báo” chỉ diễn ra khi có người gặp nguy hiểm thôi sao?
Nếu thật như vậy, cô không thể nhìn được tương lai của người khác rồi.
Nhưng chỉ cần có nguy hiểm cô nhắc nhở đúng lúc thì tốt rồi.
Ngô Song thầm nghĩ, nhất định năng lực dự báo này cũng là năng lực của bí giấu, không biết còn có bao nhiêu năng lực thần kỳ nữa đây?
Cô không thể tưởng tượng được nếu có một ngày cô có thể mở hết năng lực của bí giấu thì sẽ vi diệu đến mức nào?
Nghĩ tới chuyện đó, Ngô Song kích động lại triệu hồi ra bí giấu.
Bí giấu như mọi lần phát ra ánh sáng xuất hiện, nhưng màu sắc có một chỗ nhạt nhạt.
Tuy rằng chỉnh thể vẫn là màu vàng hình lục giác, nhưng màu vàng kia hơi hơi có chút trầm, phảng phất là trải qua năm tháng một dạng, khiến người ta cảm nhận được khí tức cổ xưa.
Ngô Song ngưng thần nhìn bí giấu, cô phát hiện bí giấu hôm nay có chỗ khác lạ.
Lần trước chữ “Y” từ màu tro biến thành màu trắng cũng không có tác dụng. Nhưng hôm nay, chữ “Y” lại phát ra ánh sáng trắng, trong đầu cô đột nhiên lại hiện ra nhiều kiến thức trung y.
Ngô Song mừng rỡ không thôi.
Lần trước cô đoán ra bí giấu cần nhờ công đức mới tiến cấp được hiện tại xem ra quả nhiên là như thế.
Hôm đó cô cứu Lưu Tiểu Quân một mạng, bí giấu liền trực tiếp thăng cấp hai chữ “Mệnh, y”. Mà lần này cô cứu bác sĩ Từ, bí giấu liền thăng cải tiến chữ “Y”. Xem ra, công đức càng nhiều, bí giấu tiến giai càng nhanh!
Nhìn kiến thức trung y trong đầu, Ngô Song âm thầm cười: cô cuối cùng cũng bắt đầu học y! Về sau, cô nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi, thực hiện ước mơ đời trước của mình.
Mang theo ước mơ to lớn này, Ngô Song chìm vào giấc ngủ vui vẻ.
Rất nhanh đã đến mùng tám, kỳ nghỉ của Lưu Hướng Tuyết kết thúc.
Hôm nay nàng muốn xin nghỉ việc ở trong xưởng, sau đó đi tìm nhà.
Mấy ngày nay hai mẹ con đã thương lượng xong, hôm nay do Ngô Song dẫn mẹ đi chọn phòng, bởi vì cô nói với mẹ từng mơ thấy chỗ nào đó có tương lai phát triển tốt.
Hai người đến thị trấn, Ngô Song xuống xe bên công viên: “Mẹ, mẹ mau đi vào trong xưởng đi, con đợi mẹ ở bên ngoài chắc chắn không chạy lung tung đâu.”
Đây là yêu cầu Ngô Song, cô nhớ mình đã đi dạo ở đây rồi nên hôm nay cô sẽ nhân cơ hội này nói ra.
Lưu Hướng Tuyết cơ bản không yên tâm khi để con gái ở đây một mình nhưng thấy con gái nhỏ kiên quyết nên nàng phải làm như vậy.
Nghĩ tới con gái thông minh lại có năng lực thần kỳ, nàng cho con gái một chút tiền dặn dò: “Hựu Hựu, mẹ biết con có thể thức bảo nhưng con nhất định phải cẩn thận, không thể để người khác nhận ra. Con nếu muốn mua cái gì đợi mẹ trở lại cùng nhau mua. Tiền này cho con mua đồ ăn vặt, con đừng đi mua đồ cổ biết chưa?”
“Vâng, con biết rồi, mẹ yên tâm đi!”,
Ngô Song làm sao có thể để cho người khác phát hiện dị năng của mình? Cô cười hì hì đẩy mẹ đi.
Có lẽ vì hôm nay nàng đến muộn nên trên đường dòng người nhốn nháo, náo nhiệt hẳn.
Ngô Song chen vào dòng người, nhìn khắp nơi quan sát.
Hiện tại mẹ không ở bên cạnh cô muốn bảo vệ mình. Chung quy cô còn quá nhỏ nếu như không phải bảo bối cô sẽ không chọc người ta.
Đi một vòng cô cũng không thấy được bảo bối nào, chỉ có một chỗ bán đồ cổ không tệ, tiền tệ kia có linh khí màu trắng lưu động.
Chỉ tiếc tệ cổ này rỉ sắt loang lổ, nhất định không phải là thứ trẻ con thích. Ngô Song không nghĩ ra được cớ gì nên đành nối tiếc rời đi.
