Thấy Mạc Diệp Thanh, Mục Nhĩ thiếu chút nữa khóc lên, trực tiếp kéo Đường Tiểu Náo chạy về phía cửa.

Góc đường, nhìn thấy Mạc Diệp Thanh cùng Phong Dã Hồi đi vào, Nhiễm Tái Tái ngồi ở trong xe nhíu mày, trong lòng giằng co trăm mối cảm xúc ngổn ngang, im lặng nhìn.

Đường Tiểu Náo vốn dĩ giả bộ trấn định cùng dũng cảm, lúc nhìn thấy người ở phía sau Mạc Diệp Thanh thì không hiểu sao tim lại cảm thấy đau.

Bộ dáng Đường Tiểu Náo lúc này, cả người như viết đầy chữ “người lạ chớ tới gần”, “không quen chớ quấy rầy”. Phong Dã Hồi cũng quay lại nhìn cô, ánh mắt liếc lên trên người Tổ Tiểu Duyên.

Mạc Diệp Thanh đưa tay ôm Mục Nhĩ vào lòng, cũng nhìn về phía Tổ Tiểu Duyên “Ở ngoài có người chờ cậu.”

Tổ Tiểu Duyên kỳ quái “a” một tiếng, suy nghĩ một chút, chậm rãi quay lưng đi ra ngoài.

Góc đường Nhiễm Tái Tai không biết mình làm như vậy có đúng hay không.

Cậu ta nhờ Tổ Tiểu Duyên giúp một tay, hù dọa đồ ngốc kia một chút, nhìn xem cô còn muốn cố ý ở lại đây hay không.

Cậu ta cho rằng Mục Nhĩ gặp chuyện sẽ tìm cậu ta đầu tiên, ít nhất là bày tỏ. Nhưng cô không có, Nhiễm Tái Tái rất thất vọng.

Sau khi Tổ Tiểu Duyên rời đi, Mạc Diệp Thanh bảo Mục Nhĩ dọn đồ của mình tới chỗ anh ở.

Về phần Đường Tiểu Náo chủ nhân của căn phòng này, cũng không tiếp tục ở đây nữa mà chuyển tới chỗ mới.

Phàm là dưới tình huống nào, để hai nữ sinh ở ngoài đều khiến người khác lo lắng.

Mạc Diệp Thanh cùng Phong Dã Hồi biết lần này Tổ Tiểu Duyên là muốn hù dọa hai người các cô, nếu như thật sự gặp người xấu thì phải làm sao?

Trong chiếc xe Porche, Tổ Tiểu Duyên ngồi ở ghế phụ cười lạnh “Cậu sao lại có bộ dáng như vậy? Mình còn chưa có bắt đầu!” Trêu chọc hai con mèo con đáng yêu, cậu ta rất vui.

Nhiễm Tái Tái ngồi ở ghế lái mặt không thay đổi, không có trả lời, cũng không phản ứng, nhìn thẳng đường xá trước mặt, giống như Tổ Tiểu Duyên không phải người mà cậu ta tìm tới giúp đỡ.

“Tôi nhớ không nhầm thì cô gái ở cùng Mục Nhĩ là bạn gái của Khương Lê.” Mục Nhĩ không biết Tổ Tiểu Duyên nhưng các anh em bên cạnh Nhiễm Tái Tái đều biết cô. Tổ Tiểu Duyên rất có ấn tượng với Đường Tiểu Náo, mấy năm trước đã từng gặp qua.

Nhiễm Tái Tái liếc Tổ Tiểu Duyên một cái “Thế nào? Cảm thấy hứng thú sao?”

Tổ Tiểu Duyên không có phủ nhận, cũng không thừa nhận “Trong thẻ ngân hàng của cô gái kia có không ít tiền......!” Tự nói rồi nghiêng người dựa vào trên ghế, biếng nhác nhắm mắt dưỡng thần.

“Đừng có trêu chọc cô gái đó.” Nhiễm Tái Tái cho lời khuyên, cảnh báo, rồi lại không nói gì nữa.

Cậu ta làm gì chứ? Cậu là thám tử tư! Những chuyện xảy ra ở Hải Yến, cậu ta có thể không biết chuyện của Phong Dã Hồi cùng Đường Tiểu Náo sao.

Vốn những thứ này đều không quan trọng, cậu ta không cần quan tâm, không phải là vì phải đi cùng Mục Nhĩ tới nhà Quý Tư khiến cậu ta tiếp xúc với những người kia, đây đều là những người bên cạnh Mục Nhĩ, cậu ta có thể không điều tra sao?

Tóm lại đúng là rắc rối phức tạp, quan hệ tế nhị không thể nói.

Mặc kệ Phong Dã Hồi có ý gì với Đường Tiểu Náo hay không, cũng không cần đi trêu chọc người này, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.

Sợ Nhiễm Tái Tái tiếp tục càu nhàu, Tổ Tiểu Duyên cười hỏi: “Bọn họ đi đâu là do cậu nói?”

Nhiễm Tái Tái không lên tiếng, vùi đầu lái xe.

Tổ Tiểu Duyên nghi ngờ  không hiểu “Tôi không hiểu, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào? Không phải nói tôi hù dọa tới một trình độ nhất định, cậu tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, làm cho người ta tới chỗ cậu ở sao? Sao lại thay đổi tình huống rồi?”

Trong lòng Nhiễm Tái Tái khó chịu chết, bất đắc dĩ nói “Cô ấy không muốn ở chỗ của tôi.” Hơi có vẻ chán chường.

Tổ Tiểu Duyên vui vẻ cười “Tái Tái, đây không phải là phong cách của cậu nha.

Nhiễm Tái Tái lắc đầu, không muốn giải thích nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play