*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hangleo_queen

Tiện nhân đó mặt dày đi tới nhà cô.

Hơn nữa, dì ấy và mẹ cô là bạn tốt, nhắc đến mẹ cậu ta, ông bà ngoại và cha cô đều biết, vậy nên rất không giống nhau!

Từ nhỏ đến lớn, đừng nói bạn nam, bạn nữ cô cũng hiếm khi mang về nhà, nếu đột nhiên mang đàn anh trở về, không biết sẽ ra dạng gì?d!đ~l%[email protected]đ

Chủ nhật cùng Nhiễm Tái Tái trở về, anh họ cả khí thế đều đàn áp cô, cô không dám mạo hiểm, lúc này về không biết sẽ chạm mặt ai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, Mục Nhĩ đáng thương: "Đàn anh, em còn chưa nói cho ông bà ngoại biết em đã kết hôn."

Trong lòng Mục Nhĩ, bọn họ là quan trọng nhất, cao hơn cả vị trí Mục Tùng trong lòng cô.

Nhìn bộ dạng khó chịu của Mục Nhĩ, Mạc Diệp Thanh cố ý trêu chọc cô: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta nói luôn cho mọi người biết."

Con ngươi Mục Nhĩ lóe lên, rồi nhanh chóng ảm đạm: "Em còn chưa đến tuổi kết hôn, nếu để cho hàng xóm láng giềng biết, ông bà ngoại cũng không ngóc đầu lên được được."

Người nhà Mục gia ở đó, dù không phải là danh gia vọng tộc, nhưng cũng được xem là một gia tộc lớn, có danh dự lớn, các chú, các anh đều có tiền đồ, chưa từng làm ra chuyện gì, cô còn chưa học xong đại học, đã cùng người khác kết hôn, để cho người ta biết cô đã có chồng, lời ra tiếng vào...

Càng nghĩ trong lòng càng thấy trống rỗng.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, bên nhà bà ngoại lúc này, trừ người anh họ thứ hai Mục Hồng Vệ có chút phản nghịch, có thể nói là khác người. Cũng là sau khi xuất ngũ trở về mới kết hôn cùng chị dâu thứ hai này rồi sinh con, dù hai người đã yêu nhau từ hồi trung học.

Theo lời của ông bà ngoại, thời đại của bọn họ, đặc biệt là theo lời kể của ông ngoại. Hoàn cảnh sống của ông vốn không tốt, nghe nói thời đó vì không đủ ăn mà anh chị em của ông có mấy người chết đói.d!đ~l%[email protected]đ

Khi đó trong nhà rất nhiều trẻ con, ít thì bốn năm đứa, nhiều thì sáu bảy đứa là chuyện thường.

Bởi vì ông ngoại là người đã chịu qua khổ cực, lại đàng hoàng tử tế, người ta thấy gia cảnh không tốt, một ông lão Trung y có lòng tốt cho ông ngoại đi theo mình làm việc vặt rồi dạy chút y thuật trong 3 năm. Có câu nói rằng, ở hiền gặp lành, qua ba năm, ông ngoại ở tiệm thuốc làm việc gì cũng đều cẩn trọng, tuân thủ nguyên tắc, không kêu la mệt nhọc, vùi đầu làm việc, lão Trung y liền truyền tâm huyết y thuật cả đời của mình, khích lệ ông học tiếp, tiếp tục nâng cao trình độ đồng thời chú trọng thi cử.

Khi đó kiến thức của ông đã vững vàng so với những người đi học chính quy còn hiểu rõ hơn, một lần thi liền đỗ, mở ra con đường trong giới y học.

Từ đó về sau, xã hội càng cải cách, cuộc sống và trình độ càng ngày càng tốt.

Năm bà ngoại mười lăm tuổi gả cho ông ngoại, lúc gả đi còn có của hồi môn, điều này khiến Mục Nhĩ rất hâm mộ.

Bà ngoại sống trong một gia đình địa chủ cũ giàu có, nhưng nhà bà ngoại lúc đó chỉ có hai đứa con, ở thời đại đó chuyện này rất hiếm. Bởi vì ông cố ngoại phải ra ngoài làm ăn, chết ở bên ngoài. Bà ngoại vốn không biết rõ hình dáng của cha mình thế nào. Lần cuối cùng gặp mặt là đêm bà ngoại chào đời, ông xem qua đứa con nhỏ xong liền cất bước lên con đường buôn bán.

Ông cố thi thoảng vẫn được nhắc đến, rất thần bí.

Trong nhà bọn họ đột nhiên có hơn mười người vạm vỡ khiêng quan tài đến, nói là người chết ở bên ngoài, trực tiếp xuống chôn cất, ai cũng không thấy rõ trong quan tài kia có người hay không, trong nhà chỉ có phụ nữ và trẻ con, không ai thay bọn họ ra mặt, chỉ có thể im lặng nuốt dòng lệ cay đắng xuống, nhờ chồng gây dựng sự nghiệp gia đình, mới kiên trì được.

Có người nói, nhìn người đưa quan tài đến, nhất định là một cô gái trẻ nhà giàu chọn trúng người đàn ông này, ép buộc ở lại, cho nên mới có chuyện như vậy.

Ai biết được, đã từ rất lâu rồi.

Nhà bọn họ thật là giàu có, vài nóc nhà trăm mét hợp thành một khu lớn, nên bà ngoại gả cho ông ngoại là thuộc tầng lớpbần nông và trung nông là do lúc đấy cải cách văn hóa, nghiêm trị địa chủ! Sau này phá bỏ nhà cũ, trong phòng ốc, trên nóc nhà còn tìm thấy rất nhiều trang sức, vàng bạc quý giá.

Trong tay bà ngoại, cũng giữ lại nhiều đồ hiếm có, hổ hùm cái gì đó, cũng đã bị các cậu khi còn bé làm đồ chơi ném đi rồi.

Cũng may ông ngoại là người tốt, không có bạc đãi bà ngoại, hai người duy trì gia đình thỏa đáng, rất nhiều người đỏ mắt hâm mộ.

Không thể không nói, Cao Sênh Anh quản lý rất tốt.

Nhà này, bất kể chuyện lớn nhỏ, thật ra đều do Cao Sênh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play