Đường Tiểu Náo giật mình, trợn to mắt, nhìn cái khăn quấn ngang hông anh, lại nhìn lên trên, ngậm miệng, giả bộ lau cái điều khiển ti vi.

“Cũng không phải là chưa từng thấy, la cái gì mà la.”

Nhìn cô cố gắng làm ra vẻ trấn tĩnh, Phong Dã Hồi khẽ hừ.

Đường Tiểu Náo tự nói với bản thân, nhịn!

Khẽ mỉm cười, làm dấu mời anh đi ra khỏi phòng, miệng lại không chịu lên tiếng.

Nhìn vẻ mặt của cô, Phong Dã Hồi kết luận, Đường Tiểu Náo vốn dĩ không biết chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ “Không có gì, sau này đừng ngạc nhiên, quen là được!” Ra khỏi phòng cô.

“Thói quen gái anh ấy!” Cắn răng nghiến lợi nói, Đường Tiểu Náo cảm thấy có phải những người đàn ông hoàn hảo đều có bộ mặt ghê tởm như vậy không?

Quá đáng sợ!

Vốn dĩ trong ấn tượng của cô anh ta rất tốt, bây giờ nhìn lại, thật sự vẫn nên đóng cửa lại, không thể biết trước được người ta có đức hạnh hay không!

Phong Dã Hồi quay về phòng sấy tóc, trên mặt nở nụ cười mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra, bọn họ từng trải qua chuyện kia, cô không nhớ cũng không sao, cô không biết cũng tốt, bây giờ anh đã có hôn thê, cô vẫn nên im lặng đi học, hai người bọn họ vốn dĩ không thuộc cùng một thế giới.

Đừng nói tới phòng thuê, ngay cả phòng mà từ nhỏ đã ngủ Đường Tiểu Náo cũng chưa bao giờ ngủ trong căn phòng thư thái như vậy. Cứ như vậy Đường Tiểu Náo bị mất ngủ. Không phải chỗ của mình nên không thể ngủ được.

Trong một căn nhà khác cách đó không xa, bên trong phòng ngủ im lặng không một tiếng động, trong phòng khách thỉnh thoảng phát ra tiếng vang thưa thớt, Mục Nhĩ đang ngủ chợt cảm thấy bên tai hơi nhột, rốt cuộc không thể chịu được nữa, cơ thể đột nhiên cảm thấy khác thường, mở mắt ra.

“Đàn.....Đàn anh”

Cảm giác này quá quen thuộc, đã mấy lần tiếp xúc thân mật, mọi thứ của Mạc Diệp Thanh đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, trong nháy mắt Mục Nhĩ liền rõ ràng, nhẹ giọng gọi tên anh.

“Ừ” Mạc Diệp Thanh nghĩ anh thích nhất là lúc Mục Nhĩ gọi tên anh. Nhất là.....lúc anh bắt nạt cô khiến tâm can bộn rộn.

“Đàn anh.” Tâm hoảng ý loạn, Mục Nhĩ giả bộ bình tĩnh, kêu tên anh, ngay cả chính cô cũng không biết tiếng gọi của mình đã kéo linh hồn Mạc Diệp Thanh rời khỏi người.

Mạc Diệp Thanh không trả lời cô, cơ thể càng thêm nóng.

Từng tiếng gọi “đàn anh” của Mục Nhĩ không có tác dụng với Mạc Diệp Thanh, khiến cô vội đến nỗi gọi cả họ cả tên anh.

Mạc Diệp Thanh không dừng động tác trên tay, nụ cười trên mặt càng thêm tươi “Ừ” một tiếng khiến cho Mục Nhĩ nằm bên dưới nghe thấy càng thêm đỏ mặt.

“Anh nói......Không ở cùng phòng!” Mục Nhĩ hoảng sợ, mỗi lần cô rung động ai đó cả người liền khẩn trương.

Mạc Diệp Thanh buồn cười “Không có nói.” Cố ý trêu đùa cọ vào lỗ tai nơi nhạy cảm nhất của cô.

Cơ thể Mục Nhĩ không tự chủ được run lên, khó khăn nói “Đàn anh.....” Trong mắt sóng nước lấp lánh.

Nghe thấy giọng nói ôn nhu mềm mỏng của cô có thể lấy đi bao nhiêu mạng người.

Mạc Diệp Thanh không nhịn được! Ra ngoài......

Dưới yêu cầu quyết liệt của Mục Nhĩ, Mạc Diệp Thanh quay trở về phòng mình, Mục Nhĩ xấu hổ bọc kín chăn, nhíu mày ngủ.

Sau khi về phòng tắm rửa, nhìn người đàn ông trong gương, Mạc Diệp Thanh thổn thức nhíu mày, không được, tâm lý đề phòng của cô quá cao, anh phải sửa lại.

Trong căn biệt thự ở cạnh trụ sở quân đội, Quý Tư tức giận nhìn chằm chằm bác sĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play