Đang nhìn xung quanh thì đột nhiên có người ở sau lưng cô quát to một tiếng: “Ngô Song!”
Ngô Song quay đầu nhìn lại, là Trần Hồng Vũ.
Trần Hồng Vũ cầm trên tay mấy xiên kẹo đường, vừa thấy cô quay đầu lập tức chạy tới: “Nha đầu thối, quả nhiên là ngươi! Ta tìm ngươi mấy ngày nay rồi, cuối cùng hôm nay cũng gặp được.”
“Ngươi tìm ta làm gì?” Ngô Song thản nhiên hỏi.
Nhìn bộ dáng này của nhóc con, tìm cô nhất định là không có chuyện tốt, cô không muốn cùng tiểu thiếu gia này điên đâu.
“Tìm ngươi làm gì? Đương nhiên là xả giận!” Trần Hồng Vũ cười hắc hắc, đột nhiên hắn vung tay lên làm kẹo đường bay hết vào áo cô!
Bị thứ kẹo ngọt ngọt kia dính lên áo, Ngô Song tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Tiểu tử thối, ngươi bị điên phải không? Ngươi cứ chờ đi, lát nữa ta gọi cho gia gia ngươi xem hắn giáo huấn ngươi như thế nào? Hừ.”
Nếu hắn không phải là một đứa bé, Ngô Song nhất định sẽ cho hắn “năm ngón tay đi tìm má”…
Nhưng hắn mới tám chín tuổi nên cô cũng không muốn vì chuyện này mà so đo với trẻ con.
Ngô Song tức giận lấy khăn tay lau đường đi, mà tên tiểu tử kia lại dương dương tự đắc: “Hừ, hôm nay ta đi cùng bà nội, bà nội thương ta nhất! Ngươi cứ cáo trạng đi? Không có cửa đâu! Ai bảo lần trước ngươi gạt ông nội ta nhiều tiền như thế? Sau đó ông ta nghe ngươi mua ống đựng bút bằng 10 đồng, ngươi quá đểu! Ta đã sớm muốn trị ngươi rồi!”
Ngô Song không nghờ giá của ống bút lại bị Trần Viễn Kiều nghe được, cô có chút chột dạ nhưng đang chuẩn bị rời đi thì bà nội Trần Hồng Vũ đi tới.
Trần thái thái vừa tới đã thấy sắc mặt hai đứa không tốt, kẹo đường của Trần Hồng Vũ lại dính lên áo người ta, nàng lập tức che chở nói: “Tiểu nha đầu, có phải do ngươi đụng vào Tiểu Vũ nhà chúng ta không? Ngươi còn muốn gì mà đứng ở đây? Muốn chúng ta giặt áo cho ngươi?”
“Hừ, ta nhờ không nổi.” Ngô Song không nghĩ Trần Viễn Kiều là người công chính thân hòa, mà vợ hắn lại là loại bao che khuyết điểm không phân biệt đúng sai!
Ngô Song lười nhìn hai bà con họ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão thái thái, khinh thường chuẩn bị đi chỗ khác.
Nhưng đột nhiên trước mắt cô lại xuất hiện những hình ảnh khó hiểu!
Hình ảnh kia là hai bà con Trần gia ngồi trong một chiếc xe, chiếc xe đụng với xe buýt ba người trong xe đều mất máu hôn mê.
Ngô Song hoảng sợ, “dự báo” lần này còn nguy hiểm hơn hôm nọ. Nếu có máu có thể là tai nạn chết người a!
Cô không dám chần chờ, vội vàng kéo cái cớ nói với Trần thái thái: “Trần nãi nãi, cháu biết một chút về tướng thuật. Cháu thấy hôm nay giữa chân mày mang hỏa, cùng kim tương hướng. Ngày hôm nay đi chơi đừng có ngồi xe, bằng không chỉ sợ sẽ có huyết quang tai ương.”
Trần thái thái vừa nghe xong mấy lời này lập tức giận dữ: “Tiểu nha đầu nói hưu nói vượn ? Tiểu Vũ chỉ làm dính đường lên áo ngươi, ngươi lại trù chúng ta đi xe gặp tai nạn? Cha mẹ ngươi dạy ngươi kiểu gì thế? Không có giáo dục!”
Ngô Song sớm đoán được nàng sẽ không tin tưởng, vì chuyện của nhà trưởng thôn trước kia cũng như thế, kết quả thì sao?
Vì đã trải qua thái độ nhà trưởng thôn, Ngô Song đối với khiển trách của Trần lão thái cũng không tức giận, chỉ có chút bất đắc dĩ.
Dù sao Trần Viễn Kiều cũng giúp cô thoát khỏi nghèo khó, cô rất muốn cứu đôi bà cháu này nhưng họ không tin cô, cô làm sao mà cứu được người đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT