Mục Nhĩ cùng Đường Tiểu Náo như cơn gió chạy tới trước mặt Mạc Diệp Thanh và Phong Dã Hồi.
Bốn người gặp mặt, người mở miệng trước là Mục Nhĩ, cô không biết nên để tay ở chỗ nào “Sao đàn anh cũng ở đây?” Cô tuyệt đối là một người tẻ nhạt.
Mạc Diệp Thanh mặt không đổi sắc “Không đến làm sao gặp được em.”
Giọng nói của anh đặc biệt chua, Phong Dã Hồi nghe thấy liền huých anh một cái, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Mục Nhĩ bị một câu nói của Mạc Diệp Thanh khiến cho khuôn mặt đỏ bừng.
Đường Tiểu Náo cố lấy hết dũng khí, hướng về phía người đang cúi đầu “Phong Dã Hồi, tôi có thể nói chuyện riêng với anh không?”
Phong Dã Hồi giương mắt nhìn Dường Tiểu Náo, ý bảo cô đi về phía cửa sổ không có người đứng.
Để lại Mạc Diệp Thanh cùng Mục Nhĩ, Mục Nhĩ vẫn còn đang suy tư, rốt cuộc lời nói của đàn anh có ý gì? Là ghen sao? Hay là tức giận cô đi chung với Nhiễm Tái Tái? “Đàn anh, em......”
“Ăn cơm tối chưa?” Mạc Diệp Thanh ngắt lời cô, khuôn mặt không có biểu cảm gì hỏi cô.
Mục Nhĩ lắc đầu, vừa nhắc tới cô liền cảm thấy đói bụng.
Mạc Diệp Thanh nắm cổ tay cô, đưa cô ra ngoài.
“Đàn anh chúng ta đi đâu vậy?” Mục Nhĩ đi theo phía sau hỏi, Mạc Diệp Thanh trả lời đơn giản “Ăn cơm.”
Mắt thấy sắp ra khỏi phòng, Mục Nhĩ liền khẩn trương “Đàn anh, em đến cùng bạn, chúng ta.....” Có thể nói với bạn em một chút được không?
Còn chưa nói hết câu, Mạc Diệp Thanh quay đầu lại, cô ngoan ngoãn ngậm miệng, giống như học sinh phạm lỗi.
Hai người không ai nói chuyện, Nhiễm Tái Tái thấy bọn họ muốn rời đi liền đi tới, nở nụ cười với Mạc Diệp Thanh chào hỏi “Chúng ta lại gặp mặt.” Mạc Diệp Thanh thấy anh ta chướng mắt, ánh mắt Nhiễm Tái Tái nhìn Mạc Diệp Thanh không mấy hữu nghị, mặc dù ngoài miệng nở nụ cười nhưng trong ánh mắt tràn đầy đao gươm.
Mục Nhĩ vội vàng nói với Nhiễm Tái Tái “Mình muốn đi ăn cơm với đàn anh.”
Nhiễm Tái Tái lại làm ánh mắt tràn đầy bi thương “Cho nên? Cậu định bỏ mặc mình?”
Mục Nhĩ lập tức áy náy, người cầu xin đi cùng là cô “Tiện Nhân......”
Nhiễm Tái Tái nhanh tay ôm khuôn mặt cô, hướng về phía môi cô hôn “Mình muốn một điều kiện trước khi đi, tạm biệt.” Phất tay bỏ đi.
Mục Nhĩ ngây ngốc tại chỗ, còn chưa lấy lại tinh thần sau “điều kiện” của Nhiễm Tái Tái.
Nhiễm Tái Tái biến mất không thấy bóng dáng, Mạc Diệp Thanh dắt tay Mục Nhĩ, cất bước đi. Lên xe, hai người không nói câu nào, lúc xuống xe, Mạc Diệp Thanh nói “Loại lễ nghi này rất thường gặp, sau này tránh xa một chút.”
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Mạc Diệp Thanh, có quỷ mới biết trong lòng anh tràn đầy tức giận thế nào!
Cô nhóc này có phản ứng chậm chạp, cũng không biết hét lên, dường như cô rất thích ngược đãi anh.
Ăn cơm xong, Mạc Diệp Thanh hỏi cô “Muốn anh đưa em về nhà sao?”
Ánh mắt Mục Nhĩ tràn đầy xin lỗi, cũng không nói ra lý do, sững sờ gật đầu “Em tới nhà bà ngoại.”
Mạc Diệp Thanh cảm thấy không thoải mái, chuyển tay lái, một tay chống cửa sổ xe, thay đổi hành trình, đi tới nhà riêng của anh.
Đến nhà, xuống xe, kéo Mục Nhĩ tới trước xe, để cô ngồi lên trên, Mạc Diệp Thanh hỏi “Tiểu Mộc Nhĩ, rốt cuộc anh là gì của em?”
Mục Nhĩ tự cảm thấy sai, dắt theo Nhiễm Tái Tái, vừa rồi hình như Nhiễm Tái Tái còn “hôn” cô, cô nghĩ rồi khẽ trả lời “Đàn anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT